Cô ấy là của tôi ! - Phần 2 - Chương 08

Tác giả: tk0? [Trasmin]

Màu đỏ nhuộm dần khoảng trời trước mắt, từng vệt máu bắn chồng lên nhau, tan tràn lan.
Đôi chân Nhi bủn rủn, chỉ chực khuỵu ngã, nước ngấn khóe mi long lanh, sắc mặt trắng bệch, Ng'n t vô thức chạm nơi bờ môi khô khốc tím tái run lẩy bẩy.
Và, giọt khóc đã rơi. Thấm xuống lòng đường lạnh lẽo, quyện vào thứ chất lỏng tanh nồng đang chảy dần đến mũi giày. Giọt lệ của sự đau đớn. Cơn giằng xé đưa vết khoét sâu từ trong tim lan rộng, bao giọt máu rỉ chậm rãi, tàn ác muốn chủ nhân phải cảm nhận đủ cơn đau không lối thoát.
- Hy… Hy à… – Nhích từng bước e dè lại gần thân ảnh vừa đổ xuống, đế giày giẫm lên máu, nhuốm đỏ. Nhi như người mất hồn bất giác quỳ thụp xuống, bàn tay rụt rè nửa muốn chạm vào gò má trắng bê bết máu, nửa không muốn.
- Hy… Chị này… – Chạm nhẹ vào làn da mềm, thứ chất lỏng nhầy nhậy dính vào đầu Ng'n t. Người em đã gắn bó với nó bao lâu nay, bây giờ con bé đang chìm hẳn vào giấc mộng mị chỉ có sắc đen thống trị, và quân lính chĩa từng mũi gươm đau đớn, muốn vùng vẫy để thoát khỏi cơn ác mộng… nhưng không thể. Chính bởi đây không phải là ác mộng, mà là thực tiễn.
Nhi cứ gọi tên em mình trong vô thức, giọng nói run rẩy, yếu ớt và bất lực. Rồi dần nhòe đi trong màn nước mỏng. Tiếng nấc thổn thức không cần che giấu…
Nó chỉ biết ngồi nhìn con bé như thế, nhìn máu dần lan rộng…
Muốn làm gì đó, nhưng có lẽ… Thần ૮ɦếƭ đã đứng cạnh con bé từ lúc nào rồi, chực chờ hơi thở cuối cùng tắt ngấm để mang linh hồn mỏng manh ấy đi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của nó.
Nó muốn gào thét thật to, hay có là van lơn, chịu mọi cực hình đớn đau… rằng đừng mang Hy của nó đi, nó chỉ còn một mình con bé, làm sao có thể sống tốt nếu con bé cũng theo chân ba mẹ và ngoại ra rìa cuộc sống của nó?!
Mạch máu dưới làn da như ngừng chảy, nó không dám nghĩ, cũng chưa từng tưởng tượng ra cái ngày chỉ còn một mình nó trên trần thế, bàn thờ sẽ được đặt thêm một di ảnh.
- Hy… Chị này… Mở mắt ra nhìn chị đi… Hy… Hy…
Nước mắt lăn nhẹ từ gò má chị, dọc xuống gò má em. Nó cố đánh thức con bé, nhưng sao con bé không chịu tỉnh? Phải chăng con bé ghét nó đến mức không muốn tỉnh dậy để nhìn nó sao, dù chỉ một lần?
- Đừng… mà Hy… Xin em!!!
Đầu nó lại đau, vết thương sau khi tỉnh dậy còn chưa lành hẳn… Cứ thế khóc trong nỗi đau, thể xác lẫn cả linh hồn. Khóc trong tuyệt vọng…
Tiếng xe cấp cứu đến gần, dừng hẳn…
Hy đã được đưa lên chiếc xe, Nhi vẫn quỳ bên vũng máu… nước mắt không ngừng chảy, nó biết… đã chẳng còn hi vọng gì ở phía bác sĩ nữa rồi. Hẳn con bé… đã rất đau…
- Nhi à, đi nào. – Cô Hạnh quệt nhanh dòng nước mắt lăn vội vã, kéo khuỷu tay nó đứng dậy, nhanh chóng lên chiếc xe chuẩn bị lăn bánh.
.
Nước mắt chẳng buồn rơi, khuôn mặt như Pu'p bê được đúc sẵn, không có lấy một chút cảm xúc… Không phải, không phải nó trở nên như thế, mà bởi nó đang cố kìm nén cơn đau đừng bung ra khỏi ***g *** nữa.
Hành lang trước phòng phẫu thuật im lìm, vắng lặng.
Cô Hạnh nóng ruột đi qua đi lại, chắc cô cũng chẳng hiểu tại sao người chị vừa xuất viện, tới lượt cô em lại gặp nạn. Liệu có phải, số phận hai chị em là như thế!?
Phong ngồi cạnh Nhi, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Chốc chốc lại quay sang nhìn nó, hắn đau… đau thay nó.
Kim đồng hồ nhích từng giây chầm chậm qua từng con số…
“Cạch”.
- Bác sĩ, cháu tôi sao rồi? – Cô Hạnh gấp gáp chạy lại hỏi ngay sau khi cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, những con người trong trang phục màu trắng còn chưa bước hẳn qua khỏi cánh cửa.
Vị bác sĩ đứng giữa từ tốn gỡ khẩu trang ra, vẻ mặt bất lực, lắc đầu:
- Xin lỗi… Chúng tôi đã cố gắng hết sức!
- ૮ɦếƭ rồi sao? – Nó ngước mắt lên nhìn vị bác sĩ, trong đôi mắt ấy ngập đầy nước, hình như chủ nhân đang cố gắng không cho chảy xuống, chất giọng nhẫn tâm mang đầy hương vị đau đớn, xót xa – Tôi đã chẳng hi vọng mấy người sẽ cứu được em tôi mà… Haha…
Nó đứng dậy, loạng choạng bước hướng ngược lại cánh cửa phòng phẫu thuật, không hề vào trong nhìn con bé.
- Đã… không hề hi vọng mà…
Nó cười trong làn nước tuôn vô tội vạ, lăn vào khóe miệng, mặn chát.
Cứ như một người điên lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
- Nhi à… Đừng như thế! – Sải những bước chân thật nhanh lại gần nó, vòng ôm siết chặt bờ vai gầy đang run lên, Phong tựa cằm lên vai nó, nhằm kìm h.ã.m sự run sợ đang chế ngự bên trong.
- Nó đi rồi… Hy đi rồi… đi rồi… đi thật rồi… nó bỏ tôi… bỏ… tôi… nó… – Yếu ớt thốt nên từng từ, tiếng nấc vồn vã hơn. Nó đang cố để tin vào sự thật này… một sự thật nghiệt ngã rằng tất cả đã bỏ nó… chẳng còn ai, những người nó yêu thương đều chẳng thể ở bên cạnh.
Nó đã làm gì sai? Làm gì sai để đến ông trời cũng căm ghét nó, đem hết những gì tốt đẹp ra khỏi đời nó?! Vậy tại sao không trừng phạt nó, tại sao lại trút lên những người nó rất cần…?
- Còn tôi… Nhi à, tôi sẽ ở cạnh cậu.
- Không cần! – Nó hét toáng lên, vùng ra khỏi vòng ôm, giọng nói cứng đờ còn chút run rẩy – Tôi không cần cậu, chẳng cần ai cả… Ai cũng bỏ rơi tôi… Tôi không cần… Không cần…
Nó khuỵu hẳn xuống, gào khóc thật to.
Người đi thì cũng đi rồi, khóc thì có sống lại được không? Dù biết là như thế, nhưng nó không thể ngưng dòng chảy.
Ba mẹ nó mất, nó không khóc, bởi chẳng thể biết.
Ngoại nó mất, nó đã khóc, nhưng còn biết kiềm chế.
Giờ, em nó mất, nó khóc và chẳng thể kiềm chế, điên cuồng trong cơn đau tê dại.
Quá yếu đuối! Nó biết, nhưng… nỗi đau ngoài sức tưởng tượng, không một liều thuốc nào có thể giảm đi.
Nó cứ ngồi đấy, không đếm nổi bao nhiêu giọt khóc đã rơi… cho đến khi, bóng tối bao trùm và nó chìm hẳn trong cơn mê.
.
Ban chiều, khi ráng đỏ vừa quét ngang bầu trời, nó cùng cô Hạnh xuống phố đi dạo cho khuây khỏa. Vừa lúc nó nhìn thấy con bé Hy đang định băng ngang qua đường, rõ ràng… là đèn xanh mà. Vậy mà từ đâu có chiếc xe ô tô đen lao thẳng vào người con bé, kéo lê con bé cả một đoạn đường… là cố ý.
Nó khi ấy đứng sững sờ, qua lớp kính màu đen, nó thấy lờ mờ… một người phụ nữ.
Cảnh sát sẽ điều tra, điều tra được không? Sao bây giờ, nó chẳng còn lòng tin vào ai nữa.
Rồi sau này, nó sẽ sống làm sao đây?
Thức tỉnh trong màn đêm lạnh lẽo, Phong nằm gục bên giường bệnh của nó. Nó đưa mắt ngờ nghệch ra ngoài khung cửa sổ, lên bầu trời nhuộm sắc đen, hôm nay có sao đấy, nhưng sao không nhiều, cũng có trăng luôn đấy, nhưng trăng không tròn.
- Là… bà ta… – Bờ môi khô khẽ mấp máy, đôi mắt vô hồn không rời khỏi vị trí, mặt nó bây giờ đã chuyển sang màu tái.
Tiếng động đã đánh thức Phong, hắn dẹp ngay cơn buồn ngủ, bật dậy đầy lo lắng:
- Cậu tỉnh rồi à? Thấy trong người làm sao?
- Là bà ta. – Nó như người vô hồn hướng mắt về phía Phong, vô thức.
- Hả?
- Bà ta còn sống.
Trong đêm tối tĩnh mịch, nó nhỏ nhẹ thốt từng chữ. Có lẽ cơn đau khiến con người ta không còn tỉnh táo, nỗi mất mát quá lớn khiến những người còn sống phải gánh lấy, không biết làm gì ngoài cách chịu đựng, đợi nó trôi qua thật chậm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc