Chồng Trước Có Độc - Chương 31

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái: "Con biết rõ."
"Con sẽ không trách con bé chứ?"
"Trước đây con đã làm tổn thương cô ấy, cô ấy hoài nghi con cũng là bình thường."
Đường Hạc Lễ ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm một cây 乃út lông ở trên kệ nói: "Ta vẫn là câu nói kia, nếu như con dám có dụng tâm gì dinêdanlqđ đối với ta, ta nhất định sẽ không chút lưu tình ςướק đi thứ mà con quan tâm nhất, làm cho con đau đớn đến không muốn sống nữa! Hơn nữa, ta đã càng ngày càng xác minh được cái con quan tâm nhất là gì."
Nói xong, ông liếc nhìn người người đàn ông trẻ tuổi đứng đối diện bằng cái nhìn thâm thúy.
Vẻ mặt Bạch Ngôn Sơ trở nên mất tự nhiên, gương mặt còn hơi ửng đỏ. Cảm giác bị người nhìn thấu, thì ra khó thừa nhận như thế này.
Đường Hạc Lễ cười cười: "Cố gắng lên! Đừng nói ta không cho con cơ hội!"
=== ====== ====== ===
Ở tầng cao nhất của Kim Mậu Đại Hạ, không khí ưu nhã, ánh đèn dịu nhẹ soi sáng một góc, Du Du mặc bộ đầm lệch vai màu đen, thi thoảng dịu dàng đáng yêu mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Lễ phục Tiểu Nam thiết kế cho mình, vĩnh viễn đều vừa vặn như thế. Tối nay, cô chính là thiên nga đen làm cho công chúa thiên nga trắng ghen tị muốn tự sát. Xinh đẹp quyến rũ, cao quý bức người.
Dạo này, làm thiên nga đen có lẽ có lời hơn là làm thiên nga trắng.
Tối nay cô đồng ý lời mời của Bạch Ngôn Sơ, đi tới nơi này cùng anh đi ăn tối.
Du Du chậm rãi đặt ly rượu mật đào đế cao xuống, cười nói: "Nghe nói đêm đó có người nào đó nháo nhào muốn tự sát?"
Cô ý là chỉ cái đêm anh thất hẹn đó.
Bạch Ngôn Sơ cười nhạt: "Chuyện nhỏ thôi ấy mà." Dứt lời, ánh mắt của anh nhẹ nhàng rơi xuống trên cổ tay trái của cô. Trên cổ tay trắng muốt mê người, là một chiếc lắc tay Tiffany.
Du Du ý thức được anh đang ngắm nhìn cổ tay của mình, liền cố ý giơ tay lên nói: "Anh tặng cho tôi chiếc lắc tay này, rất hợp với bộ đầm của tôi! Cho nên, thật cảm ơn anh."
Không thể giống như lúc trước hung dữ với anh nữa. Niên thúc đã nói, hãy cho anh nếm thử một chút ngon ngọt. Thứ đàn ông muốn nhất, đơn giản chỉ là cơ thể của phụ nữ. Mà điểm này, cô đã chuẩn bị xong tư tưởng.
Bạch Ngôn Sơ so với trong tưởng tượng của cô còn mạnh mẽ hơn nhiều, rất khó ứng phó. Cho nên, cô biết trong lòng mình không thể hỗn loạn được nữa, không thể tiếp tục si mê anh nữa.
Tâm tình Bạch Ngôn Sơ hình như rất tốt, giọng điệu cũng có vẻ tương đối vui sướng: "Du Du, em có thể tới gặp anh anh thật sự rất dinêdanlqđ vui mừng. Tối nay thật đẹp, rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, có thể ăn một bữa cơm thật ngon rồi."
Du Du cúi đầu nhìn món salad cá hồi trong đĩa, khẽ cười: "Tối nay tâm tình của Bạch tiên sinh hình như không tệ?"
"Anh muốn biết, về chuyện tái hôn, em suy nghĩ như thế nào?" Bạch Ngôn Sơ quả thật sẽ không lãng phí phút giây nào.
Trong lòng Du Du cười lạnh: quyền chủ động ở trong tay tôi, anh có gấp gáp đi nữa cũng vô dụng. Liền mềm mại cười yếu ớt: "Tôi đang suy nghĩ! Nhưng, tôi không còn như trước kia, trước kia lập gia đình đều là vì tình cảm, hiện tại ta không thể không suy xét về những vật khác."
"Thứ gì?" Người đàn ông này hình như cảm thấy rất hứng thú.
Cô điềm đạm uống một hớp rượu mật đao, "Tạm thời không thể trả lời."
"Du Du, nếu em muốn chơi trò chơi, anh sẽ chơi cùng em. Nhưng, không nên chơi quá mức, nếu không sẽ phản tác dụng."
Du Du đặt cái ly xuống: "Anh đang cảnh cáo tôi?"
"Lời khuyên thôi." Bạch Ngôn Sơ cười giơ cái ly lên, uống một hớp nhỏ.
Con ngươi của Du Du linh động trở nên lấp lánh, cười nói: "Trước khi tôi suy nghĩ về chuyện tái hôn, trước hết anh hãy trả lời tôi những vấn đề này."
"Có thể giải đáp anh nhất định sẽ giải đáp."
Du Du cũng sẽ không lãng phí thời gian: "Cha đứa bé của Giang Tâm Di rốt cuộc là của ai?"
Thần sắc Bạch Ngôn Sơ ổn định, nhưng giọng nói lại lộ ra bất đắc dĩ: "Du Du, có thể đổi câu hỏi khác được không?"
Du Du khẽ ngửa đầu, cười lạnh nói: "Anh không có quyền được lựa chọn câu hỏi!"
"Thời cơ chín muồi anh nhất định sẽ nói cho em biết! Nhưng đứa bé không phải của anh, anh có thể mang nó đi làm giám định DNA, kết quả tự nhiên em thấy sẽ biết ngay. Thật ra thì anh biết em rất để ý đến chuyện này......"
"Được!" Du Du ra dấu tay "Stop", cắt ngang lời của anh. Sau đó cô lại cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm rượu mật đào nữa, "Tôi tạm thời tin tưởng anh."
Không thể để cho anh đối với mình có quá nhiều phòng bị, nhất định phải làm bộ như rất tin tưởng anh.
Trong mắt Bạch Ngôn Sơ lóe ra một tia vui mừng: "Em thật sự sẽ tin tưởng anh?"
Du Du đặt ly rượu xuống nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại ngây thơ mỉm cười giống như mèo Ba Tư, "Chúng ta bây giờ coi như chính thức qua lại dinêdanlqđ rồi sao?"
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười: "Tất cả do em quyết định."
Du Du cầm ly rượu lên, con ngươi đẹp đẽ di chuyển: "Cheers!"
Một âm thanh thanh thúy vang lên, ly rượu của hai người chạm vào nhau.
=== ====== ====== =====
Dưới ánh đèn sáng chói trên đường cái, xe Bentley của Bạch Ngôn Sơ lao ✓út qua. Du Du ngồi trong xe đang vuốt tóc, đột nhiên hỏi: "Mẹ anh gần đây khỏe không?"
"Ừ, cũng bình thường. Thân thể bà từ trước đến giờ đều không phải là rất tốt."
Du Du cúi đầu, không nói gì thêm.
Thuở nhỏ mất mẹ, càm giác đau buồn này vẫn làm cho cô khó có thể quên được. Cô vẫn rất hâm mộ gia đình có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, hâm mộ những người phụ nữ trước khi đi lấy chồng có thể ôm lấy mẹ mà khóc.
Nhưng, cô trước khi đi lấy chồng thì chỉ có thể ở trước mộ mẹ mà khóc.
Trong lòng chua xót, nước mắt tự nhiên chảy xuống.
Bạch Ngôn Sơ thấy qua kính chiếu hậu, vội vàng giảm tốc độ xe lại hỏi, "Du Du, sao vậy? Không thoải mái sao?"
Du Du xoa xoa khóe mắt, nói: "Không có gì! Nhớ đối xử tốt với mẹ anh."
Bạch Ngôn Sơ điềm đạm nói: "Kể từ sau khi chúng ta ly dị, tâm tình của bà lại càng thêm rối loạn."
Trong lòng Du Du bức bối, nhưng ngoài miệng lại cười mấy tiếng.
"Em cười cái gì?" Anh hỏi.
Cô đột nhiên đề ra một thỉnh cầu: "Đưa tôi đến chỗ của anh ngồi một lúc đi!"
Xem anh sẽ có phản ứng gì?
Anh nhếch môi, đường cong nơi khóe miệng ưu nhã mà mê người "Em không sợ anh?"
"Vì sao em phải sợ anh?" Du Du nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai anh. Cổ áo anh vẫn mang theo hương nước hoa quen thuộc, mùi Long Tiên Hương, làm cho đáy lòng cô khẽ gợn sóng.
Bạch Ngôn Sơ cười không nói, liền tăng tốc độ xe lên.
Xe rất nhanh đi vào trong màn đêm, bóng dáng dần dần tan biến.
=== ====== =======
Nơi ở của Bạch Ngôn Sơ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhìn qua không quá giống nơi thường có người ở.
Sau khi vào nhà, Du Du không khỏi cảm dinêdanlqđ thán: "Đồ của anh thật ít quá đi!" Sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh.
Đồ của anh quả thật rất ít. Trong phòng khách cũng không bày biện quá nhiều đồ đạc, nhưng đồ nào đồ nấy nhìn rất cao cấp.
"Anh chỉ trở lại ngủ một giấc mà thôi. Hơn nữa, anh không thích người làm nữ ở đây qua đêm, tránh quấy rầy anh." Đây là lời nói thật cuẩnh.
Du Du nhớ trước kia khi anh còn ở kí túc xá đại hoc, liền cảm thán anh dọn dẹp rất sạch sẽ. Sau này anh họ Đặng Tử Mộ liền nói cho cô biết: Bạch Ngôn Sơ mắc bệnh thích sạch sẽ.
Trên phương diện tâm lí học có nói: Người có cuộc sống sinh hoạt quá mức sạch sẽ rất khó ở chung, hơn nữa không dễ dàng tin tưởng người khác.
Bạch Ngôn Sơ thoạt nhìn rất phù hợp với hai điều trên.
Du Du không khách khí ngồi ở trên ghế sa lon, gác hai chân lên, liếc nhìn xung quanh.
Không khí đột nhiên trở nên ái muội đến kỳ lạ. Một nam một nữ ở chung phòng, hơn nữa còn ở lúc đêm khuya thanh vắng. Tất cả tựa hồ như đang chờ đợi bị kích phá, bị bùng cháy.
Bạch Ngôn Sơ cũng ngồi xuống. Thời điểm anh ngồi xuống, Du Du đột nhiên theo bản năng xê dịch thân thể.
Nói thật ra, cô vẫn có chút khẩn trương.
Lần nữa đối mặt với anh, không phải là chuyện quá đơn giản. Huống chi, cô căn bản không có cách nào thấy rõ diện mạo thật của anh.
Nhưng vào lúc này, Bạch Ngôn Sơ đã đưa tay ra sau lưng cô. Thân thể của cô run lên, nhưng cô không giãy giụa.
Xưa nay Bạch Ngôn Sơ làm việc vừa nhanh vừa chuẩn xác, hoàn toàn bất đồng với phong cách từ từ nhấm nháp của Kha Triết Nam.
Du Du thở nhẹ, sau đó cười nói: "Đợi chút...... Để cho em đoán một chút, cái người này chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg sao? Thế nào, Giang Tâm Di không có cho anh ăn no sao?"
Hai tay anh ở eo cô càng thêm siết chặt, đôi môi cũng ghé sát vào vành tai của cô: "Lúc chúng ta ở chúng không cần nói về bất kỳ người phụ nữ hay đàn ông nào khác."
Đang lúc anh bắt đầu hôn từ tai lần xuống cổ thì cô hung hang vùng vẫy, kêu lên: "Đợi chút."
"Thật ra cơ thể của em vẫn có cảm giác đối với anh." Cánh tay ôm cô của anh nới lỏng ra, nhưng đôi môi vẫn còn lần chần ở sau gáy cô.
Du Du cười lạnh: "Thân thể của em đối với bất kỳ người đàn ông trẻ tuổi, khỏe mạnh nào cũng đều có cảm giác!"
Anh hình như bị lời này chọc giận, lại lần nữa dùng sức ôm chặt lấy cô, bao trọn lấy thân thể của cô, lại một lần nữa hôn say đắm.
Cô cảm thấy trong nụ hôn của anh có rất nhiều cảm xúc phức tạp. Tức giận, mất mát, ao ước, bất đắc dĩ......
Đầu lưỡi hai bên kịch liệt dây dưa ma sát, họ trao đổi nước bọt cho nhau. Dưới tình huống hít thở không thông, Du Du cảm thấy cơ thể mình dần dinêdanlqđ dần lùi về phía sau. Thân thể đàn ông nặng nề đè lên......
Đang lúc này, giọng nói già nua của Niên thúc ở vang vọng bên tai.
Hình ảnh cô thê thảm ngã xuống cầu thang máu chảy khắp nơi cũng xẹt qua trong đầu.
Nàng đột nhiên mở mắt ra.
Bạch Ngôn Sơ cảm thấy, liền ngẩng đầu lên, kịch liệt thở gấp hỏi: "Em làm sao vậy?"
Anh quả nhiên là người cực kỳ nhạy cảm, thời điểm ý loạn tình mê vẫn còn duy trì tia cảnh giác.
"Bạch Ngôn Sơ, có phải anh không thích em và Kha Triết Nam gặp nhau đúng không?" Cô nhìn anh đè ở trên người mình hỏi.
Anh đáp với tốc độ cực nhanh: "Đúng."
Trong lúc anh trả lời, Du Du linh hoạt từ dưới người anh chui ra ngoài, ngồi dậy.
Cô cười hỏi: "Vậy là anh ghen?"
Bạch Ngôn Sơ mỉm cười thừa nhận: "Ừ, anh ghen!"
Nhịp tim Du Du trở nên kịch liệt, ngay sau đó hỏi: "Vậy là anh yêu em?"
"Em thì sao? Em vẫn yêu anh sao?" Bạch Ngôn Sơ xưa nay chưa từng trả lời về vấn đề này.
"Anh trả lời em trước!"
Anh nhếch môi, tiếp theo lại lần nữa ôm cô, "Đáp án của em chính là đáp án của anh."
Cô khẽ giãy giụa, hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai cô: "Tối nay em đã đến đây rồi, anh sẽ yêu em thật tốt."
Du Du thở nhẹ, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: "Nghĩ khá lắm."
Anh khẽ cắn vào vành tai cô, cười mờ ám: "Bây giờ em đã không còn đường để quay lại nữa."
Bị cắn trúng điểm mẫn cảm Du Du ưm một tiếng, nói: "Coi như anh lợi hại, nhưng em hoàn toàn không có tình thú, anh sẽ chờ làm dinêdanlqđ với một miếng gỗ thôi.
"
Anh cười cười, lập tức bế cô lên.
Du Du bị anh bế lên. Trong chớp mắt chân liền lơ lửng giữa không trung, cô vốn định giãy giụa, nhưng cuối cùng lại không làm. Không phải là bởi vì hiểu được chống cự trước người đàn ông đang dục hỏa đốt mình này cũng không được gì, mà là do cô cảm thấy không thể lần nào cũng bị anh áp chế, cô cũng phải nắm giữ quyền chủ động một lần.
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên ngoài ý muốn cắn vào bắp thịt sau cổ anh. Lúc anh sững sờ, cô yêu mị cười một tiếng.
Cái cô muốn chính là hiệu quả này.
Bạch Ngôn Sơ cũng cười yếu ớt, "Quà tặng này không tệ, anh nhận." Liền tiếp tục bế cô bước đi, không kịp chờ đợi nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường lớn.
Du Du lại nhanh nhẹn lật người, lập tức dùng sức đẩy anh ngã xuống giường. Sau đó cả người hung hăng cưỡi lên, ngồi ở trên hai chân anh.
Lần đầu tiên từ trên cao nhìn xuống!
Bạch Ngôn Sơ ngẩn người, đang muốn hỏi chút gì, Du Du đã vượt lên trước một bước nói: "Đừng động đậy! Để cho em tới!"
Anh hiểu ý của cô, hít thở sâu một hơi, cười yếu ớt: "Tốt! Anh thử một lần! Không cần khách khí."
Du Du hít một hơi thật sâu, cúi đầu ϲởí áօ và thắt lưng của anh.
Áo của Bạch Ngôn Sơ rất nhanh bị cô cởi ra, cơ thể đẹp đẽ hấp dẫn của đàn ông hiện ra dưới người cô.
Thế nhưng anh lại thản nhiên nhìn cô cười nhạt, "Bảo bối, xem ra em vẫn còn rất gấp gáp!"
Du Du hít một hơi, sau đó đưa tay dò xét giữa hai chân anh. Sau đó, tìm thấy được Dụς ∀ọηg đàn ông, cầm lấy.
Cô run như cầy sấy, bởi vì lần đầu tiên cô cầm nơi đó của đàn ông. Nhẹ nhàng cầm lấy, cô cảm thấy mình giống như đang cầm một con chim nhỏ ấm áp (ôi cách so sánh của chị thật là …), con chim nhỏ đang giương cánh muốn bay.
Cảm nhận được cái nóng rực dinêdanlqđ cứng rắn trong lòng bàn tay mình, đang bành trướng. Gò má cô đỏ bừng, loại cảm giác này trước nay chưa từng có, làm cho cô không cách nào lập tức thích ứng được, nhịp tim đập nhanh gần như hít thở không thông.
Mà Bạch Ngôn Sơ phía dưới cũng đang thở gấp.
Tối nay người thắng làm vua. Cô phải là người nắm quyền.
Cảm giác chinh phục đàn ông, cô muốn thử.
Đơn thuần từ góc độ mỹ học mà nói, vóc người của Bạch Ngôn Sơ cũng rất khá, càng nhìn càng muốn xem lại. Màu sắc da vừa chuẩn, xương cốt đầy đặn cùng tỷ lệ bắp thịt hoàn mỹ, vóc người của anh không phải quá đô con nhưng cũng không quá gầy, xem như tương đối hoàn mỹ.
Tính từ góc độ thượng học mà nói, thân hình này cũng xem như tốt. Đáy lòng cô tà ác nghĩ.
Cô hít sâu lần nữa, sau đó lại lần nữa đưa tay di động trên nam căn nóng rực của anh. Cô vuốt ve có tiết tấu, anh lại lần nữa trở nên cứng rắn nóng rực trong lòng bàn tay cô.
Bạch Ngôn Sơ ở dưới người cô không ngừng than nhẹ, nhiệt độ thân thể cũng nóng rực kinh người. Du Du tăng thêm lực độ, anh cảm thấy hơi đau, liền mở mắt phát ra âm thanh ưm a tựa như cầu xin.
Lần đầu tiên Du Du có loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị. Thì ra là, dáng vẻ si mê của người đàn ông ở dưới người mình là như vậy!
Tốc độ chậm lại, cô chậm rãi vuốt ve vật nóng trong tay mình, êm ái, lặp đi lặp lại. Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc không cách nào nhịn được, liền khàn giọng gầm nhẹ: "Du Du, đừng như vậy! Cho anh vào đi......"
Gò má của Du Du vì động tình mà cũng trở nên có chút hồng hào: "Ừ, anh cầu xin em sao? Anh cầu xin em đi!"
Vật vĩ đại trong lòng bàn tay cô ngày càng trở nên cứng rắn nóng bỏng.
"Anh xin em......Du Du......" Bạch Ngôn Sơ nhắm mắt lại, hô hấp rối loạn, khuôn mặt anh tuấn mê người kia hoàn toàn bị lửa Dụς ∀ọηg thiêu đốt.
Du Du lần nữa dùng sức ma sát, nhắm mắt lại, sau đó Du Du cầm lấy vật nóng rực đó đưa vào trong cơ thể mình. Khi cứng rắn của anh đưa đến dienđanlqđ sát cửa tiểu huyệt thì cô lại nghe người đàn ông nằm dưới người mình nói: "Du Du, sau này đừng nên rời xa anh......"
"Đây là anh cầu xin em?" Cô thở hổn hển, dung giọng nói gấp gáp hỏi, cũng bắt đầu dùng sức lay động thân thể của mình. Theo chuyển động của cô, nơi kết hợp giữa cơ thể hai người cũng bắt đầu ma sát theo tiết tấu.
Cô muốn thấy bộ dáng anh vì cô mà ý loạn tình mê. Vì cô mà điên cuồng, vì cô mà sụp đổ.
Tình triều lại dâng trào, cô cảm thấy sâu trong cơ thể mình tiết ra chất dịch nóng bỏng ẩm ướt, da thịt toàn thân thoáng chốc lên cao, một loại cảm giác như thiêu đốt đẩy cô lên giữa không trung. Tại đường hầm ấm nóng trơn trượt, cái cứng rắn của anh tiếp tục vào sâu hơn, sâu hơn nữa, làm cho tiểu huyệt của cô như muốn vỡ tung ra.
Người đàn ông phía dưới bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga vui sướng.
Cô cưỡi trên người anh càng làm cho thân thể rung động kịch liệt, giống như cảm giác lắc lư khi ở trên ngựa. Cảm giác gần như hôn mê hít thở không thông làm cho cô cảm thấy mơ hồ.
Thật sự đúng là cô đang chinh phục anh sao?
Tiếng gầm nhẹ của anh cùng với tiếng thở gấp gáp của cô, rất nhanh hòa làm một. Đến lúc sắp sức cùng lực kiệt, Bạch Ngôn Sơ đột nhiên mạnh mẽ đâm vào, thẳng tắp đi vào nội hạch của cô. Cô "A" lên một tiếng, gần như ngã xuống từ trên người anh.
Vì tránh khỏi việc ngã cuống, hai tay của cô bấu mạnh vào da thịt anh, làm cho anh than nhẹ vì đau.
Qua cơn đau, anh mở mắt ra thở nhẹ, nở nụ cười mê người sau khi được thỏa mãn Dụς ∀ọηg ra: "Du Du, cảm giác được không? Em thử xong rồi thì đến lượt anh thử nhé!" -
Anh lật người, đè người vẫn chưa kịp phản ứng là cô đây xuống.
Du Du cảm thấy rất mệt mỏi, con ngươi láo lien thở gấp gáp, khẽ gọi: "Đừng......"
Đôi môi của Bạch Ngôn Sơ rất nhanh đã chặn lấy đôi môi anh đào của cô, lần nữa hôn cuồng nhiệt. Môi lưỡi đan vào nhau mang đến kích tình mới, anh cúi người xuống, tiến vào tiểu huyệt vẫn còn ẩm ướt của cô.
Chất lỏng từ cánh hoa rỉ ra, Du Du cũng không có cách nào khống chế được mình. Trong cơn thủy triều, cô bị dìm ngập, theo anh rung động từng lần từng lần một, cô hét to tên của anh.
Bắt đầu khởi động tình triều vùi lấp hai người. Sự chinh phục điên cuồng cùng với cảm giác vui sướng đến tột cùng, giống như ngọn dienđanlqđ lửa kích tình.
Môi của anh thì thầm ở bên tai cô, không ngừng hỏi "Du Du, em yêu anh đúng không? Đúng không?"
Anh hỏi hết lần này tới lần kkhác, nhưng một lần hỏi lại là một lần hung hăng đâm vào.
Ánh mắt Du Du trở nên mê loạn đưa tay nắm lấy bờ vai trần của anh, căn bản không có cách nào trả lời anh.
=== ====== =======
Kích tình đi qua, Du Du xuống giường đi tới phòng tắm dùng nước ấm rửa sạch thân thể của mình.
Cô không muốn làm cho trong cơ thể mình có lưu lại vật của Bạch Ngôn Sơ. Tối thiểu, lúc này cô không muốn.
Tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Đệm giường xốc xếch lộn xộn như tuyên cáo hai người vừa mới trải qua một trận ác chiến, cô cười cười, ngồi ở trên mép giường.
Bạch Ngôn Sơ mệt mỏi mở hai mắt ra, nhìn cô, dùng giọng nói khàn khàn như cũ hỏi: "Du Du, em thật sự đồng ý việc quay lại với anh?"
Tựa hồ như đang xác thực chuyện gì đó.
Du Du cười quyến rũ: "Trước tiên anh đồng ý em một chuyện, không làm được em tuyệt đối không suy nghĩ đến chuyện tái hợp của chúng ta."
Bạch Ngôn Sơ khẽ cười, đưa tay bắt chéo sau ót, "Em nói đi."
"Đoạn tuyệt quan hệ với Giang Tâm Di! Không thể có bất kỳ dây dưa rễ má nào với cô ta, kể cả đứa bé kia!"
Anh có đồng ý không? Trong lòng Du Du thật ra thì không chắc chắn.
"Được, anh đồng ý với em! Chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, anh sẽ làm."
Trong lòng Du Du chấn động: Anh lại có thể sảng khoái đồng ý như vậy?
Thế nhưng anh lại cau mày hỏi: "Vậy em cũng phải đồng ý với anh, không nên đi với Kha Triết Nam không phải sao?"
Du Du cười lạnh: "Là do anh nợ em, chuyện của em anh không thể quản!"
Bạch Ngôn Sơ cười quỷ dị nói: "Anh không quản được em, thì anh sẽ quản cậu ta."
Du Du nóng nảy, nhìn anh nói, "Anh không thể đi gây sự với Tiểu Nam!"
"Sau này không nên ở trước mặt anh nói biệt hiệu của người đàn ông khác." Nụ cười của anh càng ngày càng lạnh lẽo, thân thể lại càng ngày càng đến gần cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền dienđanlqđ bị anh một tay kéo ngã xuống giường, bị anh hung hăng ôm vào trong иgự¢.
Bờ má dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ trơn bóng rắn chắc của anh, theo hô hấp phập phồng của anh, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.
Đáy lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Tiếp đó, bọn họ ai thắng ai thua?
Anh cái gì cũng chưa nói ra!
Anh đột nhiên cười: "Du Du, thật ra thì anh hiểu biết rõ, em có phòng bị với anh."
Trong lòng Du Du căng thẳng. Anh đã biết?
Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn anh: "Vậy là anh không phải muốn một cước đạp bay em xuống giường sao?"
Thế nhưng anh lại cười cười, hôn một cái lên trán cô nói: "Điều này đã cho thấy Du Du đã trưởng thành, là chuyện tốt, tại sao anh phải tức giận?" Sau đó anh lại ôm sát cô, thâm sâu nói, "Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của anh đi với em."
"Con của anh thì sao?" Du Du cố ý kích thích anh.
"Đứa bé kia không phải của anh!" Anh giả vờ tức giận, sau đó lại nhẹ nhàng Ϧóþ cái ௱ôЛƓ của cô.
Bại hoại! Cô hung hăng đá anh ở trong chăn.
Anh dịu dàng cười nói: "Được rồi, ngủ đi! Ngày mai sẽ trả hết nợ!"
"Biến thái!" Cô mắng, mặt lại dán Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
=== ====== ========
Ngủ say sưa đến trời sáng, Du Du mới lưu luyến từ trong chăn ngồi dậy. Bạch Ngôn Sơ đã một thân quần áo chỉnh tề, vén màn cửa lên mỉm cười nhìn cô: "Đã chín giờ rưỡi rồi."
Cô ngáp dài nói: "Sáng hôm nay không tới công ty nữa. Quá mệt nhọc, muốn xin nghỉ."
"Anh gọi em hai lần rồi, em vẫn ngủ, còn trách ai?" Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liền cầm lên nhận điện: "A lô? Lão gia tử!" Khóe mắt liếc qua người phụ nữ đang nằm trên giường.
Du Du nghe thấy vậy liền khẩn trương, làm thế nào đây? Có lẽ là bị cha biết mình qua đêm không về nhà rồi.
Bạch Ngôn Sơ nói tới chỗ này khóe miệng dâng lên một tia dương dương tự đắc: "Du Du? A, không có việc gì! Cô ấy ở chỗ con.
"
Du Du hận không thể lập tức đứng dậy chặn miệng của anh lại! Anh dám nói cô tối qua ở qua đêm với anh?
Bạch Ngôn Sơ khẽ liếc nhìn cô: "A…? Ngài muốn nói chuyện với cô ấy?"
Du Du liều mạng khoát tay.
Bạch Ngôn Sơ hiểu ý, nói: "Vâng, cô ấy ở trong phòng vệ sinh. Không có việc gì, ngài cứ yên tâm đi!"
Du Du đợi đến khi anh cúp điện thoại, hung hăng trợn mắt: "Anh muốn ông ấy mắng ૮ɦếƭ tôi sao?"
"Không biết tại sao, ông ấy nghe thấy anh nói em ở chỗ anh, không biết có bao nhiêu yên tâm!"
Du Du ngay cả liếc mắt cũng không nhìn anh: "Cút ngay!"
Anh vòng tay qua vai cô, cúi đầu xuống, "Du Du, về sau thời gian rảnh của anh đều dành cho em!"
Trán của hắn cụng vào trán cô, mùi thơm của thuốc cạo râu xộc vào mũi cô. Còn có mùi nước hoa thanh nhã ở cổ áo anh, tất cả mọi thứ, thật dienđanlqđ ra thì đều là mùi hương quen thuộc.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, cô ngửi thấy những mùi này lại cảm thấy đau đớn. Bởi vì hận, những mùi này đều làm cho cô cảm thấy bận tâm.
Du Du tươi sáng cười một tiếng: "Vậy, anh phải nói được là làm được, đừng cho là em sẽ giống như trước đây."
Anh cười kéo cô lên: "Mau dậy đi ăn sáng đi, ăn xong anh chở em tới công ty."
=== ====== =======
Dùng xong bữa sáng, hai người đi về phía gara. Bạch Ngôn Sơ vừa đi, vừa cúi đầu nhìn cỏ ở dưới chân.
Du Du không biết anh đang làm gì, hỏi: "Anh làm sao vậy? Nhìn cái gì thế?"
"Sao anh lại cảm thấy cỏ hôm nay lại không giống như thường ngày?" Anh cau mày nói, giọng nói cũng trở nên trầm xuống.
Du Du cúi đầu nhìn qua nhìn lại, cảm thấy không có gì khác thường, nói: "Không khác nhau gì cả!"
"Chắc hẳn có người đã tới đây, phần cỏ này như bị người khác dẫm đạp lên. Sân cỏ này mấy ngày trước vừa mới làm xong, nên thoạt nhìn rất trơn nhẵn mới đúng."
"Có người đến đây?" Du Du không khỏi cảm thấy cả người lạnh run.
Bạch Ngôn Sơ đưa tay, nhấn khóa cửa gara. Sau khi cổng mở ra, Du Du che miệng lại hét lên.
Trên đầu xe của Bạch Ngôn Sơ, có một cái đầu khô lâu, phía trên còn cắm một cây chủy thủ. Nói đúng hơn, trên cây chủy thủ còn đính một tờ giấy màu vàng.
Du Du cảm thấy có chút bỡ ngỡ: "Cái gì vậy? Là ai làm?"
Sáng sớm lại thấy được thứ kinh khủng như vậy, thật đúng là đại cát đại lợi!
Bạch Ngôn Sơ mím môi, nhẹ nhàng cầm cái đầu lâu plastic kia lên, rút tờ giấy ra nh ìn:
"Bạch Ng ôn Sơ, bảo bà mẹ già của may và vợ mày cẩn thận một chút! Chớ hả hê! Đi đường cẩn thận!"
Anh cười nhạt, vô cùng khinh thường xé tờ giấy đi, những mảnh giấy bay vào trong gió.
Du Du kinh ngạc hỏi: "Cái gì vậy? Phía trên viết cái gì?"
Sao anh lại xé tờ giấy nhanh như vậy?
"Trò chơi nhỏ mà thôi! Chỉ là, Du Du......" Anh nói tới chỗ này thì giọng nói trầm xuống, "Về sau phải bảo vệ mình cho tốt! Buổi tối không được ra ngoài một mình, có chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho anh!"
Du Du ngẩng đầu, đối với cái nhìn sâu xa thâm thúy của anh vừa hiểu vừa không.
Một tay anh vòng quang hông cô, ở bên tai cô lạnh lung nói: "Nhớ, không nên tiếp xúc quá gần với ngưuời của Kha gia! Nhớ đấy!"
Trong lúc cô đang sững sờ, anh đã buông cô ra, lấy điện thoại ra nhấn số: "A Cường! Ừ, tối hôm qua có người lẻn vào gara nhà tôi, đoán chừng là dienđanlqđ bò qua ống thông gió, tặng kèm vài thứ đáng ghét! Cậu điều tra một chút......"
Du Du chờ anh nói xong, khi*p đảm hỏi anh: "Là Đông Hưng làm sao?"
"Xem ra em cũng không phải ngu ngốc!" Anh cười sờ sờ đầu của cô, giống như đang vuốt đầu một đứa bé ngoan.
"Rốt cuộc bọn anh đồng ý Đông Hưng cái gì?" Cô nhìn anh hỏi, giọng nói dồn dập.
Anh thu nụ cười lại: "Em không cần phải biết quá nhiều. Dù sao, anh và cha em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc