Chuyện Tình New York - Chương 15

Tác giả: Hà Kin

Trong phút giây ấy, tôi thấy mình quá nhỏ bé so với Ryan. Tôi thấy hình như bao lâu qua mọi chuyện xảy ra vẫn như là một giấc mơ kỳ bí nào đó.
Anh đến đảo bằng chiếc xe chở tôi lần đầu tiên dạo nọ. Nhìn thấy chiếc xe tôi lại nhớ ra cái lần đầu tiên tôi bước chân lên cái xe đó, trời bão bùng mưa tuyết và vô cùng lạnh lẽo. Nhưng hôm nay đã ấm áp hơn nhiều rồi. Trời chạng vạng, tôi chợt sốt ruột vì bức tranh vẫn dở dang của mình.
Ryan nói anh có một người bạn muốn giới thiệu cho tôi. Đó là một họa sĩ, nhưng nghề nghiệp chính của người đó là trang trí nội thất. Hôm nay người bạn ấy có mời Ryan và tôi ăn tối. Tôi rất vui vẻ đi theo anh, và có hỏi tại sao Ryan chẳng bao giờ nhắc tới người bạn này nhỉ? Ryan nói cũng lâu rồi họ không gặp nhau. Anh họa sĩ này có cái tên rất lạ là Juicy, tôi không rõ là tên thật hay là nghệ danh nữa. Vì tôi nghĩ là họa sĩ thì rất hay có nghệ danh.
Trên đường đi, Ryan hỏi tôi đã gặp Garbriel như thế nào, chúng tôi đã nói những gì. Tôi thấy Ryan mệt mỏi, tôi nhìn anh thật đáng thương. Tôi nghĩ tới việc Ryan đang phải cố gồng mình "trying hard" để duy trì mối quan hệ này với tôi như mọi người đang nói và bỗng nhiên có sự lo sợ nếu tôi sẽ làm gì đó. nói gì đó thì tôi sẽ xé toạc một sự thật nào dấy, và có thể tôi sẽ mất anh. Nếu đang tốt đẹp thế này. tại sao không thể để cho nó tốt đẹp đi? Thế là tôi quyết dừng lại những thắc mắc của mình.
Tôi nói với Ryan:
"Em không biết mối quan hệ của anh với Garbriel. Em không biết có phải cô ấy đang muốn nói điều gì với em không, thậm chí rằng đúng là có điều gì đó đang xảy ra, em cũng không cần phải biết. Anh đang làm em hạnh phúc, thế là đủ".
Ryan cười, rất nhẹ nhàng, anh đưa tay nắm lấy tay tôi ấm áp "Lại đây lại đây nào". Tôi lại gần anh, anh bảo nhắm mắt lại đi, anh hôn nhẹ lên mắt tôi rồi lại vuốt tóc hít hít bên tai. "Ôi đôi mắt đau đớn của anh", anh thì thầm. Tôi mỉm cười rồi nằm nghiêng người, chúi đầu vào lòng anh rồi nhắm mắt. Anh vẫn lái xe, còn tôi nằm nghỉ.
"Nghỉ đi, anh sẽ gọi em dậy khi chúng ta tới đó".
"OK"
Tôi cũng mệt mỏi, tôi tự cho mình một khoảng bình yên bên anh thay vì sẽ ngồi nói líu lo. Càng nghĩ, tôi càng thấy tâm đắc với những gì mình vừa nói. Ryan quá tốt với tôi anh thực sự là một người "đàn ông trong mơ". không chỉ với tôi mà với rất nhiều người phụ nữ ngoài kia. Tôi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều đang ghen tị. Anh cho tôi những giây phút lãng mạn, ấm áp, quan tâm, sẻ chia, những nụ hôn rất ngọt ngào, và nữa… một điều tôi chợt nghĩ tới, anh không có những hành động quá xa, anh không đòi hỏi hay lạm dụng thân thể với tôi. Có thể điều này là hơi kỳ lạ giữa cái thế giới hiện đại này, nơi mà chỉ một câu "đề nghị" cũng có thể lên giường được với nhau, và với một người đàn ông đẹp như vậy, kể cả anh ấy không có ý thì đối tượng của anh ta cũng… khó chịu nổi.
Nhưng với một cô gái châu Á và còn non nớt kinh nghiệm như tôi thì tôi coi đó là một điều gì đó "tử tế", thật chẳng biết có là dở hơi không nữa. Nhưng quả thật, tôi thấy anh chưa bao giờ lấn quá xa và đòi hỏi tôi chuyện đó. Nếu anh có đòi, tôi cũng chưa biết mình có thích làm "cô gái ngoan" hay không nữa. Thế là tốt hay không tốt, có phải anh đang "tử tế" với tôi hay tôi chưa đủ sức quyến rũ với anh nhỉ? Nghĩ tới đây tôi bật cười.
"Tại sao em lại cười?"
"À không có gì, đang nghĩ về một chuyện em làm ở tiệm nail ngày hôm nay".
"Thật à? Em đã làm gì?"
"À về một anh chàng gay, anh ta làm em phát điên nên em làm vài việc "bẩn thỉu" với anh ta".
"Ôi Chúa ơi, em đã làm gì?"
"Em chỉ đổ nước sơn đỏ lên giấy và để dưới ௱ôЛƓ anh ta thôi, và anh ta ngồi lên, thế thôi".
Ryan cười phá lên: "Ôi không, kinh khủng quá, em hư quá!"
"Vâng em kinh khủng thật, nhưng anh ta cũng là một thằng đàn ông xấu, ý em là, một mụ đàn bà, ha ha".
"Em ghét người gay à?"
"Không, em không, em yêu quý họ, một vài khách hàng của em là gay và họ đều yêu quý em. Họ thực sự là những con người rất tài năng nhưng anh chàng này thì không chấp nhận được".
"Ừ anh đoán họ đều yêu quý em, em đẹp mà".
"Hihi"
Đúng vậy, có một sự thật rằng những người đồng tính, bất kể là nam hay nữ khi tới làm khách hàng của tôi, họ đều rất yêu mến tôi đặc biệt, đều khen tôi xinh xắn và thân thiện. Tôi cũng rất quý mến họ, và quả thực họ đều là những người rất giỏi, tài năng và thông minh. Chỉ là cái "chị" Tài kia thì quá lắm, có điều chị ấy cũng là một thợ giỏi nên được chủ rất cưng chiều. Thôi thông cảm, đời có người này người kia, dù sao chị ta cũng ghen, yêu mà, thôi, không chấp!
Điện thoại tôi reo inh ỏi, lại phải nhấc xem. Ôi Ronie, tôi nhìn thấy đã khó chịu vô cùng, không thèm nghe, tắt luôn. Ryan hỏi tại sao tôi không nhấc điện thoại, tôi bảo tôi không thích nghe.
"Vẫn là người đàn ông làm phiền em trước đây đúng không? Để anh nghe cho".
"Không không, OK mà".
"Vì sao? Hay là đây là Billy?"
"Không, là một người trên đảo mà anh không biết mà".
Tôi thấy Ryan rất khó chịu, tôi chẳng biết nói gì hơn nữa, tắt luôn cái điện thoại và nằm nhắm mắt tiếp.
Căn hộ của Juicy nằm trên tầng năm của một khu phố gần Central Park, phố sáu mấy gì đó. Cửa sơn màu trắng nâu, rất phong cách, nhìn đã biết là căn phòng của một người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Juicy mở cửa, một người đàn ông cũng còn trẻ, chắc cùng lắm là 40, hơi hói đầu, da trắng bóc và mắt rất xanh. Căn hộ rất lịch sự và sang trọng, bài trí gam màu nâu ấm áp, cũng có một cái piano nhỏ, một cái tivi màn hình phẳng rất to, có mấy bình hoa nhỏ đủ màu sắc, bộ sa lông màu nâu giống tường nhà, và tranh treo trên tường, chắc chắn là của chủ nhà. Tranh vẽ chủ yếu là chân dung nude, đàn ông và đàn bà, nhìn trần trụi tới rùng mình nhưng phải công nhận là đẹp. Tôi cứ đứng há hốc mồm nhìn khiến cả Ryan và Juicy phì cười.
"Trông chúng thế nào?"
"Là của ông vẽ đúng không?".
"Ừ em thích chúng không?"
"Không, tôi không thích".
Thoáng lặng yên.
"… Tôi yêu chúng"
"À tôi thấy rồi, tôi đã nghe kể về em, Ryan đã kể qua email cho tôi và tôi quyết định phải gặp en ngày hôm nay. Anh ấy nói em rất đặc biệt, bây giờ tôi thấy rồi".
"Tôi cũng yêu hội hoạ, tôi rất yêu tranh".
"Oh tôi thấy rồi, tôi sẽ cho em xem phòng vẽ của tôi sau bữa tối".
Bữa tối của chúng tôi có vài món ăn khá lạ, tất nhiên có bơ và bánh mì, có pizza, có thịt hun khói, gà tây và gì nữa tôi chả nhớ. Tôi rất đói và nhìn thấy rất ngon.
Tôi phụ ông ấy dọn ra bàn và hát lẩm nhẩm một mình.
Tôi thấy Juicy đứng ngẩn ra nhìn tôi lúc tôi xếp bàn, tự nhủ tự hào thầm trong bụng và hơi ra vẻ điệu một chút. (Tự hỏi không biết ông í có định xin tôi làm người mẫu không nhỉ, thế thì… hơi sợ đấy, hi hi!)
Chúng tôi ngồi ăn, tôi đói ơi là đói, nhưng vẫn phải từ tốn. Tôi dễ ăn nên món gì tôi cũng nếm thử, tôi khen Juicy thật khéo tay. Ông ấy nói đâu có, là vác từ siêu thị về cả.
"Thế hai người gặp nhau thế nào? Tôi phải công nhận với Ryan là, cô ấy có nét hay lắm, tôi thích đôi môi dày và đôi mắt to, mái tóc thẳng, dễ thương làm sao. Em là người Việt Nam đúng không?"
"Cảm ơn ông, nhưng tôi không được coi là đẹp ở Việt Nam".
"Ôi tại sao? Nhưng cũng bình thường thôi, tôi nhìn em bằng con mắt của một người phương Tây, và bằng mắt của một người nghệ sĩ, chứ không phải là mắt của một người Việt Nam. Tôi nghĩ rằng em rất thông minh".
"Ôi cảm ơn, cảm ơn ông, ông làm cho mũi của tôi nổ tung vì những lời khen ấy rồi".
"Haha, này Ryan, cô ấy rất vui tính nữa nhé, làm sao mà cậu có thể tìm được một cô gái như thế này nhỉ?"
"Ồ, cô ấy có một đôi mắt gây đau đớn. Ngày chúng tôi gặp nhau, cô ấy làm trái tim tôi tan chảy vì những tia lửa điện bắn ra lừ đôi mắt ấy, anh có nhận thấy không hả Juicy?"
"Ừ tôi cũng thấy thế. Em có thể nhìn tôi như lúc em nhìn Ryan được không?"
"Không, làm sao cô ấy làm thế được".
Haha, và chúng tôi cùng cười. Tôi thích nghe những câu chuyện của Juicy về những bức tranh, về các kiểu trang trí phối màu. Ông ấy rất có khiếu hài hước, tôi và Juicy trêu nhau cả buổi tối. Tôi cũng làm cho Juicy ngạc nhiên bởi một số suy nghĩ táo bạo, khi ông ấy nói nhiều chuyện cũng có vẻ hơi "bậy", nhưng tôi đều gật gù và "đỡ" được. Tôi cũng nói một vài sở thích đặc biệt của mình cũng như đồng cảm và hiểu được một số thứ ông ấy muốn chia sẻ. Tôi cảm thấy Ryan rất tự hào về tôi, còn Juicy gật gù suốt.
Ăn xong, tôi bảo sẽ rửa đĩa cho, Juicy xua vội và nói để đó ông ta sẽ làm. Juicy dẫn tôi và Ryan vào trong một căn phòng nhỏ là nơi để ông ta sáng tác. La liệt màu vẽ và những bức tranh mới hoàn thành còn để khắp nơi.
Juicy chỉ cho tôi xem một đống tạp chí thời trang còn bị bắn cả màu trong góc phòng. "Hey, Ryan chưa bao giờ cho em xem à? " Tôi cầm lên, đủ loại tạp chí thời trang, nhớ loáng thoáng có Comos, Metropolitan gì gì đó. "Để tôi cho em xem", Juicy giở cho tôi xem, hình như trong tất cả đám tạp chí đó đều có ảnh của Ryan. Đẹp đến sững sờ, tôi phải thốt lên, có cả những bức ảnh Bán th*n mà tôi còn chưa bao giờ… được nhìn thấy như vậy ngoài đời. Tôi nhìn Ryan, anh ấy cười, xua đi, "lâu rồi mà". Tôi ngồi bệt xuống, xem say mê, anh cũng quỳ xuống và ôm tôi, hôn lên tóc:
"Trông anh hoành tráng nhỉ. đúng không?"
"Bây giờ vẫn mà".
"Ryan rất nổi tiếng đấy em biết không, anh ấy đã có thể là một ngôi sao".
"Tại sao anh lại bỏ?".
"Vì anh còn nhiều việc để làm hơn!"
"Trong này có Jess không?".
"Có thể, anh không chắc, cũng lâu rồi".
Đấy là phút giây tôi thấy tự hào về Ryan tới nghẹt thở.
Ngắm những bức ảnh mà tôi không tin rằng đó là người đang ngồi ngay cạnh mình. Và tôi thật ngư ngốc, tôi không dám xin một tờ về cho mình, hay là tôi đã quá xúc động mà không nhớ ra nữa.
"Tôi xin lỗi, nhưng hai người đã ngủ với nhau chưa?" Juicy bất ngờ hỏi.
"Gì cơ, sao tự nhiên anh lại đi hỏi thế? " Ryan ngẩng mặt lên hơi nhăn nhó.
"Thì cứ nhìn vào những bức ảnh này xem, đến tôi còn thêm ngủ với anh ta nữa là, haha".
"Tôi chưa, nhưng tôi sẽ". Tôi trả lời, cười rinh rích.
"Ah, bắt được ý cô nàng rồi nhé, haha".
Cuối cùng, Juicy nói, ông ta có một bức tranh đẹp nhất và đặc biệt nhất, treo trong phòng ngủ, hỏi tôi có muốn xem hay không?".
"Tất nhiên là có rồi".
Juicy dẫn tôi vào phòng ngủ, trong đó cũng có một cái tivi màn hình phẳng to, một lọ hoa nhỏ xíu, ga rải giường màu nâu. Treo phía trên tivi là một bức tranh khá to. Bức tranh *** của một người đàn ông rất đẹp, đang ngồi suy tư, tay chống lên cằm, đôi môi nhỏ và đỏ trông mỏng manh, mái tóc dài và hơi rủ, có mái tóc mai…
"Cô có nhận ra người đàn ông của mình không?"
Tôi không phủ nhận và không thốt lên được lời nào, vì đó chính là Ryan. "Ôi Chúa ơi, đấy là anh đấy hả Ryan?" "Ừ, nhưng cũng lâu rồi". "Đẹp quá?" "Ừ, đây là bức tranh đẹp nhất". Đẹp quá, đẹp tới mức tôi thốt lên mà như trong lời nói có ứ nước mắt vì xúc động.
Trong phút giây ấy, tôi thấy mình quá nhỏ bé so với Ryan. Tôi thấy hình như bao lâu qua mọi chuyện xảy ra vẫn như là một giấc mơ kỳ bí nào đó. Tôi không thể nào thức dậy được và tôi không muốn thức dậy, nhưng cũng là lúc tôi có một cảm nhận, giấc mơ này đẹp quá, nó sẽ kéo dài bao lâu nữa đây?
"Tôi thật sự hiểu vì sao Ryan lại lựa chọn một cô gái như em. Em có biết em NGÂY THƠ thế nào không? Rất trong sáng, đáng yêu, đẹp, và thông minh. Tôi hy vọng một cô gái như em sẽ hạnh phúc, em xứng đáng được hạnh phúc, và tôi hy vọng Ryan sẽ có khoảng thời gian hạnh phúc bên em, thật vui vì hai người là một đôi".
Tôi lại giật mình với từ "glad" "vui", thật kỳ lạ, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mọi người rất hay dùng từ đó để miêu tả suy nghĩ của họ với mối quan hệ của chúng tôi.
Ryan ngồi xuống cái ghế xoay trong phòng ngủ của Juicy, xoay xoay và ngắm bức tranh như thể anh đang nhớ lại khi mình đang làm người mẫu cho bức tranh đó.
"Cảm ơn ông, gần đây, tôi đã gặp nhiều người tốt người xấu, có một vài yêu quý tôi, một vài căm ghét tôi. Cảm ơn ông vì đã nói những điều ngọt ngào cho dù đây chỉ là lán đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông làm cuộc đời của tôi tươi sáng".
"Ha ha, em đang có một cuộc sống tươi sáng mà".
Cả Ryan và Juicy cùng cười.
Trước khi về, tự nhiên Juicy nắm tay tôi.
"Em rất đặc biệt, chưa bao giờ tôi thấy Ryan vui như thế này, làm ơn tặng tôi nụ cười khi chúng ta gặp thau lần sau được không?"
"Tất nhiên rồi, lúc nào tôi cũng cười".
10 rưỡi, chúng tôi ra về. Ryan có vẻ rất vui và thoải mái, tôi hy vọng hôm nay tôi đã làm cho anh vui. Tôi muốn anh có cảm giác an toàn rằng tôi đang không suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không soi mói, và rằng tôi đã rất "dễ thương" với người bạn của anh. Tôi nói Juicy quả là một người tài năng, thân thiện.
"Ừ ông ấy thích em rồi Kin ơi, sự thật là, ông ấy rất là tài năng, và rất là GIÀU CÓ, haha".
"Ông ấy vẽ anh khi nào vậy? Anh ngồi đấy làm mẫu à?".
"Ngồi làm mẫu, gần tháng giời, em có tin được không?"
"Hàng ngày á?".
"Không hàng ngày, anh không nhớ. Toàn thân anh tê đi, nhưng khi nhìn thấy bức tranh thì anh sốc thật, rất xứng đáng, và tất nhiên ông ta phải trả tiền anh ngồi làm mẫu rồi".
"Ôi haha, thế nên anh mới kiên nhẫn được như thế đúng không?".
"Này…" Tôi ngập ngừng.
"Anh không muốn làm chuyện đó với em hay sao?".
Ryan mở to mắt và nhìn về tôi trước câu hỏi "dã man" như vậy.
"Trước đây em đã thử chưa?"
"Chưa, em nói với anh là em chưa bao giờ có bạn trai còn gì".
"Là vì em tò mò hay vì em nhìn thấy anh ***y?"
"Cả hai".
"Thế bây giờ em muốn làm không?
-----
Anh cười, "nào", anh lôi tôi lại và bảo tôi tựa lên vai anh. "Em yêu, nhắm mắt lại đi". Và tôi nhắm mắt, lòng ngổn ngang nhưng hồi hộp.
I could lose my heart tonight
If you don t turn and walk away
Cause the way I feel I might
Lose control and let you stay
Cause I could take you in my arms
And never let you go
Câu hỏi của Ryan khiến tôi nhìn anh đờ đẫn một lúc. Nó khiến trong lòng tôi nhói lên và nổi da gà. Vì sao thế? Tôi có thể hỏi anh một câu hỏi "bạo dạn" như vậy cơ mà, nhưng khi nhận được câu trả lời là một câu hỏi khác, tôi lại thấy run rẩy, vì tôi sợ? Tôi chưa sẵn sàng?
Đó là lúc tôi thực sự đang nghĩ về ***, về romance và sự đau đớn, nếu tôi thử… nếu tôi gật đầu và quyết tâm…
"Nếu em nói đồng ý, anh sẽ làm chứ?"
"Chẳng thằng đàn ông nào trên thế gian này lại từ chối cả?"
"Sao vậy? Em sợ à?"
"Nhưng nếu như em không hỏi anh thế, có bao giờ anh hỏi em lại như vậy không?".
"Em đang chờ điều này à?"
"Vâng, em đang chờ".
"Đấy là vì sao anh đã không hỏi em như vậy, anh muốn để dành lại điều gì đó đặc biệt cho trái tim mình".
"Điều gì đó đặc biệt? Em phải công nhận rằng anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên trần đời này mà em từng gặp, phụ nữ có khi phải trả tiền để được *** với anh. Làm sao anh có thể tự kiềm chế mình bằng cách "để dành lại điều gì đó đặc biệt?".
"Điều gì khiến em nghĩ thế? Anh chỉ *** với những người phụ nữ anh thích mà thôi. Em nói rằng em chưa bao giờ làm chuyện đó, trinh tiết có quan trọng với em không?"
"OK, đó chẳng phải là một vấn đề lớn, đằng nào mà em chả phải làm chuyện đó".
Im lặng, một nụ cười nhẹ.
"Này…"
"Anh đang giữ trinh tiết cho em hay sao?".
"Anh đang giữ lại linh hồn của em".
Đây là lúc tôi lại thấy anh lạnh lùng và khó hiểu một cách kỳ lạ. Anh cho tôi cái cảm giác khiến tôi không dám lấn tới nữa, không dám hỏi nữa. Tôi cũng tự vấn lương tâm mình, tôi hỏi anh như vậy, vì bao thắc mắc bấy lâu nay, hay vì tôi thực sự *** chuyện đó? Tôi không có câu trả lời cho cảm giác lúc đó.
Anh lái xe, và tôi im lặng. Anh nhìn sang xem tôi có phải "dỗi" hay không.
"Này…"Làm chuyện đó nhé".
"Bây giờ ư?".
Lòng tôi lại nổi bão tố vì lời đề nghị của anh. Tôi nghĩ anh đã cho tôi thái độ hợp lý, và thú thật là trong một chừng mực nào đấy, tôi đã len lén thở phào nhẹ nhõm vì anh đã "từ chối" một cách thật "cao cả". Nhưng giờ… sao anh lại hỏi thế.
"Ừ, bây giờ".
"Ở đâu?".
"Ở nhà anh".
"Nhà anh ở đâu?".
"Ở bên Queens, đi hết khoảng 45 phút từ đảo". Tôi nóng cả mặt. Cuống quít, lo sợ, đấu tranh dữ dội trong lòng xem mình sẽ làm gì đây. Tôi đang sợ quá nhiều thứ. Tôi sợ mình chưa sẵn sàng, chưa đúng lúc, sợ đau đớn, nhưng hơn cả, thật xấu hổ, tôi sợ… về muộn sẽ bị bố mẹ mắng. Lúc đó cũng phải 11 giờ kém. Tôi về nhà anh cũng phải 12 giờ, vậy thì tôi sẽ qua đêm ở nhà một người đàn ông hay sao? Lo nghĩ đó, đủ để thấy tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng tôi quyết định, ít nhất tôi cũng phải biết nhà anh ở đâu.
"Đi về nhà anh đi".
Anh cười, "nào", anh lôi tôi lại và bảo tôi tựa lên vai anh. "Em yêu, nhắm mắt lại đi". Và tôi nhắm mắt, lòng ngổn ngang nhưng hồi hộp. Tôi khẽ hít thở, tôi thích cái mùi nồng nồng rất đàn ông của anh. Ôi cái kiểu tình yêu thật nhẹ nhàng.
Tôi bật điện thoại. Đầu tiên tôi gọi cho Hạnh nói rằng bây giờ tôi sẽ sang nhà một người bạn ngủ và nếu bố mẹ tôi có gọi cho Hạnh thì nói rằng tôi đang ở nhà Hạnh. Sau đó, tôi gọi về nhà và nói với bố mẹ rằng tối nay tôi sẽ ở nhà Hạnh. Mẹ tôi rất cáu, vì mẹ rất ghét tôi đi ngủ ở nhà người khác, mẹ gọi đó là "ngủ lang". Có lẽ con gái mẹ đang đi ngủ lang thật. Nhưng tôi bảo đang ở nhà Hạnh rồi, về bây giờ thì ngại quá, lại muộn. Gọi xong, tôi chỉ thấy lo lắng hơn mà thôi.
Tôi thấy có hai voice messages ở trong phone, nhưng tôi không có tâm trạng để nghe.
12 giờ kém, đã đến nơi.
"Chúng ta đến nơi rồi".
Tôi ngẩng mặt lên, một con phố nhỏ với những dãy nhà thấp tầng có bậc thang, kiểu đặc trưng của Queens. Tôi không rõ đó là phố gì, tóm lại là không xác định được vị trí của nơi tôi đang có mặt.
Xuống xe, dò tìm chìa khóa, anh nắm tay tôi đi lên vài bậc thang rồi mở cửa vào bên trong. Căn hộ của anh trên tầng hai, có ánh đèn dịu nhẹ, không khí yên ắng đến nghẹt thở, tôi thấy hơi rùng mình vì lạnh.
Căn hộ của Ryan có tới hai phòng ngủ và một phòng khách, rất lịch sự và sang trọng, gợi nhớ đến căn hộ của ông luật sư thuở nào mặc dù có bừa bộn hơn đôi chút. Tôi ồ lên khi thấy cả một chiếc piano nhỏ trong phòng, tôi thầm tự hào về Ryan tài hoa của mình. Ở đây cứ như ai cũng có một chiếc piano trong nhà. Trên tường có rất nhiều tranh, và guitar, la liệt đàn guitar, đúng sở thích của Ryan. Tôi đứng tần ngần trước mấy bức ảnh trên cái tivi Sharp của anh, bức ảnh Ryan chụp tốt nghiệp, bức ảnh cả gia đình với người mẹ đặc sệt châu Á nhìn rất hay. Ryan giống bố nhiều hơn là Jess. Jess rất giống mẹ, nên cậu ta có nhiều nét A hơn. Và một cái ảnh chụp ba anh em của Ryan, cô em gái cười rất tươi, nhìn rất hay nhưng bé quá. Tôi không rõ cô ấy giống ông anh trai nào hơn, đặc biệt tóc em gái Ryan rất đen, mắt cũng đen hơn hẳn, có lẽ mang dáng vẻ châu Á nhất nhà. Tôi thấy cô bé đó có nét gì giống tôi.
"Đấy là em gái của anh". Anh nói lúc tôi cầm bức ảnh ba anh em lên.
"Em ấy xinh quá?".
"Thiên thần của anh đấy".
Tôi thầm ghen tị. Cô gái này có hai ông anh trai quá đẹp và được yêu mến như vậy, thật may mắn hiếm có.
"Anh ở đây một mình à?".
"Hầu như là như vậy, nhưng Jess cũng ở với anh khi nào cậu ấy về đây, đôi lúc cả Michelle, em gái nhỏ của anh nữa".
"Cậu ấy đang ở thành phố à? Cậu ấy bây giờ đang ở đâu?".
"Có thể nó đang ngủ ở trong phòng kia kìa". Ryan nói và chỉ về phía một căn phòng ngủ.
"Gì cơ?"
Tôi giật cả mình. Tôi đang đinh ninh rằng mình ở trong căn hộ này với Ryan, nên vừa nói và hỏi rất to, líu lô chứ. Ngại quá, tôi thực sự không muốn có người thứ ba biết mình đang đi làm một việc "tội lỗi".
Ryan thấy phản ứng của tôi và phì cười.
"Đừng lo, đấy không phải là chuyện của cậu ấy mà".
Quả thật tôi còn không dám hé mồm ra nói nữa, như thể sợ Jess sẽ tỉnh giấc và bước chân ra khỏi phòng nhìn tôi chằm chằm và nghĩ, "Giờ này cô ta đang làm gì ở đây thế nhỉ? Eo ôi?" Tôi rùng cả mình.
Ryan chỉ cho tôi xem những bức tranh trên tường, anh nói cô em gái của mình vẽ đấy. Tôi ngạc nhiên vì những bức tranh rất đẹp, phong cách vẽ cũng giống y như tôi vẽ hoa lá và cây cảnh, rất hồn nhiên và trong sáng.
Tôi quên mất mình phải "im lặng" và thốt lên: "Ôi Chúa ơi em cũng thích vẽ y như vậy, em và em gái anh có nhiều thứ giống nhau quá?".
"Anh biết mà". Anh thì thầm.
"Em đoán em gái anh biết chơi piano".
"Ư đàn của em ấy đấy"."À đàn thì em thua, nhưng em sẽ học".
Tôi tha thẩn đi quanh phòng anh, ngắm từ tập tạp chí toàn hình ảnh về cái loại thuyền bè, cho tới hẳn một cái đĩa treo tường có hình ngọn hải đăng, sờ soạng các loại đàn, nhìn từng bức tranh, ngắm từng cái ảnh, vừa mang dáng vẻ của một kẻ tò mò, vừa trân trọng, lại vừa giống… nhân viên điều tra. Anh ngồi nhìn tôi và "thuyết minh" những gì tôi sờ tới như một nhân viên du lịch. Tôi thấy anh ngắm tôi khi tôi đang đóng vai trò của một kẻ tò mò. Lúc đó, trong đầu tôi có một ý nghĩ rất mãnh liệt, đó là phải hoàn thành xong sớm bức tranh ngọn hải đăng, để "cạnh tranh" với cô em gái, và bức tranh ấy sẽ phải được treo trong căn phòng này như thế kia.
Tôi đứng dò dẫm hơi nhiều, có lẽ không ngoài mục đích "câu giờ". Tôi sợ mình sẽ phải bước chân vào căn phòng ngủ kia và làm kẻ "lãng mạn". Hơn nữa, trong lòng tôi không thoải mái và rất bất an khi biết Jess đang ở ngay phòng ngủ phía bên kia. Tôi lo sợ sẽ mất điều gì đó tốt đẹp nếu tôi thực sự tiến tới. Cảm giác y hệt ca khúc "I could fall in love with you" của Selena. Tiến thoái lưỡng nan, thật khó xử, thế rồi tôi quay lại nhìn anh và… bất ngờ phì cười, thật to…
Hai cái voice messages, một cái của Ronie. Một cái của chị Thủy, là tôi nghe về sau này. Ronie để cho tôi lời nhắn, anh ta rất mệt mỏi và thương nhớ tôi, anh ta cũng xin lỗi nếu gia đình của Helen đã đối xử với tôi không tốt. Mở đầu cái message của Ronie, anh ta nói:
"Sao em dập máy anh hoài vậy, xin em đừng chạy trốn anh, anh khổ sở lắm!" Còn chị Thủy, chị ấy nói muốn gọi cho tôi hỏi có tí việc. Chị ấy có nói một câu: "Em à, đi lại với Ronie " thôi nha, phức tạp quá, Helen nó vừa tới tiệm gào khóc đó". Tôi thở dài thườn thượt.
Check mail, mấy người bạn của tôi vần viết email hỏi: "Dạo này cậu với anh chàng Ronie đẹp trai vẫn ổn chứ hả?" Một người bạn khác thì "tiết lộ": "Kin có người yêu rồi nhá, ở nhà đang đồn ầm lên này, biết rồi, thích nhá, có còn ý định về Việt Nam nữa không đấy?" Và tôi trả lời: "Bình thường thôi, bọn tớ vẫn gặp nhau". Ở Việt Nam, các bạn chỉ biết tới Ronie mà thôi, và đến bây giờ có lẽ vẫn vậy.
Thứ năm.
Tôi tới tiệm đã có vài người khách wax lông mày ngồi chờ, một cô còn cầm theo cả bộ đó trang điểm với ý định nhờ tôi trang điểm hộ. Hôm nay gần cuối tuần đã bắt đầu đông khách. Do tôi tư vấn trang điểm và thậm chí trang điểm miễn phí nên nhiều khách khác của tôi sẽ phải chờ. Lucy cực kỳ khó chịu. Công nhận, đến hôm nay thì mặt của mọi người trong cái tiệm này khó chịu một cách rõ ràng thực sự, đến chị Thủy cũng thấy len lén chứ không cởi mở công khai với tôi nữa. Tôi cũng không biết làm thế nào vì khách của tôi rất tin tưởng và nhiệt anh, chỉ chờ để tôi trang điểm cho mà thôi. Cô này sẽ đi phỏng vấn gì đó. Tôi bảo đợi nhé, tôi wax xong hết khách thì sẽ trang điểm cho cô ấy. Cô ấy nói nhanh lên vì mình sẽ phải đi rồi. Thực sự tôi không biết làm sao vì khách đông như thế này Lucy sẽ không đời nào cho tôi ngồi trang điểm.
Tôi vừa cầm bộ trang điểm lên, chỉ để định xem có những cái gì. Tự nhiên Lucy nhìn thấy và cáu gắt: "Hà làm gì thế hả cháu, cháu coi cái tiệm của cô là cái chốn hành nghề riêng đấy à? Khách thì đợi thế kia mà lại đi trang điểm hả? Ai cũng biết cháu tiếng Anh giỏi, cháu nịnh khách giỏi, nhưng đây không phải cái chợ Hà nhé". Tôi nóng hết cả mặt. Chị Thủy nhìn tôi ý chừng bảo cất ngay đi thôi. Khách tuy không hiểu gì nhưng họ đoán ra rằng bà chủ đang không vừa lòng, họ sợ tôi bị mắng. "Cô ta giận mày à?" Tôi gật đầu. Cô khách thở dài rồi đóng bộ trang điểm lại, ra về, cho tôi tới 10 đô tiền tip mặc dù wax lông mày cũng chỉ có năm đô. Cô Lily nhìn thấy, lườm một cái thật sắc.
Buổi trưa, nghỉ giải lao. Thật lạ, hôm nay chị Tài chẳng chịu qua chơi. Tôi cũng quá căng thẳng, dù hứng thú mấy thì Tài có qua chơi tôi cũng chưa chắc đỡ nổi hôm nay. Cả sáng bận tới mức tôi còn không cả để ý Ronie hôm nay không đi làm, tôi cũng chẳng buồn hỏi ai xem anh ta đâu, hỏi giờ người ta cười cho vào mặt.
Ngồi ăn, chị Thủy len lén lại gần, muốn nói chuyện với tôi hay sao đó nhưng lại không dám, cứ như tôi là kẻ tội đồ gì ở cái tiệm này nên mọi người không dám lại gần.
Chị đi qua nói be bé: "Chốc chờ chị về với bé nha". Tôi gật đầu, tôi đang muốn biết xem chị muốn nói với tôi chuyện gì.
Quả thật, nặng nề vô cùng trong cái tiệm đấy. Cả buổi Lucy ngồi kể chuyện ngày xưa. Tôi rất tối kỵ nhắc tới mấy chuyện chính trị ở những chốn như thế này. Bởi vì Việt Kiều ở đây đa phần là kỵ hai chữ "cộng sản", có nhiều người sống lưu vong từ hồi 75 và vượt biết sang đây giống nhà Lucy nên họ rất thâm thù "cộng sản". Cũng đã lâu họ chưa quay lại đất nước nên không nắm bắt được tình hình. Với họ chỉ là một quá khứ có nhiều đau thương, mất mát.
Tôi hiểu và thông cảm cho họ. Tôi không có ý kiến gì với sự thâm thù chế độ của họ. Nhưng chẳng hiểu từ đâu cái thông tin tôi là "cộng sản nằm vùng" có vẻ khiến cả tiệm bất an và nhìn tôi bằng con mắt dữ dằn thấy rõ. Họ tạo cho tôi bầu không khí rất nặng nề, hầu như tôi không nói chuyện nổi với bất kỳ ai trong tiệm. Đấy là chưa kể, chắc hẳn họ đang bàn thảo về vụ tôi "ςướק con rể" của Lucy. Tôi có thể thấy Helen rất yêu Ronie, ít nhiều anh ta có một vẻ bề ngoài rất được, lại là một thợ rất giỏi. Lucy lại chỉ có hai cô con gái. Nếu Helen cưới một thợ giỏi làm chồng, sau này gia đình Lucy sẽ có người cai quản cả mấy cửa tiệm, đó còn là một vấn đề chiến lược nữa. Tôi thấy phần nào có lỗi, nếu đúng như vì tôi mà anh ta sẽ bỏ Helen. Nhưng tôi cũng không có xấu hổ với lòng mình vì đã làm việc gì có lỗi hay cho anh ta bất kỳ một cơ hội nào.
Chiều về, mệt bã. Tôi ra ngoài đứng thở trước, cũng hiểu là không nên ra ngoài cùng chị Thủy, để chị ấy đi sau và chúng tôi ra bến chờ nhau. Tôi nhìn thấy chị Thủy đi ra, Tài cũng ra cùng. Hôm nay anh ta đi cùng chị Thủy và nói chuyện, khác hẳn mọi hôm cứ len lén một mình.
Nhưng cũng may, lên tàu, anh ta lại ra một chỗ ngồi, để tôi còn ngồi với chị Thủy, nghe chị ấy kể chuyện.
A thì ra là vậy, chị ấy thắc mắc với tôi, tôi mới biết có chuyện nghiêm trọng thế!
-----
Gió thổi mạnh, tôi nắm tay Ryan, vẫn cố gắng kiềm chế không rỏ một giọt nước mắt nào. Tôi chợt nghĩ mình vẫn còn may mắn vì được nắm tay người mình yêu.
Tears in the rain
Hiding the pain.
Những hôm tôi nghỉ xuống tiệm spa là mỗi lần đại hội tổng thuyết phục kiêm luôn sỉ vả Ronie, và nói đủ điều về tôi. Được biết nhà cô Lily rất gần nhà Ronie, cô ấy nói rằng hôm hai vợ chồng đi làm về có nhìn thấy đích thị tôi và Ronie đi với nhau, tay trong tay, còn được biết tôi về nhà Ronie nhiều lần, có người nhìn thấy. Điều ngốc nghếch là anh ta rất hớn hở vì điều này, nhận rằng tôi về nhà mấy lần thật.
Lucy rất tức giận và nói rằng anh ta yêu con gái của cô ta bao lâu nay, đang tốt đẹp mà lại làm cái trò mèo như thế, rằng nghe nói tôi cũng có người yêu rồi sao lại lẳng lơ xấu xa như thế. Rằng nghe nói tôi con nhà cộng sản nòi, chắc chắn đang xin vào đây để "nằm vùng", rằng việc gần gũi Ronie cũng chỉ là nằm trong "chiến lược".
Ronie nói rằng cuộc sống của anh ta thì xin để yên, đừng bắt anh ta phải yêu ai hay lựa chọn ai. Thế là cô Lily lại lôi ra một góc làm vài bài "dạy dỗ", rằng tương lai nếu lấy Helen thì sẽ tốt thế nào, rằng tôi ghê gớm ra sao, tỉnh đi, vân vân và vân vân. Lại được đúng hôm Helen tới tiệm, cô nàng khóc lóc than thở với mẹ trong tiệm và cãi nhau với Ronie rất to sau khi tôi gọi điện đến cho Ronie thì phải. Tình ngay lý gian, khó mà chối cãi.
Tôi nghe chị Thủy nói xong mà sởn hết gai ốc, thảo nào họ nhìn tôi cứ như kẻ thù. Chị ấy hỏi có phải tôi đang qua lại với Ronie hay không? "Nhìn bé chị không nghĩ rằng bé phải đi tranh giành người yêu với ai, thật lòng đấy, nhưng em có đến nhà Ronie thật rồi phải không, ngủ với nó rồi sao?"
Tôi thú nhận với chị ấy rằng tôi có đến một lần cách đây cũng lâu lâu rồi, vì hôm đó Ronie khẩn khoản muốn tôi đến để giúp anh ta soạn giỗ cho mẹ; vậy thôi, một lần và chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi cũng nói rằng tôi có bạn trai rồi và không dây dưa với Ronie, tôi chỉ gọi điện cho anh ta vì tức tại sao anh ta cứ bám đuổi tôi và không thanh minh với mọi người những hiểu lầm.
Còn về chuyện cộng sản hay không thì có thể họ suy nghĩ hơi quá, có thể do tuyên truyền mà vẫn có định kiến nặng nề. Tôi nói thứ nhất tôi chỉ là một lưu học sinh bình thường, thứ hai là chẳng ai phải thuê tôi đi "nằm vùng" cả; họ không làm gì sai trái, hơn cả lại ngay trên đất Mỹ thì làm sao mà phải lo tôi "tiêu diệt". Chị ấy nói đúng là thế, nhưng xem chừng họ đang nuôi "hận thù" với tôi nên cứ để cho mọi việc trầm trọng thêm và đơm đặt về tôi quá nhiều.
Chị ấy bảo sao tôi không đi tiệm khác đi, ở tiệm này làm gì cho nặng nề. Tôi bảo tôi sẽ ở lại cho tới khi Lucy phải đuổi tôi hoặc hiểu thêm về tôi thì thôi. Lucy cũng chưa chắc muốn tôi đi vì muốn tôi ở lại để "theo dõi tình hình" tôi với Ronie, có khi chuyện cộng sản nằm vùng cũng chỉ là cái cớ của người nào xấu tính trong tiệm dựng lên để trù tôi thôi, tôi nghĩ thầm, đích thị có khi từ mồm "chị Tài".
Mà hai chị em Lucy Lily còn đỡ, chứ để miệng cái cô em thứ ba, chủ tiệm bên kia mà sang chửi tôi thì tôi chỉ có nước đi thật, chị ta trẻ nhất và cũng là người ghê gớm nhất. Chị Thủy thấy mặt tôi xị ra tức tưởi thì vỗ về và nói rằng, không sao, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, nói tôi đừng lo nữa, cố thì làm vài hôm không thì đi chỗ khác chứ có sao. Thế mới thấy lòng người thật đáng sợ.
Thật sự tôi cảm thấy rất bối rối những gì họ đang nghĩ về mình. Dù tỏ ra đã rất cứng cỏi và thích thở thách nhưng không phủ nhận tôi đang muốn give up vì mệt mỏi. Sau này tôi mới nhận ra, may mắn tôi đã không give up sớm vì những ngày tháng ấy giúp tôi hình thành được một phần bản lĩnh mình có hiện giờ, không dễ lòng gục ngã trước một chuyện gì, và biết ngẩng mặt lên cho dù ai đó đang muốn vùi dập mình.
Thẩn thờ đi dọc trên đảo, tự nhiên trong lòng cảm thấy thực sự vô cùng bất an. Tôi lo sợ liên lụy sang cả chuyện với Ryan, tự nhiên tôi chỉ nghĩ tới những tình huống xấu nhất, đất trời tối tăm, tôi ước gặp ông già mà vẫn không thấy. Dừng lại để thở, tôi nhìn sang bờ bên kia về phía Manhattan phồn hoa, nơi có những ánh đèn tráng lệ đang lên dần óng ánh, nhưng tôi thấy chóng hết cả mặt.
Một giây, hai giây, ba giây, tôi hét lên một tiếng thật to khiến những người đang đi dọc ven sông hốt hoảng giật mình quay lại nhìn xem tôi có bị làm sao không. Hét xong bao giờ tóc tôi cũng rũ rượi, nhưng thật kỳ lạ, tôi như cảm thấy mình vừa trút được những nặng nề đang chất chứa. Tôi đứng ngây một lúc rồi trở về nhà.
Ngày mai tôi sẽ được gặp Lavender chia tay cô ấy. Ngày mai tôi sẽ nghỉ ở nhà để vẽ nốt bức tranh về ngọn hải đăng rồi sau đó rủ Ryan đi gặp Lavender. Tôi nghĩ sẽ phải làm một cái gì đó tặng cho Lave, tôi chưa nghĩ ra cái gì cả.
Buổi tối, tôi viết một cái mail rất dài cho bạn thân than vãn kể lể gọi là trút cho bớt stress. Trong lúc viết mail chợt nhớ ra ngày trước bạn tôi có tặng tôi một con Pu'p bê bằng gỗ mỹ nghệ hình cô gái Việt Nam mặc áo dài rất đẹp, tôi nhắn thư hỏi bạn luôn rằng tôi muốn tặng nó cho một người bạn tôi yêu mến bên này, chắc bạn ấy sẽ đồng ý thôi. Tôi thấy yên tâm vì đã có một thứ gì đó ý nghĩa để tặng cho Lave. Tôi tìm một tờ giấy rất đẹp trong quyển sổ chuyên để viết thư, tôi viết một lá thư ngắn cho Lave và nhét vào cùng với con Pu'p bê trong một cái hộp.
"Lavender yêu quý,
Cho đến bây giờ, một trong những điều tuyệt vời nhất mà tớ có được từ khi đến đây, đó là được gặp và làm bạn với cậu. Điều gì khiến cuộc sống này đẹp đến thế? Đó là vì thiên nhiên tươi đẹp? Hay là vì những con người đẹp? Là cả hai, tớ đã nhìn thấy thiên nhiên đẹp, nhưng tớ cũng được gặp những con người đẹp và cậu là một người trong những người như thế, đấy là lý do vì sao cậu làm cho cuộc sống của tớ và những người khác đẹp. ĐẸP, đó sẽ là từ mà tớ sẽ luôn nhắc đến bất cứ khi nào tớ có cơ hội được gặp và nói chuyện với cậu.
Hoang dã đẹp có phải cậu nhìn tớ như thế không? Tớ nhìn cậu như thế đấy. Nhưng tớ thích phần ĐẸP của cậu hơn; hây để cho tớ nhìn thấy phần đó ở cậu sống đẹp vì những người yêu cậu, như là tớ, là Josh, là Billy, cho bất kỳ ai yêu thương cậu.
Thời gian có thể ngắn ngủi, nhưng tình yêu thì chắc chần dài lâu. Thời gian có thể trôi đi nhưng tình yêu của tớ thì sẽ ở lại.
Thật tuyệt vì chúng ta đã gặp nhau và là một phần của nhau.
Tớ yêu cậu.
Kin".
Lá thư ngắn ngủi và viết tay chưa đến 10 phút, vậy thôi nhưng tôi hiểu thế là đủ.
Tôi gọi điện cho Billy và hỏi xem kế hoạch sẽ thế nào. Anh ấy nói chiều mai nhé, tất cả sẽ rủ nhau đi ăn tối rồi sau đó sẽ tới một nơi nào đó uống nước nói chuyện, thế nào cũng được. Tôi nảy ra ý định ăn sớm rồi tới cái quán của Ryan ở bên Queens nghe nhạc, tôi bảo sẽ cố thuyết phục Ryan đến đó đánh đàn.Tôi bảo muốn rủ cả Josh nữa, chắc chắn anh ta muốn tới cùng, Billy có vẻ ngần ngừ vì họ gặp nhau bây giờ rất khó. Billy nói, để Lavender có thể được đi, sẽ phải có Sheryl đi cùng để "kiểm soát", nên khó lòng Josh được rủ đi theo.
Tôi hơi ớn khi nghe thấy có cả Sheryl, nhưng rồi vẫn đồng ý. Dập máy, tôi gọi cho Ryan và nói kế hoạch, hỏi anh có thể tới đó tối mai hay không, và ban nhạc sẽ chơi vài bản thư giãn nhé, gọi là chúc Lavender những điều tốt đẹp, anh nói OK ngay thôi. Anh hỏi tôi chắc mê chỗ đó lắm rồi hả, bảo tôi nhớ hát nhé.
Tôi lại gọi điện tiếp cho Josh và nói kế hoạch, bảo rằng ngày mai khi nào tới quán, cậu ấy cũng nhớ tới nhé, có thể ngồi ở đâu cũng được, để được chia tay Lavender. Josh cảm ơn và xem chừng cậu ấy rất xúc động. Tôi thấy bớt căng thẳng.
Ngày mai tôi được ngủ muộn một chút xíu, rồi sau đó ra ngọn hải đăng cố gắng vẽ nốt. Tôi đã tưởng tượng ra bức tranh sẽ được treo ở đâu trong phòng của anh.
Thứ sáu
Trời âm u lạ thường, gió thổi khá mạnh khiến tôi dậy cũng khá muộn, gần 11 giờ. Nhìn đồng hồ tôi cuống cuồng vơ vội "đồ nghề" và đi ra ngoài, trời còn hơi lâm thâm mưa. Tôi chỉ có vài tiếng để vẽ, Billy hẹn tôi ở chợ Tàu vào lúc 5 giờ, tôi phải đi từ 4 giờ. Mà tôi vẽ thì lâu, thời tiết chán quá, nhưng nếu tôi không vẽ hôm nay thì cũng không biết khi nào. Đói meo, chả kịp ăn, nhà cũng không có ai. Tôi để bụng đói ra vẽ vậy.
Ngồi dưới tán cây, thỉnh thoảng nước lại rỏ tong tỏng, tôi lấy cái ô dựng lên nhưng gió thổi nhát ô lại bay, rất là khổ sở, bực mình, tôi chả thèm che ô cho mình mà giữ cái ô che cho bức tranh, khom người ngồi vẽ. Có vài người đi qua, họ ghé lại và ngắm bức tranh của tôi, nháy mắt, thật là dễ thương. Một khi tôi đã ngồi vẽ, tôi rất tập trung và say mê, chỉ sợ mình về nhà không đúng giờ. 3 giờ tôi phải về rồi, còn phải trang điểm, thật là xinh, để còn gặp Lavender.
Khi vẽ cũng như viết, tôi hay dồn cảm xúc vào đó, nếu không thì không đẹp. Bức tranh này, tôi đã quyết từ hôm nay chỉ vẽ bằng tay trái, có chậm hơn nhưng lại kỳ công và đẹp hơn tôi vẽ tay phải, nắn nót, vừa vẽ, vừa nghĩ, có cả vui và buồn, nhiều cảm xúc. Ngọn hải đăng đang dần hiện ra, với tôi nó khiến mình hài lòng đến nghẹt thở.
Một ngọn hải đăng trắng đen, đứng ngay mũi đầu của đảo phía xa xa là Manhattan mờ ảo, một khoảng sân nho nhỏ ngay trước, ven lan can là lác đác vài người đang đội mũ câu cá. Càng vẽ càng hứng khởi và trong lòng hồi hộp khó tả.
Nhìn di động đã hơn 3 giờ, chỉ tô một chút vài chỗ nữa thôi là xong, khoảng tiếng nữa. Tôi ngồi nấn ná, rồi 3 giờ cũng quyết tâm về. Trời tối sầm một cách thê thảm.
Hôm nay tôi cũng cho bức tranh của mình hơi tối và có tí mây, vẽ bằng tay trái, trông nó buồn và đẹp một cách đặc biệt.
Trang điểm thật xinh và kỳ công, phải 4 giờ 20 tôi mới lên đường, không quên cầm theo món quà nhỏ của mình. Chắc Lave vui lắm khi được tôi tặng. Tôi hồi hộp! Lạ lắm, cảm giác cứ như đi gặp Ryan vậy.
Hẹn nhau ở cái quán chúng tôi đã từng ăn trên chợ Tàu, tôi đói meo vì chưa ăn gì hết, mắt hoa lên. Tới nơi thì 5 giờ hơn, Billy gọi điện hỏi tôi đến chưa, anh nói hơi mắc xe nên muộn một chút. Tôi đứng bên ngoài quán ăn chờ, anh chủ quán nhìn thấy tôi "khách quen" đã vẫy chào, còn ra mở cửa hỏi tôi có vào không vì trời mưa lâm thâm hơi rét. Tôi nói tôi sẽ đứng chờ. Còn có cả Sheryl nữa nhỉ, tôi nghĩ thầm, nhưng dù sao chị ta cũng bình thường với tôi.
5 rưỡi xe của Billy đỗ xịch. Lave nhìn từ xa đã vẫy vẫy tôi vừa ra khỏi xe, nàng đã nhào về phía tôi ôm rất chặt và kêu lên: "Nhớ cậu lắm, nhở lắm nhớ lắm!". Lave trông vẫn thế, mặc một chiếc áo khoác có cổ, có điều mắt hơi sưng và có bọng mắt, giống như kiểu thiếu ngủ hay khóc quá nhiều, da hơi tái, nhưng tóm lại vẫn là một cô gái rất xinh đẹp và cười tươi. Sheryl và Billy cũng đi ra.
Tôi cười chào, Sheryl cũng cười chào lại rất lịch sự. Tôi nghĩ thầm, chắc cô ta không ghét bỏ gì mình đâu. Tặng cho Lave món quà của mình, tôi nói rằng chỉ khi nào tới trung tâm cai nghiện thì mới được mở, đừng mở sớm nhé.
Lave đứng rưng rưng nước mắt và ôm chầm lấy tôi một cái nữa, "Cảm ơn cậu nhé, cậu thật là dễ thương". Lave nói nàng cũng có một món quà cho tôi. Cô ấy rút trong túi của Sheryl một cái vòng màu đen, to, làm bằng chất liệu gì không rõ, nói rằng để đeo vào chân. Nhìn chiếc vòng tôi không biết sẽ đeo vào chân như thế nào, cô ấy bảo vào quán cô ấy sẽ chỉ cho.
Lave dẫn tôi đi ra nhà bếp, hơ chiếc vòng lên lửa một lúc, rồi thổi phù phù cho đến khi chỉ còn âm ấm, bảo tôi cởi giày ra cô ấy đeo chiếc vòng lên. Chiếc vòng đã yên vị, ngôi nửa tiếng thì nó bé lại đáng kể và vừa khít cổ chân tôi. Sau này ai cũng hỏi vì sao tôi lại có một cái vòng bé như thế ở chân? Làm thế nào mà có thể nhét được như thế? Cái vòng vẫn đang ở trên chân tôi hiện giờ.
Lave vẫn liến thoắng nói át cả phần tôi, cười đùa, tôi tránh không nhắc tới Josh và in ít hỏi chuyện nghiện ngập của Lave, sợ ít ra Sheryl không thoải mái. Sheryl thì quả thực ít nói, chỉ nhìn và lặng lẽ ăn, cô ấy nhìn Billy suốt. Billy thi đóng vai trò bổ trợ cho những câu chuyện của chúng tôi. Sheryl rất hay liếc nhìn thái độ của Billy với tôi. Tôi cũng cố gắng tỏ ra khách quan và có chừng mực để khỏi bị coi là có tình ý hay vô duyên: Có lẽ chuyện đang xảy ra ở tiệm nail khiến tôi biết ý hơn. Tôi cũng kể cho Lave nghe chuyện tôi đang "đối mặt" với đám người ở tiệm thế nào. Billy thở dài, Lave thì bảo: "Bỏ cái chốn đó đi, Billy, đưa cô ấy ra khỏi đó đi". Tôi lắc dầu bảo không.
Nghe tới kế hoạch tôi hẹn hò mọi người ở quán nhạc bên Queens mà Lave phấn khích kỳ lạ. Có lẽ cả Sheryl và Billy cùng vui vì Lave đang rất vui, tinh thần thoải mái. Trước khi ra khỏi tiệm, Billy có thì thầm: "Cảm ơn nhé". Tôi nhíu mày theo kiểu, sao mà khách sáo thế.
Tôi lên xe của Billy, thú thật tôi lại quên mất đường tới cái quán đó. Gọi điện cho Ryan không được, tôi lại phải gọi cho Hugo nhờ anh chàng chỉ cho địa chỉ. Trên đường đi tôi cứ giục Lavender sẽ hát tặng tôi một bài gì đó nhé. Lave cười và nói: "Tớ còn làm hơn thế nữa chứ, vì cậu, tình yêu của tớ". Tôi nói rất bé, thật nhỏ, "Josh cũng tới đấy". Lave lại ôm tôi lần nữa, "Cậu thật là tuyệt vời!".
Gần đến nơi thì tôi gọi điện được cho Ryan, anh nói anh sắp tới, cứ tới đi. Tôi nói nhớ gọi điện cho "một vài người cần thiết" đến cùng nhé, ý là bảo Ryan bảo Josh tới luôn đi. Anh phì cười và nói OK thôi.
8 giờ chúng tôi đã tới. Lác đác cũng có vài người trong ban nhạc ở đó nhưng chưa đầy đủ, quán cũng đã có kha khá khách. Anh bồi quen thuộc khi nhìn thấy tôi và thêm cả Lavender thì ồ lên, rối rít gọi mấy anh bồi khác ra xếp hàng ngắm chúng tôi. Lave bước vào mà cả quán phải nhìn theo, đúng là người đẹp, chả biết thế là sướng hay khổ nữa. Có Lavender, chúng tôi là trung tâm của quán. Ai cũng nhìn ngắm nàng, và có thể cả… tôi nữa.
Rồi Ryan cũng tới. Tôi nhìn quanh, chưa thấy Josh đâu cả. Có thể họ đến sau. Ryan đi ra cười với chúng tôi cho dù hôm nay có Billy. Tôi luôn miệng nhắc Ryan sẽ chơi nhạc nhé, anh nói tất nhiên rồi. Ryan đi lên trên sửa soạn cùng ban nhạc. Tôi thấy Sheryl thốt lên một câu, gán như là câu nói chuyện đầu tiên với tôi kể từ lúc gặp gỡ buổi chiều: "Bạn trai của em đẹp trai thật đấy". Lavender nhanh nhảu: "Một cặp đẹp". Tôi cười tự hào, có thể Sheryl sẽ bớt nghi ngờ tôi "chiếm đoạt" Billy của cô ấy hơn.
Ryan bắt đầu độc tấu guitar, nhạc Tây Ban Nha, hay tuyệt vời, tôi ngồi nghe đến mê mải. Lavender ngồi lắng nghe và mân mê cái hộp quà của tôi. Cô ấy giơ ngón tay cái về phía tôi ra chiều nói rằng tuyệt lắm. Có lẽ Lavender vẫn đang chờ một người đến. Tôi vẫn luôn lưu ý khi nào thì Josh đến.
Josh đến, đi cùng với Jess. Cả hai bọn họ đều hướng mắt về phía Lavender, trong phút giây đó tôi có cảm giác cả hai đều rất yêu thương Lavender. Josh ngồi sang một góc cùng với Jess và lắng nghe nhạc, Josh khẽ vẫy chào tôi. Lavender đã nhìn thấy, cô ấy hoàn toàn im lặng tới thẫn thờ, hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Josh. Tôi thấy họ thật đáng thương.
Có lẽ chỉ chờ một lúc nữa thôi là nàng sẽ đứng dậy lao về phía Josh mất. Tôi nhìn xem Sheryl ra sao, cô ấy cho hai tay lên bàn, nhìn Lavender và không nói gì, rồi lại nhìn tôi. Nhạc của Ryan vẫn ngọt ngào vang lên. Tôi lấy tay mình ngoắc ngoắc vào tay Lavender và mỉm cười, như kiểu một kiểu an ủi. Mắt Lavender ngân ngấn nước. Cô gái đã thay đổi, lặng yên, chực như muốn vỡ òa. Lavender cuối cùng bất ngờ hỏi:
"Tôi chơi cái đàn piano kia được không?"
"Cậu có biết cách chơi không?".
Tất nhiên là biết rồi". Tôi ngước mắt ngạc nhiên, và hồi hộp, gật đầu và lay tay Lave:
"Này, chơi bản gì cho tớ đi, wow, tớ không biết cậu biết chơi đàn".
"Được thôi". Tôi gọi anh bồi ra "đăng ký tiết mục".
"Ooooooooh", anh ta kéo dài giọng ra sung sướng khi tôi nói Lave sẽ chơi một bản nhạc.
Billy ghé tai tôi: "Nhỏ năng khiếu lắm nha, tuyệt vời đấy nghe đi"
Tôi gật gật bày tỏ sự hồi hộp, lại ngoái đầu liếc về phía Josh khi Lavender đang đi lên sân khấu. Josh đang để tay lên bàn, ôm khuôn mặt mình!
Lave bước lên sân khấu đẹp và trong sáng một cách lạ kỳ. Mọi người như lặng đi giây lát lúc nàng ngồi xuống chiếc piano. Ryan giới thiệu:
"Cô gái xinh đẹp này sẽ đàn tặng chúng ta một bản nhạc".
Lave xin mic và nói thêm:
"Để tặng cho người bạn yêu quý nhất của tôi, và cho người đàn ông tôi yêu".
Tất cả vỗ tay tán thưởng. Tôi thấy Lave mắt long lanh, chắc đang vô cùng xúc động. Tôi chợt nhớ ra cái cảm giác của mình lúc đứng ở trên đó hát cùng với N. Lúc đó có lẽ mắt tôi cũng như thế.
Bây giờ tôi mới để ý rõ ràng đôi tay đẹp của Lave là đôi tay của người biết đánh đàn. Cô ấy bắt đầu chơi, một bản nhạc tôi không biết tên nhưng rất mượt mà, rồi cao trào dần cao dần, bình yên, dữ dội, đau khổ, bế tắc…
Thế rồi Lavender hình như khóe cô ấy vừa đánh đàn vừa khóc khiến ai cũng xúc động. Tôi thì như nghẹn lại vô cùng kiềm chế để không khóc theo. Và một điều bất ngờ nữa lại đến, tôi thấy Jess đi lên sân khấu, cậu ấy ngồi cùng với Lave và cả hai cùng đàn bản nhạc này. Dữ đội - rồi lại trầm lắng - cao trào - rồi lại nhẹ nhàng như đuổi bắt nhau, tim tôi như rung lên theo nhịp điệu của bản nhạc. Tôi quay lại nhìn Josh, cậu ấy đã khóc rồi. Cả hai đang cùng khóc.
Tối đấy chúng tôi chia tay. Trời bên ngoài mưa rất to Lavender đi ra ngoài, đứng khóc nức nở. Nàng ôm tôi và hôn tôi một cái lên môi, như thể trút từ Josh sang tôi vậy rồi thì thầm: "I love you". Mặt của Lave ướt nhoẹt, tóc cũng ướt, bản nhạc của hai người đàn vẫn ám ảnh tôi.
Tới giờ tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh của Lave cầm món quà của tôi đứng dưới mưa trong lúc chờ xe tới.
Gió thổi mạnh, tôi nắm tay Ryan, vẫn cố gắng kiềm chế không rỏ một giọt nước mắt nào. Tôi chợt nghĩ mình vẫn còn may mắn vì được nắm tay người mình yêu.
Buồn, lạnh.
Nhưng tôi vẫn có khóc đấy.
Chỉ là nước mắt đang rơi lẫn trong mưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc