Chuyến Tàu Địa Ngục - Chương 13

Tác giả: DIV

Nhân vật thứ 12 xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:
Kỵ sĩ U Hồn - Gareth
Gareth vốn là một thành viên đặc biệt trong hội hiệp sĩ bàn tròn. Thông thường, hiệp sĩ bàn tròn đều có xuất thân quý tộc, sau khi tiếp nhận sự giáo dục về tinh thần hiệp sĩ, sùng bái đạo võ, trở thành chiến binh kiêu ngạo và anh dũng, chỉ có duy nhất Gareth là Lớn lên trong rừng sâu, anh chính là hiệp sĩ bàn tròn hoang dã.
Quá trình anh gia nhập hội hiệp sĩ bàn tròn cũng tương đối Ly kỳ, lúc đó, có vị hiệp sĩ Đỏ tung hoành ngang dọc, Là một cao thủ mà những hiệp sĩ bàn tròn thông thường không dám ***ng tới.
Nhưng, Gareth chỉ dựa vào một cây trường thương khắc vân rồng gia truyền trong tay đã giết hết được đám thủ hạ dưới tay hiệp sĩ Đỏ, trong trận đánh cuối cùng, Gareth đã dùng kỹ thuật thần kỳ luyện được trong rừng sâu, chỉ với một nhát thương đã đâm xuyên cổ họng của hiệp sĩ Đỏ.
Sau khi gia nhập hội hiệp sĩ bàn tròn, biểu hiện của Gareth càng sáng chói, cho dù là về võ thuật hay võ đạo, có lúc, ngay cả anh của Gareth là Gawain hiệp sĩ bàn tròn đời thứ nhất cũng không đánh thắng Gareth.
Tuy nhiên, những chiến tích của Gareth dù huy hoàng nhưng cuối cùng anh lại là người ૮ɦếƭ một cách không minh bạch nhất.
Khi ૮ɦếƭ dưới tay Lancelot, trong tay Gareth không có bất kỳ VK nào.
T và H đẩy cánh cửa toa tàu số 8.
Chỉ thấy hai người cùng Lộ rõ vẻ kinh ngạc, trước là đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng lùi khỏi cánh cửa, H còn nhanh nhẹn tiện tay đóng luôn cửa vào.
“Này… T, cậu... cảm thấy họ đang làm gì?” H ngập ngừng nói.
“Ma nữ hút máu nằm trong vòng tay của Bá tước Dracula, sau đó Bá tước cúi đầu, đặt môi mình trên môi cô nàng, nếu nói riêng về tư thế, tôi nghĩ...” T nói. “Họ đang trao đổi nước bọt ở trong miệng...”
“Trên thực tế thì?”
“Tôi nghĩ họ đang ‘hôn nhau’ chàng trai trẻ ạ.” T gãi mớ tóc rối bù, ngượng ngập cười nói: “Ma nữ hút máu quả là lợi hại, như thế cũng coi như đã chinh phục được tổ tiên của mình...”
“Còn nữa, cậu thấy giờ mình mở cửa vào có ổn không?” H trầm ngâm nói. “Theo phong tục người Trung Quốc chúng tôi, làm như thế là không được lịch sự lắm.”
“Nhưng, thời gian cửa Hoàng Tuyền đóng Lại chỉ còn có 7 phút thôi đấy.” T thở dài.
“Cho nên,” H gật đầu. “Cứ xông vào thôi!”
“Đúng thế!” T hít một hơi dài. “Cứ coi chúng ta như bóng đèn đi, Ma nữ hút máu đáng yêu, đừng ghét bỏ chúng tôi nhé!”
“Đi thôi!”
“Đi thôi!”
Toa tàu số 2.
“Hiệp sĩ bên hồ” uy danh lừng lẫy Lancelot để lộ thái độ trầm tư chưa từng thấy.
Bất luận là ở trần gian hay âm giới, thanh trường kiếm ngọc bích trong tay Lancelot đều chưa từng thất bại.
Bởi Lancelot không những có trong tay kiếm thuật bậc nhất, mà còn có con mắt nhìn thấu năng lực của kẻ địch.
Nhưng trước mặt hắn, Gareth đang sát khí đằng đằng, với cây trường thương vân rồng trong tay, cộng với sự phẫn nộ rừng rực, khiến tim Lancelot không ngừng đập loạn xạ.
Đây rốt cuộc là người? Hay là một con mãnh thú?
“Xin lỗi! Xin lỗi!” T mở cửa, tay che trên trán, khuôn mặt để lộ nụ cười ngượng nghịu. “Chúng tôi đi nhờ thôi.”
“Nhờ chút! Nhờ chút!” H che khuôn mặt đang đỏ bừng đi đằng sau T, cúi thấp đầu bước đi.
Bá tước Dracula ngẩng đầu nhìn họ một cái, chẳng nói gì, kệ cho hai kẻ một trước một sau từ từ rời đi.
Lúc hai người sắp đi tới phía cuối toa tàu số 8, đột nhiên H kéo áo T.
“Gì thế?” T hỏi.
“Ừ, có một việc tôi không hiểu lắm...” H hỏi.
“Việc gì?”
“Tại sao người nước ngoài các cậu khi hôn lại thích hôn vào cổ?”
“Cổ?”
“Đúng thế, cậu xem, còn hôn chảy cả máu kìa.”
“Ừ, người hiện đại chúng tôi có một kiểu hôn gọi là ‘trồng dâu tây’.” T dừng chân, không quay đầu lại khẽ trả lời.
“Nhưng, nếu là chủng tộc ma cà rồng, cái mà họ gọi là ‘trồng dâu tây’... e là...”
“Hút máu?”
Từ phía sau T có tiếng người đáp, chỉ có điều, giọng nói này có vẻ già nua.
“Trả lời đúng rồi!” T vỗ tay. “H, cậu quả thật thông minh! Là hút máu, không sai!”
“Cảm ơn.” Giọng nói già nua tiếp lời.
“Ấy?” T khựng lại. “H, vừa rồi có phải cậu trả lời không? Tại sao giọng cậu lại... già thế?”
“Không phải.”
“Không phải? Thế cậu là ai?” T vừa nghe thấy vậy liền quay ngoắt đầu lại, cảnh tượng hiện ra trước mắt T khiến sắc mặt anh thay đổi hoàn toàn.
Bá tước hút máu Dracula đang nở nụ cười thật thân thiện, tay phải của Bá tước xách cổ áo của H.
H lơ lửng trong không trung, cười đau khổ.
“Người anh em, lão già này lợi hại quá… tôi bị bắt rồi làm thế nào?”
Toa tàu số 8, Người sói T thân hình lực lưỡng, trông như một ngọn tháp, đang ưỡn *** đứng trước mặt Bá tước hút máu Dracula, nhưng, bóng anh dưới sàn tàu lại hơi run run...
Cánh tay trái của T mười phút trước vừa bị móng vuốt sắc nhọn như dao của Miêu nữ cào rách, khiến đám thịt bên trong rách tung tóe, sau đó, anh lại cùng H vượt qua toa tàu của bọn tuyển thủ bóng chày đầy ***.
Nếu không phải anh thuộc giống người sói hiếm hoi trong chủng tộc sói có khả năng hồi phục cực mạnh, thì lúc này anh đã sớm trở thành một cái xác ૮ɦếƭ nằm gục trong vũng máu toe toét của toa tàu số 10 rồi.
Nhưng không, anh không ngã gục, đối với một người luôn có ý chí chiến đấu phi thường như anh thì mấy từ lùi bước và sự hãi không xuất hiện trong từ điển, vậy mà, trong chính giây phút này đây, khi phải đối diện với một ông lão gầy gò, cử chỉ lịch thiệp trước mắt, anh không thể kiềm chế nổi cơ thể đang run lên của mình.
Run rẩy, không có nghĩa là sợ hãi.
Dòng máu dã thú trong cơ thể nói với anh rằng, một vị thần ૮ɦếƭ không thể chọc giận đang vuốt vuốt lưỡi hái đứng trước mặt anh.
“Người sói T, ta có nghe qua tên của ngươi.” Dracula cười nói. “Ba trăm năm trước ngươi làm náo *** Đôn, còn đuổi theo một kẻ xấu xa suốt mấy nghìn dặm, ngươi chính là con sói dưới ánh trăng, truyền thuyết về ngươi tương đối nhiều đấy!”
T không trả lời, nhưng đôi đồng tử đầy tính hoang dã của anh khẽ co lại.
Anh không phân biệt được từng cử động của Dracula, mỗi câu nói, là đùa giỡn hay đang phát ra tín hiệu chiến đấu?
Một người có trực giác dã thú mạnh như anh, lần đầu tiên không thể cảm nhận được sự nông sâu của đối thủ đứng trước mắt.
Cái gọi là hoàn mỹ và không tì vết, chính là đạt tới mức này sao?
Chẳng trách, H vừa đánh bại cả Miêu nữ, thế mà ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, đã bị lão già này tóm gọn.
Cũng chẳng trách, trong tiểu đội săn quỷ, Ma nữ hút máu có sức mạnh hàng đầu bây giờ cũng đang nằm trên sàn, chưa rõ sống hay ૮ɦếƭ.
Bởi vì họ đã ***ng phải một kẻ không nên dây vào nhất, Bá tước hút máu Dracula.
“Á, ngươi đang run à?” Dracula cười nói. “Thực ra ngươi không cần sợ, ta không giết các ngươi đâu.”
“Hừ.” T khẽ liếc Ma nữ hút máu đang nằm trên sàn, rồi lại trừng mắt nhìn Dracula.
“Ngươi muốn nói cô bé Ma nữ hút máu này hả?” Dracula cười nhẹ, “Ta không ra tay với cô ta, ừ, nên nói thế nào nhỉ? Cô gái này là một nhân tài hiếm thấy trong tộc ma cà rồng, cho nên ta mới phá lệ dạy cho cô ta vài chiêu. Các ngươi có lẽ không hiểu ý nghĩa của việc ‘hút máu’ này đối với ma cà rồng, ‘hút máu’ không chỉ đơn thuần là ăn mà còn mang ý nghĩa sâu sắc là ‘Thỏa hiệp đồng minh’.”
“Thỏa hiệp đồng minh?” T không trả lời, chỉ khẽ chau mày.
“Thế này đi, để thể hiện thành ý của ta.” Dracula khẽ nới lỏng tay phải, H an toàn tiếp đất.
“Các ngươi đi đi!”
“Á!” H và T đồng thanh kêu lên kinh ngạc, quả thực không thể hiểu nổi ý đồ của Dracula.
“Ta nói các ngươi có thể đi được rồi.” Dracula cười, như một trưởng bối hiền từ. “Các ngươi có thể đưa Ma nữ hút máu đi, nhưng ta chân tình khuyên các ngươi không nên ***ng vào cô bé lúc này. Hiện giờ cô bé đang ở trong thời khắc quan trọng nhất. Bởi vì cô bé vừa tiếp nhận máu của ta, thứ máu vô cùng thuần khiết, như một loại ‘thần dược đồng minh’ vừa mạnh vừa cổ, muốn ‘tiêu hóa’ hết chỗ thuốc này chắc cô bé còn cần một khoảng thời gian dài đấy!”
“Thần dược đồng minh cổ xưa? Máu tươi? Tiêu hóa?” T và H đưa mắt nhìn nhau, vừa nghi hoặc vừa lo lắng.
“Đi mau đi, người trẻ tuổi, các ngươi còn không tới 7 phút đâu.” Dracula vẫn cười, trông thật ung dung tự tại.
Sau đó Dracula từ từ trở về chỗ ngồi của ông, vắt chân vào nhau, mười Ng'n t xếp gọn trên gối, trông thật nho nhã.
“Thế ngài... không định ngăn cản chúng tôi, nhưng...” Trước khi quay người bước đi, H không nén nổi hỏi một câu. “Không phải ngài cũng bị nhiễm virus nổi loạn sao?”
“Hê hê, ngươi nói cái loại virus của tên xác ướp hả?” Dracula lắc lắc đầu. “Đối với ta, đó chẳng qua là thứ thuốc khiến ta tỉnh táo hơn chút thôi, muốn khống chế ta ư? Chắc phải đợi Satan đích thân ra tay.”
“Hóa ra là vậy...” H khẽ gật đầu, sau đó khép hai chân, hay tay chắp vào nhau khẽ cúi đầu chào Dracula.
“Tư thế này là?” Dracula nhìn H, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tư thế này người Trung Quốc chúng tôi dùng để thể hiện ý nghĩa ‘kính trọng cao thủ’.” H nói: “Tôi nghĩ ngài không hổ thẹn khi được kính trọng như thế.”
“Hê hê, cảm ơn.” Dracula cười. “Đi mau đi, có người bạn cũ sắp tới rồi.”
“Bạn cũ?” T vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy “người bạn cũ” Dracula vừa nói tới.
Là một ông già mặc áo choàng, chầm chậm bước tới từ toa tàu số 7.
Khi đi qua T và H, ông không quên khẽ gật đầu chào.
Nhìn ông già đi thẳng về phía Dracula, T khẽ khịt khịt mũi, rồi thể hiện thái độ vô củng kinh ngạc, “H, cậu cảm thấy không? Ông già này... ông già này...”
“Tôi biết, tôi cũng cảm thấy rồi...” Giọng nói của H có vẻ run run, lời nói ẩn chứa sự H**g phấn không che giấu nổi.
“Sức mạnh của ông già này vô cùng siêu phàm, và, có vẻ như không thua kém gì Dracula.”
“Ha! Chuyến tàu địa ngục hôm nay sao thế nhỉ?” T vừa lao về phía trước, vừa lắc đầu cười đau khổ. “Dưới địa ngục, hai người này đều là cao thủ chủ lực của mười tám tầng địa ngục, giờ lại cùng xuất hiện trên một chuyến tàu?”
“T, cậu biết không? Tôi rất muốn ở lại.” Gương mặt của H để lộ trạng thái bứt rứt không yên.
“Tôi cũng thế!” Trong lúc chạy, T thở dài. “Tôi cũng muốn biết, trong hai người này, rốt cuộc ai giỏi hơn ai?”
“Đúng thế, khi gặp đối thủ mạnh nhất, rốt cuộc ai sẽ giành phần thắng?”
Đây là toa tàu số 3. Toa tàu của bọn người bị Tra t**.
J biết rằng, anh đang phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn nguy hiểm nhất kể từ khi gia nhập tiểu đội săn quỷ.
Thương Ưởng trước khi ૮ɦếƭ phải chịu hình phạt tàn khốc “ngũ mã phanh thây”, toàn bộ cơ thể bị năm con ngựa kéo xuống địa ngục, vì vậy dù ૮ɦếƭ đã hàng nghìn năm, ân oán của ông vẫn chưa được hóa giải, việc này chỉ thể hiện một điều, linh hồn trước mắt, sức mạnh của nó, e rằng vô cùng hiếm thấy.
“A A A A!” Những mũi tên dài trong tay J như đạn pháo, mũi nọ nối tiếp mũi kia bắn ra tới tấp!
Linh hồn con ngựa đang mang đầu Thương Ưởng bị bắn lỗ chỗ, ngã lăn ra đất.
Nhưng J không cười nổi, vì bắn trúng một con thì vẫn còn bốn con khác.
“J, nằm xuống!” Anubis hét lớn.
Họng S***g săn trong tay ông từ một biến thành hai, lại biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành mười sáu, sau đó đoàng một tiếng, mười sáu viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào bốn linh hồn ngựa đang phi tới.
Rầm! Lại hạ thêm một con! Vẫn còn ba con.
“Còn ba con nữa!” Đạn bắn ra từ họng S***g săn của Anubis trút như mưa xối xả, tiếng đạn nổ đinh tai nhức óc, khói lửa mịt mù.
Nhưng, linh hồn ngựa quả thực là quá mạnh, với sự công kích không ngừng như vậy mà chỉ hạ gục thêm có một con!
Còn hai con.
Hai con ngựa cuối cùng giờ đã tiến đến sát mặt J và Anubis như hai con chó đen to lớn vô cùng hung dữ, mang tới hương vị ૮ɦếƭ chóc hiếm thấy.
Thương Ưởng đang gào thét phía sau, không ngừng khóc lóc, “Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!”
“Anubis, lùi lại!” J đột nhiên kéo Anubis về phía sau, lấy thân mình chắn trước người ông.
“Không được!” Anubis hét lớn. “Chẳng phải cậu sắp về hưu sao?”
“૮ɦếƭ tiệt thật, truyền thuyết quả nhiên linh nghiệm, nhiệm vụ cuối cùng của tiểu đội săn quỷ, nguy hiểm kinh người, nhưng…” J hét lên. “Trông ta giống người sẽ sợ hãi sao?”
“J…”
“Tránh ra!” J hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên, túm chặt cổ một con ngựa đang phi cuồng dại, mũi con ngựa điên rồ phả ra hơi thở vô cùng mãnh liệt, nhưng không thể tiến về phía trước thêm chút nào.
“Anubis! Đi nhanh!” J mặt nổi đầy gân xanh, “Mau tới đầu tàu mở cửa Hoàng Tuyền đi! Chỉ còn 5 phút nữa thôi!”
“J tôi hứa với cậu!” Anubis vác cây S***g nặng trịch lên vai. “Tôi nhất định sẽ mở được cửa Hoàng Tuyền!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc