Chồng Trước Có Độc - Chương 21

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Bạch Ngôn Sơ dừng cười, nói: “Nhanh đi tắm đi, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi, ngày mai có lẽ sẽ khỏi.”
“Anh mau đi ra!” Cô che *** lại nói.
“Thật sự không cần anh phục vụ?” Thế nhưng anh lại dùng giọng rất nghiêm túc để hỏi, mặc dù cô nhìn ra trong mắt của anh vụt qua tia xấu xa.
Cô lại bắt đầu chọc anh rồi, “Xem ra anh phục vụ Giang Tâm Di không tệ lắm!”
Bạch Ngôn Sơ đưa tay *** ngủ của cô ra, nói: “Nước được rồi, đi đi!”
Áo ngủ tơ tằm màu tím được cởi ra. Anh lại đặt một tay lên vai trắng như tuyết của cô hỏi: “Cái này cũng muốn anh cởi sao?” Sau đó nhếch môi cười.
Mặt cô đỏ lên, muốn mắng chửi nhưng lại cảm thấy không có sức.
Anh cười một tiếng, rồi giúp cô cởi váy ngủ ra......
Cô nhắm mắt thật chặt, tăng tốc độ hít thở gần như muốn hít thở không thông. Ngón tay hơi lạnh của anh chạm qua *** trơn bóng trắng muốt của cô, giống như mang theo dòng điện, ma sát làm cho cô run rẩy.
Không khí trong phòng tắm, phút chốc trở nên mập mờ.
Anh cầm váy ngủ của cô, ở sau cổ của cô nói: “Tốt lắm, anh sẽ đợi ở bên ngoài, em đi tắm đi!”
Hơi thở nóng rực của anh cứ phả ở sau cổ cô, làm cho nhịp tim của cô đập kịch liệt, có chút choáng váng, không nhịn được nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhưng anh đã đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
=== ====== =======
Tắm nước nóng xong, cô cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Du Du đi ra khỏi phòng tắm, thấy Bạch Ngôn Sơ *** khoác, chỉ mặc áo sơ mi, ngồi ở trên mép giường nói chuyện điện thoại. Khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, có vài phần không vu
Cuối cùng anh là nói như vậy, “Em mau ngủ đi, thời gian cũng không sớm, hai ngày nữa rảnh anh sẽ tới thăm em.” Liền ngắt điện thoại.
Du Du đoán được anh gọi điện thoại cho Giang Tâm Di, liền tiến lên phía trước cười lạnh: “Bảo bảo nhớ cha à? Lúc này anh vẫn còn ở chỗ tôi, cô ta có tới tìm người hay không? Hôm nay tôi bị bệnh, không còn sức cùng cô ta đấu khẩu đâu, tôi khuyên Bạch tiên sinh trước tiên trở về chăm sóc cô ta đi!”
Bạch Ngôn Sơ để điện thoại di động xuống, đưa tay phải lên cởi nút cài của áo sơ mi, nói: “Anh cũng đi tắm.” Trong khi nói chuyện đã *** sơ mi ra, rất tiêu sái ném lên giường
Dáng người của anh rất khá, mặc dù bình thường mặc quần áo vào nhìn tương đối thon gầy, nhưng bắp thịt tương đối kiên cố. Trước kia khi tức giận cô thường P0'p cánh tay của anh, thường thường éo một lúc mới thấy đau.
Nghe A Sơn nói, Taekwondo của Bạch Ngôn Sơ rất lợi hại, hơn nữa anh đã từng đánh nhau.
Dáng vẻ của Bạch Ngôn Sơ khi đánh nhau như thế nào? Du Du vẫn rất khó để tưởng tượng ra.
Nghe được tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô hoảng hốt, quấn chăn thật chặt che thân thể lại.
=== ====== ====== ====
Bạch Ngôn Sơ khoác áo choàng tắm màu trắng đi ra, cả người tản mát mùi tinh dầu hoa oải hương, tóc vừa mới được sấy khô, khối bắp thịt trước *** lộ ra, làm cho người tim đập rộn lên. Phụ nữ và đàn ông sau khi tắm, đều mang vẻ dụ hoặc lớn nhất.
Thấy anh đến gần, Du Du đỏ mặt khẩn trương, liền ngồi dậy, hỏi: “Anh thật sự không đi à?”
“Tới đây ——” Anh cười vươn tay ra, không để ý tới phản kháng sờ lên trán của cô. Phát hiện đã không còn nóng nữa, anh mới gật đầu một cái, “Tốt lắm.”
Du Du đỏ mặt nói: “Cái gì tốt? Tôi còn là bệnh nhân đó!”
Bạch Ngôn Sơ cũng vén chăn lên giường, nói: “Còn có tinh thần mắng chửi người, em lừa ai vậy?” Nói xong cũng nằm xuống giường
Du Du cảm thấy phiền não. Cô hận anh, muốn đuổi anh đi, thật ra là bởi vì cô không cách nào thản nhiên đối mặt với anh.
Bạch Ngôn Sơ lật người, cái giường cũng khẽ lung lay. Du Du nói lớn tiếng: “Anh đừng lộn xộn! Đầu tôi bị đau!”
Anh lại gần, bàn tay để trên đầu cô, cười nói: “Ừ, thật sao? Vậy tôi giúp em xoa P0'p đầu!”
Ngón tay của anh xoa P0'p có quy luật, cô cảm thấy máu trên cơ thể mình được lưu thông thông thuận, hô hấp càng thêm thoải mái.
Thật đúng là không nhìn ra anh còn có thể phục vụ cái này, liền không nhịn được nói châm chọc: “Lúc này anh nên ôm Giang tiểu thư ở trên giường ngọt ngào chứ? Sao lại chạy đến nơi này, làm tôi cảm thấy mình mang tội nghiệt nặng nề vậy?”
Bạch Ngôn Sơ hình như bắt đầu tức giận, liền hung hăng nhấn mạnh vào huyệt thái dương của cô, làm cô đau đến thất thanh hô lên: “Tên Biến th' ૮ɦếƭ tiệt!”
Tại sao mỗi một lần nhắc tới tên của người phụ nữ kia anh liền nổi giận? Không cần phải nói cũng biết, chính là vì đâm đúng chỗ đau của anh!
Cô vội vàng dịch sang bên kia, “Tôi muốn ngủ! Thật sự rất mệt mỏi!”
Cô có chút sợ anh rồi. Một giây trước còn là ôn hòa như mưa phùn gió xuân, một giây kế tiếp liền lãnh khốc như mưa to gió giật.
Anh thấy cô có chút hốt hoảng, liền nhếch môi cười: “Sao em lại sợ tôi như vậy?”
Miệng cô cứng rắn: “Tôi không để ý đến anh!”
Thế nhưng anh lại theo Logic của mình nói, “Em sợ tôi! Nhưng cũng tốt thôi, sợ dù sao cũng tốt hơn là không có cảm giác gì.” Nói xong lật người về bên kia
Du Du thấy tạm thời yên tĩnh, mới an tâm nhắm mắt. Dù sao cũng là bệnh nhân nên thể lực suy yếu, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Nhưng thời điểm cô đang mơ màng ngủ, lại bị người khác lay tỉnh.
Cô vừa mở mắt liền vô cùng nóng nảy: “Bạch Ngôn Sơ anh thành tâm muốn tôi ૮ɦếƭ phải không?”
Người đàn ông kia lại nói: “Trước lúc đi ngủ em quên uống thuốc!” Sau đó đưa một ly nước ấm cùng mấy viên thuốc cho cô.
Du Du cau mày: “Tôi đã khỏe hơn rồi, không muốn uống thuốc.”
Bạch Ngôn Sơ lại cố nén cười nói: “Mới vừa rồi ai đã nói mình là một bệnh nhân?”
Lúc này Du Du mới ý thức được mình trúng bẫy của anh, liền hung hăng trừng mắt nhìn anh, dùng chân đá anh ở trong chăn. Anh cười một tiếng, nói: “Nhanh lên một chút! Ngày mai nếu như không tái phát thì có thể dừng thuốc.”
Cô đành ấm ức uống thuốc, uống nước. Anh cầm lấy cái ly, cất xong, hai người nằm xuống.
Ngủ say sưa không biết bao lâu, Du Du chìm vào trong một cơn ác mộng. Trong mộng, Giang Tâm Di lôi kéo Bạch Ngôn Sơ đi tới trước mặt cô, chỉ về phía chóp mũi của cô, dùng lời nói chanh chua ác độc nhất thế gian hung hăng mắng cô
Du Du rất muốn nói lại, nhưng một chữ cũng nói không ra được. Ngược lại dùng ánh mắt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn Bạch Ngôn Sơ, thế nhưng anh lại bình thản, giống như tất cả mọi chuyện không hề liên quan tới anh.
Ánh mắt ác độc của Giang Tâm Di giống như cái bàn là nóng rực rơi trên mặt cô, cũng in ở trong lòng cô: “Đường Du Du, tại sao cô lại có được tất cả? Loại người như cô thật đáng ૮ɦếƭ! Đáng ૮ɦếƭ!”
Du Du bịt tai lại, tuyệt vọng xoay người đi, dưới chân lại trơn trượt, cô té xuống bậc thang cẩm thạch.
Trong phút chốc lúc ngã xuống đất, cô vỡ đầu chảy máu dùng hết sức lực hét lên: “Chờ đó! Tôi sẽ quay trở về tìm các người!”
Đột nhiên cô giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy phát hiện đôi tay của mình bị người ta nắm lấy rồi.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ ngọn đèn màu da cam chiếu sáng, lúc này Du Du mới thấy rõ tay của mình bị Bạch Ngôn Sơ nắm lấy.
Anh hỏi: “Sao vậy? Em gặp ác mộng sao?” Nói xong mới dần dần buông lỏng cánh tay đang cầm tay của cô.
Dưới ánh đèn, cô thất thần nhìn gương mặt tuấn nhã kia, Du Du lại nhớ lại đến Bạch Ngôn Sơ ở trong mộng, không khỏi rét lạnh trong lòng, liền vội vàng nhắm mắt lại.
Bạch Ngôn Sơ nhìn ra cô còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ của cơn ác mộng, liền đưa tay lên ôm lấy cô vào trong ***, khẽ nói: “Không có chuyện gì! Mơ thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?”
Du Du hít một hơi thật sâu, không lên tiếng. Cô dĩ nhiên sẽ không nói cho anh biết, cô vừa mơ thấy kiếp trước mình ૮ɦếƭ như thế nào. Càng sẽ không nói cho anh biết, lần trước cô ૮ɦếƭ cũng là bởi vì anh và con tiện nhân đó.
Anh đương nhiên không biết chút nào, Đường Du Du đang ở trong *** anh lúc này, thật ra thì không còn là Đường Du Du của trước kia nữa, mà là một Đường Du Du khác, là Đường Du Du đã trùng sinh.
Cô rụt bả vai lại, không thể làm gì khác hơn là nói dối, “Tôi mơ thấy mình bị người ta ***, thật là sợ.”
Lồng *** kiên cố mà trơn bóng của anh quả thật làm cho cô cảm thấy rất thoải mái. Hơi thở kiên cường đặc trưng của đàn ông cùng với mùi đặc biệt từ cơ thể anh tỏa ra, làm cho tâm tình cô rối loạn.
Anh vỗ nhẹ trên lưng của cô, dịu dàng nói bên tai cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Cô nằm ở trước *** anh, lấy tay nhẹ nhàng ấn trước *** anh hỏi: “Bạch Ngôn Sơ, tại sao đột nhiên anh lại đối xử với tôi tốt hơn trước kia?”
Vì cái gì mà anh dò xét cô?
Có lẽ, anh chỉ là không bỏ được tài sản của Đường gia cùng mấy chục tỉ tài sản của Hoa An. Cho nên, anh mới giả vờ đối tốt với cô, sẽ không coi cô vợ trước này như người dưng, tối thiểu là không để cho Đường Hạc Lễ phải thất vọng.
Thậm chí, cô cũng biết rõ, cha thật ra không đồng ý hai người bọn họ ly dị.
Có lẽ là cảm nhận được động tác khẽ trêu chọc của cô, hô hấp của anh dần trở nên gấp gáp, “Du Du, không nên đi cùng người đàn ông khác, nhất là cái tên họ Kha kia.”
Du Du lại một lần nữa thất vọng. Anh còn không muốn trả lời vấn đề!
Cô rời khỏi ***g *** anh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Nhưng, anh lại ôm cô, môi hung hăng đặt lên môi cô, điên cuồng *** má. Đầu lưỡi của anh bá đạo cuốn lấy *** của cô, cắn *** liên tục, làm cho cô gần như mất đi hô hấp.
Khó có thể chịu được nghẹt thở, cô rốt cuộc không nhịn được giơ tay véo cánh tay của anh. Anh nới lỏng tay, cô mới có thể thuận tiện hít thở một cái.
“Đừng động vào tôi...tôi là bệnh nhân.” Cô thở một hơi nói.
Tay của anh cũng đã đưa vào trong áo ngủ của cô, khàn giọng nói ở bên tai cô: “Nhưng anh không nhịn được nữa.”
Nói xong, một tay anh dò vào hông của cô, lần nữa hôn môi của cô, cằm, cho đến cổ. Tối nay cô hình như đặc biệt nhạy cảm, cả người liền phát run, nhỏ giọng ưm a, tay cũng không kiềm chế được mà vòng qua cổ anh.
Quần của cô đã bị anh cởi xuống, thân thể trơn bóng mềm mại bị anh một tay ôm vào trong ***. Anh cúi đầu xuống, dịu dàng *** *** hai nụ hoa như hai hạt gạo vì bị K**h th**h mà dựng đứng lên của cô, cô không chịu nổi sự trêu đùa như vậy, liền phát ra một *** rỉ động tình mời gọi.
Bạch Ngôn Sơ một tay nâng nâng eo thon của cô, ở bên tai cô thở dốc nói: “Thả lỏng một chút, sẽ thoải mái hơn.”
Cô bởi vì động tình mà ánh mắt ngấn nước, đôi con ngươi trong veo dịu dàng như nước, càng lộ ra vẻ quyến rũ mê người. Chỗ sâu thẳm của thân thể cũng dần dần có phản ứng, bắt đầu ẩm ướt nóng ran. Cả người dần trở nên tê dại, mặc cho anh đienanlqdss tiếp tục khẽ hôn vuốt ve. Anh tiếp tục nâng hông của cô lên, sau đó đưa vật đã sớm trở nên cứng rắn nóng rực kia vào tiểu huyệt của cô......
Một lần tiến vào –rút ra cô lại kêu lên, liền lập tức cảm nhận được nơi nóng rực của anh mạnh mẽ luận động sâu trong cơ thể cô. Cô nhắm mắt lại, khẽ ***, mái tóc dài tán loạn. Cô động tình hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng, cả người giống được đưa lên tận chín tầng mây.
Thân thể của cô không bị cô khống chế, cô cũng không có cách nào khác.
Bạch Ngôn Sơ tăng them lực đạo đè xuống, để cho mình cùng với cô càng dán chặt hơn. Lúc lên lúc xuống, cô càng ngày càng ẩm ướt hút chặt lấy anh làm anh mừng như điên, cũng làm cho anh ***.
Trên chiếc giường lớn không ngừng đung đưa kịch liệt, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng khung cảnh, hai cơ thể trẻ tuổi đẹp đẽ *** đang quấn lấy nhau, trong không khí ngập tràn mùi vị T*nh d*c mãnh liệt.
Chìm trong kích tình, Du Du cũng không biết người đàn ông này sẽ ra vào trong cơ thể cô bao lâu, chỉ cảm thấy nơi ấm nóng sâu thẳm kia có từng đợt sóng nhiệt dâng trào, đau đớn và khoái cảm đan xen vào nha.
Mồ hôi từng giọt từng giọt một từ ấn đường cô chảy xuống, gò má bởi vì cơn sóng triều K**h th**h mà trở nên ửng đỏ.
Lúc đó đột nhiên anh hung hang đâm vào, cô cảm thấy thân thể bị anh bá đạo xuyên qua, năng lượng trong phút chốc được giải phóng, cả người trở nên mềm nhũn, liền hét to tên của anh rồi ngất đi.
Kế tiếp sau đó không biết qua bao lâu, cô mới loáng thoáng cảm thấy có người dịu dàng vuốt trán và sau gáy cô, sau đó cái loại cảm giác êm dịu đó lan tỏa toàn thân. Rồi sau đó, cô chìm vào trong giấc ngủ say.
Cuối cùng cô bị người khác lay tỉnh.
Vừa mở mắt, liền bị ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu vào nên khó có thể mở mắt được, bên tai là tiếng cười không có chút thiện chí của Bạch Ngôn Sơ: “Ngủ giống như heo vậy.”
Du Du dụi mắt, phát hiện mình đã mặc quần áo ngủ vào rồi. Chửi thầm trong lòng: Tên khốn này, làm xong chuyện xấu còn mặc quần áo vào cho người khác!
Nhưng cả người vẫn còn yếu ớt vô lực, vốn là bị cảm, rồi lại bị anh hung hăng giằng co. Nhớ tới liền tức giận, trợn mắt nói: “Anh đúng là Biến th', đối với bệnh nhân vẫn không buông tha.”
Nhưng, anh lại *** với mình dưới tình trạng mình chưa khỏi bệnh hoàn toàn, chẳng lẽ anh không sợ lây bệnh hay sao?
Thế nhưng anh lại hùng hồn nói: “Không phải do em dụ dỗ anh sao? Giơ tay sờ loạn trên người anh, em không biết là không được sờ lung tung trên thân thể đàn ông sao?”
Rồi sau đó lại bưng tới cho cô một ly sữa nóng, nói: “Uống sữa bổ sung thể lực đi!” Sau đó lại cúi đầu nhìn cô nói, “Tối hôm qua anh cũng rất biết điều, biết em ngã bệnh liền thông cảm cho em!”
Du Du tức giận, thuận tay cầm cái gối lên ném về phía anh: “Cút!”
Bạch Ngôn Sơ cười tránh đi, nói: “Em nhanh uống sữa đi, anh đi nhờ chị Tiên chuẩn bị cho em chút đồ ăn nhẹ.” Nói qua rồi rời khỏi phòng ngủ.
Du Du ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy trong ***g *** như nổ tung.
Cô không thể mặc cho anh khí dễ như vậy. Cho dù cơ thể bị anh chiếm đoạt, nhưng tâm trí cô không thể kiềm chế được.
Ôm lấy cái gối, cô khóc.
Cô thề nhất định phải học cách thoát khỏi anh và nắm lấy anh trong lòng bàn tay.
=== ====== ====== =========
Sáu giờ rưỡi chiều, Bạch Ngôn Sơ và Tiễn Cường đi tới cao ốc Hoa An. Mới vừa bước được mấy bước thì thấy đối diện là một chiếc Bentley màu nâu sẫm, đứng trước xe là một người đàn ông cao gầy. Hắn ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, đeo mắt kiếng gọng vàng, cho dù không nói gì nhưng khóe miệng vẫn cong lên, cho người ta có càm giác hắn là một người dễ gần.
Tiễn Cường đến gần Bạch Ngôn Sơ, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói: “sư gia Chu Tiểu Thanh của ‘Đông Hưng ’.” (sẽ giải thích ở dưới, ở đây mình nghĩ nên để nguyên)
Bạch Ngôn Sơ đứng thẳng người, lạnh nhạt nhìn người đàn ông kia.
“Đông Hưng” là một trong ba tổ chức lớn nhất của Hương thành, cùng với “Vinh Thịnh”, “Long Phong” được gọi là tam đại tổ chức của Hương thành.”Đông Hưng” với gần mười năm phát triển rất lớn mạnh, ban đầu mạnh mẽ thâu tóm mấy chục tiểu bang hội ở bến tàu, còn mở vài chỗ ăn chơi và các sòng bài lớn, còn chiêu mộ số lượng lớn nhân lực. Trong lúc nhất thời, “Vinh Thịnh” cùng”Long Phong” cũng khó có thể đuổi kịp.
Người đảm nhiệm đời trước của “Đông Hưng” lão đại Lý Diệu Long mắc bệnh ૮ɦếƭ, trợ thủ đắc lực Trần Hổ với ưu thế chiến thắng tuyệt đối, đi thẳng lên ghế lão đại.
Trần Hổ hay còn gọi là “Tiếu Diện Hổ”, mặc dù mới bốn mươi mấy tuổi, lại bị người đời gọi là “Hổ Gia”. Người này bề ngoài ôn hòa, kì thực nội tâm ác độc, chuyên xử lý chuyện với thủ đoạn cực kỳ tàn ác.
Mà Chu tiểu Thanh, chính là sư phụ của Trần Hổ.
Bạch Ngôn Sơ nhìn Chu Tiểu Thanh đi vào, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi: “Chu sư gia, sao lại có thời gian rảnh rỗi chạy tới chỗ chúng tôi vậy?”
Chu Tiểu Thanh nâng mắt kiếng lên, ôn hòa cười nói: “Bạch tiên sinh, ngày mai Hổ Gia muốn mời cậu uống trà! Có một số việc muốn mời cậu giúp.”
Bạch Ngôn Sơ không nói gì, chỉ mỉm cười. Sóng mắt sâu thẳm, loại cảm xúc làm cho người ta không thể nhìn thấu được.
Sau lưng anh Tiễn Cường cười nói: “Chu tiên sinh, nghe nói ‘ Đông Hưng ’ gần đây mới nhập một lô hàng mới từ Đông Nam Á, có phải bên ngài định mượn đường của chúng tôi?”
Vẻ mặt Chu Tiểu Thanh thay đổi, nhưng vẫn cười nói: “Chúng tôi luôn luôn đối tốt với bằng hữu, không là chuyện có lợi cho cả hai bên chúng tôi sẽ không làm. Nhìn thấy Hổ Gia, mọi chuyện dễ thương lượng.”
Bạch Ngôn Sơ lại lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, tôi không cảm thấy quá hứng thú đối với chuyện của ‘ Đông Hưng ’.”
Chu Tiểu Thanh thấy vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng của anh, dĩ nhiên không phục, nhưng vẫn là cố nhịn, cười nói: “Vậy chúng tôi sẽ đi tìm Đường lão gia nói chuyện.”
“Hắn không rãnh.” Bạch nói sơ giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
Sắc mặt Chu Tiểu Thanh chuyển đen, liền khẽ gật đầu cười lạnh: “Bạch tiên sinh, cậu có lẽ là do còn quá trẻ tuổi. ‘ Đông Hưng ’ chúng tôi từ trước đến giờ có quan hệ mật thiết với Đường lão gia, ở thời điểm Long ca lại càng thân thiết! Hiện tại Hổ Gia rất chú trọng trao đổi với các vị, mọi người đều biết có cơ hội hợp tác là chuyện khó cỡ nào! Mặc dù nói Bạch tiên sinh là tổng giám đốc của Hoa An, nhưng nói đến chuyện lớn, chắc hẳn cậu vẫn phải hỏi ý kiến của Đường lão gia chứ?”
Câu nói cuối cùng kia rõ ràng là châm chọc.
Bạch Ngôn Sơ không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Chu tiên sinh, ‘ Đông Hưng ’muốn kết giao bằng hữu với ai tôi không biết, tôi chỉ biết, muốn mượn đồ của tôi không dễ dàng như vậy, bởi vì tôi muốn chứng kiến xem người mượn là sói hay là thỏ.”
Sắc mặt của Chu Tiểu Thanh càng thêm khó coi, cuối cùng hắn nặng nề “Hừ” một tiếng, nói: “Người trẻ tuổi, còn phải học hỏi!” Dứt lời xoay người đi về chiếc xe Bentley của hắn.
Đợi đến khi chiếc xe rời đi, Tiễn Cường mới nhỏ giọng nói với Bạch Ngôn Sơ: “Nghe nói ‘ Đông Hưng ’ gần đây mới nhập một nguồn băng phiến lớn từ Đông Nam Á, chuẩn bị lặng lẽ di chuyển đến nội địa. Nhưng bến tàu bên hắn đã bị cảnh sát đảo bao vây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền muốn nhận nguồn hàng đó từ người khác. Lần này, hắn nhất định là rất coi trọng chúng ta, mới muốn mượn bến tàu của chúng ta để vận chuyển nguồn băng phiến đó về nội địa.”
Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Trần Hổ chính là một lão hồ ly, bị hắn để mắt tới nhất định không có chuyện tốt. Tôi tuyệt đối sẽ không để chúng mượn bến tàu của bên ta làm chuyện đó!”
Tiễn Cường cười lớn nói: “Đó là đương nhiên! Nhưng, ngài cảm thấy nên làm cái gì? Lúc Chu Tiểu Thanh rời đi có vẻ rất tức giận! Young and Dangerous, tôi lo lắng......”
Bạch Ngôn Sơ cau mày làm hắn không dám nói tiếp, cười nói: “Lo lắng tôi gặp phiền toái phải khôn?”
TIễn Cường miễn cưỡng cười cười, trong nụ cười có biểu lộ vẻ lo âu.
Bạch Ngôn Sơ lại không cho là đúng mà than nhẹ: “Mạng của tôi đã giao cho Đường lão gia rồi, nếu có thể vì ông ấy mà ૮ɦếƭ, cũng không uổng phí cuộc đời này.”
TIễn Cường đột nhiên cười hỏi: “Bạch tiên sinh vẫn thích Đường tiểu thư?”
Bạch Ngôn Sơ trừng mắt với hắn: “Lúc nào thì cậu trở nên nhiều chuyện như vậy?”
Tiễn Cường gãi gãi đầu, cười khờ khạo: “Thật xin lỗi, tôi nhiều chuyện.”
Bạch Ngôn Sơ xoay người nói: “Đi thôi!”
=== ====== ====== =====
Tối hôm đó Du Du mời Kha Triết Nam ra ngoài ăn cơm tối. Từ Thi Thi nói muốn đi đánh golf với cha mẹ, không đi được.
Du Du và Kha Triết Nam ngồi ở trong phòng ăn xoay tròn tầng 58 của tòa cao ốc Hải Thiên. Cô từ tốn ăn salad gan ngỗng, mà kha triết nam lại tâm tình mơ hồ, vẫn ít nói kiệm lời.
Ăn xong đồ ăn, cô hỏi Kha Triết Nam ngồi đối diện: “Cậu nói cho tớ biết, ngày tớ bị bệnh ấy, Bạch Ngôn Sơ có gây khó dễ cho cậu không?”
Gò má của Kha triết nam có chút ửng đỏ, nói: “Tớ không nói, cậu không cần quan tâm.”
Du Du đặt dao nĩa xuống nói: “Cậu không nói, vậy thì nhất định là anh ta đã gây khó dễ với cậu.” Nói xong liền cầm lên điện thoại di động của mình.
“Này!” Kha triết nam vội vàng đè bàn tay đang muốn nhấn điện thoại của cô.
Du Du lại lẽ thẳng khí hùng nói: Sao vậy? Cậu bị khí dễ, tớ chỉ muốn thay cậu xả giận thôi mà!”
Kha Triết Nam cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chuyện của đàn ông, cậu không cần quan tâm.”
Du Du không thể làm gì khác hơn là để điện thoại di động xuống, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Tiểu Nam, đừng chấp nhặt với người như Bạch Ngôn Sơ! Cái tên quái dị kia, cậu mạnh bạo với anh ta cũng không được, mềm mỏng cũng không được! Dù thế nào đi nữa anh ta là tên Biến th', chúng ta không cần để ý tới anh ta.”
Kha Triết Nam lại nói: “Nhưng, anh ta muốn quấy rầy cậu thì sao? Nhất định muốn khống chế cậu thì sao?”
Du Du thấy giọng nói hắn có chút gấp rút, liền cười nói: “Chúng ta không cần thảo luận về người này! Ăn cơm đi!”
Kha Triết Nam lại vô cùng không phục: “Anh ta quấy rầy cậu như vậy...cậu vẫn còn có thể chịu được, chẳng lẽ cậu còn muốn làm lại từ đầu với anh ta?”
“Ai nói muốn cùng anh ta làm lại từ đầu hả?” Du Du cười khổ.
“Vậy tại sao cậu không dứt khoát cự tuyệt anh ta?”
Du Du lần đầu phát hiện Kha Triết Nam bởi vì chuyện của mình mà vô cùng lo lắng và kích động, không khỏi có chút kỳ quái: “Không phải tớ đã nói rồi sao? Người kia chính là tên Biến th'! Cậu không cần kích động đến thế!”
Nói xong vỗ vỗ mu bàn tay hắn, dịu dàng cười: “Cậu quan tâm tớ như thế...tớ rất cảm động. Nhưng, lần sau cậu không cần đối đầu với Bạch Ngôn Sơ, không đáng.”
Tình hình là mình đã edit đến C29 rùi nhưng mà lúc đọc lướt bản convert thì thấy C31, C32 và C33 có ba ngoại truyện về anh Sơ, có thể đọc xong 3 chương đó các bạn sẽ cảm thấy bớt ghét anh Sơ và thông cảm cho anh ấy hơn và các chương đó sẽ đi sâu vào miêu tả nội tâm của anh ấy, và vấn đề các bạn đang thắc mắc nhất về Ngôn Sơ và Giang Tâm Di cũng sẽ được giải đáp phần nào. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc