Chủ Tử Xấu Xa - Chương 06

Tác giả: Lâm Uyển Du

Ngày nào đó, là ngày Nguyệt Hiên Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Liên.
Trên đường hắn đi ngang qua một gian miếu đổ nát thì vừa lúc trời đổ cơn mưa.
Tiến vào bên trong gian miếu đổ nát, hắn tìm một chỗ ẩn thân kín đáo phía sau một cây cột, rồi liền nhắm mắt dưỡng thần chờ trời tạnh mưa.
Hôm nay Nguyệt Hiên Hoa nhàm chán kiếm cớ đi “chỉnh đốn” nhóm huynh trưởng vô tình của mình, hắn tức giận bởi vì bọn họ khi có người khác phái thì liền không thèm quan tâm đến huynh đệ nữa, cho nên hắn không thể nào để yên cho bọn họ chỉ xuất ra vài chiêu đơn đơn giản giản mà liền ôm được mỹ nhân về, cũng sẵn tiện thí nghiệm một chút xem vài vị nữ nhân kia có xứng làm chị dâu của hắn hay không.
Thực bất hạnh cho hắn, từng cảm giác một đều không tệ lắm.
Có phải sao hồng loan chiếu mệnh của huynh đệ bọn họ đều đồng loạt động đậy sau thời gian dài im lìm hay không?
Bọn họ dường như đều đồng thời cùng lúc gặp được phân nửa sinh mệnh kia của chính mình, chẳng qua chuyện này cũng khó trách, bởi vì bọn họ là bào thai sinh bốn, như vậy, nếu chiếu theo đó...... đừng nói là hắn cũng có khả năng gặp được phân nửa của hắn chăng?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Hiên Hoa biểu lộ rõ thái độ khinh thường, hắn cũng không tin rằng sẽ có một nữ nhân nào lại đi yêu thương một kẻ có khuôn mặt nửa người nửa quỷ như hắn vậy. Hơn nữa, hắn cũng không cần có một nữ nhân vướng chân vướng tay đi tò tò theo bên người.
Một người cô đơn, mà nỗi cô đơn này lại đã quá lâu quá dài, nên có một chút ý tưởng bất mãn.
Ngay phía sau, hắn nghe được một thanh âm truyền đến từ cửa miếu đổ xiêu đổ vẹo, xem ra gian miếu đổ nát này không hề do hắn độc chiếm.
Thật sự là chán ghét mà. Hắn không thích mà cũng không có thói quen ở chung một chỗ với người không quen không biết, đang định đứng dậy rời đi, lão thiên gia lại dường như không muốn để hắn rời đi nên đánh một đường tia chớp màu lửa bạc xẹt qua phía chân trời, rồi lập tức sau đó là tiếng sấm ầm vang vọng tới.
Đáng ૮ɦếƭ! Sét đánh. Hắn không khỏi rủa thầm trong lòng một câu, lại nhắm hai mắt lại, nghĩ, quên đi, dù sao bọn họ cũng không phát hiện ra sự có mặt của hắn, hắn cứ coi như bọn họ là hình nhân ẩn mặt là được rồi.
Trong lòng hắn nghĩ như thế, nhưng những người đó lại tuyệt không im lặng chút nào.
Thật là, lục ***c cái gì mà hoài vậy! Nguyệt Hiên Hoa không hờn không giận nhăn mi lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã muốn gần tạnh, hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi cái nơi làm cho hắn bực mình như muốn đòi mạng một ai đó này.
Một cái quay đầu lơ đãng, hắn phát hiện mình đang đón nhận một đôi mắt ngập nước thập phần sinh động, mà trong cặp mắt kia đang lóe lên ánh nhìn mang đầy vẻ tuyệt vọng, giống như là đang cầu cứu hắn.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Nguyệt Hiên Hoa cuối cùng cũng thấy rõ bọn họ đang lục ***c cái gì.
Một bàn tay to lớn đang đè chặt miệng của cô gái để nàng không thể phát ra bất kỳ tiếng kêu cứu mạng nào.
Cô gái bị trói quặt tay ra sau, toàn thân không thể động đậy, chỉ có cô là nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong bóng tối, còn những nam nhân khác bởi vì quá vội vã thích chí muốn hưởng thụ thân thể xinh đẹp của nàng nên căn bản không chú ý tới tử thần đã đang đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
“Cô nàng này thật sự xinh đẹp cực phẩm, dáng người chẳng những hoàn mỹ mà còn trắng nõn trắng nà, đậu hũ Tây Thi trong thành so ra còn kém nàng đó nha.”
Ác danh của huynh đệ nhà họ Cao này đã lan rất xa, bởi ỷ lại vào khối tài sản được phụ thân di chúc nên suốt ngày ăn không ngồi rồi, ham chơi mà lười làm việc, nhưng lại ác một nỗi là bọn chúng chuyên đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng khắp nơi nơi, nếu nhìn thấy thích một nữ tử nào thì liền mạnh tay bắt đi, đoạt sự trong sạch của người ta, có một số nử tử không chịu nổi nỗi nhục nhã như thế đã thắt cổ tự sát, nên xét ra thì huynh đệ Cao gia này đã giết hại rất nhiều mạng người vô tội.
Những người bị hại khác nếu không tự sát ૮ɦếƭ thì cũng không dám hé lộ ra, cho nên đến bây giờ đôi huynh đệ dâm tặc này vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Hôm nay Hồng Liên cùng vị hôn phu Giang Văn của mình cùng đến miếu trên núi bái Phật, bởi vì hai người muốn thành hôn trong một thời gian ngắn.
Tuy rằng Giang Văn không có tài cán gì nhiều hay là mang chí lớn gì trong ***, nhưng mà chỉ cần chàng không làm xằng làm bậy mà cứ theo sát phụ thân để học cách làm ăn, sống cuộc sống bình thường cả một đời, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng nàng không ngờ đến sẽ gặp một tai kiếp đáng sợ đến như vầy!
“Đúng vậy, đúng vậy! Đại ca, trước đây ca đều là người hưởng trước, bữa nay có thể đến lượt đệ trước đi!”
“Không được, mặt hàng tốt đẹp cực phẩm như vậy, đương nhiên là đại ca trước rồi.”
“Nhưng......”
“Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, sao không đi đánh tiếp cái tên tiểu tử thối kia đi.”
Theo như lời kẻ đại ca nhắc tới, ánh mắt Nguyệt Hiên Hoa hướng theo và dừng lại trên người một nam nhân bị buộc chặt vất ở một góc, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, vốn nãy giờ nằm im không có phản ứng gì, nhưng vừa nghe có người nhắc đến việc tiếp tục đánh hắn nên lập tức kinh hoàng cầu xin tha thứ một cách rất hèn mọn.
“Hai vị đại gia, không cần đánh ta nữa, dù sao người mà các đại gia thích là nàng, ta đem nàng cho các người, các người cứ thong thả hưởng thụ là tốt rồi. Thả ta đi, ta cam đoan sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.”
Hồng Liên vừa nghe vị hôn phu nói như vậy, mở to đôi mắt không dám tin mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hồng Liên, nàng đừng oán hận ta.”
Nước mắt Hồng Liên nhịn không được mà chảy dài xuống hai má, không phải bởi vì nàng sợ bản thân sắp nhận một kết cục đáng sợ đến thế nào, mà là bởi vì ánh mắt của nam nhân trước mắt này làm cho nàng cảm thấy trái tim mình nổi lên tầng băng giá.
Từ nhỏ đến lớn nàng vẫn cho rằng mình sẽ gả cho hắn, sau đó sẽ làm một người vợ bình thường vì chồng nấu cơm sinh con, mà hắn cũng sẽ bảo hộ nàng suốt đời suốt kiếp, nhưng không thể ngờ rằng khi gặp uy *** *** như lúc này, hắn thế mà vẫn cứ nhận chịu uất ức, đã vậy còn muốn hy sinh nàng!
Nghĩ đến việc chính mình lại đi tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của thứ nam nhân không đáng mặt nam nhân này, nàng muốn phun hết ruột gan ra.
“Hắc hắc! Nam nhân của ngươi cũng đã nhiệt tình đề cử như vậy, ta nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục khách khí thì có vẻ phụ lòng tốt người ta.”
Hồng Liên oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt trương phì làm người ta phát buồn nôn kia, trong lòng cầu mong một người nào đó có thể tới cứu nàng lúc này. Nhưng ngay tại thời điểm dường như sắp tuyệt vọng đến nơi, nàng lại phát hiện Ông Trời đã phái cứu tinh tới.
Bởi vì miệng của nàng đã bị bịt chặt, không thể phát ra một tiếng nào, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng dùng ánh mắt hấp dẫn bóng ma của người kia để hắn có thể nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nàng.
Chiêu thức duy nhất này thế mà lại có hiệu quả.
Thân hình tuyết trắng, ngoại y bị xé rách tươm, nước mắt chảy thành dòng, ánh mắt ai oán bắn về phía vị nam tử lạnh lùng kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc