Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I - Chương 22

Tác giả: Minh Moon

Cô gái này, rất biết cách lấy lòng người khác đấy chứ.
Chuyến công tác kết thúc sớm hơn lịch trình dự kiến. Nguyên nhân của việc này không phải do họ hoàn thành công việc sớm mà do trong quá trình xin giấy phép xây dựng đã phát sinh những rắc rối không mong muốn. Thế Phong cùng các cộng sự đã đích thân ra mặt, nhưng vẫn chưa giải quyết được vụ việc lần này. Số là bản thiết kế resort trình lên Sở xây dựng của công ty Thành Tín đã được Phó giám đốc sở ký công văn chỉ đạo phê duyệt cho phép quy mô xây dựng là năm tầng, nhưng đến khi chuẩn bị khởi công thì lại nhận được thông báo của lãnh đạo Ủy ban nhân dân yêu cầu xem xét rút giấy phép xây dựng. Công ty Minh Nghĩa, một công ty hàng đầu hiện nay về bất động sản, đối thủ của Thành Tín đã đệ đơn phản đối Thành Tín viện lý do công trình có sai phạm chiếu theo căn cứ những quy định về việc xây dựng các công trình trên mép hành lang biển. Do đó, resort của Thành Tín chỉ được xây tối đa hai tầng thay vì năm tầng.
Miếng đất đắc địa mà Thế Phong do nhạy bén với thị trường giành về được đang bị Minh Nghĩa dòm ngó. Anh còn lạ gì thủ đoạn của đối phương. Họ muốn ép anh vào thế tiến thoái lưỡng nan, rồi lợi dụng lúc tình hình khó khăn sẽ tìm cách thương lượng mua lại mảnh đất, mục đích là để mở rộng dự án của Minh Nghĩa ở thành phố này. Đến cả một quyết định do Phó giám đốc Sở xây dựng chỉ đạo rồi mà bọn họ vẫn lật lọng lại được thì chắc hẳn phải có một thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau. Ông Đằng đã lắc đầu nói với anh:
- Xin lỗi anh. Tôi đã cố hết sức có thể. Nhưng lãnh đạo mà ra chỉ thị thì có nghĩa là đối phương đã nắm trong tay kim bài rồi. Tôi có thể giúp anh bằng cách vận động một cuộc bỏ phiếu trong nội bộ, nhưng nếu như Minh Nghĩa đã mua chuộc được một số người trong ủy ban, thì lấy phiếu tín nhiệm khi đó lại là con dao hai lưỡi.
- Vậy xin ông Phó giám đốc hết sức để ý và giúp đỡ. Về lí mà nói, việc xây dựng công trình năm tầng chính là theo đúng định hướng quy hoạch của Chính phủ cho phép tận dụng mặt bằng để tạo điểm nhấn cho khu quy hoạch. Chúng ta vẫn có cơ sở để lật lại.
- Tôi cũng hy vọng thế.
- Vậy vị nào trong số lãnh đạo là người có ảnh hưởng nhất trong vụ này?
- Chà, người này là một nhân vật không dễ ***ng vào đâu. Ông ấy vốn vẫn phản đối việc xây dựng nhà hàng, khách sạn trên hành lang biển, cho rằng đó là lối quy hoạch không bền vững. Nên dù ông ấy thực chất có đứng về phe Minh Nghĩa hay không, Thành Tín rõ ràng là vẫn bất lợi rồi.
Người đàn ông đó, như lời của Phó giám đốc sở nói, quả thật là một nhân vật không dễ tiếp cận. Quốc Vinh đã chạy đôn chạy đáo khắp các cửa mà một cơ hội gặp mặt riêng vẫn không thể thực hiện được. Vì vậy, đoàn công tác của Thành Tín đành phải về trước thời gian dự kiến.
Tại phòng chờ sân bay Đà Nẵng, Thế Phong và Quốc Vinh vẫn đang ngồi chụm đầu vào nhau bàn bạc. Khuôn mặt Phong trong bất cứ thời điểm nào cũng giữ được phong thái điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt anh bây giờ đã thoáng nét đăm chiêu lạnh lùng. Trợ lý Tùng thì đang lượn lờ ở mấy quầy hàng hóa lưu niệm và bánh kẹo đặc sản trong sân bay. Nguyên không muốn ngồi ૮ɦếƭ dí ở một chỗ, cũng theo chân Tùng đi ngó nghiêng chỗ này chỗ kia một tí.
- Cô không mua gì về làm quà sao?
Trợ lý Tùng lựa được rất nhiều mẫu vòng tay bằng đá Ngũ Hành tinh xảo, đang đợi tính tiền. Nguyên lắc đầu, hỏi lại:
- Anh Tùng chắc có nhiều bạn bè lắm ạ? Anh mua nhiều thế này cơ mà!
Trợ lý Tùng chưa kịp đáp lời thì phía sau lưng vang lên tiếng của giám đốc điều hành:
- Anh chàng này thì mua tặng bạn bè gì chứ. Đây là quà để theo đuổi người đẹp của anh ta đấy!
Phong và Vinh đã bước tới sau lưng họ từ lúc nào. Quốc Vinh không kiêng dè gì, nói tiếp:
- Tôi nói anh nghe này anh Tùng. Anh nhát quá đi! Thích nhà cái cô Linh Chi thì cứ nói toẹt ra được rồi, đằng này lần nào đi công tác cũng mua quà, mà nào có tặng riêng người ta, lần nào cũng tặng nguyên cả phòng thư ký. Có ai biết là anh tặng đâu, các cô ấy toàn tưởng là quà của sếp tổng. Thế chả hóa ra là công dã tràng à?
Trợ lý Tùng làm điệu bộ van xin Quốc Vinh:
- Em xin bác. Chuyện tình cảm của em, em tự biết tình hình. Bác là người ngoài, không hiểu được đâu.
Còn Thế Phong thì ngạc nhiên:
- Tưởng quà của tôi ư? Có bao giờ đi công tác tôi mua quà cáp gì đâu. Trợ lý Tùng, anh giải quyết vụ này thế nào chứ để như thế là không được đâu đấy!
- Vâng … vâng… Sếp để em giải quyết!
Từ trên hệ thống loa của sân bay, nhân viên nhà ga yêu cầu hành khách trên chuyến bay về Sài Gòn ra cửa số hai để khởi hành. Thế Phong tự nhiên kéo tay Thảo Nguyên đang đứng bần thần ở đó, nhẹ nhàng giục:
- Đi thôi!
Trợ lý Tùng bất ngờ trước màn tình tứ này, trợn mắt nhìn sang phía Quốc Vinh. Anh ta nhoẻn miệng cười, gật gật đầu, biểu cảm rõ ràng là khẳng định: “Điều mà anh nhìn thấy là chính xác rồi đấy!”
Đoàn người chờ lên máy bay xếp một hàng dài. Thảo Nguyên đứng trước Thế Phong, cảm thấy ánh mặt trời của buổi sáng sớm hôm nay qua lớp cửa kính rạng rỡ hơn tất cả những buổi sáng khác mà cô đã trải qua trong đời. Hóa ra là thế nhỉ. Hóa ra người vẫn mua quà cho phòng thư ký không phải là anh, mà là trợ lý Tùng. Cả vụ hai chiếc vòng cổ giống nhau kia nữa, chắc chắn Thế Phong cũng là nạn nhân của một vụ mua hàng nhái nào đó. Thế mà cô lại từng có lúc hiểu lầm anh. Thật đáng trách! Nghĩ lại thái độ của chính mình lúc nhận được chiếc hộp trang sức tinh xảo từ Phong, Nguyên bất giác nhăn mặt. Thái độ đó, quả thật là đáng đánh đòn. Vậy là anh vẫn nhịn cô, chỉ bất lực nói: “Thảo Nguyên, em cứ tự cho mình là đúng đi!” Trời ơi! Giờ thì cô bị trừng phạt rồi. Sao cảm giác này muốn độn thổ xuống đất quá! Nguyên rụt tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Phong, nói nhanh: “Em đi có chút việc. Sẽ quay lại liền!”, rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy.
Khi đã yên ổn ngồi trên máy bay, Thế Phong hỏi cô:
- Ban nãy, em vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy?
Thảo Nguyên không trả lời, thay vào đó kéo cánh tay anh về phía mình, mở lòng bàn tay ra đặt lên đó một vật nhỏ mát lạnh. Sau đó, cô khép tay anh lại, hai má đỏ ửng vì ngượng nhưng miệng lại mỉm cười ngọt ngào:
- Tặng cho anh!
Đó là một con lân chặn giấy bằng đá bích vân xanh biếc, chạm trổ tinh xảo vừa được mua tức thì ở quầy hàng mỹ nghệ của sân bay. Thế Phong giơ vật trang trí xinh xắn đó lên ngắm nghía với ánh mắt thích thú. Cô gái này, rất biết cách lấy lòng người khác đấy chứ! Anh không kìm được, khóe miệng cong lên, ánh mắt đăm chiêu trong giây lát đã bị thổi bay bằng một niềm vui giản dị mà người ngồi bên cạnh mang lại. Hiện tại, công việc kinh doanh đang gặp rắc rối, nhưng có cô thật tốt biết bao.
- Cám ơn em! – Anh nói, rồi ngả người trên ghế máy bay, cố tình nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai cô, lòng bàn tay vẫn nắm chặt con lân. Cô cả gan vuốt nhẹ tóc anh, lẩm bẩm:
- Ngủ một chút đi! Em biết tối qua anh đã làm việc rất khuya.
Thế Phong nghe lời cô, từ từ nhắm mắt lại. Anh chưa bao giờ ngủ trên máy bay nhưng hôm nay, hương thơm từ người con gái ấy tỏa ra như một loại thảo dược quý hiếm giúp an thần vỗ giấc. Trước khi thiếp đi, trong đầu anh thoáng hiện ra cái cảnh sẽ đưa cô về gặp gia đình. Ông nội anh sẽ vỗ vai anh mà cười nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cháu quả nhiên đưa về đúng cô gái mà ta đã chọn!”
Đúng cô gái mà ông đã chọn!
*****
Cám giác đôi mắt từ trên cao của ông ấy đang xoáy vào cô, xuyên qua linh hồn, nhìn thấu suốt mọi suy nghĩ đang chạy hỗn loạn trong đầu
Chủ nhật hôm nay, đại gia đình nhà ông Quang chuẩn bị tiếp đón một sự kiện đặc biệt sẽ diễn ra. Thằng cháu trưởng của ông sẽ dẫn bạn gái về ra mắt. Anh chàng cũng thật là giỏi đấy chứ. Mới đây thôi còn nửa đùa nửa thật hứa với ông sẽ giới thiệu bạn gái, ai ngờ lại dẫn về thật, mà còn sớm hơn cả những gì ông mong mỏi nữa kia. Thông tin này trước đó đã được thông báo cho bố mẹ của Thế Phong, lúc này đang vi vu ở một xứ châu Phi nào đó. Hai vị phụ huynh lập tức nhẩy cẫng lên, tức tốc mua vé máy bay về nước. Nhớ lần trước Thế Phong nhậm chức tổng giám đốc Thành Tín, họ cũng chỉ đặt điện hoa chúc mừng. Còn lần này, dù công việc đang bề bộn, họ cũng dứt khoát vứt đó để về đích thân xem mặt con dâu tương lai. Thế mới biết tầm quan trọng của việc này trong gia đình to lớn đến thế nào.
Thế Phong đến đón Thảo Nguyên, theo thường lệ vẫn đậu xe ở đầu khu phố. Hai người đã bàn bạc với nhau, thống nhất rằng sau khi ra mắt ở đằng nhà Phong, rồi mới sắp xếp ra mắt bên nhà Nguyên. Để chuẩn bị cho lễ ra mắt thật hoàn hảo, cả hai đã cùng nhau lên kế hoạch thật lâu, tham khảo đủ nguồn tài liệu, thậm chí còn viết thành hẳn một văn bản tác chiến hoàn chỉnh dài hai trang giấy. Thực ra tất cả những việc này chỉ là Phong hùa theo Nguyên để cho cô bớt căng thẳng thôi, chứ anh thừa biết rằng người con gái mà anh đã chọn đưa về giới thiệu với các bậc tiền bối thì sẽ chẳng để ai phàn nàn điều gì.
Đứng dựa vào cửa xe, Thế Phong ngóng về hướng cuối đường. Từ sáng đến giờ anh đã tủm tỉm cười không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ? Và kìa, cô kia rồi! Đi dưới hàng cây mướt mát ven đường, trong chiếc váy màu thiên thanh trang nhã, cô giống như một con chim xanh bay đang về phía anh, mở ra cả một bầu trời đầy hạnh phúc.
Chiếc váy xanh, hàng cây xanh, mảng trời xanh trong vắt… Trong màu xanh có màu xanh. Ngoài màu xanh, vẫn chỉ là màu xanh. Nữa cái nền xanh tràn ngập ấy, nụ cười của cô gái ngời lên thứ ánh sáng rực rỡ nhất trần gian, lay động vào tận đáy sâu tâm hồn anh.
Tuy mỉm cười với anh, nhưng trong lòng Thảo Nguyên đang lo lắng đến phát sốt. Lần đó xúc động mà nhận lời anh, sau khi về nhà mới thấy mình cả gan. Gia thế của nhà anh lớn như vậy, còn gia đình cô lại chỉ là một gia đình công chức bình thường. Không biết bố mẹ anh khi gặp sẽ đối xử với cô như thế nào? Họ có thích cô không? Họ có chấp nhận một người có gia thế bình thường như cô không? Họ có ủng hộ cho mối quan hệ này của cô và Thế Phong hay không? Bao nhiêu câu hỏi đã đảo qua đảo lại trong đầu cô từ mấy ngày nay. Đến lúc này, khi chiếc xe hơi chuyển bánh, đột nhiên, ý nghĩ muốn nhảy xuống khỏi xe và bỏ chạy nảy lên trong đầu.
- Hãy thả lỏng nào! – Thế Phong rất tinh ý nhận thấy sự căng thẳng của cô. Anh vươn tay ra vỗ lên hai bàn tay cô đang nắm chặt vào nhau ở trên đùi. – Mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi! Có anh ở đây mà!
Nhưng lúc này đây, sự tự tin của người nào đó giống như bao muối đang bị kéo ngang qua dòng sông, từng chút từng chút một bị nước đánh tan ra. Nguyên cố gắng khẽ nở một nụ cười, tự trấn an bản thân bằng cách hỏi anh:
- Sau này về gặp bố mẹ em, anh có cảm thấy hồi hộp không?
Thế Phong vừa lái xe, vừa mím môi ngẫm nghĩ ra chiều lung lắm. Sau đó, anh khẳng định chắc nịch:
- Không hồi hộp.
Thảo Nguyên cảm thấy mình bị tổn thương một chút, bất mãn kêu lên:
- Thật bất công. Em thì đang run như cầy sấy thế này mà anh có hồi hộp chút xíu cũng không là làm sao?
- Tại vì anh yêu con gái của hai bác thế này, hai bác làm sao mà không chào đón anh chứ!
Bình thường thì câu này khiến cho cô gái nào nghe được sẽ tan chảy ra vì ngọt ngào mất. Nhưng Nguyên lúc này lại im bặt. Anh thật gian giảo. Cô ngẫm nghĩ. Hai chuyện đó về bản chất là hoàn toàn khác nhau cơ mà.
Xe đi vào một khu biệt thự yên tĩnh với những căn hộ dạng song lập được thiết kế ấn tượng nằm trong các khu vườn cây cối tươi tốt, chỉnh chu như thể chúng vừa mới được lấy ra từ trong các catalogue về kiến trúc – nhà đẹp. Thực ra nhà anh Nguyên đã tới một lần rồi, thậm chí còn ngủ lại một tối nhưng ấn tượng về thời điểm đó không rõ ràng lắm. Hôm nay, cô mới thực sự để ý đến ngôi nhà. Phong chỉ cho cô:
- Do dạng song lập nên dù em nhìn toàn cảnh giống như một căn biệt thự nhưng thực chất nó lại gồm hai căn biệt thự riêng rẽ. Căn bên trái là của ông nội anh. Còn bên phải này của ba mẹ anh. Em thấy đấy, anh cũng chỉ ăn nhờ ở đậu thôi.
Anh dắt tay cô bước qua cánh cổng gỗ sơn trắng đi vào trong biệt thự. Nắng của một buổi sáng cuối hè rắc những đốm vàng trên lối đi lát đá tổ ong giữa thảm cỏ xanh mướt. Bên hàng rào gỗ là những bụi hoàng anh lá mơn mởn trổ đầy hoa vàng. Mùi lan thơm dịu dàng tỏa ra từ những giò lan hồ điệp trắng muốt thu hút đám ong nghệ vo ve bay đến. Thiên nhiên xung quanh sao mà rạo rực nhựa sống, không khí cũng nao nức hương mật ngọt làm sao. Mùi hương này còn ám ảnh Thảo Nguyên rất lâu, rất lâu về sau này. Ấn tượng của cô khi bước qua cánh cổng gỗ cầu kỳ ấy cũng mãi không thể phai nhạt. Trí nhớ của con người quả thật kỳ lạ vô cùng. Dường như có những chuyện người ta càng muốn cố quên đi thì lại càng nhớ. Hoặc giả có những thứ ban đầu chẳng hề để ý, nhưng sau này lại cứ lật đi lật lại trong tâm trí giống như một thước phim cũ không hề thiếu bất cứ chi tiết nào. Cũng giống như buổi sáng chủ nhật ấy, cô đã chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh vật xung quanh, vậy mà mỗi khi trí nhớ cố tình chiếu lại thước phim cũ, từng thứ, từng thứ lại được bày ra vô cùng rõ nét, sống động, chi li… Bắt đầu từ những đốm nắng vàng tươi trên nền đá tổ ong màu xám giữa thảm cỏ xanh mướt. Rồi đến hàng rào gỗ, bụi hoa hoàng anh, giò lan hồ điệp và những con ong nghệ…
Sáng thứ Hai, Thảo Nguyên vẫn đi làm như bình thường. Khi gặp rắc rối càng lớn, cô lại càng phải bình tĩnh. Còn nhớ hồi mới được nhận vào làm ở Chi nhánh 1, chưa quen xử lý công việc và cung cách làm việc của công ty mới, cô xuất đơn hàng đầu tiên mà giống như con kiến trong chảo lửa, mọi thứ rối tinh rối mù như một mớ bòng bong. Cô lo lắng đến độ lúc nào cũng sẵn sàng bốc cháy. Nhưng có nhảy loạn lên thì cũng chẳng giải quyết được điều gì, có khi còn làm gai mắt những người khác. Cô học được cách ngồi yên một chỗ mà quan sát tứ phía, bất kỳ vụ việc nào phát sinh cũng tiếp nhận với một thái độ bình tĩnh rồi mới tìm cách tháo gỡ. Quả nhiên, chưa hết thời gian làm việc buổi sáng, đã có người gọi điện thoại cho cô hẹn gặp.
- Ta là ông của Thế Phong và Trường Giang đây. Tối nay cô có thời gian không? Ta có chuyện cần nói với cô.
- Vâng ạ!
Cô lễ phép đồng ý. Khi gấp điện thoại lại, cô không hề cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí là còn có chút mong chờ cú điện thoại này. Ngày hôm qua, lúc người giúp việc mở cửa chào đón, ba Thế Phong từ thư phòng bước ra, mẹ anh từ trong phòng bếp chạy lại, còn ông nội anh thì từ trên lầu khoan thai bước xuống. Nguyên có cảm giác đôi mắt từ trên cao của ông ấy đang xoáy vào cô, xuyên qua linh hồn, nhìn thấu suốt mọi suy nghĩ đang chạy hỗn loạn trong đầu. Cô không dám ngước nhìn lâu, bèn bẽn lẽn cười, cúi đầu xuống nền nhà. Sàn gỗ lát nền có những đường vân xoáy đồng tâm như những hố đen nhỏ không ngừng loang ra, có ảo giác như chúng đang loang tiến đến chỗ cô đứng, khiến cho cô bất giác lùi lại một bước. Bàn tay ấm áp của Phong vẫn đỡ nhẹ sau lưng cô. Anh đang đợi mọi người tiến đến gần hơn nữa để giới thiệu bạn gái với từng thành viên trong gia đình. Thấy còn thiếu mất một người, anh hỏi:
- Trường Giang đã đến chưa ạ?
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay sau lưng người ông. Trường Giang đứng đó, nụ cười nở trên môi bất giác đông cứng, mắt khẽ nheo lại giấu đi cảm xúc hỗn tạp. Giây phút ấy, những hố đen đã sụp xuống dưới chân Nguyên, nhấn chìm toàn bộ cơ thể cô một cách không thương tiếc. Cô không thể ngờ rằng một ngày, mình lại bị vướng vào tình huống trớ trêu này. Kinh nghiệm giao tiếp không cho cô đủ bình tĩnh để xử lý tình huống hiện tại. Nhưng lạ lùng một điều là mọi thứ lại diễn ra một cách bình thường, hoặc có vẻ bề ngoài của cuộc ra mắt thông thường. Ông nội của Thế Phong, cũng là ông ngoại của Trường Giang, người mà cô đã gặp một lần trước cửa căn hộ của anh, làm như mới gặp cô lần đầu. Trường Giang thậm chí còn giả vờ giỏi hơn, tỏ vẻ ngạc nhiên thú vị: “Thì ra là nhân viên cũ của Chi nhánh 1 à?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc