Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 297

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 297: Tô tiểu thư trèo tường

Edit: ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
"Tiểu Dịch, Thi Thi đâu?" Nhậm Tiếu Vi thấy Tô Thi Thi không có tới, mà là Bùi Dịch đến đây, mặc dù trong lòng cao hứng, nhưng vẫn phép tắc hỏi một câu.
"Cô ấy nhất thời có chuyện việc bận rộn." Bùi Dịch nhẹ nhàng nói.
Vừa nghĩ tới mới vừa rồi cô gái nhỏ kia dáng vẻ khiêu khích anh để cho anh tiến vào trước, đáy lòng anh mơ hồ có cơn tức giận.
Càng ngày càng vô pháp vô thiên!
Nhậm Tiếu Vi thấy sắc mặt Bùi Dịch không tốt lắm, cũng không có tiếp tục cái đề tài này, hướng về phía anh nói: "Hôm nay đúng dịp Minh Phỉ cũng ở đây. Con theo mẹ tới đây..."
"Mẹ, con đi xem lão gia trước đã." Bùi Dịch cắt đứt lời của Nhậm Tiếu Vi, không chờ bà phản ứng, liền thẳng hướng thư phòng đi tới.
Cả quá trình nhìn cũng không nhìn Hỗ Minh Phỉ một cái.
Hỗ Minh Phỉ nụ cười trên mặt cứng đờ, lúng túng đứng tại chỗ, đáy lòng tràn đầy lửa giận.
"Đàn ông cao ngạo, nực cười!" Hỗ Minh Phỉ bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ thục nữ nhưng trong lòng hận đến cắn răng nghiến lợi.
Đã quá nhiều lần, người đàn ông này đem tự ái của cô ta chà đạp đến trên đất, chưa bao giờ liết mắt nhìn qua cô ta một lần.
"Tôi cũng không tin!" Hỗ Minh Phỉ cho tới bây giờ đều là tự tin.
Cô nhất định phải chinh phục người đàn ông kiêu ngạo này!
"Minh Phỉ, thật ngại quá, có thể do Tiểu Dịch tâm tình không tốt." Nhậm Tiếu Vi cũng lúng túng vô cùng, nhưng khuôn mặt vẫn phải tươi cười.
Đứa con trai này, càng ngày càng không thể khống chế!
Hỗ Minh Phỉ trên mặt duy trì mỉm cười, chỉ nhàn nhạt lắc đầu bày tỏ cũng không thèm để ý, kéo tay Nhậm Tiếu Vi, đứng lên đi tới phòng khách tán gẫu.
Cô ta tự nhiên biết Nhậm Tiếu Vi mời cô ta đến Đoàn gia là có chuyện. Chuyện lúc trước, Nhậm Tiếu Vi đã nói xin lỗi với cô ta, nhưng còn một người...
"Tô Thi Thi, không dám tới sao?" Hỗ Minh Phỉ nhìn cửa không có ai.
Cô mới vừa rồi nghe Nhậm Tiếu Vi nói Tô Thi Thi cũng tới, nhưng chỉ có Bùi Dịch một người tới.
"Thì ra là cũng chỉ can đảm tới mức đó." Hỗ Minh Phỉ trong lòng tràn đầy khinh thường.
Mà cô ta không biết, Tô Thi Thi lúc này đang bận rộn.
Tô Thi Thi nhìn thấy xung quanh không người nào, lặng lẽ đi vòng đến bên ngoài tường rào chỗ ngôi nhà cỗ trong hậu viện.
Ngày mà Nhậm Tiếu Vi âm thầm để cho Bùi Dịch cùng Đoàn Ngọc Tường đính hôn, cô chính là từ bức tường này trèo ra ngoài.
"Gần đến giờ rồi." Tô Thi Thi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, ở trong lòng yên lặng đếm một hồi. Đợi ước chừng hai phút, tường rào bên trong truyền đến một tiếng ho khan.
Tô Thi Thi sắc mặt vui mừng, vội vàng hướng bên trong kêu một câu: "Đoàn quản gia."
"Tô tiểu thư." Bên trong rất nhanh liền truyền đến giọng nói Đoàn Hòa Dự. Chỉ là giọng của ông ta không lớn, giống như là ở cố ý áp chế, sợ làm cho người bên cạnh chú ý.
Tô Thi Thi cũng đem giọng nói đè ép xuống: "Làm phiền Đoàn quản gia."
Bên trong tường rào, Đoàn Hòa Dự âm thầm thở dài, sắc mặt có chút phát khổ.
Lên thuyền dễ dàng, xuống thuyền khó, ban đầu ông ta âm thầm hướng Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch phát sinh quan hệ, tìm chỗ dựa tốt nên nghĩ đến có ngày này.
Chuyện này ông ta không thể không giúp!
Tô Thi Thi ở bên ngoài đợi một hồi, rất nhanh liền thấy trên tường rũ xuống một cái thang dây.
"Tô tiểu thư, cô cẩn thận một chút." Đoàn Hòa Dự lo lắng nói.
"Cám ơn." Tô Thi Thi nói cám ơn, liền đi tới, bắt được thang dây bắt đầu đi lên.
Cô vẫn luôn rèn luyện sức khỏe, cơ thể so với một thiên kim tiểu thư sống an nhàn vẫn tốt hơn nhiều, bản thân khí lực lại lớn, chỉ chốc lát liền leo lên đầu tường.
Bởi vì lần trước cô leo tường bỏ trốn, sau đó Đoàn Kế Hùng sai người làm gắn thêm những gai sắc nhọn, để ngừa có người leo tui ra ngoài.
Sau khi Đoàn Hòa Dự nhận được điện thoại Tô Thi Thi, liền âm thầm cho người gỡ bỏ bớt gai trên đầu tường, lúc này Tô Thi Thi mới có thể leo lên.
Thời điểm Tô Thi Thi vừa mới bò lên đến đầu tường, ở nơi xa kia truyền đến một giọng nói.
"Đoàn quản gia gọi tôi tới nơi này làm cái gì? Nơi này vừa không có chuyện để chơi!"
"Này nhóc con!" Tô Thi Thi liếc về mắt nhìn sang, quả nhiên thấy là Đoàn Tĩnh Đồng.
Lúc này, đứa trẻ đó đang nói lẩm bẩm, trên mặt đều là không kiên nhẫn, nhưng vẫn từ chỗ cũ hướng bên này đi qua.
"Chị..." Lúc Đoàn Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn sang, đột nhiên thấy trên tường một người phụ nữ ngồi chồm hổm, mắt lập tức trừng tròn xoe, "Chị ở nơi này làm gì?"
"Muốn đi ra ngoài, cũng đừng kêu la," Tô Thi Thi trợn mắt nhìn cậu một cái, hướng cậu vươn tay, "Nhanh lên một chút, tới đây."
Đoàn Tĩnh Đồng sửng sốt: "Chị muốn dẫn em đi ra ngoài?"
Tô Thi Thi đứng ở đầu tường, chế nhạo nhìn cậu: "Em không phải lúc nào cũng cầu xin chị dẫn em đi ra ngoài sao?"
"Kia... Nào có!" Đoàn Tĩnh Đồng sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không được tự nhiên nói thầm, nhưng mà cặp chân khống chế không được hướng tường bên này đến gần.
"Tô tiểu thư, cô có muốn hay không suy nghĩ thêm một chút? Dù sao tường này cao như vậy, tiểu thiếu gia cậu ấy..." Đoàn Hòa Dự chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán đều phải túa ra.
Mặc dù Tô Thi Thi gọi ông giúp một tay, nhưng là giờ phút này thật thấy Đoàn Tĩnh Đồng đã tới, ông còn lo sợ hơn rất nhiều.
Chuyện này nếu xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, ૮ɦếƭ là chắc!
"Quản gia, không cho phép ông tiết lộ ra." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, vội vàng trợn mắt nhìn Đoàn Hòa Dự một cái, ngay sau đó bước đi, thật nhanh hướng bên tường chạy tới.
Cậu bé này bị giam đã lâu sắp mốc meo rồi, có thể đi ra ngoài dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội!
Tô Thi Thi hướng bên cạnh nhường ra một chút, thay nó vịn thang dây, nhìn cậu một cái: "Nhanh lên một chút, đợi bị phát hiện, chị cũng mặc kệ em."
"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng trở về trừng cô một cái, trên tay động tác không chậm, bắt được sợi giây liền hướng trên trèo lên.
"Tiểu thiếu gia, cậu chậm một chút!" Quản gia vội vàng tới vịn cơ thể Đoàn Tĩnh Đồng, để ngừa cậu xảy ra ngoài ý muốn.
Chẳng qua là trèo tường như vậy có tốt không?
Đoàn Tĩnh Đồng ăn nhiều nên mập, mặc dù mỗi ngày có huấn luyện viên đặc biệt mang cậu theo rèn luyện, nhưng mà lúc này leo lên vẫn gặp khó khăn, sơ hở chút cũng có thể rớt xuống.
Đoàn Hòa Dự thấy thế trong lòng ngập tràn lo sợ, đột nhiên có chút hối hận. Ngay cả Tô Thi Thi đứng trên đầu tường nhìn mặt cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Nắm lấy tay chị." Tô Thi Thi một tay cầm gai sắt, một tay hướng Đoàn Tĩnh Đồng đưa ra.
Đoàn Tĩnh Đồng khi còn nhỏ không được 乃ú sữa mẹ, mặt bởi vì dùng sức, đỏ bừng, cố gắng vươn tay, rốt cục đã nắm được tay Tô Thi Thi.
Tay của cậu vừa mập lại lớn, cho nên tay của Tô Thi Thi không thể sánh bằng. Chẳng qua là lúc bị Tô Thi Thi nắm, tiểu tử mặt không biết sao lại đỏ một chút, cực kì không được tự nhiên.
"Tiểu tử thúi, em nên giảm cân!" Tô Thi Thi bất đắc dĩ cực kỳ.
Đứa bé này thật là nặng!
"Chị... Chị sỉ nhục em!" Đoàn Tĩnh Đồng đỏ mặt cũng có thể rỉ máu, cắn răng một cái dùng tất cả sức lực, đạp một cái, rốt cục bò lên.
Chẳng qua là ——
Chờ cậu đứng ở đầu tường, lúc vừa nhìn xuống, mặt lập tức liền biến sắc, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đầu óc quay cuồng.
"Em... Sợ độ cao." Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng ôm lấy cánh tay Tô Thi Thi, nhắm hai mắt, cử động cũng không dám.
"Sợ độ cao?" Tô Thi Thi trợn tròn mắt.
Cậu bé ngốc này, sợ độ cao cũng không nói sớm!
Hiện tại nên làm sao?
Tô Thi Thi nhìn xuống mặt đất. Này có cao hơn hai mét, cô cũng không thể cõng tên ngốc này xuống?
"Em mở mắt ra, chị đỡ em đi xuống có được hay không?" Tô Thi Thi kiên nhẫn dụ dỗ.
"Không muốn!" Đoàn Tĩnh Đồng chặt chẽ ôm lấy tay Tô Thi Thi, thân thể cũng bắt đầu phát run, cặp chân càng thêm run rẩy.
"Xong rồi, chuyện này nên giải quyết sao đây?"
Dưới mặt đất, Đoàn Hòa Dự cũng không biết làm gì.
Đoàn Tĩnh Đồng mới vừa rồi đi nhanh như vậy, cho nên bây giờ mới nói ra sợ độ cao, thật là làm cho người ta nực cười mà!
"Đoàn Tĩnh Đồng, em có muốn đi chơi hay không? Chị cho em biết, em nếu như bị bắt trở về, sẽ phải ngày ngày bị giam ở bên trong học tập, mỗi ngày vẫn không thể ăn thịt, chỉ có thể ăn rau dưa." Tô Thi Thi vắt hết óc, muốn thuyết phục cậu đứng lên đi xuống.
"Em..." Đoàn Tĩnh Đồng bị cô thuyết phục.
Cậu vốn dĩ nghĩ rằng ở nhà so với đến trường quý tộc học sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng không hề biết sẽ buồn bực như vậy, cậu nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà...
Khi cậu len lén mở mắt ra, đi xuống nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, ngay sau đó ôm cánh tay Tô Thi Thi liều mạng kêu to lên.
"A, em không muốn đi xuống, sẽ ngã ૮ɦếƭ! Em sợ!"
"Đừng kêu!" Tô Thi Thi vội vàng bụm miệng của cậu, bởi vì khí lực quá lớn, làm cho cơ thể hai người cũng lung lay thoáng một cái.
Đoàn Tĩnh Đồng bị dọa sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liều lĩnh quát to lên: "A! Cứu mạng a! Mẹ, cứu mạng!"
"Em muốn Gi*t chị à!" Tô Thi Thi cũng mau khóc.
Đồ trẻ con, cậu muốn bị mắng cũng đừng lôi kéo chị cùng ૮ɦếƭ nha!
Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện bên kia đã có người nghe được tiếng kêu nên đã chạy tới.
"Xong rồi, mẹ em tới thật rồi!" Tô Thi Thi thật rất muốn đem tên ngốc này đẩy xuống!
Lần này phải làm sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc