Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I - Chương 03

Tác giả: Minh Moon

Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt của cô ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng.
Nguyên vừa giải thích vừa kéo mẹ đi nhưng bà Hoa đời nào chịu tin ngay. Bà nhất quyết phải xem tận mặt cái kẻ nào đã đưa đón con gái mình lúc tinh mơ gà gáy thế này. Người co kẻ kéo một hồi, thế trận dùng dằng cho đến khi nhân vật bí ẩn bỏ đi không nỡ đành quyết định xuống xe giải vây. Nguyên bối rối giới thiệu:
- Tổng giám đốc, anh xuống xe ạ. Đây là mẹ của em. Mẹ, đây là tổng giám đốc công ty con đang làm, tên là Thế Phong ạ.
- Chào cô! – Phong lịch sự chào. Bà Hoa cười híp cả mắt:
- Ồ, vậy ra anh đúng là cấp trên của cháu Nguyên nhà tôi. Dạ. Quý hóa quá! Cháu nhà tôi còn non nớt lắm, có gì nhờ anh giúp đỡ cho công tác của cháu.
Mẹ Nguyên không kiêng kị gì ra mặt ngay để nhờ vả cho con gái bà, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ. Mẹ đúng là…
- Mẹ ơi. Giờ mẹ tin con rồi nhé. Tổng giám đốc bận lắm. Chúng ta đi thôi!
Ai ngờ, bà mẹ không chịu bỏ lỡ cơ hội. Là phụ huynh có con gái làm ở công ty, vậy coi như bà cũng có liên hệ vào đó.
- Thưa cấp trên của cháu Nguyên, tôi vốn có lời này muốn nói từ lâu mà chưa có dịp gặp. Sẵn tiện đây, tôi xin trình bày luôn. Cháu Nguyên nhà tôi hôm qua đi tiếp khách của công ty gì mà đến tối khuya mới về, lại còn phải thường xuyên uống bia R*ợ*u. Dù sao cũng là con gái, làm mẹ tôi thật không yên tâm chút nào. Anh có biện pháp nào chứ…
Nguyên muốn ૮ɦếƭ đi cho xong. Mẹ cô nói những thứ này ra làm gì cơ chứ. Cứ như cô là học sinh tiểu học, được phụ huynh gửi gắm cho thầy giáo chủ nhiệm không bằng.
- Kìa mẹ…
- Mẹ nói không đúng à?
- Vậy tối qua cô đi uống R*ợ*u với khách? – Người nào đó biết rồi còn cố tình giả vờ. Nguyên chưa kịp nói gì thì mẹ cô đã ςướק lời:
- Khách lại còn lăn ra bất tỉnh nhân sự, phải đưa về tận phòng nữa chứ!
- Mẹ! – Nguyên không chịu nổi mẹ nữa rồi. Bà cứ ở đây cà kê dê ngỗng thế này chắc chắn sẽ tổn hại đến sự nghiệp của cô ở công ty mất. Cô cúi chào cấp trên rồi cương quyết kéo tay mẹ đi. Bà Hoa vừa đi vừa ngoái lại:
- Tôi có lời nào không phải mong anh bỏ quá cho. Khi nào rảnh mời anh ghé nhà chơi.
- Vâng! – Thế Phong gật khẽ đầu, nhìn hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nghĩ thầm: Vậy tối qua, hóa ra là hiểu lầm. Khẳng định được điều này, trong lòng anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm như vừa gỡ được một mối tơ vò. Phong khởi động xe, mở cửa sổ để cho ngọn gió mát lành buổi sáng tràn vào trong xe, nhớ lại một buổi tối cách đây đã lâu.
Buổi tối hôm ấy, anh ngồi một mình trên sân thượng nhà hàng Gió Bắc. Đây chẳng phải là một nhà hàng cao cấp, nhưng lại mang phong vị rất riêng, có nhiều món ăn dân dã khoái khẩu dành cho khách sành ăn. Nhất là chỗ ngồi trên cao này, không phải cứ có tiền muốn lên là được. Ở đây không gian khoáng đạt, gió trong lành, còn đưa đến mùi thơm thoang thoảng của hoa sữa, gợi nhớ về ngôi nhà thời thơ ấu nơi phố cũ. Mỗi chỗ ngồi đều được ngăn cách một cách tự nhiên bằng các bụi cây, khóm hoa hay giàn tơ hồng lưa thưa rủ xuống thướt tha như mái tóc dài. Hồi ấy ông nội anh đang bắt anh đi học việc, nhận một chức trưởng phòng tài chính trong công ty nhỏ của ông bác họ nên cũng hay đi ăn uống xã giao với nhiều đối tượng. Hôm đó hẹn với giám đốc tín dụng một ngân hàng ở Gió Bấc do ông ta nói muốn ăn món đuông ở đấy, thế nào thành ra anh lại bị cho leo cây, đành ngồi nhâm nhi hết chai bia cho đỡ tức rồi về. Tự nhiên một giọng nữ dễ nghe theo cơn gió đưa đến. Đang nhàn rỗi, anh cũng để cho câu chuyện của cô chui vào não:
- Tại sao cậu không tha thứ cho anh ấy. Làm sao vậy? Cậu còn yêu anh ấy cơ mà!
- Kể cả là còn yêu đi chăng nữa, tớ cũng không có cách nào quay lại với anh ấy.
Ồ thì ra là một câu chuyện tình buồn.
- Cậu đừng như thế. Đó chỉ là một sự hiểu lầm.
- Ngủ cùng một người con gái khác thì là hiểu lầm sao?
- Mọi người đều biết ả Thủy đó gài bẫy anh ấy. Có thể chỉ là một phút yếu lòng. Điều quan trọng là anh ấy luôn yêu cậu. Anh ấy đã ân hận. Anh ấy đã cầu xin cậu tha thứ. Bọn tớ còn cảm thấy thương anh ấy. Cậu tại sao lại cứng nhắc như thế cơ chứ?
- Nói như các cậu, cứ có cô gái nào sán lại thì được phép yếu lòng sao?
Giọng cô kia phân tích:
- Cậu phải biết phụ nữ bây giờ rất ghê gớm. Người đàn ông nào tốt là phải giữ lấy không thì sẽ bị họ chài mất đấy. Cũng tại cậu, lẽ ra cậu phải giữ chặt lấy anh ấy thì đằng này lại sơ hở, không đề phòng để kẻ địch tấn công. Lỗi một phần là ở cậu.
Giọng nữ dễ nghe bình tĩnh:
- Cậu nói thế nào thì cho là thế ấy!
- Cậu… Đúng là hết nước hết cái với cậu rồi. Đàn ông á, chẳng có ai là Đường Tăng đâu. Nghe tớ đi, ngày mai anh ấy đi Úc rồi! Đừng để sau này phải hối hận.
Nhắc đến đi Úc, thằng em họ con chú anh cũng sắp sửa đi Úc. Chẳng lẽ… Mà sao có thể nhỉ? Đâu có nghe thấy nó nói yêu đương bao giờ!
Lúc đó gió trên tầng thượng thổi rất mạnh. Phong quay đầu lại. Những sợi dây hoa tơ hồng đung đưa. Mái tóc của cô gái có giọng nói dễ nghe rối tung trong gió. Đám khách nhốn nháo túm giữ những thứ đang bị gió thổi bay trên bàn lại. Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Lần đầu tiên cô ước gì mình có họ hàng với nữ hoàng dancesport Khánh Thi.
Sau cuộc chạm trán bất ngờ với tổng giám đốc của công ty, Nguyên có dự cảm rằng tương lai của cô sẽ chẳng sáng sủa gì. Mẹ cô đã nói những lời không nên nói làm mấy ngày nay đến công ty, cô đều lo sợ phập phồng. Phải chăng vào một ngày đẹp trời nào đó, giám đốc Thái và trưởng phòng nhân sự Linh sẽ gọi cô vào phòng họp và bảo:
“Thảo Nguyên ạ, những việc mà mọi nhân viên kinh doanh đều làm nếu như gia đình em không đồng ý thì chỉ còn cách cho em nghỉ việc thôi. Công ty không muốn bị nói này nói nọ mà ảnh hưởng đến uy tín”.
Ôi, nếu như thế thật thì cô sẽ phải làm như thế nào?
Nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua trong yên bình, lại càng làm cho Nguyên cảm thấy bất an. Người ta chẳng vẫn bảo trước cơn bão trời thường đẹp đấy hay sao.
Mà cuối cùng, cơn bão đến thật, có điều nó lại tàn phá cô theo một cái kiểu mà cô không thể nào tưởng tượng ra được.
Khi nhận được email từ phòng nhân sự phát tán đi, cả Chi nhánh 1 giống như bị bão cấp 12 càn quét qua. Chưa bao giờ không khí trong công ty sôi động đến thế. Bởi lẽ đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử, tổng công ty tuyên bố tổ chức một cuộc thi “Nhan sắc”. Mặc dù Thành Tín hay tổ chức giao lưu, ngoại khóa này nọ cho nhân viên, nhưng phần nhiều là các hoạt động du lịch tập thể hoặc thi đấu thể dục thể thao. Lần này đổi mới quá, lại tổ chức thi “Nét đẹp Thành Tín”, mọi người không nháo nhào lên mới là lạ. Thêm nữa, Chi nhánh 1 có truyền thống chuyên xếp hạng bét trong các cuộc tranh tài, chưa bao giờ đoạt huy chương hay phần thưởng gì nên lần này, giám đốc Thái hạ lệnh cho phòng nhân sự phải làm thế nào thì làm, nhất quyết mang được một cái giải về đây, rửa nhục cho những lần thất bại trước đó. Vì vậy phòng nhân sự bàn ra tán vào suốt ngày đêm, giữa một dàn không thiếu gái đẹp trong Chi nhánh 1, cuối cùng Nguyên lớ ngớ thế nào lại được chọn. Người thi chung cặp với cô là một nhân viên IT tên Thành. Anh này thì khá là đẹp trai, chỉ tội hơi đô một tí, nhưng được cái chiều cao kéo lại. Thêm nữa anh chàng lại chơi ghi-ta rất cừ, có lợi thế khi tham gia phần thi năng khiếu.
Mỗi đơn vị chọn đại diện một cặp tham dự. Tổng cộng Thành Tín có năm chi nhánh, ba công ty (dù độc lập về tài chính trên giấy tờ nhưng về thực tế vẫn là tài sản của gia đình), cả văn phòng tổng công ty nữa là có tất thảy chín cặp thí sinh. Các phần thi cũng tương tự như thi hoa hậu bao gồm trang phục dạ hội, năng khiếu và cuối cùng là phần thi ứng xử. (Các nhân viên còn lại – những người sẽ xuất hiện trong thân phận khán giả hơi bất mãn vì không có màn thi… áo tắm!)
Bây giờ mỗi khi tan sở, Nguyên không được về nhà ngay mà phải ở lại tập văn nghệ. Giám đốc Thái rất quyết tâm, chi ra mười triệu cho nhân viên thuê trang phục đắt tiền, còn mời người tới để luyện thanh. Nhưng cuối cùng, hóa ra phần thi năng khiếu lại được thông báo là thi chung, trong đó tất cả các đôi thí sinh sẽ cùng nhảy một điệu Samba để ban giám khảo chấm điểm. Nguyên nghe như mặt đất dưới chân mình vỡ vụn. Hát hò thì còn trong “phạm vi hiểu biết” chứ dance-sport thì cô bó tay, chưa bao giờ ***ng vào món này. Công ty cô cũng lắm chiêu lắm cơ. Thi thố như thế này thì hại ૮ɦếƭ cô rồi. Với khả năng nhảy nhót của Nguyên đảm bảo điệu Samba sẽ biến ra Hiphop hay là nhảy Moonwalk không biết chừng. Vậy biện pháp giải quyết vấn đề này như thế nào? Đổi người? Không kịp rồi. Chỉ còn cách là miệt mài rèn luyện mà thôi.
Chiều thứ bảy, IT Thành chở Nguyên lên tổng công ty để tập trung cùng với các đội khác học bài nhảy Samba đã được biên soạn sẵn. Trừ đợt tổng kết cuối năm, cô chẳng bao giờ bén mảng đến đây nên thành ra không có ấn tượng gì mấy với cái tòa nhà 15 lầu phô trương lừng lững đang án ngữ ở mặt tiền con phố chính cho biết sự thịnh vượng hiện tại của Thành Tín. Phòng hội nghị được trưng dụng làm phòng tập. Lúc tới, cả hai đã nghe tiếng nhạc Samba rộn ràng, có mấy cặp đang vây quanh một đôi nam nữ mặc quần áo biểu diễn, vốn là hai vũ công chuyên nghiệp được thuê tới để dạy. Hai huấn luyện viên nhảy mẫu một lần, động tác điêu luyện thành thục làm người ta ngơ ngẩn. Nguyên vừa nhìn đã lắc đầu lè lưỡi. Đến khi vào tập các động tác cơ bản, cô hệt như một con rối gỗ vụng về, chân tay vung vẩy loạn xà ngầu. Huấn luyện viên ban đầu còn hăng hái kêu cô ra một góc tập riêng. Nhưng sau cùng, ông này cũng nản chí trả cô về với đồng bọn.
Cuối buổi tập, cô than thở:
- Không được rồi anh Thành ạ. Cái món này em chơi không nổi. Hay là đổi người khác đi.
- Danh sách cũng lên rồi. Với lại mình cũng đã chuẩn bị quần áo này nọ hết rồi. Không đổi được đâu em!
- Vậy giờ phải làm thế nào?
- Luyện tập thôi chứ còn làm thế nào nữa. Cố lên!
Vẫn là phương án cũ! Nhưng tập luyện? Người ta thường nói cưỡng cầu không có hạnh phúc. Dù có cố bắt cô luyện tập thế nào đi nữa thì với tấm năng khiếu bằng cái lá mít này chắc cũng chẳng có mấy tác dụng đâu. Nguyên ủ rũ bước theo Thành. Anh này vừa ra khỏi văn phòng tổng công ty, đã nói xấu:
- Này, em có biết vì sao ban tổ chức lại đổi phần năng khiếu thành thi nhảy không?
- Ơ, vì sao vậy?
- Anh hỏi em: Trong đám người dự thi, ai là người nhảy tốt nhất?
- Cô… cô thư ký của tổng giám đốc.
- Chính thế. Gọi là thi nét đẹp “Mr and Ms” Thành Tín, nhưng phần nhiều người ta nhìn vào nữ. Rõ ràng là công ty muốn người của tổng đoạt giải. Em hiểu chưa!
- À…
Nguyên gật gật đầu. Thành đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm, nói chắc nịch:
- Đấy rồi em xem!
- Nhưng cái cô Linh Chi ấy cũng rất xinh đẹp. Nếu đoạt giải nhất thì cũng không có gì lấy làm lạ.
- Chỉ khéo trang điểm thôi. Em cũng đâu kém gì cô ta.
- Cám ơn anh. – Nguyên bật cười trước câu nịnh nọt. – Anh đúng là người có tinh thần đồng đội.
- Thôi lên xe. Anh sẽ chở em đi mua mấy cái đĩa dạy nhảy để em về nhà xem mà học theo.
***
Sau 10 ngày rèn giũa, hầu như tất cả các đội khác đã thuộc bài nhảy, không cần đến huấn luyện viên nữa. Chỉ có đôi thí sinh của Chi nhánh 1, nhất là cái cô thí sinh nữ là vẫn ù ù cạc cạc như vậy. Giám đốc Thái thân với chị phụ trách nhân sự của tổng, nhờ chị mời hai huấn luyện viên bồi dưỡng thêm cho hai người. Sự đầu tư và kỳ vọng của mọi người dành cho Nguyên lớn như vậy khiến cho cô cảm thấy thêm lo lắng. Cộng với áp lực của ngày thi đang đến gần, cô rơi vào một trạng thái hỗn loạn trước đây chưa từng có. Nguyên ơi là Nguyên, bản lĩnh của ngươi chạy đâu mất tiêu rồi? Khiêu vũ thể thao ૮ɦếƭ tiệt. Tại sao người ta lại nghĩ ra cái bộ môn trời đánh thánh vật này? Ước gì… Lần đầu tiên trong đời, cô ước gì mình có họ với nữ hoàng dancesport Khánh Thi. Chỉ vậy mới hi vọng cô có thêm chút năng khiếu thôi!
Chiều thứ bảy, toàn công ty được nghỉ. Phòng hội nghị cũng chỉ có một mình Nguyên. Vị huấn luyện viên nữ sao chưa thấy tới. Cả Thành cũng thế, gọi điện còn không nghe máy. Hay là họ chán quá, xù mất rồi nhỉ? Nguyên hết đứng lại ngồi một cách buồn chán, cuối cùng quyết định mở nhạc ra tự tập. Cô cố gắng nhớ lại những động tác đã được dạy, miệng lẩm nhẩm đếm theo tiếng nhạc, hai tay giơ lên giống như đang ôm bạn nhảy, chân bước theo nhịp. Một, hai, ba…
Cô hoàn toàn không biết rằng, có một người vừa mới xử lý công việc với đối tác nước ngoài xong, nghe thấy tiếng nhạc phát ra bèn đi về phía căn phòng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc