Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 77

Tác giả: Du Huyễn

Tàn Nhẫn Lần Hai.
Trong một ngày, anh dẫn cô đi tham quan các địa điểm lớn nhỏ tại Paris, bao gồm quảng trường Concorde, Khải Hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris. Cô chơi đến vô cùng vui vẻ, quả thật vui đến quên cả trời đất. Một ngày trôi qua, hồn nhiên không biết mệt. Sắp đến hoàng hôn, mới phát hiện tay chân rã rời.
Hai người dọc theo đại lộ Champs-Élysées đi dạo chầm chậm, đi qua cả cửa sổ nhộn nhịp sang trọng, đi đến con đường sỏi đá có lịch sử lâu đời. Hai bên đều mang kiến trúc cổ xưa, được bao phủ bởi cây cối. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh và coffee, mùi hương của nước hoa.
-Tôi, tôi không xong rồi, tôi muốn nghỉ một chút.-Hạ Đồng than mệt, ngồi ở bên đài phun nước nghỉ ngơi, Dương Tử cũng ngồi cùng cô
Anh không khỏi mỉm cười, vừa nãy là ai dư sức, còn bắt anh chụp hình, còn ăn cái này mua cái kia, bày ra rất nhiều kiểu, còn cho rằng cô còn có thể đi nhiều hơn, thì ra cũng biết mệt.
-Hạ Đồng, là cậu sao?
Đột nhiên từ xa vang lên một giọng nói nữ, thanh âm mượt mà dễ nghe lại pha chút gì đó tinh nghịch.
Hạ Đồng giật mình ngẩng đầu nhìn, lại thấy Bạch Mai đang đứng trước mặt mình, nụ cười hiền hòa trên môi.
-Bạch Mai, sao cậu ở đây?-Hạ Đồng có chút bất ngờ cùng vui mừng đứng lên
-Ba tớ đi công tác bên này nên mình đi theo, sao cậu cũng ở đây?-Bạch Mai cười vui vẻ đáp
-À mình qua đây có tí chuyện.-Hạ Đồng gãi đầu nói
-Vậy sao? Ah, người bên cậu chẳng phải là hội trưởng sao?-Bạch Mai như là vô tình bắt gặp sự hiện diện của Dương Tử, liền giả hốt hoảng kêu lên
Hạ Đồng miễn cưỡng cười, nên nói sao đây?
Dương Tử từ đầu đến cuối đều quan sát Bạch Mai, không hiểu sao anh luôn cảm thấy cô ta có gì đó giả tạo cùng nguy hiểm.
-Chào anh hội trưởng, em tên Bạch Mai là bạn của Hạ Đồng.-Bạch Mai nở nụ cười nhìn Dương Tử nói
-Ừ.
Dương Tử ừ một tiếng thay cho lời chào, tùy tiện qua loa nói.
Bạch Mai hơi bực tức, dù sao cô ta cũng chào anh thì anh cũng đáp lễ lại một câu chào chứ?
-Bạch Mai, gặp được cậu ở đây tớ vui lắm, chúng ta cùng đi đi.-Hạ Đồng vội lên tiếng
-Tốt quá, tớ còn buồn vì không có ai đi tham quan Paris cùng mình, có cậu thì vui quá.-Bạch Mai cười tươi khoác cánh tay Hạ Đồng
-Hay quá, đi thôi.
Hạ Đồng cũng cười tươi đáp, sau đó cả hai khoác tay nhau đi.
Dương Tử ánh mắt đen hơi động, lạnh lùng nhìn Bạch Mai đang cười nói vui vẻ bên cạnh cô, trong lòng không mấy vui vẻ, là anh đa nghi sao?
Bầu trời Paris sập tối, màn đêm bao quanh cả "kinh đô ánh sáng" nhưng mà những ánh đèn cao tầng, những ánh đèn chớp nhoáng trên tán lá cây cao ✓út cả ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời cao. Mọi thứ đều sáng rực, đều đẹp đẽ như cái tên của nó "kinh đô ánh sáng."
Cả buồi chiều hôm nay, Hạ Đồng cùng Bạch Mai đi chơi rất vui, cả hai đến Disneyland Paris chơi, còn đi đến tiệm bánh Du Pain et Des Idées ăn các loại bánh ngon nổi tiếng có ở Paris trong tiệm bánh này. Buổi đi chơi thật sự rất vui!!!
-Bạch Mai, hôm nay tớ rất vui, có thể đi cùng cậu thật sự rất thích.-Hạ Đồng hoàn toàn từ tận đáy lòng nói
-Tớ cũng thế.-Bạch Mai cười đáp
Hạ Đồng lúc này mới để ý Dương Tử nãy giờ vẫn luôn đi phía sau cả hai, vậy mà cả chiều từ khi gặp Bạch Mai, cô quên mất sự hiện diện của anh.
-A, Dương Tử anh có mệt không?-Hạ Đồng quay sang nhìn anh hỏi
-Không.
Dương Tử đáp, mặc dù anh nghi ngờ Bạch Mai nhưng mà từ chiều đến giờ cô ta chỉ là đi chơi với Hạ Đồng ngoài ra không có ý đồ gì cả.
-Để tôi đi mua nước cho anh, Bạch Mai cậu cũng uống nhé.-Hạ Đồng tâm trạng rất tốt
-Được.-Bạch Mai đáp
-Không...
Dương Tử còn định bảo không cần nhưng cô đã chạy đi đến một tiệm nước gần đây.
Dương Tử khẽ lắc đầu, cô luôn tự ý làm mọi ý mà chẳng nghe ý kiến của anh gì cả.
-Anh Dương Tử...-Bạch Mai dáng vẻ ngây ngô gọi tên Dương Tử
Dương Tử hơi nhíu mày nhìn Bạch Mai, ý bảo có việc gì.
-Khi nãy chúng ta chưa có dịp nói chuyện, có thể nói chuyện với nhau không?-Bạch Mai cười ngọt ngào hỏi
-Có gì nói đi, đừng nói nhiều nữa.-Dương Tử nhàm chán nói
-Anh hình như rất có ác cảm với em?
-Thế thì sao?-Dương Tử thờ ơ hoàn toàn không có ý muốn trả lời
-Là vì anh nghĩ em tiếp cận Hạ Đồng có mục đích sao?
-Đó là cô tự suy nghĩ.-Dương Tử lạnh nhạt đáp
-Thế, anh yêu Hạ Đồng sao?-Bạch Mai thanh âm sắc bén hỏi
-Có liên quan đến cô không?-Dương Tử hơi giật mình, nhưng sau đó liền lấy lại bình tĩnh
-Em chỉ hỏi thế thôi, Hạ Đồng là một cô gái tốt, anh không yêu bạn ấy thì đừng trêu chọc bạn ấy.
-Cô biết gì mà nói?-Dương Tử lãnh đạm đánh ánh mắt sắc lạnh qua cho Bạch Mai
Trêu đùa cô sao? Làm gì có lần hai? Anh bảo vệ yêu thương cô không hết thì làm sao trêu đùa cô chứ?
-Thật sự là em không biết nhưng mà Hạ Đồng nói với em bạn ấy yêu anh Lăng Hạo, anh Lăng Hạo cũng yêu bạn ấy, chỉ vì sợ anh hủy hợp đồng mới nói yêu anh nghe theo anh thôi.-Bạch Mai lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đánh vào tâm can của Dương Tử
-Cô nói cái gì? Hạ Đồng nói thế sao?-Dương Tử có chút kích động gắt gao hỏi
-Anh phải tin, chuyện hợp đồng ký kết bạn ấy đều nói rõ em biết, cả việc anh từng yêu chị Ân Di, chuyện anh và anh Lăng Hạo, cậu ấy còn nói người cậu ấy yêu là Lăng Hạo, không phải anh.-Bạch Mai nói thầm cười
Dương Tử như con thú dữ bị chọc giận, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh, những bí mật đó không phải cô cũng nói cho ai biết cả, trừ phi là người cô cực tin tưởng. Giờ phút này Dương Tử đã bị lời nói của Bạch Mai tác động vào, không nhìn thấy nụ cười đắc ý của cô ta.
Hạ Đồng cầm ba ly nước trên tay, vui vẻ quay lại chỗ lúc nãy, lại thấy cả hai đang nói gì đó, định tiến lên kêu thì đã bị giọng nói của Dương Tử làm đứng lại.
-Cô nói đúng, tôi phải tin cô, những chuyện đó không phải dễ dàng nói cho ai biết cũng được. Đã thế tôi nói cho cô biết, tôi chẳng qua như lời cô nói chơi đùa Lâm Hạ Đồng, có trách thì trách cô ta là người Lăng Hạo yêu, thứ của Lăng Hạo tôi nhất định không để cậu ta có.
-Anh sao lại có thể làm thế? Hạ Đồng tốt đến thế sao anh lừa gạt bạn ấy?
Bạch Mai hốt hoảng kêu to, cô ta đã sớm thấy Hạ Đồng quay lại vừa vặn lúc Dương Tử nói câu lúc nãy, trong lòng cười chiến thắng.
_Lộp... bộp...
Ba ly nước trên tay của Hạ Đồng rơi xuống nền đất, cô thất thần nhìn tấm lưng rộng lớn của Dương Tử, hai tay run rẩy. Hai lần, đã hai lần, vì sao lần nào cũng là thế này? Đều để cô biết sự thật tàn khốc này.
Dương Tử giật mình quay đầu lại, sắc mặt tối sầm.
Cô đã nghe sao? Không được, cô không được nghe lời lúc nãy anh nói, đó là do anh kích động mới nói thế.
-Hạ Đồng...
Bạch Mai giả hốt hoảng gọi tên cô.
Hạ Đồng bây giờ cảm thấy mọi thứ đều tan vỡ, khung cảnh sáng rực dưới ánh đèn đêm phút tốc tối tăm đi, lòng иgự¢ cô phập phồng, không khí như bị rút cạn gần như làm sao nghẹt thở.
-Dương... Tử, tôi hỏi anh... lời lúc nãy... là thế nào?-Hạ Đồng bờ môi run rẩy hỏi anh
-Hạ Đồng... không phải... không phải...-Dương Tử chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi thế này, anh sợ cô hận anh càng thêm cách xa anh
-Không phải? Đồ tồi, một lần chưa đủ sao? Tôi luôn nói với mình anh sẽ không gạt tôi nữa, vậy mà... vậy mà vẫn có lần thứ hai? Dương Tử... chẳng phải tôi bảo anh đừng làm tôi ngộ nhận sao?-Hạ Đồng như phát điên la toáng lên, nước mắt dài nhanh chóng rơi ra khỏi hốc mắt đỏ hoe
-Không phải... Hạ Đồng... nghe anh giải thích đi...-Dương Tử gấp gáp đi đến níu tay cô, gần như cầu xin cô chịu nghe anh nói
-Dương Tử... anh có biết tim tôi rất đau không? Vì trả thù Lăng Hạo mà anh đem tôi ra làm trò đùa... lúc trước tôi yêu anh bao nhiêu thì bây giờ tôi đối với anh càng hận bấy nhiêu... Lâm Hạ Đồng tôi sẽ không bao giờ lại yêu anh, ngu ngốc lần thứ ba.
Hạ Đồng hất tay Dương Tử ra, nước mắt càng tơi nhiều, chan hòa cả khuôn mặt.
-Xin lỗi... xin lỗi... nhưng mà em nghe anh nói đi...
Hạ Đồng đau đớn cõi lòng lắc đầu vô lực, cô đối với anh đã không còn niềm tin rồi, chuyến đi đến Paris này, cuối cùng cũng chỉ vui vẻ được ba ngày, cô quá ngu ngốc lại nói với bản thân rằng Lâm Hạ Đồng mày tin lời Dương Tử một lần nữa đi, tiếp tục yêu anh ấy đi, đến cuối cùng, mọi cố gắng của cô đều bị chính anh đánh tan lần hai.
Hạ Đồng nhìn Dương Tử trong màn nước mắt, giây phút nghe câu nói đó, tim cô gần vỡ vụn, lòng иgự¢ như bị tảng đá lớn đè lên rất khó thở.
Đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra che đi đôi mắt nhòe lệ của cô.
Sẽ Từ Từ Yêu Anh
Lăng Hạo từ phía sau dùng bàn tay to lớn của mình che đôi mắt đẫm lệ của cô lại, anh cảm nhận được nước mắt cô càng rơi nhiều hơn, ướt cả bàn tay anh.
-Dương Tử, tao tuyệt đối sẽ không để Hạ Đồng vì mày khóc thêm lần nào nữa, đây là lần cuối cùng mày thấy em ấy khóc.-Lăng Hạo giọng đầy chắc nịch nói
Dương Tử hoàn toàn không còn sức lực để đôi co với Lăng Hạo, bây giờ ah chỉ quan tâm cô, anh chỉ quan tâm cô đang suy nghĩ gì?
Vì sao anh luôn làm cô đau lòng, làm cô khóc?
Hạ Đồng hai tay vấu chặt vạt áo của mình, run rẩy cắn môi không để tiếng nấc yếu đuối vang lên.
-Hạ Đồng, đi theo anh.-Lăng Hạo ghé sát tai Hạ Đồng nói
-Hạ Đồng, nghe anh giải thích đi... không phải như những gì em nghe đâu... đó là anh kích động thôi...-Dương Tử gấp gáp giải thích, định đi đến kéo cô lại nhưng mà bị Lăng Hạo ngăn cản
-Mày, chính thức mất người con gái yêu mày, từ nay về sau tao không cho phép mày ᴆụng vào bạn gái tao.-Lăng Hạo kéo cô đứng phía sau lưng mình, nhìn Dương Tử nhếch mép cười
Lăng Hạo không cho Dương Tử cơ hội giải thích với cô, nói xong câu đó liền kéo cô đi khỏi.
Dương Tử định đuổi theo nhưng chỉ đi được vào bước liền bị Bạch Mai đứng cản trước mặt.
-Tránh ra.-Dương Tử gằn giọng quát, nhìn hai người bỏ đi trong lòng gấp gáp không thôi
-Không phải anh nói chỉ chơi đùa sao? Thế thì giải thích làm gì cơ chứ?-Bạch Mai không tránh ra
-Cô biết gì mà nói? Cô...-Dương Tử đang nói đột nhiên im lặng, sắc mặt u ám
-Là cô cố tình làm tôi nói thế?-Dương Tử lãnh đạm nói, thanh âm sắc lạnh tột cùng
-Anh dựa vào gì nói tôi cố ý? Là tôi chỉ hỏi anh, anh nói ra đó thôi, bây giờ quay sang nói tôi.-Bạch Mai làm như mình không liên quan, thản nhiên nói
-Trịnh Bạch Mai, tốt nhất là không phải cô, nếu không tôi nhất định làm cô hối hận.
Dương Tử hận không thể tiến lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ta, nếu anh không dễ bị cô ta làm tác động thì đã không ra nông nỗi này.
Vì sao anh dễ dàng tin lời cô ta nói thế chứ? Cô ta cố ý làm anh và cô xích mích xung đột là có ý đồ gì? Không lẽ... là Lăng Hạo!???
-Nói, là Lăng Hạo kêu cô làm thế đúng không?-Dương Tử ánh mắt hằn học nhìn Bạch Mai
-Anh đang nói sảng gì thế? Tự anh nói ra còn gì, tôi nào ép anh.-Bạch Mai giả tức giận, gắt anh
-Tốt nhất là như thế, nếu tôi biết là hai người làm thì chắc chắn hai người không xong với tôi đâu.-Dương Tử lạnh lùng buông lời cảnh cáo
-Cho dù anh có đe dọa thế nào tôi vẫn nói, tôi không có cùng anh Lăng Hạo cố ý làm Hạ Đồng hiểu lầm anh, là do tự anh làm thôi.-Bạch Mai có chút chột dạ lại sợ hãi trước khí thế bức người của anh nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói
-Cái đó thì cô tự biết.
Dương Tử hừ lạnh, sau đó không thèm đếm xỉa đến Bạch Mai sảy bước rồi đi đem theo sự lạnh giá bao quanh xung quanh.
Bạch Mai khẽ thở phào, cô cũng không muốn, nhưng mà cô cũng vì bị ép buộc thôi, nếu không cô chắc chắn là một người bạn tốt với Hạ Đồng.
...
Lăng Hạo cùng Hạ Đồng ngồi trong chiếc Lamborghini, đậu bên bờ sông Seine. Đôi mắt vốn trong trẻo vui tươi của cô sớm đã bị màn sương che mờ, nước mắt chảy dọc hai bên khóe mắt.
-Hạ Đồng, bây giờ em đã biết Dương Tử là con người như thế nào rồi chứ?-Lăng Hạo quay đầu nhìn cô, đau lòng nói
Hạ Đồng không đáp mà chỉ để từng giọt nước mắt rơi xuống.
Có ai hiểu cảm giác lúc này của cô không? Người cô yêu, hai lần lừa gạt làm cô đau lòng, bao nhiêu đó là đủ lắm rồi, từ giờ trở đi cô không ngu ngốc một lần nữa, tim cô đã quá mức chịu đựng rồi.
-Hạ Đồng, hà cớ gì cứ ép bản thân mình đau khổ, từ bỏ cậu ta đi, cậu ta không yêu em.-Lăng Hạo lời nói có chút khuyên nhủ cùng chua xót thay cô, vươn tay ra lau nước mặt cho cô
Hạ Đồng để Lăng Hạo lau nước mắt cho mình, càng lúc càng khóc nhiều hơn, không kiềm được nữa mà vươn hai tay ra ôm lấy anh. Giây phút ấy cô như vỡ òa trong nướ mắt, chỉ biết khóc trong lòng của Lăng Hạo.
-Không sao rồi, cậu ta không xứng để em đau lòng.
Lăng Hạo hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng vòng tay ôm lấy cô, vỗ về bờ vài gầy đang run rẩy của cô.
Anh biết cô rất đau lòng, nhưng mà chỉ có cách này anh mới có được cô, anh nhất định sẽ làm cô hạnh phúc, không làm cô đau khổ.
-Lăng Hạo... em... em là một đứa ngu ngốc... rất ngu ngốc...-Hạ Đồng khóc òa, hai tay vấu chặt vạt áo Lăng Hạo
-Phải, em ngu ngốc nhưng mà là Dương Tử lợi dụng sự ngu ngốc đó của em, không phải do em.-Lăng Hạo khẽ thở dài, nhìn cô đau lòng như thế, lòng anh cũng đau không kém
-Lăng Hạo... vì sao... em không thể ngừng yêu anh ấy... vì sao anh tốt với em như thế em lại không yêu anh... là do em quá ngu ngốc... ngu ngốc tin tưởng anh ấy lần nữa... Lăng Hạo anh nói đúng... anh ấy chỉ lợi dụng em... anh ấy yêu chị Ân Di, không phải em...-Hạ Đồng nấc lên từng đợt, yếu ớt nói
-Không sao, mọi chuyện qua rồi, nghe anh, đừng yêu cậu ta nữa, để anh yêu em, được không?
-...
-Em không cần chấp nhận vội, anh sẽ từ từ làm em yêu anh, em đừng bận tâm đến Dương Tử nữa.-Lăng Hạo hơi đẩy cô ra, xoa má cô
-Lăng Hạo... được, em sẽ yêu anh... em sẽ yêu anh...-Hạ Đồng nở nụ cười mặc dù lệ vẫn tuôn rơi
Lúc đau lòng chỉ có Lăng Hạo bên cô, lúc cô gặp khó khăn chỉ có Lăng Hạo giúp cô, lúc cô cần người an ủi cũng chỉ có Lăng Hạo, một người con trai tốt như Lăng Hạo đáng lẽ cô nên yêu anh, vì sao lại cứ đâm đầu vào Dương Tử để rồi tự mình đau.
-Hạ Đồng, anh rất yêu em... anh hứa sẽ không làm em khóc lần nào.-Lăng Hạo khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hơi nhoài người hôn lên trán cô đầy yêu chiều
Hạ Đồng khẽ nhắm mắt, hơi ấm từ nụ hôn nhẹ nhàng này của anh làm lòng cô cảm thấy rất yên bình, lại vơi đi chút bất lực trong mình, Lăng Hạo, em cũng sẽ từ từ yêu anh, như em đã yêu anh ấy.
...
-Chị Sa Sa, Hạ Đồng đã hiểu lầm anh Dương Tử, chắc hẳn sau này cô ta không bám theo anh Dương Tử nữa.-Bạch Mai ngồi trong phòng ở khách sạn, nói
[...Tốt lắm, chỉ còn một chuyện cuối cùng cô sẽ có thể giúp ba cô...]-Sa Sa giọng nói đầu dây bên kia hoàn toàn cay độc
-Sao? Không phải chỉ làm cho Hạ Đồng và anh Dương Tử hiểu lầm sao?-Bạch Mai hơi nhíu mày, rõ ràng lúc đầu chỉ có làm thế thôi, sao bây giờ lại còn một chuyện chứ?
[...Thế nào? Cô đang chấp vấn tôi sao?...]-Sa Sa giọng không vui hỏi
-Không ạ. Chị cần em làm gì?
Bạch Mai hơi nhượng bộ, dù sao thì chị ta cũng đang nắm điểm yếu của Bạch Mai, không thể chọc chị ta.
[...Gi*t ૮ɦếƭ Lâm Hạ Đồng...]-Sa Sa ác độc nói hết câu
-Sao? Gi*t Hạ Đồng?-Bạch Mai ngạc nhiên càng sợ hãi, cô ta sợ hãi Kim Sa Sa, chị ta đúng là độc ác, vì một người con trai không yêu mình mà Gi*t người
[...Nhanh chóng Gi*t cô ta, công ty ba cô, sắp chịu không nổi rồi...]
Sa Sa thúc giục đồng thời cảnh cáo, sau đó tắt máy.
Bạch Mai hoảng sợ, kêu cô ta Gi*t ૮ɦếƭ người, là chuyện không thể, cô ta dù sao cũng vì công ty ba mình mới làm theo lời Kim Sa Sa, chỉ cần làm Hạ Đồng rời xa Dương Tử thôi, sao bây giờ lại thành Gi*t người?
Cô ta nên làm thế nào đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc