Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 288

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 288: Điện thoại kỳ lạ

Trong phòng hội nghị của bộ phận thiết kế công ty xây dựng Minh Đỉnh, hội nghị đang tiến hành đâu ra đấy, tới tham gia hội nghị còn có những công ty có dự định đấu thầu khác.
Trong những công ty này, Tô Thi Thi thay mặt Sunshine là không có tư cách nhất. Không có tư lịch như cô, còn có Hỗ Minh Phỉ.
Hiển nhiên cô với Hỗ Minh Phỉ được đối đãi khác nhau một trời một vực.
"Hỗ tiểu thư, không ngờ cô vậy mà cũng có cách nhìn độc đáo về phương diện thiết kế." Trong đó có một đại diện tới thương lượng đấu thầu hâm mộ nhìn Hỗ Minh Phỉ.
Vẻ mặt Hỗ Minh Phỉ vẫn nhàn nhạt, duy trì khí thế cao ngạo của mình: "Chỉ là cảm thấy có hứng thú mà thôi, trình độ của tôi so với thiết kế Từ, vẫn chẳng đáng nhắc tới."
"Hỗ tiểu thư khiêm tốn rồi, tôi ở nước ngoài đúng là đã thấy qua tác phẩm của cô rồi, thiết kế táo bạo mới mẻ độc đáo, tôi cảm thấy không bằng..." Nhà thiết kế này nói ra từ đáy lòng.
Bản thân anh ta đã từng đoạt được giải nhà thiết kế quốc tế, mà lúc này lời nói của anh ta không có chút nào là a dua nịnh hót, đều là lời nói phát ra từ tận đáy lòng.
Đại đa số những người khác cũng không phải hiểu rất rõ về thiết kế của Hỗ Minh Phỉ, nên đối với cô ta càng thêm phần bội phục.
Tô Thi Thi ngồi một bên yên lặng nghe, chỉnh lý lại tư liệu thuyết trình một chút, và suy nghĩ xem lúc nào có thể rời đi.
Đối với kiểu so bì khách sáo này, cô thật sự không có hứng thú.
Không biết có phải cô gây ra tiếng động lớn hay không, mà có một nhà thiết kế đang quan sát cô.
"Tô tiểu thư, nghe nói của tác phẩm thiết kế của cô cũng không tồi, gần đây mới tự thành lập công ty, còn nhận được rất nhiều đơn đặt hàng thì phải?" Đó là một nữ thiết kế nói, thái độ nói với Tô Thi Thi không tốt lắm, miệng đầy mùi chua.
Tô Thi Thi mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khi ngẩng đầu lên mặt đã mỉm cười, khách khí nói: "Chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn mà thôi, so ra vẫn kém thiết kế Vương đây."
"Ôi, Tô tiểu thư lại khiêm tốn rồi. Người nào cũng biết cô dựa vào Hỗ tổng thay cô làm quảng cáo miễn phí, hiện tại đơn đặt hàng nhận được mỏi cả tay. Ngay cả một số khách hàng của tôi cũng bị thu hút, chúng tôi nào dám so với cô chứ?" Vị thiết kế Vương nọ châm biếm nói.
Trong lòng Tô Thi Thi rơi lộp bộp. Thì ra là thế, xem ra cô quả thực đã chọc tức rất nhiều người.
Cô nghiêm túc gật đầu, thật sự kiểm điểm: "Thì ra là giành mối làm ăn của thiết kế Vương à, thật ngại quá, lần sau lúc khách hàng tới hợp tác, tôi nhất định hỏi trước một tiếng, xem trước đó bọn họ đã kí hợp đồng với ai chưa, nếu đã có hợp tác rồi, tôi tuyệt đối không hợp tác với người đó nữa."
"Không cần phải khách khí như vậy..." Thiết kế Vương nghe Tô Thi Thi nói vậy, thuận miệng nói. Chỉ là nói xong, đột nhiên phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Tô Thi Thi, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ, mặt mày lúc trắng lúc xanh, tức đến nỗi suýt chút nữa nổi đoá tại chỗ.
Những người khác hiển nhiên cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tô Thi Thi, khách hàng không ký hợp đồng với cô, thì hoàn toàn có thể tìm nhà thiết kế khác, cô có chua xót cũng vô ích thôi.
Những người vốn muốn tới đây để cười nhạo Tô Thi Thi đấu thầu, giờ cả đám đều câm nín.
Vị Tô tiểu thư này, hiển nhiên cũng không phải loại dễ bị bắt nạt!
"Tô tiểu thư giành khách hàng đích thực đã biết trước lúc giành rồi." Lúc này Hỗ Minh Phỉ cười nhạt nói, "Chuyến đi này vốn là dựa vào bản lĩnh thật sự để nói chuyện, vì vậy bây giờ tôi vô cùng mong đợi tác phẩm của Tô tiểu thư. Tôi muốn Tô tiểu thư trở thành đối thủ cạnh tranh của mình, hẳn cũng đừng khiến tôi phải mất mặt chứ?"
Hỗ Minh Phỉ vừa dứt lời, hiện trường nhất thời xuất hiện một sự im ắng quỷ dị.
Núi cao còn có núi cao hơn, vị Hỗ tiểu thư này còn khó lường hơn.
Tô Thi Thi sao không nghe ra Hỗ Minh Phỉ đang khiêu khích mình, cô thờ ơ, cười cười nói: "Tôi cũng vậy, cũng rất mong đợi tác phẩm của Hỗ tiểu thư."
Xem ai cứng hơn ai, ai sợ ai nào! Tô Thi Thi âm thầm động viên chính mình, cô mới không thèm sợ cô ta!
Điều khiến Tô Thi Thi âm thầm thở phào nhẹ nhõm là, Hỗ Sĩ Minh không tham dự hội nghị. Nếu không anh em bọn họ mà kết hợp lại, thì mình bị bắt nạt chắc chắn ngay cả mảnh vụn cũng chẳng còn.
Những người khác thấy tình hình không tốt lắm, liền đứng lên bắt đầu cáo từ.
Tô Thi Thi không nhanh không chậm thu dọn đồ này nọ, rồi cũng theo người khác ra khỏi phòng họp.
"Tô tiểu thư." Ngay khi Tô Thi Thi phải rời khỏi, Hỗ Minh Phỉ lại gọi cô lại.
Tô Thi Thi dừng bước quay đầu nhìn cô ta: "Hỗ tiểu thư còn có việc gì à?"
"Ban nãy, tôi khiến Tô tiểu thư căng thẳng sao?" Hỗ Minh Phỉ đánh giá Tô Thi Thi một lượt, cười nhạt nói, "Tôi nhìn thấy tay cô..."
Cô ta nói còn chưa nói xong, thì di động của Tô Thi Thi đột nhiên vang lên, tiếng chuông không lớn không nhỏ, vừa đủ để hai người nghe thấy.
Trong lòng Tô Thi Thi kinh ngạc. Vừa rồi cô đã chuyển sang chế độ yên lặng, sao mà điện thoại di động lại đột nhiên vang lên chứ?
"Thật ngại quá." Tô Thi Thi lên tiếng chào với Hỗ Minh Phỉ, cúi đầu lấy điện thoại, lúc nhìn qua màn hình hiển thị, đôi mắt liền sáng lên.
Hỗ Minh Phỉ luôn quan sát mặt Tô Thi Thi, thấy biểu cảm của cô khi đó, khẽ cau mày hỏi: "Là Bùi tiên sinh gọi đến sao?"
Tô Thi Thi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu: "Là anh ấy."
Hỗ Minh Phỉ híp mắt lại, nói: "Cô cứ nhận đi, đừng ngại."
Đúng lúc Tô Thi Thi cũng không muốn nói chuyện cùng cô ta, liền nhận.
"Kết thúc rồi?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm của Bùi Dịch.
Trên mặt Tô Thi Thi không kìm được hiện lên nụ cười thật tươi: "Đúng vậy, vừa mới kết thúc rồi."
"Ừm." Bùi Dịch nhàn nhạt lên tiếng, lập tức "Cạch" một tiếng, điện thoại liền bị cắt đứt.
Tô Thi Thi nhìn chằm chằm bốn chữ trò chuyện kết thúc. Anh gọi điện thoại đến, chính là muốn hỏi cô một tiếng kết thúc rồi thôi à?
Cô cũng không nghĩ nhiều, đút điện thoại di động lại vào trong túi, muốn chào Hỗ Minh Phỉ một tiếng rồi đi.
Hỗ Minh Phỉ đâu dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Cô và Bùi tiên sinh cũng quen nhau mới được mấy tháng đi, mà thoạt nhìn thì tình cảm vô cùng tốt." Hỗ Minh Phỉ nói, "Nhưng cô có biết, đàn ông thích một người phụ nữ, chẳng qua là vì nhiều hormone dopamine được tiết ra, nhưng cũng chỉ trong một thời gian nhất định thôi. Anh ta đối với cô..."
Câu này nghe quen quen, ai từng nói câu này nhể? Mọi người nhớ ko???
"Cô..." Cô ta còn chưa nói xong, thì di động của Tô Thi Thi lại vang lên lần nữa, lần này không có tiếng chuông mà là rung lên.
"Thật xin lỗi." Tô Thi Thi cầm ra điện thoại lên rồi liếc nhìn Hỗ Minh Phỉ một cái, "Cô không ngại chứ?"
Hỗ Minh Phỉ có chút tức giận, nhưng vẫn nói: "Không ngại, cô cứ nhận đi."
Tô Thi Thi nhìn lướt cuộc gọi hiển thị qua, ánh mắt tối sầm, vội nhận tiếp: "Xảy ra chuyện gì à? Còn có việc gì sao?"
Còn tưởng rằng vừa rồi Bùi Dịch quên chuyện gì, liền hỏi.
"Không có việc gì." Bùi Dịch ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó "cạch" một tiếng, lại cúp điện thoại.
Tô Thi Thi buồn bực. Chú Bùi à, ngài rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
"Lại là Bùi tiên sinh hả?" Hỗ Minh Phỉ đè nén tức giận, ngữ khí so với vừa rồi lạnh hơn một chút.
Tô Thi Thi gật đầu, không hề muốn nhiều lời với cô ta.
"Tô tiểu thư, xem ra Bùi tiên sinh thật sự rất thích cô." Hỗ Minh Phỉ lạnh giọng nói.
Lông mày Tô Thi Thi nhíu lại, nói thẳng ra: "Tình cảm của chúng tôi có tốt hay không, anh ấy có thích tôi hay không, hình như cô rất để ý thì phải?"
"Cô..." Hỗ Minh Phỉ âm thầm hít sâu một hơi. Cô ta đã sớm nghe nói Tô Thi Thi có miệng lưỡi bén nhọn, nên đã có chuẩn bị tâm lý, ở phương diện này, cô ta tuyệt đối không thể để cô chiếm thượng phong.
Cô ta điều chỉnh lại sắc mặt, cười nhạt nói: "Tôi dừng lại ở đây, chẳng qua là muốn nói cho cô biết, đấu thầu lần này được xem như là một mốc quan trọng trong sự nghiệp của cô, cô tốt hơn nên..."
Hỗ Minh Phỉ còn chưa nói ra hai từ "cố gắng", thì điện thoại của Tô Thi Thi lại vang lên, bây giờ là rung cùng với tiếng chuông đồng vang lên.
"Tôi nghĩ cô nhất định không phiền để tôi nghe điện thoại chứ?" Tô Thi Thi vừa nói vừa lấy điện thoại ra, vừa thấy cuộc gọi hiển thị liền vui vẻ.
Bùi tiên sinh, rốt cuộc là ngài muốn làm gì!
Bắt được khoảnh khắc đẹp
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc