Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 338

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 338: Quậy lớn

"Đức An, tôi đưa anh đi. Sư muội tôi thân thể yếu, anh đem tay em ấy nắm đến đau luôn rồi." Tống Trọng Hạo nhào lên giữ chặt tay Đức An, phải dùng toàn bộ sức mạnh mới kéo anh ta buông ra, sau đó liều mình dùng thân thể của chính mình thay thế Tô Thi Thi.
Đức An người này là một kiến trúc sư, bình thường thường xuyên chạy công trường, thân thể rèn luyện cực kỳ cường tráng.
Tống Trọng Hạo ở trước mặt anh ta, tuy nhiên hai người mỗi người đều đã không thua kém nhiều, nhưng mà tự dưng sinh ra một cảm giác yếu đuối.
Tô Thi Thi yên lặng nhìn sư huynh mình thay cô bị nắm đến đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Sư huynh, làm khó anh rồi!"
Tống Trọng Hạo vì an ủi Đức An, quyết định trực tiếp dẫn anh ta đi hầm rượu, khiến Tô Thi Thi rất ngạc nhiên chính là. Sư huynh cô ở trong này làm sao lại có quyền lực lớn như vậy?
Bọn họ không biết, lúc này quản lí trang viên rượu đang vội vã triệu tập đám người phục vụ mở cuộc họp đột xuất.
"Đi hầm rượu rồi hả?"
Vừa rồi đón tiếp Tô Thi Thi vị phục vụ kia nói, "Không sai, Tô tiểu thư cùng đi theo một lúc. Quản lí, chúng ta có cần đặc biệt chiêu đãi một phen hay không?"
Quản lí nhíu mày nghĩ nghĩ, do dự nói: "Chúng ta trước hết bày tỏ tấm lòng của Tần thiếu, ngài ấy cùng Bùi tiên sinh là bạn tốt, hẳn là không phản đối. Người nào cũng biết vị Tô tiểu thư này khó hầu hạ, nếu như làm không tốt chúng ta chuẩn bị mất việc là vừa."
"Đúng, hay là hỏi ý kiếnTần thiếu một phen." Đám người phục vụ lập tức gật đầu.
Nếu để cho Tô Thi Thi biết cô hiện tại ở Bắc Kinh này hình tượng trong lòng mọi người là đại tiểu thư khó hầu hạ, phỏng chừng muốn buồn bực ૮ɦếƭ.
Mấy chuyện trước kia đều là đỗ do cô làm, Bùi Dịch có thể nói là vì hồng nhan mà trả thù, mọi người nghĩ như vậy về tình có thể tha thứ.
Chỉ là quản lí gọi điện thoại qua, Tần Phong đang ở Châu Phi xa xôi kia cũng không có nhận được điện thoại.
Quản lí đành phải tự lực cánh sinh, đối với người phục vụ nói: "Vẫn lại là đừng làm những chuyện quá đặc biệt như vậy, đến lúc đó để cho Tô tiểu thư lúng túng. Chỉ cần cô ấy cần gì đều làm hài lòng là được, mặt khác đừng cho người đi quấy rầy bọn họ."
Đám người phục vụ gật đầu, lập tức đi hầu hạ vị " Đại tiểu thư khó hầu hạ"này rồi.
Vì thế Tô Thi Thi bọn họ cực kỳ thuận lợi tiến vào hầm rượu lớn nhất trong trang viên rượu này.
"Tình yêu của tôi, quá tuyệt vời rồi!" Đức An vừa vào hầm rượu, ánh mắt liền giống như biết phát sáng, cả chính mình họ gì phỏng chừng đều đã không biết nữa rồi.
Tô Thi Thi trong lòng cũng cực kỳ rung động, chỉ thấy hầm rượu này ước chừng hơn năm trăm mét vuông. Bên trong một cái không gian lớn như vậy đứng sừng sững từng dãy từng dãy rượu, bên trong đều cất các loại rượu nổi tiếng.
"Vô giá!" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến Tống Trọng Hạo kháng nghị nói: "Rượu ở đây đều rất quý, muốn lấy thì phải có điều kiện!"
"Không được, anh đã nói muốn thỏa mãn tôi, như thế nào lật lọng?" Đức An ôm một bình rượu, ૮ɦếƭ sống không chịu buông tay.
Tô Thi Thi yên lặng nâng trán, vụng trộm nhìn thoáng qua người phục vụ đi theo bên cạnh, vô tình nhìn thấy người phục vụ kia có vẻ mặt chấn kinh cùng ngại ngùng
Cô thở dài, đối với người phục vụ nói: "Cô ở bên ngoài chờ chúng tôi đi, đóng cửa lại, đừng để người khác tiến vào."
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua hai người đàn ông phía trước giống như cặp vợ chồng đang cãi nhau, thật sự là cảm thấy được có chút mất mặt!
Cãi nhau vui vẻ thì không sao, nhưng mà đừng giống hai người đàn bà ở bên kia cãi nhau được chưa!
Tống Trọng Hạo khí lực không lớn bằng Đức An, rất nhanh Đức An liền chiếm thượng phong.
Đức An trên tay mang theo một chai rượu Laffey 280 năm, trong lòng cũng ôm một chai giống như vậy. Mắt sắc phát hiện phía trước lại càng có nhiều loại rượu ngon hơn, lập tức chạy tới.
Tống Trọng Hạo ở phía sau cuống quít đuổi theo, sốt ruột hô: "Hai chai đủ rồi, anh không thể tham lam như vậy, tuy tiền bạc người khác cũng không thể phung phí như vậy!"
Đức An xem nhẹ hừ một tiếng: "Cũng không phải tiền bạc của anh, anh đau lòng cái gì?"
"Nhưng cũng không thể không biết tiết chế như vậy, tôi làm sao ăn nói với người ta đây." Tống Trọng Hạo khóc không ra nước mắt nói.
"Xài tiền bạc của người khác?" Tô Thi Thi sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời lúc trước sư huynh cô trong lúc vô ý nói ra.
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi ánh mắt vèo nheo lại. Tống Trọng Hạo trốn việc ra ngoài theo người ta mua rượu rất có khả năng là do Bùi Dịch bày mưu đặt kế, Tô Thi Thi còn không biết bọn họ tới cùng muốn làm cái gì.
Đúng là cực kỳ hiển nhiên cái vị suất ca ngoại quốc này chi tiêu là do Bùi Dịch thanh toán!
Kia đều là tiền bạc nha!
Tô Thi Thi nổi giận!
"Tiền bạc của anh ấy cũng không phải từ trên trời rơi xuống, để cho các người tiêu xài phun phí như vậy." Tô Thi Thi xắn tay áo lên, roạt roạt roạt chạy lên, vươn tay túm chặt một chai rượu đỏ trên tay Đức An, trên mặt cười lạnh đáng sợ, cười như không cười nói, "Uống nhiều rượu hại thân, hai chai là đủ rồi."
Tống Trọng Hạo nhìn đến Tô Thi Thi trên mặt tươi cười, thân thể kìm lòng không đậu run run một phen, nhưng mà anh rất nhanh phản ứng lại, vội vàng đối với Đức An nói: "Sư muội nói rất đúng, uống nhiều hại thân, chúng ta lấy hai chai đi."
"Không được, anh nói nơi này có rất nhiều rượu đỏ trân quý, tôi mới không ngại đường xa vạn dặm chạy tới, anh cho bây giờ lại không cho tôi uống đã! Tôi không thuận theo!" Đức An nói xong liền quay qua Tô Thi Thi giành lại
Tô Thi Thi nghe được sau cùng một câu của anh ta, toàn thân da gà đều đã dâng lên, không nói gì trừng mắt nhìn sư huynh cô liếc mắt một cái, dùng ánh mắt hỏi anh: "Người ẻo lả này là từ đâu tìm tới?"
Tống Trọng Hạo trở về vẻ mặt nghiêm túc: "Anh ta là giả heo xơi tái cọp già, là một người đàn ông đích thực!"
Tô Thi Thi nghe xong muốn trợn trắng mắt, cô tuyệt đối tin tưởng Đức An là một người đàn ông thật, bằng không khí lực của anh ta làm sao có thể lớn như vậy!
Tô Thi Thi tự nhận là chính mình khí lực đã lớn, đánh bất ngờ có thể thoải mái khống chế được một người đàn ông bình thường, nhưng mà cô bây giờ lại ςướק rượu không lại Đức An!
"Người quái dị này từ nơi này chạy đến? Đừng tưởng rằng mình là sư muội của Hạo Hạo, tôi không dám làm gì đối với cô, cô buông tay cho tôi!"
"Người quái dị?"
Tô Thi Thi lửa giận tuông trào, hiện tại đã không phải vấn đề mấy bình rượu nữa rồi, cũng không phải vấn đề tiền bạc rồi!
"Rượu này anh một chai cũng không được lấy!" Tô Thi Thi nổi giận, anh ta thích rượu đến như vậy, cô sẽ khiến cho anh một chai đều đã uống không được, cũng dám mắng cô là người quái dị!
"Dựa vào cái gì?" Đức An cũng nổi giận, cùng Tô Thi Thi tranh cãi, hiện tại đã không phải vấn đề về rượu nữa, mà là vấn đề mặt mũi!
Anh ta vậy mà đấu không lại một cô gái!
"Sư muội, anh ta uống say..." Tống Trọng Hạo nhìn thấy tình hình thì u mê, hoàn toàn không rõ hai người này như thế nào đột nhiên liền đánh nhau rồi.
Tô Thi Thi nghe xong Tống Trọng Hạo nói, liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh có thấy con ma men nào nói chuyện trật tự rõ ràng như thế sao?"
"Đúng vậy, tôi mới không say rượu!" Đức An lập tức gật đầu. Sau đó cùng Tô Thi Thi liều mạng giành lại bình rượu trên tay.
Tô Thi Thi ánh mắt một lệ, nâng lên giày cao gót liền hướng tới trên chân anh ta giẫm xuống, Đức An bị giẫm đau, không chú ý một cái đã bị Tô Thi Thi vươn tay đoạt loại bình rượu rồi.
"Cô! Hừ!" Đức An quay đầu liền đi đến tủ rượu ở góc tường.
Tô Thi Thi đâu nào sẽ để anh ta được như ý, anh ta chỉ dám lấy rượu, cô liền lập tức chém Gi*t.
Tống Trọng Hạo tim đập thùm thùm, quay đầu nhìn một phen bốn phía, lập tức rất nhanh hướng tới cửa ra chạy tới, vừa chạy một bên ϲởí áօ khoác.
Chỉ thấy anh chạy tới cửa ϲởí áօ khoác, rất nhanh liền hướng tới góc tường nhảy lên trên, áo khoát vừa lúc che đi một cái camera ở góc tường.
Mà khi anh làm xong toàn bộ chuyện này khi đó, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận vĩ đại rầm thanh âm, lập tức có âm thanh bình thủy tinh đập nát.
Tống Trọng Hạo lập tức quay đầu, trực tiếp ngây dại.
Chỉ thấy một cái kệ rượu cao hơn hai thước nặng nề mà ngã đè lên một kệ rượu khác ở phía trước anh, bị đè ngã kệ rượu phía trước lại ngã đè hướng tới kệ rượu phía trước ngã tới, hàng loạt kệ rượu giống như là quân bài Domino một dạng rầm rầm ngã xuống đất.
Toàn bộ rượu đặt trên kệ đều rơi trên mặt đất bể nát, trong hầm rượu nhất thời tràn ngập ra nhất điều con sông màu đỏ, trong không khí nơi nơi đều là mùi rượu thơm ngát.
"Xong đời rồi..."Đứng giữa những cái kệ rượu kia Tô Thi Thi cũng ngây dại, yên lặng nhìn thoáng qua Đức An đứng ở bên cạnh cô, tay anh ta còn đang giơ trên không.
Đức An lúc này cũng tỉnh táo lại rất nhiều, gian nan quay đầu nhìn Tô Thi Thi, nuốt nuốt nước miếng: "Vừa rồi là cô đẩy tôi."
Tô Thi Thi: "Là anh tự ngã."
"Sư muội..." Tống Trọng Hạo chạy tới nhìn trên đất bừa bãi, thật sự muốn khóc.
Anh nhìn Tô Thi Thi đánh nhau đến đầu đầy mồ hôi, siêu cấp bất đắc dĩ hỏi han: "Sư muội, em dễ chịu chưa?"
Tô Thi Thi xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng nói: "Dễ chịu rồi."
"Vậy trong này làm sao bây giờ?" Tống Trọng Hạo rất nghĩ muốn đánh cho Tô Thi Thi một trận.
Không phải là chỉ là cùng Bùi Dịch gạt cô một chút chuyện thôi sao, có tất yếu đem hầm rượu quý nhà người ta đều đã hủy luôn không?
Lúc này Đức An cũng nhìn qua, như tên trộm hỏi han: "Tiền bạc của các người đủ bồi đền sao? Nơi này ít nhất được với trăm vạn đi?"
Tống Trọng Hạo hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ anh ta: "Tôi cùng sư muội tiền bạc đều đã đầu tư mở công ty, anh nói xem?"
Đức An lui lui cổ: "Tôi là Nguyệt Quang tộc, các người đừng nhìn tôi."
"Nếu không, chạy?" Tô Thi Thi nhìn Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng hỏi.
Tống Trọng Hạo khóe miệng giật giật: "Chúng ta có thể chạy thoát chứ?"
Anh nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Bùi tiên sinh sẽ đến đúng không?"
Tô Thi Thi: "Đại khái... Đến."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc