Chuyến Tàu Địa Ngục - Chương 06

Tác giả: DIV

Nhân vật thứ 3 trong Chuyến tàu địa ngục:
Người sói T
Người sói T thuộc một chủng tộc đặc biệt có thể biến hình vào đêm trăng tròn theo truyền thuyết xa xưa. Nghe nói, nguồn gốc thực sự của người sói bắt đầu từ việc hồi xưa người ta phát hiện một cậu bé được sói nuôi dưỡng, còn có nhà khoa học chỉ ra rằng, người sói chẳng qua là truyền thuyết hóa chứng sợ nước (bệnh chó dại), thậm chí có người còn nghi ngờ, người hóa sói là một chứng bệnh bất thường.
Nhưng, không ai có thể giải thích được rằng, tại sao dưới ánh trăng, người sói lại có sức mạnh kỳ dị hơn hẳn người thường, và thân thủ nhanh nhẹn hơn cả dã thú.
Qua những câu chuyện không ngừng lưu truyền đó, người sói đã trở thành một chiến sĩ hoang dã ai ai cũng biết.
Đội trưởng tiểu đội săn quỷ J rơi vào giữa toa tàu số 2 và số 3.
Vừa hạ xuống, anh đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
“Anubis?”
Không sai, người bảo vệ linh hồn vĩnh hằng này đang dựa lưng vào cửa tàu, hai tay hai chân dang rộng, ông dùng tấm lưng của mình chặn giữa toa tàu số 2 và toa tàu số 3.
Xung quanh ông đầy những VK quái dị, đó là vết tích còn lại của các trận tấn công dữ dội theo nhiều cách khác nhau, ở đây dường như vừa trải qua một trận giao tranh giáp lá cà thảm khốc, máu tươi tung tóe khắp toa tàu.
Đặc biệt, rải rác khắp sàn tàu là các loại VK, công cụ, và những dụng cụ Tra t** hình thù kỳ dị.
Chỉ cần nhìn cảnh tượng này là có thể hiểu ngay trận kịch chiến vừa xảy ra khủng khiếp tới mức nào.
J từ từ bước về phía Anubis, Anubis cảm thấy có người tiến lại gần, tấm lưng đang quay về phía J đột nhiên run lên, một cây S***g săn dài thò ra từ dưới nách ông và nhắm thẳng vào J.
Thấy thế, J vội vàng hét to: “Chờ chút, đừng bắn, Anubis, là tôi mà!”
“Tôi biết là anh mà!” Tiếng Anubis gào lên ngay sau đó. “Nằm xuống mau!”
“Cái gì?” Trong nháy mắt J đã hiểu ý Anubis, anh nằm rạp xuống, cây S***g săn của Anubis phát ra tràng nổ lớn, trong giây lát liền một lúc mười mấy viên đạn sượt bay qua đầu J.
Tiếp đó, đằng sau J vọng tới những *** do bị đạn bắn vào ***, rồi sau đó là tiếng gào và tiếng rống ghê sợ.
Hóa ra, đám ma quỷ định đánh trộm J đã bị mấy viên đạn của Anubis ép phải lùi về phía sau.
“Mẹ kiếp.” Anubis nghiến răng, thở hổn hển: “Anh cẩn thận, tôi cầm cự đến bây giờ là để bảo vệ các linh hồn tốt ở các toa số 3, 4, 5, 6. Mẹ kiếp... cái đội quân tội phạm bị Tra t** do gã Người treo cổ lãnh đạo này thật lợi hại! Tôi bị chúng đánh trộm mấy lần liền, không ngờ những ác quỷ ૮ɦếƭ vì bị Tra t** lại lợi hại đến như vậy!”
“Ông bạn cũ, mệt rồi thì nghỉ đi!” J vỗ vỗ vai Anubis. “Có tôi ở đây rồi!”
“Ừ.” Nghe thấy J nói vậy, Anubis thở hắt ra một tiếng, người ông từ từ rũ xuống, thở hổn hển.
“Nếu không bị Người treo cổ đánh lén, lại bị Thằng hề hiểm ác tấn công, hừ, tôi cũng không đến nỗi khốn khổ thế này.”
“Yên tâm đi! Ở đây cứ giao cho tôi, tôi và Người treo cổ còn có món nợ cũ chưa trả đây.” J mỉm cười, một nụ cười thật tự tin nở trên gương mặt anh.
“Người treo cổ và Thằng hề hiểm ác tấn công tôi xong,” Anubis thở dốc nói, “Chúng nó đã chạy đi để thả Xác ướp 29 ở toa 13 rồi, tôi biết tình hình nghiêm trọng, thà ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ linh hồn tốt nên đã lùi về đây quần thảo với chúng…”
“Ông thật vất vả quá!” J vỗ vỗ vai Anubis.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Anubis đột nhiên như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lên hỏi.
“Còn 15 phút nữa là đến giờ Tý.”
“Á! Còn 15 phút... nếu trước giờ Tý không mở được cửa Hoàng Tuyền thì đoàn tàu chở toàn linh hồn ác quỷ đang điên loạn này sẽ xâm nhập vào trần gian!” Anubis giọng đầy gấp gáp. “Thật đáng ghét!”
“Yên tâm, có tôi ở đây rồi!” J biết tình thế rất nghiêm trọng nhưng vẫn an ủi nói.
“Ô la la! Xem ai tới này!” Đột nhiên, một giọng nói the thé vọng lại từ phía xa.
Trước mặt J xuất hiện một thân hình gầy gò, sắc mặt trắng nhợt, đầu xiêu vẹo, trên cổ hằn rõ một vết máu đen hình dây thừng, hắn không phải ai khác, chính là kẻ chủ mưu của chuyện này - Người treo cổ.
Sau lưng hắn là đội quân ma quỷ hung hãn khoảng chục tên bị các loại hình phạt kỳ dị giày vò cho đến ૮ɦếƭ.
Có linh hồn xấu xa bụng bị phanh ra, để lộ mấy cái đầu quạ đen, đây là linh hồn bị Tra t** bằng quạ tới từ phương Tây cổ xưa.
Có linh hồn trên người không còn mảnh *** cơ bắp nào nguyên vẹn, đây là sản phẩm từ hình phạt đáng sợ nhất của Trung Quốc - Ác quỷ lăng trì[4].
[4] Lăng trì là hình phạt của Trung Quốc thời xưa, đây là hình phạt lưu truyền từ thời Ngũ Đại, chính thức trở thành một hình thức dùng hình vào đời Liêu, đó là một trong những hình thức dùng hình tàn khốc nhất áp dụng đối với những kẻ phản quốc, hoặc đại nghịch bất đạo. Người bị dùng hình sẽ bị xẻ từng mảnh thịt trên người, chịu đau đớn cho đến ૮ɦếƭ.
Còn có linh hồn cả phần lưng bị gãy gập, hai nửa người chia làm đôi, có linh hồn bị một cây kim dài cắm từ đỉnh đầu xuống và lộ ra ở ௱ô**, đây là ác quỷ bị dùng hình xuyên kim của các nước Đông Á.
Lũ ác quỷ ૮ɦếƭ không nhắm mắt các loại khác nhau đứng chật cả toa tàu, J thấy vậy trong lòng chợt ớn lạnh, bởi là đội trưởng tiểu đội săn quỷ, kinh nghiệm mấy trăm năm săn quỷ nói với anh rằng, những linh hồn ૮ɦếƭ càng thảm khốc, thông thường sẽ có sức mạnh càng đáng sợ, càng ghê gớm.
Vậy mà hôm nay, những ác quỷ đó không phải chỉ có một con, hai con... mà là cả một toa tàu! Hơn nữa, kẻ đứng đầu đoàn quân Tra t** tàn khốc này, lại là kẻ thù sống ૮ɦếƭ của anh...
“Người treo cổ!” J nghiến răng nói, “quả nhiên là ngươi giở trò!”
“Oa oa oa! Xem này, đây chẳng phải là anh bạn cũ J của ta sao?” Người treo cổ nở nụ cười lạnh lùng, dang rộng hai tay tỏ vẻ hoan nghênh.
“Người treo cổ! Năm đó, chính cây cung này đã tiễn ngươi lên giá treo cổ!” J kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cười lạnh lùng.
“Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.”
“Xem ngươi này, vẫn là áo choàng màu xanh lá cây, vẫn là cây cung màu bạc?” Người treo cổ ngẩng đầu lên cười, một tiếng cười the thé chói tai. “Thời đại đã tiến bộ tới vậy rồi, ngươi vẫn mặc cái trang phục cổ hủ này?”
“Ngươi chẳng phải cũng thế?” J rút ra một mũi tên lông vũ từ sau lưng, lắp vào cung, “Không ngờ sau khi biến thành quỷ, ngươi vẫn không tiến bộ được, Vua Charles.”
“Vua Charles?” Người treo cổ ngoẹo đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi phá lên cười như điên dại. “Ha ha ha! Lâu lắm không có ai gọi ta như vậy, năm đó chính là ta đã hại ૮ɦếƭ vợ ngươi đúng không? Ta không bao giờ quên cảnh nàng ૮ɦếƭ trên tay ngươi, đúng không, hiệp sĩ...”
“Robin Hood.”
Người treo cổ vừa nói xong câu này, quay đầu một cái, sợi dây trên người đột nhiên rơi xuống.
J cười nhạt, thả Ng'n t, pừng một tiếng, mũi tên lông vũ xé gió bay tới.
Hai kẻ thù cũ, từ nhân gian xuống địa ngục, giữa chính nghĩa với tà ma, lại tiếp tục giao tranh!
Nhân vật thứ 4 trong Chuyến tàu địa ngục:
Robin Hood, mọi người gọi anh là hiệp sĩ rừng xanh
Anh là tên trộm trứ danh thời Trung cổ ở nước Anh, cùng với John ‘bé bự’ hợp thành nhóm trộm chuyên lấy của người giàu chia cho dân nghèo, đặc biệt nhằm vào bọn quý tộc bóc lột của cải mồ hôi xương máu của nhân dân. Anh đối đầu với vua Charles đời thứ nhất tại vị lúc bấy giờ, và đã trở thành đề tài nóng bỏng của tiểu thuyết vỉa hè.
Về kết cục câu chuyện anh hùng Robin Hood, có rất nhiều dị bản khác nhau, bản thường xuất hiện nhất là anh đã bị vua Charles hãm hại, và trút hơi thở cuối cùng trên tay người anh yêu quý nhất, Marian.
Trong đêm khuya, con tàu mất lái chạy mỗi lúc một nhanh, phát ra những âm thanh chói tai, lao qua từng đoạn, từng đoạn đường ray phía dưới thành phố, ở nơi sâu thẳm nhất trong từng giấc mơ của con người, phóng như điên như dại.
Đó chính là chuyến tàu địa ngục, tuyến phòng thủ duy nhất giữa nhân gian và địa ngục.
Toa số 3, 4, 5, 6 trên tàu là toa tàu người tốt, chuyên chở những vong hồn bất hạnh tới địa ngục.
Nhưng lúc này, trong bốn toa tàu đó, toa số 4, số 5, số 6 đã bị tấn công toàn diện, những vong hồn bất hạnh không có sức mạnh, người già trẻ nhỏ đành bấu víu lẫn nhau, vội vã lùi về đầu toa tàu số 4, chỉ còn lại vài linh hồn có chút tinh thần và sức lực trong đám vong hồn, tận dụng địa thế của toa tàu, miễn cưỡng chống lại sự tấn công của đám ác quỷ, nhưng việc phải tiếp tục lùi về phía sau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng, nếu coi toa tàu là một dạng địa hình quân sự, nhược điểm lớn nhất của nó là không chỉ có một đầu, toa tàu có hai đầu này rất dễ bị đánh úp.
Phía đầu toa tàu số 3, cũng chính là điểm giao nối giữa toa số 2 và toa số 3, trưởng tàu Anubis không màng tới cơ thể nặng nề của mình, vẫn anh dũng chiến đấu.
Ông dựa vào chút sinh lực cuối cùng, chặn đứng đội quân ác mộng được tạo nên bởi sự tàn khốc và bạo ngược tới từ toa tàu số 2 - đội quân người bị Tra t**.
Đúng lúc này, J tay cầm cung dài, bắn tên như thần cuối cùng cũng mang tới tin vui muộn màng.
“Tiểu đội săn quỷ đã lên tàu.”
Quân tiếp viện cuối cùng cũng tới rồi.
Những vong hồn không ngừng chen vào toa tàu số 3 vốn đã vượt quá sức chứa tối đa, trong đám hỗn loạn ấy, mọi người chen chúc lẫn nhau, mấy trăm vong hồn bất hạnh không chịu nổi kêu lên đau đớn.
“Á! Đau quá!”
“Cẩn thận.”
Một cô bé khoảng năm sáu tuổi mất thăng bằng trong đám chen chúc và ngã xuống, thân hình nhỏ bé như sắp sửa bị hàng trăm gót chân giẫm đạp lên.
May sao một cánh tay già nua nhưng rắn rỏi đã nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình cô bé.
Cô bé rưng rưng nước mắt, nhìn chủ nhân của cánh tay đó, khẽ nói: “Cháu cảm ơn ông ạ!”
Chủ nhân của cánh tay cười xòa, toàn thân ông được che lấp dưới một chiếc áo choàng cực lớn màu đen, ngay cả mặt cũng chẳng nhìn rõ, nhưng kể cả là như vậy, cũng không che giấu nổi ánh mắt sáng quắc thước của ông.
“Ông ơi, cháu, cháu sợ quá…” cô bé nắm chặt cánh tay rắn rỏi, mũi khẽ sụt sịt chực khóc òa.
“Đừng khóc, ngoan nào.” Ông già dịu dàng nói. “Cháu gái đi cùng mẹ phải không?”
“Vâng ạ!” Cô bé gật mạnh đầu. “Nhưng mẹ… mẹ không thấy đâu nữa rồi.”
“Không thấy nữa hả? Đừng sợ, lát nữa sẽ tìm được mẹ thôi.” Ông già nheo mắt, dưới những nếp nhăn đó là một nụ cười hiền từ.
“Còn nữa, cháu bé, cháu yên tâm đi, có một đội quân rất giỏi đã lên tàu rồi, những kẻ xấu xa sắp bị đuổi đi rồi.”
“Thật thế sao? Sao ông biết là người tốt đã lên tàu rồi ạ?” Cô bé nhìn thấy ông già cười thân thiện như vậy, tâm trạng cũng vui hơn.
“Khà khà, ông biết pháp thuật mà... nhưng...” Ông già ngẩng đầu lên, nhìn về phía toa tàu đằng sau, sắc mặt khẽ chùng xuống. “E rằng vẫn còn một trận khổ chiến nữa!”
Cô bé nghe vậy ngơ ngác, chỉ dùng hai tay nắm chặt cánh tay của ông già, trong sự chen chúc của mọi người, cô phát hiện ra, sau lưng của ông già, dưới tấm áo choàng màu đen đó, hình như có vật gì đó bằng kim loại, phát ra tiếng kêu leng keng.
Không nén nổi tò mò, cô bé thò tay, vuốt theo cái vật kim loại kỳ dị đó.
Á! Hóa ra là một thanh bảo kiếm!
Cô bé tiếp tục sờ xuống dưới.
Trên vỏ kiếm, còn khắc vài chữ, cô cẩn trọng đọc lên. “Vua mặt trời, Athur.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc