Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 14

Tác giả: Du Huyễn

Xử Lý Ổn Thỏa
Hạ Đồng khẽ nhắm mặt lại, mệt mỏi, cô mệt mỏi lắm rồi, sao lại đối xử cô vậy chứ, cô làm gì sai, chẳng lẽ cô sống trên đời là sai lầm sao, là họa cho mọi người sao, là điều không may sao hay là do cô luôn như vậy, luôn bị ghét bỏ.
-Dừng lại đi, như vậy đủ rồi.
Một giọng nói trầm ấm lạnh lùng nhưng cũng không kém phần ra lệnh, Hạ Đồng nhìn ra phía cửa một cách mơ hồ, bóng người cao ráo dựa lưng vào thành cửa lớp, khuôn mặt người đó mập mờ một cách mơ hồ làm cô chẳng nhìn rõ mặt nhưng cũng thầm cảm ơn vì đã giúp cô.
-Cậu… cậu sao lại…-Gia Uyển hơi mấp máy nói chẳng nên lời
-Tôi nói dừng lại như thế quá đủ rồi, trường này vẫn còn chủ đấy.-người đó nói giọng đầy uy nghiêm
-Cậu đừng chen vào, chuyện này chẳng liên quan tới cậu.-Gia Uyển tức giận la toáng lên
-Chẳng liên quan tôi,v ậy tôi lấy tư cách là người trong hội học sinh của trường được chứ?-người đó giọng đều đều nói
Người trong hội? Là ai chứ? Dương Tử, Khiết Đạt hay Thiên, ai giúp cô vậy, sao cô không nhìn thấy gì ngoài đôi mắt vừa dịu dàng nhưng lại lạnh lùng, hời hợt?
-Vậy thì đã sao? Con ăn mày này bị như vậy là đáng.
-Cô thừa nhận, những tấm hình đó là do cô và Du Hy đăng lên?
-Đúng vậy, vậy thì đã sao?
-Tôi muốn cô lập tức dừng lại.
-Cậu muốn chen vào?-Gia Uyển chau mày hỏi
-Với tính của tôi cô có cần hỏi không?-người đó hỏi ngược
-Cậu…….
-Tôi nói dừng lại.
-Tớ không muốn, nếu cậu không nể mặt tớ cũng phải nể mặt chị ấy chứ.
-Tôi chẳng quan tâm.
-Tôi không muốn, con nhỏ này dám với anh Khiết Đạt tớ chẳng bỏ qua.-Gia Uyển cố chấp chẳng nghe
-Trác Gia Uyển, tôi nhắc lại một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua chuyện này, nếu còn cố chấp thì đừng trách tôi.-anh khẽ nhếch môi lạnh nhạt nói một câu
-Không, tớ nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.-Gia Uyển căm tức nói
-Được, là cô muốn đó.
Anh cười lạnh lẽo, vỗ tay một cái, sau đó hai người con trai sau lưng anh bước ra, Khiết Đạt cùng Thiên sắc mặt đen lại, quả nhiên là cô ta làm mà.
Thiên nhẹ nhàng đến bế cô lên, nhìn cô như vậy, anh cũng đau lòng không kém.
-Khiết... Khiết Đạt...-Gia Uyển sắc mặt trắng bệch nhìn Khiết Đạt miệng lắp ba lắp bắp
-Bất ngờ lắm sao? Tôi còn có thứ bất ngờ dành cho cô. Lên phòng hội trưởng ngay.-Khiết Đạt lãnh đạm nhìn Gia Uyển một cái
Hết rồi, hết thật rồi. Gia Uyển hoàn toàn sụp đổ. Thì ra, thì ra cô bị anh gài bẫy, anh hỏi là để cô nói ra cô là người đăng những hình ảnh đó lên.
-Còn không đi?-Khiết Đạt lạnh lẽo lặp lại, sau đó bỏ đi. Thiên cũng bế Hạ Đồng đi.
Gia Uyển suy sụp tinh thần đi theo, khi đi ngang anh, liếc một cái, căm phẫn nói:
-Là cậu cố ý?
-Tôi có nói trước rồi, lo mà đi giải thích với Khiết Đạt.-anh khẽ nhếch môi
-Cậu...
-Anh, anh sao lại làm vậy? Rõ ràng là nó có lỗi trước, vả lại dù gì em và anh...
Du Hy còn chưa nói hết câu, đã bị anh cắt ngang:
-Chỉ là qua đường, đừng nghĩ đó là thật chứ.
Anh hời hợt bỏ lại câu đó sau đó cũng bỏ đi, một dãy hành lang lại im ắng như thường.
Nằm gọn trong vòng tay của người con trai này, Hạ Đồng cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, cảm giác lúc nãy đã vơi đi chút nào,h ơi ấm từ anh truyền vào người cô làm cô thấy ấm lòng,dựa đầu vào lòng *** anh hai tay buông thõng, Hạ Đồng dần dần thiếp đi.
Trong phòng hội trưởng, Khiết Đạt và Thiên ngồi đối diện ở bàn họp với Gia Uyển, Du Hy còn Dương Tử ngồi ở bàn làm việc chăm chú vào chiếc Laptop.
-Cô nói xem, tôi nên làm gì cô?-Khiết Đạt mặt lạnh đi nhìn Gia Uyển nói
-Khiết Đạt, em biết em sai rồi... em sẽ không tái phạm nữa.-Gia Uyển run cầm cập nước mắt tuôn ra nhìn Khiết Đạt
-Không tái phạm!?? Sẽ có lần sau sao?-Khiết Đạt cười nhạt nhẽo hỏi
-Anh... anh nói vậy là sao?-mặt Gia Uyển tối sầm lại
-Rất đơn giản tôi chỉ có hai điều cần cô làm, thứ nhất cô qua khi B học, thứ hai, tôi muốn ngày mai Trác Gia Uyển cô cùng Ôn Du Hy sẽ tự thú nhận trên trang chủ trường, là do cô bịa đặt những chuyện với Hạ Đồng.-Khiết Đạt từ đầu đến cuối ngữ khí toàn lạnh lẽo
-Anh, anh có cần tuyệt tình như vậy không?
-Tôi đã nương tay lắm rồi. Nếu như tuyệt tình như cô nói thì cô đã sớm không ngồi ở đây nói chuyện với tôi.
Cả hai im thin thít chẳng nói gì, mím chặt môi nhìn nhau, họ đang rất giận, vì cớ gì mà hai người họ lại qua khu B chứ, chẳng lẽ nhỏ đó tốt vậy sao, không chấp nhận mà!
-Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu,vì vậy kêu cô ta hãy cẩn thận.-Gia Uyển còn quay lại nói rồi mới cùng Du Hy bỏ đi
Quá Sức Chịu Đựng
Sau khi hai người bỏ đi, ba người con trai trong phòng im lặng hẳn đi, chẳng ai nói gì, không khí nặng nề bao lấy cả căn phòng đến ngạt thở.
-Em ấy sao rồi?-Khiết Đạt lên tiếng phá tan bầu không khí đó
-Đang ngủ ở trong đó.-Thiên đáp chỉ tay về phía căn phòng nghĩ
-Chắc em ấy mệt lắm.-Khiết Đạt lên tiếng đầy đau buồn
Không nói gì, Khiết Đạt cùng Thiên đứng lên đi vào căn phòng nghĩ, Dương Tử nhìn cả hai một lúc mới đi theo vào trong.
Nhìn thân thể mảnh mai kia đang nằm trên giường với khuôn mặt hao gầy, mệt mỏi làm cho ai thấy cũng phải đau xót, Khiết Đạt nhẹ nhàng bước lại gần ngồi xuống bên cạnh Hạ Đồng, nói:
-Xin lỗi, là anh không tốt.
-Đừng… đừng đi mà… đừng đi....-Hạ Đồng bất chợt hét lên ngồi bật dậy, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, lại là cơn ác mộng đó,nó cứ bám lấy cô mãi, không cách nào cô quên được
-Hạ Đồng em không sao chứ?-Khiết Đạt lập tức trấn an cô
-Em… em.. chẳng sao cả…-Hạ Đồng cười gượng gạo đáp
-Thật sao?-Thiên nghi hoặc hỏi
-Thật, em chẳng sao cả, các anh đừng lo cho em chỉ là hai bên má hơi đau thôi…-Hạ Đồng mỉm cười nói
-Ừ anh tạm tin em.
-Các anh về nhà đi, em không muốn vì em mà các anh phải về trễ đâu.-Hạ Đồng xua tay về phía ba anh
-Cô ta cũng tỉnh rồi, mọi người về đi.-Dương Tử dựa người vào cửa, tay khoanh trước *** lạnh lùng nói
-Nhưng em ấy……
-Mọi người về đi em ổn mà.-Hạ Đồng lập tức cắt ngang lời Khiết Đạt
-Vậy em nghỉ ngơi đi.-Thiên và Khiết Đạt xoa nhẹ đầu cô rồi bước đi.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Đồng và Dương Tử, cả hai đều im lặng chẳng nói gì, Hạ Đồng chẳng biết nói gì hơn ngồi co ro trên giường, hai tay chắp lại nhau, vì sao họ lại ghét cô chứ,họ lại nỡ hạ nhục cô chứ, vì sao, vì sao hay chỉ vì chữ nghèo mà bị họ xem thường khinh bỉ cô!??
Suốt bao năm qua luôn vậy, nơi nào cũng không chứa chấp cô, chẳng lẽ cô đáng ghét đến vậy sao, từ ba mẹ đến bạn bè họ đều ghét cô, chẳng lẽ cô khó ưa vậy sao,làm người khác ghét đến thế sao?
Bất giác vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Hạ Đồng, từ lúc nãy đến giờ cô đã kìm nén lắm rồi, cô sợ khóc sẽ yếu đuối, sẽ bị thương hại, có lẽ đã quá hạn nên mới kìm không nổi nữa, bất chợt nước mắt cứ rơi, rơi mãi, Hạ Đồng cố cắn mặt môi không cho tiếng nấc vang lên nhưng không thể, quá sức chịu đựng rồi, có lẽ khóc cô sẽ vơi đi chút nào đó.
Dương Tử từ nãy giờ đứng lặng người quan sát cô, từ lúc đầu khi cô vừa tỉnh thì anh đã biết cô sắp khóc, chỉ là đang cố kìm lại không cho nước mắt rơi, nếu có mặt hai người kia thì cô sẽ chẳng khóc được chắc có lẽ cô chẳng muốn bị xem là yếu đuối nên anh cũng thuận tay giúp cô, anh từng trải qua nên cũng hiểu khóc có lẽ sẽ tốt hơn nhưng nhiều lúc khóc không giải quyết được vấn đề.
Sau một hồi lâu, Hạ Đồng ngưng khóc hẳn khuôn mặt lấm lem cả, nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt, thu lại tiếng nấc của mình Hạ Đồng khẽ lên tiếng
-Anh… anh không đi về sao?
-Cô chưa ra sao tôi đi được?-Dương Tử ngồi nhẹ xuống ghế nói
-Vậy để tôi đi.-cô gượng ngồi dậy
-Yên tâm, tôi cho cô nghĩ ở đây thì cũng có lợi, ít nhất cô khỏe sẽ giúp tôi soạn hồ sơ.
-Anh đúng là con người của công việc mà.-cô khẽ trách nhưng có lẽ vậy sẽ tốt hơn, ít nhất cô còn giúp ích được anh, tuy anh nói vậy thôi chứ cô cũng biết anh đang quan tâm cô
-Nhưng dù gì cũng cảm ơn vì anh đã giúp tôi.-Hạ Đồng cười tươi nói đầy lòng chân thành
-Tôi là thủ khoa của trường cho nên không cần cám ơn đâu, nhưng cô đừng tưởng chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua.
-Tôi biết mà.-cô cười trừ
Cả hai chợt im lặng, không ai nói gì thêm, Hạ Đồng sực nhớ, lên tiếng hỏi:
-Ai đã giúp tôi vậy?
-Cô không biết hay giả vờ không biết?-Dương Tử cười nhạt hỏi
-Anh nói gì tôi không hiểu, ai đã cứu tôi vậy?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi
-Sau này cô cũng biết thôi.
-Là ai mới được?
-Nếu hắn ta nói thì cô biết ngay thôi, tôi không thích làm kẻ nhiều chuyện.
-Anh đúng là... tức ૮ɦếƭ vì anh.
Hạ Đồng thật muốn đánh anh một cái, người cứu cô là ai chứ? Tại sao anh lại không nói ra?
-Đừng đi, là ai vậy?-Dương Tử hơi nhìn sang phía cô, hỏi
-Là... mẹ tôi.-cơ thể Hạ Đồng không khỏi run lên từng cơn, lâu lắm rồi cô mới nói từ mẹ nhỉ? Chín năm còn gì.
-Vì sao?
-Anh muốn biết phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc