Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 180

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 180: Lôi kéo cùng khó chịu

Đoàn Ngọc Tường cảnh giác nhìn Tô Thi Thi, sắc mặt lạnh lùng: “Cô lại có âm mưu gì?”
Cô ta không tin Tô Thi Thi sẽ tốt bụng như vậy.
Tô Thi Thi ánh mắt xẹt qua cuốn lễ nghi bảo điển đang cầm trên tay, chống lại ánh mắt Đoàn Ngọc Tường trong mắt đều là ý cười: “Không có cách nào, phu nhân giống như không phải quá thích tôi. Nhưng mà nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ, cho nên có cô đi theo tôi...”
Tô Thi Thi chưa nói xong, nhưng là Đoàn Ngọc Tường nghe hiểu rồi.
Tô Thi Thi không dám tự mình đi, ý đây là tỏ ra yếu thế nhờ giúp đỡ sao?
“Tôi hiện tại có việc...”
“Có cái chuyện gì so với đi đến làm cho phu nhân vui vẻ quan trọng hơn chứ?” Tô Thi Thi híp mắt, cười hì hì nói.
Đoàn Ngọc Tường sắc mặt cứng đờ, lời Tô Thi Thi nói đúng là sự thật.
Cô ta nhớ tới vết thương của mẹ mình, nhưng mà Nhậm Tiếu Vi bên kia...
“Được, tôi đi thay bộ đồ...”
“Đổi quần áo làm cái gì, bên kia đã qua thúc giục vài lần rồi, chẳng lẽ để cho phu nhân chờ hai người chúng ta hay sao?” Tô Thi Thi nói xong liền ôm lễ nghi bảo điển hướng nhà chính đi đến.
Đoàn Ngọc Tường nhướng mày, cắn răng một cái vẫn lại là đi theo.
Trên lầu hai biệt thự thự thứ nhất, Phương Thanh Hoa nghe được giọng nói của Tô Thi Thi, chống đỡ thân thể đi đến ban công tìm hiểu tình huống.
“Tiểu tiện nhân kia rốt cuộc cũng biết sợ sao?” Phương Thanh Hoa ánh mắt chớp lóe.
Vừa rồi Tô Thi Thi cùng Đoàn Ngọc Tường nói chuyện bà ta nghe câu được câu mất.
“Chị à, chị lại để đại tiểu thư đi nịnh bợ phu nhân sao?” Phía sau truyền đến một giọng nói mỉa mai.
Phương Thanh Hoa vừa nghe đến giọng nói này, sắc mặt liền tối sầm lại, quay đầu lạnh lùng quét người vừa nói chuyện kia liếc mắt một cái: “Ai cho phép cô vào đây?”
Lưu Dĩnh Tuệ cười nói: “Nơi đây sau này là nhà của tôi, tôi tại sao không thể vào? Là Chấn Ba quy định à?”
“Cô, cô đừng tưởng lấy Chấn Ba là tôi sợ cô. Hiện tại tôi vẫn còn là Đoàn phu nhân.” Phương Thanh Hoa lạnh giọng nói.
“Đoàn phu nhân bị đánh, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy, hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt rồi.” Lưu Dĩnh Tuệ trào phúng xoa xoa khóe môi, trong mắt đều là khinh thường.
“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Phương Thanh Hoa tức giận đến cắn chặt răng.
“Hừ, tôi khuyên bà vẫn lại là đừng chống đối nữa, sớm đem vị trí Đoàn phu nhân nhường lại đi. Bà cho là con gái của bà có thể giúp được sao? Trước mặt Tô tiểu thư mặt cô ta còn không phải cái gì cũng phải dạ vâng sao?” Lưu Dĩnh Tuệ đi đến bên giường ngồi xuống, một bên vỗ về cái bụng của mình vừa nói.
“Ai nói Tường Tường ở trước mặt thứ nghiệt chủng kia không là cái gì? Tôi nói cho cô biết, Tô Thi Thi đã sớm sợ rồi. Nó hiện tại còn phải nhờ con gái tôi đến giúp đấy thôi.”“Bùi Dịch sớm hay muộn là con rể của tôi, cô tốt nhất tự biết kiềm chế một chút đi, bằng không đến lúc đó có trái cây cũng không có mà ăn.” Phương Thanh Hoa nhìn chằm chằm bụng Lưu Dĩnh Tuệ, hận không thể đâm cô một đao.
“Tô tiểu thư sợ các người?” Lưu Dĩnh Tuệ cười nhạo, “Bùi tiên sinh yêu thương Tô tiểu thư như vậy, sao lại có khả năng cưới con gái của bà?”
“Cô không thấy được vừa rồi là Tô Thi Thi đến nhờ Tường Tường nhà tôi đi giúp sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ mộng hão huyền, vị trí Đoàn gia phu nhân vĩnh viễn không có khả năng là của cô!”
“Bà... Chấn Ba nói ông ấy lập tức sẽ cùng với bà ly hôn, bà đắc ý không được vài ngày nữa đâu!” Lưu Dĩnh Tuệ nói xong, một bên xoa bụng mình một bên nâng sau eo, lắc ௱ôЛƓ vênh váo tự đắc hướng tới cửa đi đến.
Phịch một tiếng, đóng cửa đến vang vọng rung trời.
Phương Thanh Hoa tức giận đến run cầm cập.
“Loại người thấp hèn như cô, tôi sẽ để cho cô biết người nào mới đúng là Đoàn phu nhân!” Bà ta gắt gao nắm bắt quả đấm, trong mắt đều là hận ý.
“Muốn đấu với tôi phải không? So ác độc với tôi sao, đây đều là cô bức tôi!”
Bà ta quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ. Nơi đó, Đoàn Ngọc Tường cùng Tô Thi Thi đã đi mất không thấy bóng dáng.
“Tường Tường, con nhất định không được thua kém!” Phương Thanh Hoa ở trong lòng yên lặng nói.
Bên này, Tô Thi Thi cùng Đoàn Ngọc Tường vừa đi đến chỗ nhà chính, Nhậm Tiếu Vi liền gọi vào ăn cơm.
Giống như trước đây, trên bàn cơm Tô Thi Thi liền giống như người không tồn tại. Nhậm Tiếu Vi chỉ cùng Đoàn Ngọc Tường ngẫu nhiên nói nói mấy câu, toàn bộ bữa cơm đều xem Tô Thi Thi như không khí.
Tô Thi Thi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không thèm để ý, yên lặng cúi đầu, ăn cơm của mình.
Lần đầu tiên đến đây ăn, tiêu hóa khó khăn. Lần thứ hai lần thứ ba, đến chỗ này vẫn lại là ăn vào, tiêu hóa dễ dàng hơn rồi.
Hiện tại cô mới không ngốc. Nơi này đầu bếp tay nghề cao như vậy, cô coi như là tới hưởng thụ mỹ thực.
Sau khi ăn cơm xong theo thường lệ liền đi vào thư phòng, Nhậm Tiếu Vi muốn kiểm tra quá trình học lễ nghi.
Tô Thi Thi ấp a ấp úng hồi lâu, đỏ mặt nói: ”Cháu hôm nay ban ngày bề bộn nhiều việc, chưa kịp đọc thuộc. Như vậy đi, hiện tại bắt đầu học. Phu nhân, người cũng mệt mỏi rồi đúng không? Nên là ở một bên nghỉ ngơi, để cho đại tiểu thư theo giúp cháu cùng nhau học thuộc là tốt rồi.”
“Tôi?” Đoàn Ngọc Tường tim đập mạnh liên hồi.
Cô ta vẫn cảm thấy Tô Thi Thi mời cô ta cùng đến đây chắc chắc không có ý tốt gì, hiện tại xem ra quả nhiên có vấn đề
“Đại tiểu thư không muốn sao?” Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường.
“Tôi...” Đoàn Ngọc Tường lặng lẽ nhìn nhìn sắc mặt Nhậm Tiếu Vi. Thấy bà không phản đối, cô ta ngầm cắn răng, phun ra một chữ: “Được.”
“Vậy thì thật sự là rất cảm tạ cô rồi!” Tô Thi Thi nói xong lời cảm tạ kia, lại một chút đều không có ý tứ muốn cảm tạ.
Cô ôm lễ nghi bảo điển, tìm một cái ghế ngồi xuống, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh kia nói: “Vậy làm phiền cô ngồi ở chỗ này đi, tôi trước xem một chút, rồi mới đọc thuộc được.”
Tô Thi Thi nói xong liền cúi đầu lật lật quyển sách ra xem.
Cô từ nhỏ liền là học rất nhanh, những thứ cần học thuộc lòng như thế này hay bài học buồn tẻ gì đó đối với cô mà nói cũng không phải chuyện đặc biệt khó khắn gì. Chỉ một hồi liền thuộc được một đoạn dài.
Chỉ là nội dung bên trong này... Tô Thi Thi cúi đầu, khóe miệng liền co giật.
Mẹ của Bùi Dịch quả nhiên là có nhiều chán ghét cô, vậy mà cho cô học thuộc những nội dung này.
Tam tòng tứ đức!
Những thứ này đã sắp biến thành hoá thạch lỗi thời, vậy mà lại xuất hiện ở cuốn gia giáo lễ nghi trong một gia đình hiện đại!
Tô Thi Thi dù sao là đã đọc xong!
“Đến cô.” Tô Thi Thi xoay người đem lễ nghi bảo điển “Bốp” một cái ném tới trên đùi Đoàn Ngọc Tường.
Đoàn Ngọc Tường một cái không chú ý, bị cuốn sách vừa to vừa nặng như vậy đập trúng, đau đến nước mắt đều đã sắp trào ra rồi
Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt vô tội tươi cười của Tô Thi Thi, cô ta lại không thể phát hỏa, chỉ có thể yên lặng đem tức giận nhịn xuống.
“Tôi đây thuộc được một đoạn rồi.” Tô Thi Thi vẫn như cũ cười tít mắt, bắt đầu ngâm nga đoạn vừa mới thuộc kia.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử...”
Đoàn Ngọc Tường mạnh trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nghĩ muốn duội duội mắt cùng ngoáy lỗ tai.
Cô ta không nghe lầm chứ, thực ra là tam tòng tứ đức!
Mà cô ta bây giờ lại phải bị ép ngồi ở chỗ này nghe Tô Thi Thi đọc những thứ giáo điều buồn tẻ này.
Không biết Tô Thi Thi có phải là cố ý hay không, đọc tới đọc lui đoạn này vài lần, giống như là tiểu hòa thượng đang đọc kinh vậy, âm thanh như ma quỷ không ngừng mà chui vào trong đầu óc cô ta.
Đoàn Ngọc Tường nghe được như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cả người nộ khí roạt roạt tỏa ra ngoài.
Cô gái này nhất định là cố ý!
Cô ta rốt cuộc biết Tô Thi Thi tại sao tới mời cô ta! Từ đầu liền là muốn kéo cô ta đến đây cừng chịu tội!
Cô ta đang muốn viện cớ rời đi, ở một bên nghe được cũng có chút không kiên nhẫn Nhậm Tiếu Vi đột nhiên nói:
“Những thứ lễ nghi này là cơ sở, nhưng mà phương diện khác cũng phải nắm chặt thời gian huấn luyện, nhất là phương diện hình thể.”
“Bắt đầu từ ngày mai, phiền Tô tiểu thư đến sớm một giờ tới nơi này luyện yô-ga.”
Luyện yô-ga? Tô Thi Thi đôi má căng lên, muốn làm mệt ૮ɦếƭ cô à!
Bất quá - -
“Được, cháu cùng đại tiểu thư cùng đến luyện tập. Trước đây cô ấy từng nói vẫn cực kỳ hâm mộ cháu có thể cùng phu nhân học tập lễ nghi.
Tô Thi Thi nói xong quay đầu cười tít mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường: “Đúng không, đại tiểu thư?”
“Tôi... Là!” Đoàn Ngọc Tường bị chọc giận muốn điên rồi.
Đến sớm một giờ, Tô Thi Thi khẳng định là cố ý. Nhưng mà cô ta lại không nghĩ muốn để cho Nhậm Tiếu Vi chán ghét chính mình, chỉ có thể nén giận đáp ứng.
“Được, hôm nay đến đây thôi. Tôi hơi mệt rồi.” Nhậm Tiếu Vi cũng không thèm để ý nhiều đến Đoàn Ngọc Tường nữa, thấy đã đạt được mục đích liền đứng lên hướng phòng ngủ đi đến.
Chờ bà vừa đi, Tô Thi Thi lập tức đứng lên, không đợi Đoàn Ngọc Tường nói chuyện đã bỏ chạy ra ngoài.
“Cô!” Đoàn Ngọc Tường tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, trong lòng kìm nén một hơi không thể bị mất mặt, thiếu chút nữa xỉu vì tức.
Khó chịu nhất là cái gì? Khó chịu chính là biết rõ đối phương chơi mình, nhưng vẫn phải nhịn!
Lúc Tô Thi Thi chạy đến ngoài sân, đột nhiên nghe được một trận tiếng chó sủa.
“Đại cẩu tử?” Tô Thi Thi dừng bước, tim đập ổn định lại.
Này thanh âm kêu cũng thật thảm, cũng không biết hai con chó quậy phá kia ở trong này thế nào? Xem ra là không tốt rồi.
Tô Thi Thi Ϧóþ Ϧóþ nắm tay.
Không được, đó là chó của cô, sao có thể để cho người khác có thể ngược đãi chúng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc