Chuyện Dũng Cảm Nhất - Chương 17

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Noel náo nhiệt cuối cùng cũng qua, cuộc thi của sinh viên chưa tốt nghiệp cũng được sắp xếp sau Tết Nguyên Đán một tuần, cho nên đến giờ phút này cũng tạm xem là thoải mái.Nhưng với nghiên cứu sinh các cô, ngay cả Noel cũng phải tăng ca để hoàn thành báo cáo.
Thư viện rộng lớn, hoàn toàn yên tĩnh.
Ôn Nhiễm vất vả mang cả đống báo cáo đến hòm thư của thầy, nhìn lại thấy Đồng Chu vẫn đang khổ sở suy nghĩ.
“Chu Chu, cần giúp đỡ không?”
Đồng Chu nhíu mày buồn rầu:”Mình thấy mình chắc không xin được hạng mục GP mất.”
“Vì sao?”
“Hôm nay mình còn một môn chưa thi trong chương trình CPA, đang định rút lại.Quan trọng hơn là…”Cô chán nản nói,”Trong sơ yếu lý lịch của mình hoàn toàn trống rỗng, ngoài là thành viên của hội ra thì chẳng còn gì.”
Ôn Nhiễm nhìn máy tính đang mở ra bên cạnh, hạ giọng:”Mình so với cậu còn thảm hơn, may mà thông minh, không có đăng kí.”
Đồng Chu bị câu an ủi của cô chọc cho cười:”Chính nhờ cử chỉ anh minh của cậu mà mình đỡ được một kình địch đấy.”
Bởi vì Đồng Chu còn phải làm việc tiếp nên Ôn Nhiễm đi trước.Ban đêm, bên ngoài trời lại đổ tuyết tạo thành một lớp tuyết trắng mỏng manh trên đường.Cô ngẩng đầu nhìn một lát chợt có người gọi lại.
“Tiểu Ôn, còn đứng đây ngắm tuyết à?”Là chủ nhiệm Lý, Ôn Nhiễm khi quản lý mấy em năm nhất vừa mới quen.
“Vâng, đang định đi ạ.”Cô chậm rãi cùng anh bước trên mấy bậc thang dài trước cửa thư viện.
“Gần đây học tập vất vả không?”Mấy người trong trường tính tình đều rất tốt, đặc biệt là chủ nhiệm Lý này, đối với mấy thầy cô khác đều hỏi han rất tận tình.
Ôn Nhiễm trả lời:”Tốt ạ, vì có cuộc thi nên cũng bận một chút.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”Chủ nhiệm Lý đẩy đẩy kính mắt,”Có gì cứ nói, đừng ngại.”
“Vâng.”Ôn Nhiễm vừa lên tiếng đã thấy từ xa có một chiếc xe đi tới.
Xe vững vàng dừng lại ven đường.Lát sau, cửa xe mở ra, dáng người cao ráo từ trên bước xuống, người đàn ông mặt tây trang, tay áo gấp lên dưới ánh đèn đường trở nên hơi cộm.Ôn Nhiễm bỗng cuống quýt, người đó đã quay đầu lại.
Bộ dáng đó, thực sự cô đã quá quen thuộc rồi.
Chủ nhiệm Lý a một tiếng rồi không nói gì dẫn cô về phía trước.
“Thầy Diệp.”Chủ nhiệm Lý nhìn anh,”Tôi còn tưởng thầy vài ngày nữa mới về.”
Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng nhìn qua Ôn Nhiễm một cái, thản nhiên rời đi:”Vâng, hội nghị chấm dứt nên về sớm.”
“Mọi việc tốt cả chứ?”Chủ nhiệm Lý cẩn thận hỏi.
“Vâng, cũng tốt, bên GP đã đáp ứng danh sách của chúng ta, như vậy là tốt rồi.”
“Tốt quá, tốt quá.”Chủ nhiệm yên tâm.
Ôn Nhiễm rất muốn tìm một cái cớ để trốn đi, điện thoại chủ nhiệm Lý lại bỗng nhiên rung lên, cô chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ.Người đầu dây không biết nói gì, chỉ nhiệm Lý cười tủm tỉm che điện thoại:”Ngô lão còn vì chuyện này mà lo lắng, tôi đi gặp ông thông báo một tiếng.Hai người cứ từ từ nói chuyện.Đúng rồi thầy Diệp, hai người biết nhau chứ, chắc là có dạy khóa này?”
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:”Đúng vậy, chúng tôi có biết.”
…………………….
Ôn Nhiễm bất an đi theo sau lưng anh, từng bước từng dấu chân in trên tuyết, điệu bộ buồn cười vô cùng.
“Ôn Nhiễm.”
“Dạ?”
“Chúng ta nói chuyện.”
Lại là lời dạo đầu như vậy.
“Bài báo hôm đó tôi có xem, em không cần vì điều này mà bận tâm.”Đôi mắt trầm tĩnh như nước, giờ phút này giọng điệu của anh có vẻ rất dịu dàng.
“Em không phiền não vì điều này đâu ạ”.Ôn Nhiễm cuống quýt nói.
“Vậy sao?”Anh khẽ nhíu mày, nghiêng người lại,”Vậy thì tại sao?”
“Em không muốn tham gia vào hạng mục của GP là vấn đề của em, thực sự không phải vì thầy ạ.”Như là đã biết anh muốn nói gì,ÔnN hiễm nói vào điểm chính,”Đây là nguyên nhân cá nhân của em thôi.”
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn cô một cái:”Nguyên nhân là gì?”
Nguyên nhân này thực sự rất khó nói, cô có chút khó xử nói:”Em trước kia học tại đại học A, học với thầy Lưu Khải Minh xảy ra chút chuyện.Lần này đại diện đại học A lại là thầy ấy, cho nên em sợ thầy sẽ không dễ dàng thông qua.Em không muốn mất mặt.”Cô hơi buông lỏng tay, cười khổ.
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, “Mỹ danh” Lưu Khải Minh anh cũng từng nghe qua, tuy là cấp bậc giáo sư nhưng lại không ra dáng, thường xuyên có những hành động xằng bậy với học sinh nữ, quả thật là một người thầy biến chất.Anh vẫn luôn khó hiểu, người như vậy sao đại học A vẫn còn dùng.
Thấy cô không muốn đề cập thêm, anh cũng không nói nữa, nhẹ giọng gọi:”Ôn Nhiễm”.
“Dạ?”
Anh cười nhợt nhạt:”Thực ra điều tôi muốn hỏi là tại sao em lại trốn tránh tôi?”
“A…”Ôn Nhiễm nhất thời miệng mở thành chữ A, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Anh cười cười nhẹ nhàng đẩy cằm cô lên, khép miệng lại:”Tôi thấy em là người thông minh, nên biết nắm lấy cơ hội.”
Cô mở to mắt nhìn anh, tâm tình trở nên rất khẩn trương.
“Không cần bởi vì người khác mà từ bỏ cơ hội của chính mình, vả lại hạng mục GP cũng không phải mình hắn quyết định.”
“Vâng.”Cô nhẹ giọng đáp, vì những điều anh nói, trong lòng cũng hơi xao động.
“Đã hiểu sao?”
“Dạ hiểu.” Cô nhanh chóng gật đầu.
“Tốt lắm.”Diệp Dĩ Trinh mỉm cười vừa lòng,”Chúng ta nói tiếp vấn đề lúc nãy, tại sao mấy ngày này lại trốn tránh tôi?”
Ôn Nhiễm quanh co:”Em, em không trốn thầy, thầy không phải đi thành phố T họp sao? Thế thành phố T thú vị không ạ?”Cô nói xong cười gượng hai tiếng, quả thực muốn đánh mình một cái.
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một lúc mới nở nụ cười:”Ôn Nhiễm, nói dối không giấu được đâu.”
Sao?Ôn Nhiễm cúi đầu xấu hổ.Lại một lần nữa bị nâng cằm lên, buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt anh.Trong lòng cô lại lần nữa rung lên hồi chuông cảnh báo, một loại cảm giác kì lạ dâng lên trong đáy lòng, khiến cô thực không cách nào hình dung.
“Thật ra mấy ngày nay tôi tự hỏi mình, có phải tôi khiến em hiểu lầm điều gì không?”Anh nghiêm túc nhìn cô, thẳng thắn mà thành khẩn.
Ôn Nhiễm giống như bị nhìn thấu hết cả.Cô có phải quá ngu ngốc hay không, ngay cả che giấu cũng không làm nổi, cho nên mới để anh biết hết, cho nên bây giờ anh mới muốn tìm cơ hội làm sáng tỏ hiểu lầm, cô nhanh chóng nói:”Thầy Diệp, thầy không làm gì cả, chỉ là em…”
“Thật không?”Anh thản nhiên hỏi lại.
Cô cuống quýt gật đầu, sợ anh sẽ nói ra điều gì khiến cô phải xấu hổ.
“Vậy em có muốn nghe cảm nhận của tôi không?”
“Thầy, thầy nói đi ạ.” Cô cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn, chỉ nghe thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng trên đỉnh đầu.
“Tôi luôn cảm thấy có một cảm giác rất kì quái, nhưng tôi không muốn lừa chính mình, cũng không muốn lừa người khác.”Anh khẽ cười,”Nếu cảm giác này nói cho tôi biết mình thích em, thì tôi sẽ nghe theo điều đó.”
Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy đầu mình oanh ra như có cái gì vừa nổ tung.Cô hoàn toàn không thể nhìn anh, lại bị anh nâng mặt lên, muốn lui cũng không được.” Bởi vì hôm nay, tôi mới nhận ra một điều, thời gian không đợi con người.” Cho nên, điều tôi muốn sẽ bắt lấy thật nhanh.
Cô ngây ngẩn, giống như không tiếp thu được gì cả, cũng không biết phải làm sao.
Phản ứng như vậy cũng nằm trong dự kiến của anh, Diệp Dĩ Trinh cúi người, buộc lại khăn quàng cổ cho cô:”Có lẽ điều này với em là quá đột ngột, cho nên tôi không vội buộc em đưa ra đáp án, nhưng em phải đồng ý, sẽ thực sự suy nghĩ vấn đề này, được không?”
Ôn Nhiễm dần phục hồi tinh thần, nhìn vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh ấy, bởi vì thích cho nên trong đó có vẻ gì đó dung túng cho cô, đôi mắt tránh đi, cô gật gật đầu:”Vâng ạ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc