Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 51

Tác giả: Du Huyễn

Bạn mới

Hạ Đồng bước dọc dãy trên dãy hành lang, tay ôm chồng sách thẫn thờ bước đi, cô vẫn không sao quên được nụ hôn tối qua của Lăng Hạo, nhẹ nhàng, cuồng nhiệt, chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.
Vì không muốn đối mặt với Lăng Hạo cho nên cô đã dậy từ rất sớm để đến trường, vào đến trường lại không có ai.
Cô muốn đi đến phòng hội trưởng, nhưng mà lại không dám. Bởi vì tối qua anh đã nói, không muốn gặp mặt cô nữa, làm sao cô dám đến tìm anh.
Nhưng mà đôi chân lại không nghe theo sự điều khiển của cô cứ đi về phía phòng hội trưởng.
Hạ Đồng hít một hơi thật sâu, một tay vươn ra cầm tay nắm, mở ra lại không được, đã bị khóa ngoài.
Cũng phải, anh vẫn chưa đến trường thì làm sao cửa mở.
Hạ Đồng khẽ thở dài, ôm chồng sách xoay người đi, càng ngày cô càng không hiểu bản thân mình, tại sao giữa một người tốt với cô như Lăng Hạo với một người lạnh nhạt với cô như Dương Tử thì tại sao cô luôn nghĩ đến Dương Tử?
Khi anh đuổi cô đi, khi anh nói không muốn nhìn thấy cô nữa, thì tim cô lại đau lên từng hồi một, không đau một lần một mà là đau từ từ, từng chút cũng đủ làm tim cô đau đớn.
-Hạ Đồng, đến sớm thế?
Mãi mê suy nghĩ, lại bị một giọng nói mang chút mừng rỡ cũng có nét trẻ con vang lên. Hạ Đồng nhìn Khiết Đạt đang đứng trước mặt mình, anh vẫn thế, vẫn vui vẻ như mọi ngày.
-Chào anh, anh cũng đến sớm thế?-Hạ Đồng mỉm cười đi lại gần anh
-Sao đây? Lại ngủ không được nữa sao?-Khiết Đạt xoa nhẹ đầu cô
-Không phải, là do tối em ngủ sớm.-Hạ Đồng nở nụ cười, sau đó cùng anh bước dọc dãy hành lang im ắng
-Nghe nói chân em phải bó bột, đã đỡ chưa?-Khiết Đạt vừa đi vừa nhìn chân cô hỏi han
-Đỡ rồi, hôm qua vừa tháo bột, đi lại cũng tốt hơn.
-Có phải đang có chuyện gì buồn hay không?
Khiết Đạt nhìn thấy cô hôm nay không vui vẻ cười nói như mọi ngày, cứ cúi đầu mà đi, anh hỏi cô cứ trả lời, khuôn mặt lại hiện lên nét buồn.
Hạ Đồng không đáp, khẽ gật đầu.
-Đã xảy ra chuyện gì?-Khiết Đạt nhíu mày hỏi cô
-Em bị Dương Tử đuổi rồi.-Hạ Đồng hít một hơi, khó khăn nói từng chữ một
-Cái gì?-Khiết Đạt gần như hét lên, nhìn cô ánh mắt tràn đầy kinh ngạc
-Tối hôm qua, em bị đuổi khỏi nhà Chính, vì lên phòng ở tầng ba lần hai.-Hạ Đồng buồn so nói
-Tối qua em ngủ ở đâu? Sao không gọi cho anh? Có bị Dương Tử đánh không? Để anh xem.-Khiết Đạt gấp như giặc đuổi tới nơi, cầm tay cô, mặt cô xem cặn kẽ
-Khiết Đạt, em không sao. Tối qua em ngủ ở nhà anh Lăng Hạo.-Hạ Đồng vội ngăn anh lại trước khi anh định xem hết cơ thể cô
-Có chỗ ngủ thì tốt.-Khiết Đạt thở phào nhẹ nhõm
-Nhưng anh nói Dương Tử có đánh em không, là ý gì?-Hạ Đồng không hiểu rõ
-Thường thì bất kể là ai lên căn phòng đó nếu để Dương Tử biết chắc chắn cậu ta sẽ như một con sói hoang muốn ***. Khi anh nghe em nói bị đuổi vì hai lần lên trên đó, anh cứ nghĩ, em phải bị đánh, có khi còn nằm trong bệnh viện.
Nếu như lời Khiết Đạt nói, vậy thì tại sao Dương Tử không đánh cô? Một bạt tay cũng chẳng có. Cô nên vui hay nên buồn đây? Vui vì anh chỉ chửi cô, chỉ đuổi cô đi, còn buồn vì anh nói anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
-Khiết Đạt, em có thể hỏi anh chuyện này không?-Hạ Đồng nhìn anh hỏi
-Em nói đi.
-Thường thì những lúc Dương Tử không vui, Ân Di sẽ làm gì cho anh ta?
-Cơm rang trứng cùng một ly coffee cappuccino.-Khiết Đạt nhanh chóng đáp
-Cơm rang trứng?
-Đúng vậy, anh còn nhớ lúc đó anh đến nhà Dương Tử, Ân Di chỉ vừa bưng dĩa cơm rang trứng cùng một ly coffee cappuccino ra, khuôn mặt đang bí xị của cậu ta lặp tức vui vẻ.
Cơm rang trứng, chỉ là một món đơn giản thế thôi sao? Cô cứ nghĩ anh phải thích một món ăn sơn hào hải vị chứ?
-Em định làm gì?
-Em định chuộc lỗi.-Hạ Đồng cười cười nói
-Em định làm hai thứ đó?
-Ừm.-Hạ Đồng nhẹ gật đầu
-Anh sợ Dương Tử không chịu ăn thôi, có một lần bọn anh vào nhà hàng Reen, cậu ta bắt đầu bếp ở đó làm cho bằng được món cơm rang trứng, khi dĩa cơm bưng ra, trông rất bắt mắt lại thơm ngon, anh ăn vào cũng thấy thích, vậy mà cậu ấy chỉ vừa ăn một muỗng đã bảo đem đổ, nói là không hợp khẩu vị, không ngon. Em nghĩ, em làm được không?-Khiết Đạt nhìn cô ngờ vực hỏi
-Hình như là... không.
Hạ Đồng nói, sau đó liền bổ sung thêm.
-Nhưng mà em sẽ cố gắng.
-Món đó chỉ làm từ tay của Ân Di, cậu ta mới chịu ăn.
Hạ Đồng rơi vào im lặng, thì ra Ân Di chiếm vị trí trong lòng anh lớn đến thế, cô thật khâm phụ chị ấy, bởi vì chị ấy có thể làm một người buồn bã cô đơn như anh trở thành người vui vẻ, có những ngày hạnh phúc. Liệu cô có đủ bản lĩnh hay không?
-Em đến thư viện một lát, anh về lớp trước đi.-Hạ Đồng cầm chồng sách dừng chân lại nhìn anh nói
-Không về lớp sao?
-Tiết đầu của em là giờ tự học.-Hạ Đồng cười cười đáp
-Anh lại phải học thể dục, chán nhỉ? Anh còn định cúp tiết để chơi với em, được chứ?
-Anh càng ngày càng làm biếng rồi đó, muốn có sức khỏe tốt phải tập thể dục, bây giờ về lớp đi.-Hạ Đồng nói xong vươn một tay ra đẩy anh đi
-Được được, anh về lớp. Đừng bận tâm đến chuyện đó nữa.-Khiết Đạt cười ấm áp xoa đầu cô
-Ừm.-Hạ Đồng mỉm cười gật đầu
Hạ Đồng nhìn Khiết Đạt quay người rời đi, khẽ mỉm cười, sau đó cũng quay lưng đi về phía thư viện.
Khiết Đạt dừng lại ngoáy đầu nhìn cô, khuôn mặt lại dịu dàng đến chừng nào, nụ cười ấm áp trên đôi môi, không cần biết cô có yêu anh không, anh chỉ cần biết mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, là đủ rồi.
Hạ Đồng đi vào thư viện, đặt chồng sách lên chiếc bàn cạnh ô cửa sổ, ngồi xuống. Lật tập cùng sách ra, chuyên tâm chép bài. Tối qua cô quên mất, sáng nay mình có bài tập toán về nhà, làm hại cô bây giờ phải ngồi đây làm cật lực.
Lại không hiểu vì sao, cô lại không chú tâm vào được, chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Dương Tử. Đôi mắt đen lạnh lẽo đó nhìn cô, đôi môi đẹp đó lại nói ra những lời lẽ tàn nhẫn.
-Mình điên thật mà.-Hạ Đồng vò vò đầu nằm ập xuống bàn
Cô nhớ đến anh làm gì cơ chứ? Mắc gì phải nhớ đến anh? Có nhớ cũng phải nhớ người làm cô cười chứ? Lăng Hạo, Khiết Đạt, Thiên đó, tại sao lại luôn hiện ra gương mặt lạnh lùng cùng cô đơn đó.
Rốt cục cô đang bị gì thế này!??
-Chào bạn.
Hạ Đồng giật mình ngóc đầu lên nhìn người vừa nói chuyện với mình, trước mắt cô bây giờ là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, mái tóc nâu ngắn chưa đến vai, chiếc băng đô hồng cài trên đầu, đôi mắt to tròn màu xanh biếc, chiếc mũi cao, môi đỏ mọng, làn da trắng. Thoạt nhìn rất giống con lai.
-Chào bạn.-cô gái ngoại quốc mỉm cười lặp lại lời lúc nãy
-Bạn là...
-Mình là Tracy.-cô gái nhoẻn miệng cười ngồi xuống ghế đối diện cô
-Trac... Tracy...
-Là Tracy. Bạn cứ gọi mình bằng tên Việt Nam cho tiện, Trịnh Bạch Mai.
Bạch Mai nói vươn bàn tay trắng mịn ra tới trước mặt Hạ Đồng.
-Chào cậu Bạch Mai, mình là Hạ Đồng.-Hạ Đồng vui vẻ đáp lời, sau đó cũng đưa tay ra bắt tay Bạch Mai
-Mình vừa từ Anh về, có gì chỉ dạy mình thêm.
-Tớ rất sẵn lòng.
Ngồi nói chuyện Bạch Mai nói cho cô biết, Bạch Mai từ nhỏ sinh sống bên Anh, mẹ là người Việt cha là người Anh, Bạch Mai học ở trường cũng bị bạn bè cô lập, họ cho rằng Bạch Mai tự kỉ. Ngày nào cũng đi một mình, chẳng nói chuyện với ai. Bạch Mai nói, Hạ Đồng là người đầu tiên Bạch Mai chịu nói chuyện nhiều đến thế, Bạch Mai rất mến cô.
Nhưng mà Hạ Đồng lại không thấy vậy, Bạch Mai nói chuyện rất dễ nghe, lại rất vui tính, dễ gần gũi.
Cô không ngờ, trong trường Nhuận Lâm cuối cùng cô cũng có một người bạn là nữ.
Phanh phui
Hạ Đồng cùng Bạch Mai rời khỏi thư viện, vô tình bước qua sân vận động, lại nghe được tiếng reo hò đầy phấn khích. Hạ Đồng nhìn qua đám đông, hầu như những học viên có tiết thể dục trong sân vận động đều tập trung tại sân bóng rổ. Hình như đang có một trận bóng rổ đặc biệt thu hút đang diễn ra.
-Nhìn có vẻ vui nhỉ? Qua đó xem đi.-Bạch Mai lôi kéo cô
-Chỉ là chơi bóng rổ thôi, mình về lớp đi.-thật ra cô không có tâm trạng để xem mấy chuyện này, dù ai chơi cũng không liên quan đến cô, về lớp vẫn hơn.
-Nhưng mà hình như rất hay, qua xem một lúc đi.-Bạch Mai vẫn kéo cô về phía đám đông kia
-Nhưng...
Hạ Đồng bất đắc dĩ để Bạch Mai kéo mình đi, cả hai chen chúc vào đám đông kia, ánh mắt Hạ Đồng khẽ động khi thấy hình ảnh trước mặt.
Hai con người đẹp đến hoàn mĩ, lại mang một vẻ đối lập nhau, dáng người cao ráo nhanh nhẹn cầm bóng di chuyển trên sân, nhảy cao ném vào rổ. Mồ hôi nhễ nhại dưới ánh nắng mặt trời lại càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mĩ đó.
Từng động tác di chuyển, đập bóng, ném bóng, lại thu hút đẹp đến thế.
Dương Tử chỉ vừa ném bóng vào rổ của Lăng Hạo, lập tức Lăng Hạo phản công ném trả lại. Trên sân bóng rổ, chỉ còn hai người con trai là nổi bật nhất.
Hạ Đồng ngẩn người nhìn hai anh chơi bóng rổ, bị những động tác đẹp đến hút hồn kia cuốn lấy, đẹp đến mức không thể tả được.
-Cố lên, cố lên!!!
-Anh Dương Tử!!! Dương Tử!!!
-Anh Lăng Hạo!!! Lăng Hạo!!!
Từng tiếng hò reo đầy phấn khích của học viên xung quanh làm cả sân vận động náo loạn lên, Bạch Mai đứng bên cạnh cô cũng không ngừng la hét.
Khi nhìn thấy Lăng Hạo sắp ném bóng vào rổ bóng bên Dương Tử, không biết Hạ Đồng ăn trúng cái gì lại vô thức la lớn, làm tất cả học viên đều nhìn cô.
-Dương Tử, cố lên, cẩn thận kìa.
Hạ Đồng vừa la câu đó lên, lập tức muốn bốc hơi khỏi đây ngay, cô vừa nói cái gì thế, cô bị điên rồi mà, quả thật điên rồi. Hạ Đồng dùng tay che che mặt mình lại, nhưng mà hầu như ai cũng nhìn cô. Ngay cả Dương Tử và Lăng Hạo cũng nhìn.
Đáng lẽ đường bóng của Lăng Hạo quăng trúng vào rổ nhưng lại không hiểu vì sao lệch sang một bên.
_Huýt...
Tiếng còi của thấy giáo dạy thể dục vang lên, đồng thời cũng là báo hiệu trận bóng kết thúc, tỉ số là 68-67, Dương Tử thắng Lăng Hạo một trái.
Nếu trái lúc nãy Lăng Hạo ném vào rổ thì trận bóng này đã hòa.
Hạ Đồng đột nhiên cảm thấy thật có lỗi, có lỗi nặng lắm nha!!!
Hạ Đồng vội vã giấu mặt mình đi, liền quay người bỏ đi trong nhẹ nhàng, cô ở đây thêm, bảo đảm nhanh chóng trở thành "người nổi tiếng."
-Hạ Đồng, cậu đi đâu vậy?
Hạ Đồng đứng người khi Bạch Mai nói lớn câu đó, khẽ nuốt nước bọt, cô không can đảm mà quay mặt lại nói: "Tớ không thể ở lại thêm, tớ không muốn làm diễn viên nổi tiếng."
-Cậu đi đâu thế?-Bạch Mai đã đứng bên cạnh cô hỏi
-À, tớ, tớ đi về lớp làm bài tập.-Hạ Đồng vội viện cớ chuồn
-Tớ tưởng cậu sẽ ở lại chứ? Lúc nãy cậu còn hò hét hơn tớ nữa mà.-Bạch Mai nói
-Tớ, tớ chỉ cổ vũ cho vui thôi.-Hạ Đồng xua xua tay
Hạ Đồng bây giờ chỉ có hai điều muốn làm, một chính là tự mình đào cái hố sau đó nhảy xuống, hai chính là nói với Lăng Hạo, cô nhầm tên anh với Dương Tử.
Nhưng mà thà cô làm cái một chứ không thể làm cái thứ hai được!!!
-Hạ Đồng.
Phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng lại chất chứa rất nhiều cảm xúc, Hạ Đồng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Từng tiếng bước chân vang lên đều đều phía sau lưng cô.
-Giờ này lại chạy lung tung, có tin anh phạt em không?-Lăng Hạo đã đứng cạnh cô cong môi nói
-Em, em đâu có, tại em, đi ngang qua thôi.-Hạ Đồng vội nhìn anh giải thích
-Được rồi. Haizz, anh thua rồi, buồn quá đi, chắc anh phải ăn kem như lời em nói để không buồn nữa rồi.-Lăng Hạo giọng nói đầy vui vẻ không có chút gì gọi là buồn
-Lăng Hạo, lúc nãy, lúc nãy em muốn cổ vũ anh, nhưng mà không hiểu vì sao, lại gọi nhầm tên.-Hạ Đồng càng nói giọng càng nhỏ đi, cúi thấp đầu nhìn mũi giày mình
-Tên anh mà cũng gọi nhầm, có phải anh bắt em gọi mãi tên anh em mới chịu không?-Lăng Hạo nhoẻn miệng cười
-Em không phải cố ý, bất quá mỗi ngày em sẽ gọi tên anh mười lần.-Hạ Đồng còn tưởng anh nói thật, chu mỏ nói
-Ngoan lắm.
Lăng Hạo khom người vươn hai tay ra véo má cô, cử chỉ nhìn vào thân mật cứ ngỡ như bạn trai véo má bạn gái mình. Hạ Đồng đỏ mặt không dám nhìn anh, lại phát hiện cô và anh đang là trọng tâm của mọi ánh nhìn.
૮ɦếƭ cô rồi!!! Sao cô quên mất, đang ở sân vận động nhỉ?
Hạ Đồng khẽ nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn đám người phía sau đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
-Tớ đã nói hai người họ có điều mờ ám mà, giờ thì tin rồi chứ?
-Lần trước ở cùng trong phòng thay đồ nam, vẫn không dám chắc, hành động lúc nãy chắc chắn là như mình nghĩ.
Hạ Đồng khóc không ra nước mắt, rất muốn nói: "Không phải như mọi người nghĩ mà, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."
Đáng tiếc cô lại chỉ đứng im câm miệng trơ mắt ra nghe họ nói.
-Có phải họ phiền lắm không?-Lăng Hạo nhìn cô vẫn duy trì nụ cười trên môi
Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ. Qủa thật phiền ૮ɦếƭ cô rồi, cái nơi này rốt cuộc là trường học hay là cái nơi bàn tán của những kẻ lắm tiền rỗi hơi vậy?
Lăng Hạo xoa đầu cô, sau đó quay người nhìn đám người phía sau, nụ cười trên môi biến mắt, khuôn mặt lại lãnh đạm không thôi, lặp tức không ai dám hó hé.
-Hai người muốn gây sự chú ý thì đừng đứng trước mặt tôi mà làm, phiền ૮ɦếƭ được.
Đột nhiên vang lên một giọng nói hết sức lạnh lùng như ma vương tối cao, không hề chen vào cảm xúc nào.
Hạ Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói, nơi hướng thẳng đến Dương Tử đang ngồi trên chiếc ghế đá, cầm chai nước suối ngửa đầu uống ừng ực.
-Rõ ràng đây chẳng phải nhà cậu, lấy tư cách gì bảo tôi đi chỗ khác.-Lăng Hạo đút hay tai vào túi quần thể dục, cong môi cười, nụ cười hờ hững
-Đây cũng chẳng phải nhà cậu, có biết hai ngươi phiền lắm không? Muốn gì, về nhà cậu tự làm.-Dương Tử đóng nắp chai lại nhếch môi cười lạnh
-Không phải lúc trước cậu cũng hay thế này trước mặt tôi sao?-Lăng Hạo hời hợt cười
_Bịch
Chai nước suối trên tay Dương Tử lại bị quăng xuống đất rõ mạnh, Hạ Đồng đột nhiên cảm thấy có một, à không là hai luồn khí lạnh bao trùm cả không gian, lại bất an trong lòng.
Cả người vô thức run lên nhè nhẹ, nhưng mà lại rất mãnh liệt.
Xung quanh mọi người im thin thít, lại mở to mắt chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra.
-Cậu đang khiêu khích tôi sao?-Dương Tử đứng người dậy, chậm rãi từng bước từng bước một đi về phía Lăng Hạo
-Chẳng phải đó là sự thật hay sao?
-Vậy sao?
Dương Tử cười như có như không, lạnh lùng tàn ác như Diên Vương, không hề báo trước, nhanh như chớp vung tay siết bàn tay thành nắm đấm xông thẳng đến mặt Lăng hạo.
Lăng Hạo mất thế đảo về sau té xuống đất.
-Lăng Hạo...
Hạ Đồng gần như hét lên, chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại đánh nhau chứ? Rõ ràng không có gì nghiêm trọng mà?
Lăng Hạo cũng không nhân nhượng đứng lên giơ nắm đấm đánh trả Dương Tử.
-Dừng lại đi, đừng đánh mà.-Hạ Đồng rối bời la lên, cô đúng là chỉ gây rắc rối, đáng lẽ, cô nên đi thẳng về lớp
Vậy mà cả đám người xung quanh, chẳng một ai vào can, chỉ đứng nhìn, lại có người quá đáng hơn cá cược xem ai thắng.
Hạ Đồng chạy đến chỗ Khiết Đạt, gần như năn nỉ nói:
-Khiết Đạt, anh ngăn hai anh ấy lại đi, đừng để họ đánh nhau nữa.
-Hạ Đồng, chuyện này em không hiểu đâu.-Khiết Đạt chỉ vô tình đáp lại câu đó, ánh mắt anh hiện lên tia áy náy
Hạ Đồng không nghĩ ngợi đi đến cạnh Thiên, nắm tay anh lay lay:
-Anh Thiên, anh là anh trai Dương Tử anh mau ngăn hai anh ấy lại đi, đừng để hai anh ấy đánh nhau nữa.
-Hạ Đồng, cho dù anh ngăn can thì hai người họ cũng sẽ đánh nhau nữa thôi, nếu không phải hôm nay đánh thì là mai, là ngày mốt, bọn anh, hết cách từ lâu rồi.-Thiên bất đắc dĩ nói
Hạ Đồng buông tay Thiên ra, tại sao cô luôn gây ra phiền phức thế này? Cô đã biết hai anh không thích nhau vì sao cứ trước mặt người này cười nói vui vẻ với người kia chứ?
-Chị Sa Sa...-Hạ Đồng nhìn người cuối cùng có thể giúp mình
-Không phải em biết Dương Tử và Lăng Hạo không thích nhau hay sao? Em ba lần bảy lượt cùng Lăng Hạo thân mật trước mặt Dương Tử, lần trước là hôn, rồi ở trong phòng thay đồ nam, lần này nữa, cho dù em không phải bạn gái Dương Tử, cũng làm Dương Tử bực rồi, em dù sao cũng đến đây thực hiện theo hợp đồng mà.
Sa Sa lớn tiếng la, trong đôi mắt toàn đầy khinh thường, nụ cười nửa miệng, lời nói phát ra, ai ai cũng nghe thấy.
Lăng Hạo dừng tay lại khi nghe Sa Sa nói, Dương Tử cũng đứng im nhìn về phía Hạ Đồng đang đứng.
Hạ Đồng ánh mắt vô hồn nhìn Sa Sa, cô có cảm giác, hình như Sa Sa không thích cô, dạo gần đây, thái độ của chị ấy không như lúc trước, từng lời nói như một bạt tay tát thẳng vào mặt cô, cho cô thức tỉnh.
-Thì ra là thiếu nợ nên kí hợp đồng đến đây.
-Hèn gì lại được vào trường này, đúng là thứ mồi chài.
Xung quanh từng đợt từng đợt vang lên những tiếng nói khinh bỉ, như một cơn sóng ập đến, Hạ Đồng vô lực nhìn xung quanh.
Cô đến đây thực hiện theo hợp đồng căn bản chỉ có Dương Tử, Lăng Hạo, Thiên, Khiết Đạt và Sa Sa biết mà thôi, cô luôn che giấu bởi vì cô biết một khi họ biết, chắc chắn sẽ nói cô thừa cơ hội vào trường này kiếm chác, mồi chài, không thôi sẽ còn đối xử tệ hơn nữa với cô.
Vậy mà đến ngày hôm nay, chính người cô luôn coi là chị, lại nói ra hết.
Hạ Đồng chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt thương tâm, lo lắng của Khiết Đạt và Thiên, đôi mắt đầy thâm tình lo lắng của Lăng Hạo, đôi mắt lạnh lùng cố hữu của Dương Tử, còn có khuôn mặt tròn trịa của Bạch Mai, cô không nghĩ ngợi nhiều mà quay đầu bỏ chạy.
Cô muốn chạy thật xa, thật xa, thoát khỏi cái nơi xa hoa lạ lẫm đầy đắng cay này, cô không muốn mọi chuyện ra nông nỗi mà. Rõ ràng cô cố chấp, rất cố chấp.
Lăng Hạo dùng ánh mắt căm tức nhìn Sa Sa, từng bước đi đến trước mặt Sa Sa, không nói không rằng, giơ tay cao lên tát thẳng xuống mặt Sa Sa.
_Bốp
Rõ ràng tất cả đều ngạc nhiên không thôi.
-Lăng Hạo, cậu lấy tư cách gì tát tôi?-Sa Sa tức giận hét lên, bặm môi nhìn Lăng Hạo
-Tư cách gì sao? Vậy thì tôi hỏi cô, cô lấy tư cách gì nói những lời lúc nãy?-Lăng Hạo lạnh lùng hung hăng nhìn Sa Sa
-Đó là sự thật, tôi có nói sai gì sao mà cậu tát tôi, cậu nghĩ cậu đánh tôi, tôi không dám làm gì cậu sao?
-Cô không lẽ không hiểu tính tôi, đừng tưởng trong đầu cô đang suy nghĩ gì thì tôi không biết, tốt nhất làm gì cũng biết chừng mực, nếu không, cho dù là Kim Thị, tôi cũng không buông.
-Lăng Hạo...
Lăng Hạo không khác gì quỷ Satan nhìn Sa Sa, sau đó quay người bỏ đi.
Kim Thị dù sao cũng là một tập đoàn lớn lại hùng mạnh, trong trường Nhuận Lâm bốn dòng họ nắm đầu chính là Dương - Lăng - Vương - Kim, tương đương với Dương Tử, Dương Thiên, Lăng Hạo, Vương Khiết Đạt và Kim Sa Sa.
Hôm nay Lăng Hạo lại dám tuyên bố những lời lẽ này, thì cũng thấy được sự quan trọng của cô trong lòng anh.
Sa Sa bặm môi, hai tay siết chặt run rẩy, Kim Sa Sa cô là ai cơ chứ? Sao lại có thể chịu đựng nổi nhục này?
-Sau này bớt nói lại, cô nói ra cho mọi người biết cũng không hay ho gì đâu.-Dương Tử khi đi ngang Sa Sa bỏ lại một câu, sau đó bỏ đi một mạch.
...
"Lâm Hạ Đồng, mày chưa xong với tao đâu!!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc