Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I - Chương 10

Tác giả: Minh Moon

Trường Giang là người yêu của cô. Như Thủy lại là bạn của cô. Vậy thử hỏi cô nên tỏ thái độ như thế nào?
Nhưng phần bất ngờ nhất của buổi tối hôm nay không dừng lại ở đó, khi cuối cùng có thêm một vị khách nữa đột ngột xuất hiện. Một cô gái trong chiếc váy thun bó đỏ rực tinh tế, ngắn tới đầu gối để lộ ra bắp chân dài thon mịn trên đôi giày cao gót đen, mái tóc nhuộm vàng nâu uốn khéo sóng sánh như mây thả qua hai tai, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta nhìn chằm chằm vào Trường Giang, lúc này anh đang gắp cho Nguyên một ít mì xào. Sự xuất hiện của nhân vật này làm hầu hết tất cả mọi người đều trợn mắt lên nhìn, ngạc nhiên đến cực độ. Phan Như Thủy! Người không mời mà tới.
Thảo Nguyên nhớ rõ cái tên này đến suốt đời. Nếu nói cô ta là tình địch của Nguyên cũng đúng. Mà nói là kẻ thù không đội trời chung cũng phải. Phan Như Thủy chính là nguyên nhân dẫn đến việc cô và Giang chia tay. Ai đã nhắn cho cô ta tới đây? Hẳn là một ai đó trong đám bạn tụ tập ngày hôm nay rồi.
Người mới đến rõ ràng là ít được ai chào đón. Nhưng cô ta không lấy thế làm ngượng ngùng, còn chào hỏi mọi người, sau đó tự thu xếp cho mình một chỗ ngồi bên cạnh Giang. Không khí vui vẻ trên bàn nhậu bị sự im ắng kì quái bao trùm. Cách đây nhiều năm về trước, chẳng phải họ cũng đã từng là những người bạn thường xuyên tụ tập như thế này đấy hay sao? Nhưng rồi mọi biến cố xảy ra, từ bạn bè trở thành những người xa lạ. Cứ ngỡ chẳng bao giờ chạm mặt nhau nữa, vậy mà số phận thật lạ kỳ, lại một lần nữa trêu ngươi con người bằng cách sắp đặt những cuộc hội ngộ bất ngờ.
Thảo Nguyên quyết định sẽ tập trung vào ăn uống, không tham gia vào những câu hỏi thăm gượng gạo. Cuối cùng, cô nghĩ vẫn nên chuồn đi là hơn. Cô cầm túi xách, nói nhỏ “Mình đi toa-lét một tí”, rồi nhanh chóng thoát khỏi đám không khí u ám đó. Từ toa-lét đi ra, cô không quay lại bàn tiệc mà quyết làm một kẻ đào tẩu. Tuy nhiên, cuộc đào thoát không thành công. Trên đường tới chỗ để xe, cô bị một người chặn lại.
Màu váy đỏ đậm rực rỡ trước mắt làm cô cảm thấy hơi choáng váng. Như Thủy khoát hay cánh tay trước ***, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi nhìn cô, khuôn mặt cũng ủ rũ chứ không còn vẻ sinh động như ban nãy mới đi vào. Chiếc cằm nhọn tinh tế cử động khi Như Thủy nói:
- Sao cậu lại về trước?
Nguyên không muốn nói chuyện với cô ta một tí nào. Nhưng cô vẫn nhỏ giọng:
- Mình có việc bận.
- Việc gấp thế kia ư? Đến nỗi cậu không có thời gian chào mọi người?
- Việc riêng thôi. Không liên quan đến cậu.
Sau hơn hai năm trôi qua, họ đứng trước mặt nhau mà còn cậu cậu tớ tớ như thế này thì quả là một kỳ tích.
- Không có chuyện gì thì mình đi đây! – Nguyên dợm bước đi. Nhưng lời nói mang ý vị chế giễu của Thủy khiến cho cô như bị chôn chân tại chỗ.
- Thảo Nguyên, nếu như mình là cậu, mình sẽ tát cho kẻ kia một trận nên thân.
Kẻ kia chính là Như Thủy. Trường Giang là người yêu của cô. Như Thủy lại là bạn của cô. Vậy thử hỏi cô nên tỏ thái độ như thế nào? Lồng lộn lên như một nữ thần báo thù? Để làm gì? Mọi chuyện cũng chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Huống hồ trong tình yêu ai cũng có một điểm cố chấp. Với Thảo Nguyên, đó là nếu như cô phát hiện mình bị phản bội, cô sẽ từ bỏ, không bao giờ níu kéo. Ngày hôm ấy, cô đã tận mắt thấy hai người bọn họ ôm nhau ở trên giường trong phòng khách sạn. Cảnh bắt gian này và mùi vị của sự tổn thương mãi mãi cô không thể nào quên được. Như Thủy nhìn thấy cô, không bối rối, cũng chẳng thách thức, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Nguyên đã dứt khoát nói với Trường Giang ngay lúc đó: “Chúng ta kết thúc!”.
Mặc cho anh cầu xin cô tha thứ một thời gian dài, Nguyên cố chấp từ chối một cơ hội hàn gắn. Mối tình kéo dài từ thời đại học nồng thắm của bọn họ tan vỡ kể từ đó. Sau đấy, Giang đi Úc.
- Thảo Nguyên, mình chịu thua rồi! – Như Thủy đã thả hai tay xuống. Cô đi tới trước mặt Nguyên, đôi mắt đẹp tràn ngập sự chán chường. – Trước khi đến đây, mình vẫn còn mang hy vọng. Hai năm qua mình vẫn mơ mộng một ngày được gặp lại Giang, vẫn có một cơ hội được ở bên cạnh anh ấy. Nhưng khi nhìn thấy hai người, mình biết mình đã hoàn toàn bại trận.
***
Trước giờ, ai cũng nghĩ người muốn ςướק người yêu của bạn mình là một kẻ phản diện. Nhưng rất lâu sau này, khi Nguyên đã trở thành một bà mẹ của hai đứa con, một buổi chiều cô ngồi nghĩ những chuyện quá khứ, lại thấy Như Thủy thực ra là một người… rất dũng cảm. Cô ta có thể cứ giữ kín bí mật của năm xưa, sẽ chẳng ai truy vấn, chẳng ai biết rõ đâu mới là bản chất của sự việc ẩn sâu trong quá khứ đã bị vùi lấp bởi nỗi buồn và che phủ bằng những hiểu lầm nảy sinh từ nỗi tuyệt vọng. Nhưng Như Thủy đã tiết lộ tất cả. Cô ấy đã chọn cách giải thoát cho bản thân khỏi một mặc cảm tội lỗi mà chính cô đã gây ra bằng cách thú tội. Hóa ra trong câu chuyện năm xưa, Giang hoàn toàn không có lỗi. Lỗi chăng là ở chỗ anh lại để cho mình vướng vào cái bẫy quá hoàn hảo mà Như Thủy bày ra.
- Năm xưa, chính mình đã lừa dối cậu khi nói rằng Giang dù yêu cậu, nhưng cũng động lòng khi bị mình quyến rũ.
Nguyên đứng hóa đá. Quá khứ sống động lại một lần nữa đảo tròn trong đầu cô. Lần cuối cùng cô tới tìm Thủy để đối chất, người con gái ấy đã cười vào mặt cô và nói rằng: Đàn ông mà! Cậu phải biết họ dù không yêu nhưng vẫn muốn thứ gì chứ!
Cô ngồi thụp xuống đất. Tiếng Thủy vẫn vọng lại từ phía trên.
- Mình công nhận mình đã dùng thủ đoạn bỉ ổi, nhưng mình không hối hận. Ít ra mình đã làm tất cả vì tình yêu. Đặng Thảo Nguyên, bây giờ thì cậu biết sự thật rồi đấy! Cậu muốn đánh, muốn mắng chửi gì …
- Im đi. Tôi không muốn nghe nữa… không muốn nghe nữa….
Cô lấy hai tay ôm chặt đầu và bịt kín hai tai lại. Nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống như mưa. Cả người Thảo Nguyên lạnh cóng. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu ớt như lúc này. Hóa ra là sai hết, sai hết… Hóa ra là lỗi ở cô. Cô đã không tin tưởng anh, không tin vào tình yêu anh dành cho cô. Vậy cũng đáng đời cho cô lắm.
- Nguyên! Sao vậy?
Trong cơn nức nở mịt mù, một giọng nói quen thuộc gấp gáp vang lên bên tai. Cơ thể run rẩy được bao bọc trong một vòng tay vững chãi, có bàn tay ấm áp chầm chậm vỗ về lưng cô. Nguyên vùi mặt vào bờ vai nóng, nước mắt vẫn không ngừng chảy, tiếng thổn thức ngắt quãng không dứt.
- Được rồi! Đừng khóc nữa. Đã có anh ở đây!
*****
Nào xin mời quý cô chuẩn bị nhảy cùng tôi!
Sáng hôm sau đi làm, Thảo Nguyên trưng ra một bộ mặt mà một đồng nghiệp thân tình một cách ác ý phong tặng danh hiệu “khuôn mặt đần nhất trong năm của người đẹp Chi nhánh 1″. Ai gọi gì cô cũng “Dạ”, hỏi gì cũng “Ừ!”, có cái bảng báo giá thì gửi lộn của đơn hàng A cho khách hàng B. Đến khi nhận được cái thư của sếp Thái yêu cầu tối nay đi tiếp khách đột xuất với sếp, đầu óc u mê của cô mới tỉnh táo lại đôi chút. Nguyên nhíu mày nghĩ ngợi. Khách nào? Chi nhánh 1 đợt này đâu có đoàn khách nào đâu?
- Khách của Tổng công ty. Nhưng có liên quan tới lĩnh vực xuất nhập khẩu, cần chúng ta đi giao tiếp.
- Anh cử bạn khác đi giùm em được không? Hôm nay em thấy trong người không được khỏe.
Nguyên thoái thác nhiệm vụ được giao, nhưng Ngọc Thái không thèm nhân nhượng, còn nói đi giao tiếp thế này chỉ có lợi cho sales, không bao giờ thiệt. Có khi tự nhiên lại có thêm khách hàng tiềm năng chứ chẳng chơi! Thành ra cuối buổi, Nguyên phải lôi bộ dụng cụ trang điểm ra tút tát lại dung nhan nhợt nhạt của mình. Mắt vẫn hơi sưng đỏ do tối qua khóc nhiều, có hóa trang kỹ đến đâu vẫn không che hết được. Cô thở dài nhét cây concealer vào trong túi, vỗ vỗ hai má. Vừa bước vào văn phòng, Giám đốc Chi nhánh đã gọi cô lại:
- Này, nhà cô cũng không xa đây đúng không?
- Dạ?
- Dạ cái gì! Hôm nay có người ngoan đột xuất thế. Về nhà thay đồ đi. Nhân viên mình mặc đồng phục anh thấy gò bó quá.
Hôm nay sếp Thái có vẻ lạ lùng! Chưa bao giờ thấy anh nhận xét trang phục của nhân viên cả, nhất là nhân viên nữ. Chẳng biết tối nay phải gặp khách loại gì nữa! Thắc mắc cả buổi, cuối cùng cũng biết là khách nào. Mặc dù hôm nay Thảo Nguyên “đần” hơn mọi lần, nhưng khi bước vào phòng ăn sang trọng được đặt sẵn trong nhà hàng, nhìn thấy Thế Phong đang ngồi chung với hai vị khách sẵn trong đó, cô bỗng đoán ra được vài phần.
Thế Phong nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ mở cửa, biết là người mình đang chờ đã tới. Cô gái đáng giận này cả tối hôm qua đã không thèm nghe điện thoại của anh, nhắn tin cũng không trả lời khiến cho anh mang một bụng tức giận lên giường ngủ. Tính toán hôm nay gặp khách, tiện thể kêu Giám đốc Chi nhánh 1 mang cô theo, sẽ phải nghĩ cách trừng phạt cô. Nhưng khi cửa mở, nhìn thấy Thảo Nguyên với thần sắc là lạ, đôi mắt dù khéo léo cũng không giấu nổi sự mệt mỏi buồn bã, tự nhiên lòng anh lại chùng xuống. Giá như không phải tiếp khách khứa hôm nay thì có phải tốt không. Anh chỉ muốn được bên cạnh cô mà không có mặt thêm người nào khác. Thế Phong kín đáo quan sát vẻ ngạc nhiên hiện lên trong thoáng chốc trong mắt Nguyên khi cô thấy anh, nhưng rất nhanh, cô nở một nụ cười xã giao, khẽ cúi đầu chào mọi người. Bản lĩnh giao tiếp của cô anh đã từng lĩnh hội. Cô hẳn nhiên là một nhân viên kinh doanh lợi hại.
Mọi người giới thiệu làm quen lẫn nhau. Nguyên ngồi cạnh Thế Phong, đối diện cũng có một vị khách nữ. Cả bữa ăn, ngoài những câu thăm hỏi giữa sếp và nhân viên bình thường, họ không nói được câu riêng tư nào. Mãi đến khi một người ra ngoài, một người nghe điện thoại, một người nghiên cứu thực đơn, Phong mới trầm giọng hỏi nhỏ Nguyên:
- Tại sao không nhận điện thoại của anh?
Điện thoại? Nguyên theo phản xạ thò tay vào túi lục soát, sực nhớ cô đã thay đồng phục lúc chiều. Vả lại sáng nay cô cũng không để điện thoại trong người, hình như cũng chưa hề nhìn thấy nó. Chẳng biết đã vứt đi đằng nào nữa.
- Em … em… hình như…
- Mất điện thoại à?
- Em cũng không nhớ. Chắc là để quên ở đâu thôi ạ.
Thế Phong không hỏi thêm nữa, trầm ngâm xoay chén R*ợ*u trong lòng bàn tay. Thái độ của Thảo Nguyên hôm nay khang khác. Cô cứ như là trở thành một người anh chưa từng quen vậy.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, theo yêu cầu của khách, nhóm người tới quán bar chuyên chơi nhạc Salsa nổi tiếng nhất thành phố trên tầng chín khách sạn SRT. Vừa khéo sếp Thái nhắc cô thay đồng phục trước khi đi, chắc là biết trước cái màn bar biếc này rồi. Thảo Nguyên suy đoán. Lúc này khách lên bar Salsa rất đông, thang máy không chứa đủ hết số người đứng đợi. Nhường khách và anh Thái lên trước, cuối cùng chỉ còn Phong và Nguyên rớt lại, đợi buồng thang máy bên cạnh đang trên đà xuống. Nguyên nhìn anh, ngập ngừng một lát rồi hỏi:
- Việc kêu em đi tiếp khách cùng giám đốc Thái tối nay…
- Là vì anh muốn gặp em!
Giọng anh trả lời đơn giản, ý vị trong câu nói còn mang một chút ngang ngược. Nhưng không hiểu sao nhờ đó mà cảm xúc hỗn loạn của cô từ tối hôm qua đến giờ mới được thả lỏng một ít. Nguyên khẽ mỉm cười. Vào trong thang máy, hai người không nói thêm câu gì. Nhưng khi thang máy bắt đầu đi lên, Thế Phong lẳng lặng nắm chặt lấy tay cô. Cô hẳn đã gặp phải chuyện gì nghiêm trọng rồi, nhưng lại không muốn nói. Vậy thì anh cũng không hỏi. Đến một lúc nào đó cô cần chia sẻ, khi ấy anh sẽ lắng nghe. Còn bây giờ, xin mời quý cô hãy chuẩn bị nhảy cùng tôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc