Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử - Chương 19

Tác giả: Bokhung_162001

Quan tâm
Trên đường Kiệt chở Ngọc về nhà, nhóc Bảo đã ngủ say vì mệt mỏi nhưngtrên môi vẫn nở 1 nụ cười, k biết là do nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp, nhớlại những kỉ niệm đí chơi của ngày nay hay nghĩ về những trận cãi nhaucủa Phuơng và Vũ nữa
-Nè, cậu dừng lại đây 1 chút đi_Ngọc nói với Kiệt, giọng rất nhỏ nhẹ vì sợ đánh thức Bảo đang say giấc nồng ở hàng ghế sau
-Cậu đi đâu vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc mở cửa xe
-Chờ mình 1 lát đi_Ngọc nói rồi chạy đi
Một lát sau Ngọc trở lại, trên tay cầm theo 1 túi màu trắng có hình chữ thập đỏ
-Cậu làm gì vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc đổ thuốc sát trùng vào bông gòn
-Ngồi im_Ngọc ra lệnh rồi bôi thuốc lên trán Kiệt
-A!_Kiệt khẽ kêu khi thuốc chạm vào ***
-Xong rồi đó_Ngọc nói khi dán miếng băng cá nhân nho nhỏ lên trán Kiệt
Nhìn vào guơng chiếu hậu gắn trên xe, Kiệt thấy trên trán mình có 1miếng băng nhỏ, thì ra Ngọc đã phát hiện ra vết thương hồi sáng do nhócBảo cào phải. Nhìn nó nhỏ thế, hơn nữa Kiệt đã lấy ít tóc để che lại thế mà Ngọc vẫn thấy, hay thật
-Cậu làm sao biết mình bị thương vậy?_kiệt hỏi
-Có gì lạ đâu.Mình thấy lúc xuống biển, mỗi lần nước bắn vào mặt là cậulại nhăn mặt, tỉnh thoảng lại sờ tay lên trán, hôm nay lại cậu lại đểtóc xõa che hết phần trán nên tớ nghĩ cậu bị thương. Vậy thôi_Ngọc phântích
-Sao cậu lại k đi làm thám tử nhỉ? Cậu mà làm là hốt bạc đấy_Kiệt đùa
-Nè, mình k giỡn à nha. Thôi, lái xe về đi. Mình cũng mệt lắm rồi_Ngọc nói
-Ok, tuân lệnh người đẹp_Kiệt giơ tay để lên trán như kiểu trong quân đội
-Lại giỡn, công nhận cậu muốn ăn đòn ghê_Ngọc nói và giơ nắm đấm lên hù dọa

******

Mùa thu
Thấm thoát 1 mùa hè nữa lại trôi qua. Sự nóng bức tới ngột ngạt đànhphải nhường chỗ cho cái k khí se se lạnh, mát mẻ của mùa thu. Mọi ngườibắt đầu mặc những chiếc áo dài và ấm hơn, những cô nàng dù muốn dù kcũng k thể mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn đã bị cắt xén đi rất nhiều.Tuy vậy, ỏ 1 nơi nào đó vẫn có 1 cô nàng mình đồng da sắt, mặc những bộquần áo như mùa hè( k phải là hở hang mà như vậy nè: k mang thêm áo ấm,cũng chẳng chịu mang tất dài). cứ phơi phới như kiểu chả quan tâm tớithời tiết
-Nè Ngọc, sao mùa thu tới rồi mà cậu chẳng chịu mang thêm áo gìvậy?_Phuơng nhăn nhó hỏi cô nhóc có khuôn mặt xinh đẹp nhưng k khác gìtảng băng di động , đang cắm đầu vào cuốn sách
-Mùa thu rồi sao? Hèn gì mấy bữa giờ thấy mát mát_Ngọc ngước mặt lên trời và nói
-Trời ơi là trời, sang tháng 8 được hơn 1 tuần rồi cậu có biết k?_Trinh nghe câu nói của Ngọc thì chịu k nổi
-Hả? Sang tháng 8 được 1 tuần rồi sao?_Ngọc hét lên
-Ờ, cậu làm sao vậy?_Kiệt hỏi
-Sang tháng 8 1 tuần rồi mà lương tháng 7 vừa rồi anh Tuấn vẫn chưa đưacho mình. Chẳng lẽ ảnh định quỵt luôn hả?_Ngọc nhăn nhó nói
(nhắc lại 1 chút: anh Tuấn là ông chủ tiệm cà-phê Ngọc đang làm thêm)
-Trời, mình lạy cậu. Ảnh k tới nỗi quỵt tiền cậu đâu mà lo. K trả cậu cho ăn đấm, ai mà dám_Vũ trêu
-Ờ ha, cũng hay đó_Ngọc nói và mỉm cười. Gần đây, Ngọc càng ngày càngvui vẻ, thỉnh thoảng cũng biết cảm ơn và mỉm cười nhẹ với các bạn cùnglớp, tuy cười k tuơi bằng lúc ở với tụi nó nhưng cũng xóa đí phần nàocái hình ảnh công chúa lạnh lùng trong mắt mọi người
-Nhưng trước khi đòi nợ, cậu làm ơn mặc áo ấm giùm tụi này đi_Kiệt nói
-Nhưng mình chưa thấy lạnh. Để thêm vài tháng nữa rồi mặc luôn_Ngọc đùa
-Vài tháng nữa? Vậy là sang màu đông rồi còn gì?_Phong hỏi lại
-k, khoảng chừng 6 tháng nữa cơ_Ngọc lại đùa
-5 tháng nữa? Vậy là sang mùa xuân rồi còn gì? Lúc đó thì còn cần gì áo ấm nữa?_Kiệt hét lên
-K cần biết cậu có lạnh hay k, ngay ngày mai phải mặc thêm áo khoác đi học. Nếu k....._Phuơng ra lệnh và bẻ cổ tay
-Thì...thì sao?_Ngọc thấy hơi ớn lạnh
-Thì cậu sẽ được nếm trải cù léc chửng của tụi này_Trinh hùa theo
-Á! Vậy thì thôi. Mai mình mặc_Ngọc nói rồi lấy cuốn sách che mặt lại
-Vậy có phải tốt hơn k_kiệt nói và cả bọn cùng cười
Tiếng cười giòn tan, âm vang mãi trên nền trời cao vút. Và cũng chínhcái tiếng cười đó đã làm cho sào huyệt của bọn rắn độc rung động, báohiệu những sóng gió mới lại bắt đầu
Theo dõi page để cập nhật truyện hay