Chuyến Tàu Địa Ngục - Chương 07

Tác giả: DIV

Nhân vật thứ 5 trong Chuyến tàu địa ngục:
Ma nữ hút máu
Cô thuộc tộc Brujah, là tộc có tinh thần khoa học nhất trong rất nhiều chủng tộc ma cà rồng, chỉ có điều, sức mạnh không đủ tàn bạo, theo truyền thuyết địa ngục cổ xưa, tộc này lẽ ra đã bị diệt vong toàn bộ.
Nguồn gốc truyền thuyết về ma cà rồng đã không có cách nào để chứng thực nữa, nhưng ma cà rồng đã trở thành nhân vật yêu thích nhất của tiểu thuyết kinh dị. Khuyết điểm và đặc trưng của ma cà rồng, dưới sự cải biên không ngừng của các tác giả đã liên tục tiến hóa và khiến tộc này vừa đặc sắc lại vừa thú vị.
Nhưng, bất luận đặc tính của ma cà rồng trải qua mấy trăm năm đã thay đổi đến thế nào, có một điều có thể khẳng định, ma cà rồng vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự nguyền rủa của ánh sáng, ngoài ra ma cà rồng còn rất sợ cây thánh giá và tỏi.
Bổ sung thêm là, lai lịch chính thức của Ma nữ hút máu cũng trở thành một câu hỏi lớn trong câu chuyện này.
Địa điểm: Toa tàu số 13.
Thời gian: chỉ cách giờ Tý 15 phút cuối cùng.
Trong toa tàu số 13, cây rìu trên tay Đầu Trâu nhằm thẳng vào H giáng xuống.
H nín thở nhìn chằm chằm vào cây rìu sáng loáng, vẽ lên trong không khí vài đường nét đẹp đẽ, đang nhắm thẳng đầu mình mà chém xuống.
“Lâm, Binh, Giai, Đấu, Trận, Tại, Tiền.” Sắc mặt H trở nên bình tĩnh lạ thường, khẽ đọc: “Phá cho ta nào!”
Chỉ thấy H vừa dứt lời, toa tàu vốn đang tĩnh lặng đột nhiên thổi tới một cơn gió lạnh thấu xương, Đầu Trâu thân hình tráng kiện là thế mà khi bị cơn gió này thổi tới cũng đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau hai bước.
H không rời mắt, liền cho ngón giữa bàn tay phải vào miệng cắn mạnh một cái, vài giọt máu tươi đọng trên đầu ngón tay.
Anh đứng phắt dậy, nhân lúc Đầu Trâu đang loạng choạng trong cơn gió mạnh, dùng ngón tay đang chảy máu, nhanh chóng viết vài lời bùa chú bằng máu tươi lên *** của Đầu Trâu.
Từ lúc cơn gió lạnh thổi tới, rồi cắn ngón tay, cho tới lúc viết bùa chú, H hoàn thành chỉ mất vẻn vẹn có vài giây, anh đã lật ngược tình thế, trực tiếp chặn đứng gã Đầu Trâu đang lên cơn điên loạn.
Đầu Trâu sau khi bị viết bùa chú bằng máu lên ***, liền rống lên một tiếng, cơ thể bắt đầu phình to thu nhỏ một cách mãnh liệt, như một trái bóng da vừa bị thổi căng, lại bị xịt hết hơi, trông rất đáng sợ.
H nhìn Đầu Trâu đang không ngừng lăn lộn dưới tác dụng của lời bùa chú, sắc mặt trầm ngâm.
“Đầu Trâu, chịu khó đi, tôi đã chế ngự con virus bạo loạn ૮ɦếƭ tiệt cho ông.”
Đầu Trâu cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, cơ thể không biến đổi nữa, uể oải vật xuống giữa toa tàu.
Liền sau đó, H lấy từ trong người ra một tấm gương, một mặt gương vẽ đầy những hoa văn kỳ quặc, nói: “Phiền ông chịu khó trốn trong gương bát quái một lát, đợi qua cửa Hoàng Tuyền tôi sẽ giải độc cho ông!”
Đầu Trâu trúng bùa chú của H nên đã sức cùng lực kiệt, chỉ khe khẽ gật đầu, miễn cưỡng thốt ra vài lời.
“Cảm ơn... cảm ơn Trương thiên sư...”
“Đừng khách sáo thế, tới đi!” H giơ cao gương bát quái, chỉ thấy như có ánh chớp lóe qua chiếu sáng cả toa tàu.
Sau khi ánh chớp đi qua, Đầu Trâu đã biến mất không còn tung tích, chỉ sót lại chiếc rìu cong queo.
H khẽ ngẩng đầu, gương mặt trẻ măng dưới ánh đèn lờ mờ hiện lên vẻ thương tâm, từng trải, hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của anh.
“Trừ yêu diệt ma, vốn là trách nhiệm của ta…” H dường như nghĩ tới một chuyện cũ đã qua khiến anh ồn bã.
“Sao lại…”
Đúng lúc H đang thở dài, từ phía sau lưng anh vọng tới vài tiếng leng keng, loảng xoảng, H chưa kịp ý thức được chuyện gì thì cổ anh chợt thắt lại, một dây xích sắt to thô kệch đã quấn lấy cổ anh.
“Đáng ghét! Quên mất là có Đầu Trâu, ắt sẽ có...” H nắm chặt sợi dây xích trên cổ mình, thở dốc.
“Mặt Ngựa!”
Toa tàu số 10.
Lại nói về Người sói T, vừa đẩy cửa ra anh đã cảm thấy *** nhói lên một cảm giác đau thấu tim, *** anh đã bị cào hai vệt máu rõ mồn một.
Nhưng, T chẳng có gì ngoài ý chí chiến đấu ngoan cường, vết thương nhỏ xíu này không những không dập tắt được ý chí chiến đấu của anh mà ngược lại còn làm anh tức giận thêm.
“Hú... ú...!” T hú lên một tiếng, bốn chân tiếp đất, trong nháy mắt đã xông vào giữa toa tàu, anh vung tay đạp chân trông như một quả cầu lửa lăn tròn, đuổi theo sinh vật đã đánh lén mình.
Trong bóng đêm, con thú ấy quay ngoắt đầu lại, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, nó kinh hoàng phát hiện ra rằng, nó đã chọc nhầm đối tượng, nó đã dây vào một con quái vật chiến đấu còn hung tợn hơn gấp mười lần sói hoang thực thụ - Người sói T.
Chỉ thấy trong toa tàu số 10 đen kịt, hai bóng đen một trước một sau phi nhanh như cắt, bất kỳ nơi nào có thể đặt chân, đều trở thành lộ trình đuổi bắt của chúng.
Chúng nhảy từ ghế lên cửa kính toa tàu, sau khi lưu lại vài vết móng vuốt trên kính, chúng lại nhào lên trần toa.
Chính trong lúc này, T cuối cùng cũng bắt được con mồi của mình, chi trước của anh nắm chặt vào chân trái con vật, cào rách một vết tứa máu rõ mồn một.
Sau đó, hai bóng đen quấn lấy nhau trên trần. Rầm một tiếng! Hai bóng đen cùng lúc rơi xuống sàn tàu.
Chiến trường chuyển từ trần toa xuống mặt sàn, và vẫn giữ nguyên sự khốc liệt. Hai con mãnh thú không ngừng cắn xé lẫn nhau, bất cứ giây phút nào cũng có thể trở thành đại họa tan xương nát thịt.
Trong bóng đêm, nghe *** thê thảm khe khẽ của người sói, và tiếng kêu thất thanh cao ✓út của con vật không rõ tên, cuối cùng, kẻ đánh lén rú lên một tiếng thê thảm, nó cảm thấy phía lưng nhói đau, đau đến tận xương, lưng nó đã bị hàm răng cứng hơn sắt của người sói ngoạm trúng.
Lưng của sinh vật vô danh vốn rất cứng và dẻo dai, nhưng dưới hàm răng đang cắm vào mỗi lúc một sâu của Người sói T, tấm lưng đó đã trở thành bánh quy khô, rắc rắc rắc rắc... vỡ thành mười mấy đoạn.
“Hà... úúú...!” T cắn trúng lưng đối thủ, đắc ý ngẩng đầu lên hú một tiếng kêu chiến thắng.
Nhưng, chính trong giây phút ngẩng đầu lên ấy, anh chợt sững người.
Chính lúc này đây, T mới thực sự ý thức được anh đang ở tình huống nguy hiểm tới mức nào.
Hóa ra xung quanh T, trong toa tàu số 10 ảm đạm tối thui này, không biết từ lúc nào, đồng loạt nhấp nháy hàng trăm đôi mắt xanh lè, những đôi mắt ấy đều lộ ra sát khí khát máu, đang gầm gừ nhìn thẳng vào anh.
Những đôi mắt này, đêu là những đôi mắt dã thú, và đều phát ra một thông tin giống nhau, đó là “bọn ta cần máu!”
Quả nhiên, tất cả những linh hồn ác thú đều đã bị nhiễm “virus nổi loạn” của Xác ướp 29.
T chợt khựng lại, không dám động đậy nữa, anh cảm thấy sau lưng lành lạnh, bởi vì lưng anh đã đầm đìa mồ hôi.
Kể cả là một con sư tử hung tợn hơn đi nữa thì dưới sự bao vây công kích của hàng trăm con thú đang điên dại cũng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chỉ có con đường ૮ɦếƭ...
Cho dù anh có là người sói, thì đối diện với nhiều quái vật nổi điên như thế, e rằng cũng chỉ là...
Hai bên trừng mắt nhìn nhau được chừng một phút, đột nhiên, T cảm thấy có điều gì đó bất bình thường, sao bọn mãnh thú vẫn chưa động thủ?
Lẽ nào chúng đang chờ đợi điều gì?
Động vật từ bỏ con mồi trước mắt không tấn công, chỉ có duy nhất một khả năng... chúng đang chờ đợi kẻ đứng đầu.
T bắt đầu cảm thấy hơi thở của mình ngày một nặng hơn, kẻ đứng đầu bọn dã thú chính là Miêu nữ, một con quái vật có chín mạng xinh đẹp mê hồn, biết pháp thuật và thao túng bóng đêm trong truyền thuyết.
“Miêu nữ, cuối cùng cô đã chịu lộ diện chưa?” Người sói T không sợ mà lại cười, dòng máu hiếu chiến trong cơ thể anh đang từ từ sôi lên.
Nhân vật thứ 6 xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:
Miêu nữ
Mèo, từ xưa đến nay được mệnh danh là biểu tượng của sự thần bí và bất tử.
Về sự sùng bái loài mèo, có thể liên tưởng tới nền văn minh Ai Cập cổ xưa, trong các bức vẽ trên tường ở Ai Cập, mèo chính là con vật thánh ngồi bên cạnh vua Pharaoh.
Chỉ là sau đó, sự thần bí và kỳ lạ của loài mèo đã khiến chúng bị quy vào cùng loại với các nữ phù thủy trong thời kỳ Trung cổ ở châu Âu; trong con mắt của các giáo sĩ cổ xưa khi đi lùng giết các nữ phù thủy, mèo là sinh vật có thể liên lạc với thế giới âm hồn.
Cho đến thời đại khoa học kỹ thuật văn minh ngày nay, con người vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi loài mèo, và coi mèo đen là một điềm báo xấu.
Hơn nữa, còn không ngừng có lời đồn rằng, mèo có chín mạng, và có khả năng không ngừng tái sinh.
Còn truyền thuyết về Miêu nữ, cũng bắt nguồn từ những câu chuyện này mà không ngừng lưu truyền và Miêu nữ đã trở thành nhân vật ai ai cũng biết.
Toa tàu số 10, lúc này vẫn là một màn đêm đen kịt, Người sói T nắm chặt hai tay, chờ đợi sự xuất hiện của Miêu nữ - kẻ đứng đầu bọn dã thú,
Xung quanh T là hàng trăm đôi mắt tròn xoe xanh biếc đang hấp háy, mũi của chúng không ngừng phả ra hơi thở nồng nặc, miệng phát ra những tiếng gầm gừ của mãnh thú trước khi tấn công khiến anh thấp thỏm không yên, như thể đang rơi vào tình thế nguy hiểm trước nay chưa từng có.
T tuy hơi lo lắng nhưng không hề sợ hãi, đã có câu “bắt giặc bắt kẻ đứng đầu”, anh tin rằng chỉ cần đánh bại Miêu nữ, khống chế được ả thì vẫn còn một tia hy vọng chiến thắng.
Thế là, Người sói và hàng trăm con mãnh thú, trong bóng tối đen kịt của toa tàu, cứ thế lặng im đứng nhìn nhau, nhìn nhau... nhưng, chính trong thời khắc đó, thái độ của T đột nhiên biến đổi.
Người sói T vốn đang duy trì được trạng thái bình tĩnh, thì đột nhiên hai bên trán anh cứ như đang mưa, từng giọt, từng giọt mồ hôi rất to chảy dọc theo vài sợi tóc mai hai bên thái dương, từ từ lăn xuống, dừng lại ở gò má trong giây lát, một giọt mồ hôi khác đuổi kịp, và cũng rơi xuống sàn tàu.
Sàn tàu, rất nhanh, đã bị mồ hôi của anh làm cho ướt sũng.
Mồ hôi trộn với máu của con dã thú vừa ૮ɦếƭ bốc lên một thứ mùi rất khó ngửi.
Nhưng, trước mắt T, rõ ràng chẳng có bóng người nào. Là điều gì đã khiến người sói nổi tiếng can đảm đột nhiên có biểu hiện khác lạ như vậy, và sợ hãi đến như vậy?
Rốt cuộc, trong toa tàu tối om không ánh sáng này, T đã nhìn thấy gì?
Không, T chẳng nhìn thấy gì cả, anh không nhìn thấy có người xuất hiện trước mắt mình, càng không có Miêu nữ hay được nhắc đến trong truyền thuyết.
Nhưng, chính vì chẳng nhìn thấy gì... mới thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Bởi vì, chính trong thời khắc đó, T đột nhiên hiểu ra rằng...
Miêu nữ không phải không xuất hiện, mà là đã xuất hiện từ lâu rồi.
Bởi vì, bụng của anh lúc này đang bị năm móng vuốt không gì sắc nhọn bằng cào rách ra.
T thậm chí không cúi đầu xuống, đã biết ruột của mình đã bị năm móng vuốt này lôi ra ngoài, kẻ địch thậm chí còn dùng *** dài thườn thượt từ từ nếm thử mớ ruột này.
Còn ở bên cạnh chân anh, phát ra tiếng cười “hi hi, hi hi”.
T cũng đã tỏ tường một việc khác, đó là những con dã thú mắt xanh này sở dĩ không động đậy, thực ra không phải là đang chờ mệnh lệnh của Miêu nữ, mà là chúng có đủ lòng tin vào kỹ thuật *** của thủ lĩnh.
Bọn dã thú tin rằng, chẳng cần chúng cùng lúc xông lên, Miêu nữ cũng có đủ năng lực tuyệt đối, *** kẻ xâm nhập đang đứng trước mắt.
Cặp răng nanh sắc nhọn của T đột nhiên run lên, phát ra những âm thanh lập cập lập cập, anh đứng thẳng người dậy, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ hai bên thái dương, như đã biến thành một dòng sông nhỏ uốn lượn.
Anh còn hiểu ra một điều cuối cùng, đó chính là anh đã phạm một sai lầm, một sai lầm ૮ɦếƭ người!
Người sói T gia nhập tiểu đội săn quỷ đã mấy trăm năm, anh đã phạm không ít sai lầm, nhưng có thể khẳng định rằng, đây là sai lầm nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng tới mức phải lấy mạng sống của anh để đánh đổi.
Vừa rồi, anh đã không xác minh một việc rằng con vật đánh lén bị anh *** ban nãy liệu có tiếp tục chiến đấu được không? Cả khi lưng của nó đã bị cắn nát, cổ họng đã bị cắn đứt.
Nếu là dã thú thông thường, lưng bị cắn nát, họng bị cắn đứt thì chắc chắn đã bỏ mạng, đây là nguyên tắc cơ bản trong giới sinh vật, nhưng, cái nguyên tắc này đối với “Miêu nữ bất tử” có chín mạng trong truyền thuyết thì chưa chắc đã đúng.
Cho nên, Miêu nữ ૮ɦếƭ rồi lại hồi sinh, đã khe khẽ và tàn nhẫn cào một đòn xuyên tâm lên bụng của Người sói.
“Có thích chiêu đánh lén của em không? Anh đẹp giai?” Miêu nữ cười ngây thơ, vừa nói vừa dùng những ngón tay vờn khắp lên từng cơ bắp cuồn cuộn của Người sói T.
Sau đó, thân hình cao lớn của T từ từ run lên.
Đổ xuống.
Đổ xuống cái sàn tàu nhầy nhụa máu và mồ hôi lẫn lộn.
Anh đã thua, T biết, trong trận quyết chiến giữa Người sói và Miêu nữ này, anh đã thua cả mạng sống của mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc