Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 598

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 598: Chị sao lại béo như thế

Mấy ngày này, Bắc Kinh liên tiếp xảy ra nhiều chuyện làm chấn kinh cả nước. Trong hai ngày này liền có hai sự kiện.
Mấy ngày trước cựu CEO của tập đoàn Phi Tầm bị điều tra, đến hôm nay phải trở về châu Âu. Có thể nói là khiến cho tất cả đều vui vẻ.
Mà một chuyện khác nhưng lại muốn trầm trọng rất nhiều - - người đứng đầu của Tứ Đại Gia Tộc bị mở phiên toà thẩm tra xử lí, vụ án năm đó của Bùi Thanh Vũ rốt cục muốn lật lại bản án rồi.
Ngày mở phiên toà này, Tô Thi Thi sáng sớm liền thức dậy.
Bùi Dịch thức dậy vẫn còn sớm, hoặc là nói, anh tối hôm qua cả đêm cũng chưa thể nào ngủ.
"Mở to mắt ở trên giường nằm cả đêm, cũng thật là đủ làm khó mình." Tô Thi Thi đi đến bên người Bùi Dịch đang đứng cạnh cửa sổ ngẩn người, trêu chọc anh.
Bùi Dịch xoay người, lộ ra một cái nụ cười ôn nhu: "Dậy rồi?"
Tầm mắt của anh rơi vào trên bụng cô, tươi cười lớn hơn nữa một chút: "Tới, ba ba nghe một chút nhóc con kia thức dậy chưa."
Tô Thi Thi nhẹ cười: "Đã sớm thức dậy, mới vừa đá được lợi hại, kháng nghị muốn ăn cái gì rồi đây."
Bùi Dịch trong lòng ấm được rối tinh rối mù, đỡ cô hướng nhà ăn đi đến: "Vừa rồi nhận được điện thoại của bà nội, nói thím Vương nghĩ muốn trở về. Em hiện tại quả thật cần người chăm sóc, anh đã đồng ý rồi."
"Cũng được." Tô Thi Thi gật đầu, "Bà nội bọn họ đến đây sao?"
Bùi Dịch ngừng một trận, chậm rãi gật đầu: "Một giờ sau sẽ đến."
"Uh"m." Tô Thi Thi tựa vào trên người anh, ôn nhu nói, "Bùi Dịch, không cần khẩn trương. Người một nhà chúng ta đều đã ở đây."
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý, lại có chút quẫn.
Vụ án oan năm xưa của cha anh qua hai giờ liền muốn một lần nữa thẩm tra xử lí, tuy biết sẽ không lại có chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà anh vẫn lại là không hiểu sao rất khẩn trương.
Từ sau khi cha anh mất đi, ý nghĩa còn sống lớn nhất của đời anh dường như chính là thay cha anh lật lại bản án năm xưa. Cố gắng nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cục muốn hoàn thành, trong lòng loại cảm giác phức tạp này thật đúng là không thể nói thành lời.
"Vợ yêu à, cám ơn em." Bùi Dịch chân thành nói lời cảm tạ.
Anh vốn chỉ nghĩ muốn một mình đi đến, là Tô Thi Thi kiên trì đem mẹ cùng em trai bọn họ đều đã đón tới cùng đi.
Bùi Dịch biết, Tô Thi Thi sợ cái khúc mắc kia trong lòng anh không qua được. Dù sao cha anh năm đó gặp chuyện không may, cùng mẹ anh thoát không được can hệ.
Chuyện mà anh do dự, Tô Thi Thi thay anh làm lựa chọn.
"Bùi Dịch, em mặc kệ anh cùng mẹ về sau muốn như thế nào ở chung, Đồng Đồng là vô tội. Anh bây giờ còn chưa nghĩ ra như thế nào giải quyết, trước hết nghe em, có được hay không?" Tô Thi Thi nói.
Bùi Dịch đem bữa sáng đưa đến trước mặt cô, gật gật đầu: "Em chỉ cần hảo hảo dưỡng thai không cần gây chuyện, đều do em định đoạt."
Tô Thi Thi:...
Cô có như thế sẽ gây chuyện sao?
Bữa sáng này bỗng nhiên, bởi vì Bùi tiên sinh "Kháng nghị" mà ăn được có chút buồn bực.
Cái này cũng chưa tính đi.
Đến thời điểm xuất phát, Bùi Dịch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đặc biệt gọi điện thoại cho Tần Phong.
"Cậu ở nhà hảo hảo nhìn vị kia nhà cậu, không cần đi đến tòa án rồi."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Tần Phong châm chọc: "Vị kia nhà cậu, cậu xem chừng được sao?"
Bùi Dịch âm thầm lườm người phụ nữ đang ở bên cạnh kia một cái, có chút thất bại: "Ngăn không được. Cho nên, thiếu một một người bớt một chuyện."
"Được rồi, tôi sẽ tận lực." Tần Phong nói xong liền cúp.
Bùi Dịch cũng thu hồi điện thoại, quay đầu vừa thấy, trong lòng hồi hộp.
Bùi phu nhân lúc này sắc mặt kia đúng là tương đương đáng sợ.
"Bùi Dịch, mẹ anh không dạy anh lúc nói xấu người khác phải nói ở sau lưng sao? Người khác nghe được anh nói mình như vậy không xấu hổ cũng sẽ xấu hổ biết không?" Tô Thi Thi tức giận đến hận không thể đá anh xuống xe.
Bùi Dịch một giây cũng chưa do dự, lập tức cầu xin tha thứ: "Vợ yêu à, anh sai rồi."
Tô Thi Thi một hơi nghẹn ở trong cổ họng, mắng cũng không phải không mắng cũng không phải, buồn bực cực kỳ.
Bùi Dịch sợ cô nén giận không tốt cho sức khỏe, lập tức nhích lại gần thay cô thuận khí.
Tô Thi Thi cảm thấy được chính mình muốn dỗi ૮ɦếƭ rồi.
May mà tòa án cách tiểu viện bọn họ ở hiện giờ tuy khá xa, nhưng không gặp phải kẹt xe, chú Lý lái xe điêu luyện hơn bốn mươi phút liền đến rồi.
Tô Thi Thi cũng không có đi vào tòa án, mà là ngồi ở trong xe, đối Bùi Dịch khoát tay: "Anh đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ anh."
Bùi Dịch trong lòng ấm áp, xoa xoa tóc của cô: "Đợi nhìn đến mẹ, tận lực phòng tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, đừng để bà chọc em tức giận. Không được mà nói, để cho Đồng Đồng hỗ trợ, tên kia dỗ phụ nữ có vẻ lành nghề."
Tô Thi Thi tức cười, chế nhạo nói: "Biết dỗ phụ nữ, là truyền thống của nhà anh đi?"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, không có gì lo lắng lời nói: "Nó tuyệt đối là di truyền từ Hỗ Khải Văn."
Tô Thi Thi im lặng.
Được rồi, đây cũng không phải một cái đề tài đặc biệt nên nói.
Bởi vì trước khi mở phiên toà lại vẫn có một chuyện muốn xử lý, Bùi Dịch chưa nói vài câu liền đi theo thư ký Vương cùng luật sư cùng nhau đi vào.
Tô Thi Thi ở trong xe ngồi đến không một hồi, Phương Ngọc Hoa bọn họ cũng đến chỗ.
"Thi Thi, chị sao lại béo như thế rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng thật xa nhìn đến Tô Thi Thi liền chạy tới, nán lại nhìn đến bộ dáng béo phệ của cô, ánh mắt trừng được tròn xoe, vẻ mặt khinh bỉ.
Tô Thi Thi xụ mặt xuống, thở phì phì nói: "Em chưa thấy qua phụ nữ có thai sao? Em đi tìm xem, có người phụ nữ có thai nào dáng người được như chị không?"
"Chị đều đã phù thũng... Hu hu hu..." Đoàn Tĩnh Đồng còn chưa nói xong, đã bị Nhậm Tiếu Vi bụm miệng.
Nhậm Tiếu Vi xấu hổ hướng tới Tô Thi Thi cười nói: "Thi Thi con đừng để ý, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ."
Tô Thi Thi sửng sốt, có chút không quá thích ứng bộ dạng khách khí này của Nhậm Tiếu Vi.
"Mẹ, con cùng Đồng Đồng nói đùa với nhau quen rồi, không có việc gì." Tô Thi Thi cũng khách khách khí khí nói.
Cô nhìn đến Phương Ngọc Hoa ở phía sau vừa đến chỗ, khẩn trương nghênh đón: "Bà nội."
"Thi Thi!" Phương Ngọc Hoa nhìn đến cháu gái đặc biệt vui vẻ, vây quanh cô xem vài lần mới nhẹ nhàng thở ra, "Bộ dáng không tệ. Đã năm tháng rồi đúng không? Dự tính ngày sinh là khi nào, bà nội quyết định đến đây ở đến khi con ở cữ xong mới trở về."
"Bà nội nói phải giữ lời đó, đừng đến lúc đó người còn nói là ở không quen phải đi về." Tô Thi Thi cười nói, lập tức nhỏ giọng hỏi, "Mẹ chồng con làm sao vậy?"
"Còn có thể làm sao vậy." Phương Ngọc Hoa âm thầm nhìn thoáng qua Nhậm Tiếu Vi, nhỏ giọng nói, "Bị người ta chê cười đến sợ, hiện tại đương nhiên không dám đắc tội con. Vừa rồi đối với con cực kỳ khách khí đi?"
Tô Thi Thi cười mỉa, không biết nên nói cái gì.
Phương Ngọc Hoa nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua nghe nói chúng ta hôm nay muốn trở về, cô ta đặc biệt đến cầu xin ta nói có thể không mặc những cái lễ phục này nữa hay không. Cũng là con lúc trước còn nhẹ tay với cô ta, nếu là ta, sẽ thật ác độc ném cô ta ra ngoài để cho cô ta tự sinh tự diệt một đoạn thời gian."
Phương Ngọc Hoa nghĩ tới lúc trước Nhậm Tiếu Vi tiêu hơn một trăm vạn đi mua một đống quần áo vô dụng, dẫn đến cháu gái cùng cháu rể nhà mình phải bán nhà trả nợ liền đau lòng.
"Bà nội, đều đã đi qua." Tô Thi Thi cười nói.
"Bên ngoài mặt trời nắng gắt rồi, con khẩn trương đi trên xe." Phương Ngọc Hoa nhìn đến Tô Thi Thi mồ hôi trán, đau lòng cực kỳ.
Tô Thi Thi lôi kéo bà cùng đi, xoay người nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng đứng ở bên cạnh, cười nói: "Em hôm nay sao lại an tĩnh như thế? Còn không mau lên xe?"
Đoàn Tĩnh Đồng vốn là sửng sốt, rồi sau đó lập tức tươi cười rạng rỡ, chân ngắn một bước, liền nhảy lên xe.
Tô Thi Thi nhìn tên nhóc con kia vừa nhảy lên làm xe lắc lư mạnh, bất đắc dĩ nói: "Đoàn Tĩnh Đồng, em thật sự nên giảm béo rồi."
Đoàn Tĩnh Đồng thò một cái đầu ra, cực kỳ thụ thương hỏi: "Thật sự có béo như thế sao?"
"Béo!" Tô Thi Thi trừng cậu nhóc, "Hiện những chuyện kia đều đã giải quyết, em trở lại ở cho chị, cho anh trai em trông chừng em. Chẳng thế thì em chừng nào thì mới có thể giảm cân được."
"Không muốn đi..."
"Muốn muốn, Đồng Đồng, con phải nghe lời chị dâu con nói." Nhậm Tiếu Vi nghe đến đó, rốt cục nhịn không được chen miệng nói.
Bà ta thật sự sợ về Dương thành rồi. Nơi đó quả thực chính là địa ngục, bà ta đánh ૮ɦếƭ cũng không nghĩ muốn đi trở về.
Nhưng bà ta còn không có vui mừng một giây, liền nghe Phương Ngọc Hoa nói.
"Vậy thì để cho Đồng Đồng ở Bắc Kinh. Tiếu Vi, đợi toà án thẩm vấn kết thúc, cô trước hết về Dương thành đi. Trong vườn trồng nhiều cây như vậy, không ai trông chừng sẽ hư hết."
Nhậm Tiếu Vi trên mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, theo bản năng nhìn thoáng qua bên ngoài.
Bùi Dịch khi nào thì ra ngoài?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc