Chồng Trước Có Độc - Chương 15

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Chơi Trò Mập Mờ
Du Du trợn to hai mắt. Nói đùa? Không phải của anh ta thì là của ai? Nếu không, làm sao Giang Tâm Di có thể hùng hồn đến tìm mình cãi nhau? Thậm chí còn chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng?
Nếu không phải là ỷ vào việc trong bụng có con của Bạch Ngôn Sơ, cô ta chắc hẳn không dám làm như vậy?
" Du Du, bác nhất thời cũng không cách nào nói rõ với con! Nhưng, bác tin tưởng con trai của bác. Bác cảm thấy được nó sẽ không làm những chuyện này . Với lại, Tâm Di cũng là một minh tinh, rất nhiều công tử đại gia qua lại với cô ấy, nói không chừng. . . . . ." Con ngươi Chu Tuyết Phi lấp lánh nói.
Lúc này, A Phân bưng một chén thuốc đi tới nói: "Tới giờ uống thuốc rồi! Phu nhân!"
Du Du ngẩn người, sau đó cười nói: "Bác gái, bác uống thuốc đi! Con đi trước."
Chu Tuyết Phi có chút tiếc nuối cúi đầu, mỉm cười nói: "Cám ơn con hôm nay tới thăm bác, đi đường cẩn thận."
Du Du gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Trong đầu cô tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Chu Tuyết Phi lại một mực cho rằng đứa bé trong bụng của Giang Tâm Di không phải là của Bạch Ngôn Sơ?
Tỉ mỉ suy nghĩ, Bạch Ngôn Sơ chưa hề chính miệng thừa nhận đứa con của tiện nhân kia – là đứa bé của mình. Cho tới nay cũng chỉ là Giang Tâm Di luôn nói như vậy mà thôi.
Chẳng lẽ là Giang Tâm Di nhớ nhầm? Cùng nhiều người đàn ông lên giường còn tính nợ lên đầu anh?
Hay là Bạch Ngôn Sơ quỵt nợ không nhận? Nhưng nếu như thế anh cần gì phải quan tâm đứa bé trong bụng của Giang Tâm Di như vậy?
Càng ngày càng rối loạn. Nhưng dù có thế nào, có thể khẳng định một điều là: Bạch Ngôn Sơ rất thích Giang Tâm Di.
Lúc này, A Sơn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô: "Tiểu thư, nhanh như vậy sao?"
Du Du trừng mắt với hắn: "Mắc mớ gì tới cậu? Nhanh lên một chút, lái xe đi."
A Sơn cười cười, đi mở cửa chuẩn bị lái xe.
=== ====== ========
Hơn hai tháng trôi qua.
Du Du vẫn trải qua cuộc sống bận rộn mà phong phú như cũ, công ty còn tổ chức cho bọn họ đi Hokkaido ở Nhật Bản du lịch một lần. Mặc dù Du Du đã sớm đi đến đó, nhưng cùng nhiều người đi như vậy là lần đầu, cảm thấy rất là vui vẻ.
Sau khi từ Hokkaido trở về, Từ Thi Thi nói cho cô biết: kinh nguyệt của cô ấy vẫn chưa đến, vẫn còn tìm bác sĩ điều trị.
Du Du thở dài nói: "Tớ đi kiểm tra với cậu một chút, hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Thi Thi lại nói: "Lần trước bác sĩ kia nói bệnh của tớ không vội vàng được, cần tĩnh dưỡng thật tốt, có lẽ phải chờ nửa năm nữa mới có thể hoàn toàn tốt lên!"
Du Du cười nói: " Ngày mai tớ sẽ đi với cậu, giới thiệu cho cậu một bác sĩ tốt hơn."
Sáng sớm hôm sau, Du Du đi cùng Từ Thi Thi đi khám bệnh. Không biết vì sao, lúc bọn cô đang khám thì lại ᴆụng phải Giang Tâm Di đang chuẩn bi khám.
Thật đúng là xúi quẩy, khi cô đưa Từ Thi Thi vào phòng khám của bác sĩ, liền thấy Giang Tâm Di bụng to đứng ở bên kia, đi theo phía sau là một người phụ nữ, thoạt nhìn thì có vẻ như là bảo mẫu.
Phụ nữ có thai hơn bốn tháng, gương mặt có chút sưng vù. Gương mặt hồ ly tinh của Giang Tâm Di, cuối cùng cũng xấu không ít.
Bên kia Giang Tâm Di đột nhiên khẽ nói với bảo mẫu điều gì đó, xem ra là muốn đi toilet
Du Du trong lúc bất chợt nảy ra một ý tưởng ác độc, liền cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện toại.
"A lô ?" Bên kia giọng nói của Bạch Ngôn Sơ truyền đến.
Du Du cố ý dịu dàng nói: "Bạch tiên sinh, làm sao anh có thể yên tâm để cho Giang Tâm Di đi khám thai một mình? Không sợ có cái gì sơ suất sao? Người cha như anh sao lại không chu đáo như vậy?"
Bạch Ngôn Sơ lại đổi đề tài: "Tại sao em không chịu nhận điện thoại của tôi?"
Gần đây anh ta luôn gọi điện thoại cho cô. Nhưng cô một cuộc cũng không nhận, dù thế nào đi nữa anh cũng không có ý tốt. Trừ không cho cô cùng Tiểu Nam chơi chung, sẽ không có ý khác.
Du Du cười lạnh: "Tôi không có quyền lợi và nghĩa vụ nhận điện thoại của anh! Tôi cũng rất bận!" Sau đó lại cố ý như bừng tỉnh hiểu ra nói, "Chỉ là anh so với tôi bận rộn hơn nha! Lại phải chăm sóc phụ nữ có thai, lại phải giải quyết chuyện của công ty! Đúng rồi, công ty như thế nào? Mảnh đất Thanh Điền kia anh lấy được chưa? Đã bại dưới tay tên ngốc Kha Triết Khôn đó rồi sao?"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Em đã nói cậu ta là tên ngốc rồi, như vậy tôi lại có thể thua cậu ta sao?"
Du Du cố ý nói: "Thật có lòng tin a! Bội phục!"
Bên kia anh đột nhiên hỏi: "Ừ, thân thể của em gần đây như thế nào?"
Du Du đầu tiên là ngẩn ra, cuối cùng mới phản ứng được: Anh ta nhất định là lo lắng đêm đó bọn họ sẽ để lại hậu quả gì?
Vì vậy, cô ngạo nghễ nói: "Yên tâm, tôi sẽ không giống Giang tiểu thư, lưu lại dấu vết. Không phải tôi đã nói sao? Lần đó là tôi chơi anh, cho nên làm sao có thể để lại hậu quả được? Tôi còn phải cảm tạ anh đã làm cho bản tiểu thư thỏa mãn như vậy!"
Bạch Ngôn Sơ trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Vậy thì tốt."
Anh đột nhiên trầm giọng xuống hỏi " Du Du, lúc trước có phải em đến thăm mẹ của tôi hay không?"
Du Du sững sờ, cười lạnh: "Đúng thì sao? Tôi đến thăm mẹ của anh là vì tình cảm, không liên quan gì tới anh!"
Bạch Ngôn Sơ cười cười, "Khó trách được, khoảng thời giannày mẹ của anh luôn miệng khen em."
Mặt Du Du đỏ lên, nói: "Dĩ nhiên, tôi là một người tốt như vậy, ai cũng khen tôi!" Trong lòng hung hăng nói: không như cái tên khốn khi*p này không cảm nhận được? Hừ!
Bạch Ngôn Sơ nói tiếp: "Xem ra, tôi thật sự muốn tìm hiểu về em thêm một lần nữa! Để cho anh suy nghĩ một chút, bắt đầu từ đâu thì tốt nhỉ?"
Du Du nghe được ra giọng nói của anh càng ngày càng mập mờ, liền lập tức cúp điện thoại.
Anh nghĩ muốn cùng cô chơi trò mập mờ? Anh cũng muốn?
Nếu anh nhất định chơi, như vậy sau khi cô trùng sinh, không ngại cùng anh chơi một lần. Về phần chơi như thế nào, cô còn chưa nghĩ ra.
Cô cười lạnh trong lòng: Bạch Ngôn Sơ, nếu như anh là người một chân đạp mấy thuyền. Nếu anh không buông tha cho Giang tiện nhân kia mà lại muốn chơi tôi...tôi nhất định khiến anh ૮ɦếƭ không nơi chôn thân.
Mười phút sau, cô rốt cuộc thấy được Từ Thi Thi đi ra, liền vội vàng tiến lên kéo cô hỏi: "Như thế nào? Bác sĩ Chung nói thế nào?"
Vẻ mặt tái nhợt của Từ Thi Thi rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, có chút ngượng ngùng cười nói: "Anh ấy nói bệnh tình của tớ đã có chuyển biến tốt. Lúc trước tớ không được nghỉ ngơi, khí huyết chưa đủ, dẫn đến hao tổn sức lực. Anh ấy nói, chỉ cần kiên trì uống mấy thang thuốc bắc, là sẽ tốt lại ngay."
"Vậy thì tốt! Bác sĩ Chung đúng là giỏi. Vậy cậu an tâm uống thuốc đi, chú ý thả lỏng tâm trạng."
Vành mắt Từ Thi Thi đỏ lên, nói: " Du Du, cậu đối với tớ thật sự quá tốt. Không có cậu, chắc tớ đã sớm sụp đổ rồi."
Du Du ôm vai của cô nói: "Chúng ta đều lận đận như nhau, đều bị đàn ông tổn thương. Nhưng, tớ tin tưởng, không có đàn ông chúng ta cũng sẽ vui vẻ. Chúng ta sẽ tìm được người thật lòng đối tốt với chúng ta!"
Từ Thi Thi nói tiếp: " Du Du, tháng sau tớ định đến nhà bác tớ ở New Zealand một thời gian, thuận tiện để tĩnh dưỡng thân thể."
Du Du thở dài nói: "Cậu đi rồi, tớ lại phải chiến đấu một mình."
" Còn Tiểu Nam ở với cậu mà! Ha ha, đúng rồi. . . . . ." Từ Thi Thi đột nhiên nhận ra, "Tiểu Nam không phải là đàn ông tốt sao?
Cậu. . . . . ."
Cô vừa quay đầu thì người bên cạnh đã biến mất!
"Này này, cậu ở đâu? Đường Du Du! Ở đâu rồi?" Cô gấp đến độ đầu óc choáng váng, liếc nhìn xung quanh tìm người.
Du Du núp ở khúc quanh sau tường, nghe cô kêu mới nhảy ra nói: "Từ đại mỹ nữ, cầu xin cậu không cần nghĩ tới phương diện kia có được hay không? Tiểu Nam là em của tớ, hiểu không?"
Từ Thi Thi nháy mắt mấy cái, giảo hoạt cười một tiếng: "Biết biết! Nhưng là gần đây lưu hành tình chị em. . . . . ."
"Cậu muốn ૮ɦếƭ? Lại nói tớ như vậy!" Du Du hung hăng cầm ví da lên ra vẻ muốn đánh.
Từ Thi Thi che miệng cười rồi chạy, Du Du đuổi theo kéo cô lại, cùng nhau rời đi.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Du Du trợn to hai mắt. Nói đùa? Không phải của anh ta thì là của ai? Nếu không, làm sao Giang Tâm Di có thể hùng hồn đến tìm mình cãi nhau? Thậm chí còn chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng?
Nếu không phải là ỷ vào việc trong bụng có con của Bạch Ngôn Sơ, cô ta chắc hẳn không dám làm như vậy?
" Du Du, bác nhất thời cũng không cách nào nói rõ với con! Nhưng, bác tin tưởng con trai của bác. Bác cảm thấy được nó sẽ không làm những chuyện này . Với lại, Tâm Di cũng là một minh tinh, rất nhiều công tử đại gia qua lại với cô ấy, nói không chừng. . . . . ." Con ngươi Chu Tuyết Phi lấp lánh nói.
Lúc này, A Phân bưng một chén thuốc đi tới nói: "Tới giờ uống thuốc rồi! Phu nhân!"
Du Du ngẩn người, sau đó cười nói: "Bác gái, bác uống thuốc đi! Con đi trước."
Chu Tuyết Phi có chút tiếc nuối cúi đầu, mỉm cười nói: "Cám ơn con hôm nay tới thăm bác, đi đường cẩn thận."
Du Du gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Trong đầu cô tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Chu Tuyết Phi lại một mực cho rằng đứa bé trong bụng của Giang Tâm Di không phải là của Bạch Ngôn Sơ?
Tỉ mỉ suy nghĩ, Bạch Ngôn Sơ chưa hề chính miệng thừa nhận đứa con của tiện nhân kia – là đứa bé của mình. Cho tới nay cũng chỉ là Giang Tâm Di luôn nói như vậy mà thôi.
Chẳng lẽ là Giang Tâm Di nhớ nhầm? Cùng nhiều người đàn ông lên giường còn tính nợ lên đầu anh?
Hay là Bạch Ngôn Sơ quỵt nợ không nhận? Nhưng nếu như thế anh cần gì phải quan tâm đứa bé trong bụng của Giang Tâm Di như vậy?
Càng ngày càng rối loạn. Nhưng dù có thế nào, có thể khẳng định một điều là: Bạch Ngôn Sơ rất thích Giang Tâm Di.
Lúc này, A Sơn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô: "Tiểu thư, nhanh như vậy sao?"
Du Du trừng mắt với hắn: "Mắc mớ gì tới cậu? Nhanh lên một chút, lái xe đi."
A Sơn cười cười, đi mở cửa chuẩn bị lái xe.
=== ====== ========
Hơn hai tháng trôi qua.
Du Du vẫn trải qua cuộc sống bận rộn mà phong phú như cũ, công ty còn tổ chức cho bọn họ đi Hokkaido ở Nhật Bản du lịch một lần. Mặc dù Du Du đã sớm đi đến đó, nhưng cùng nhiều người đi như vậy là lần đầu, cảm thấy rất là vui vẻ.
Sau khi từ Hokkaido trở về, Từ Thi Thi nói cho cô biết: kinh nguyệt của cô ấy vẫn chưa đến, vẫn còn tìm bác sĩ điều trị.
Du Du thở dài nói: "Tớ đi kiểm tra với cậu một chút, hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Thi Thi lại nói: "Lần trước bác sĩ kia nói bệnh của tớ không vội vàng được, cần tĩnh dưỡng thật tốt, có lẽ phải chờ nửa năm nữa mới có thể hoàn toàn tốt lên!"
Du Du cười nói: " Ngày mai tớ sẽ đi với cậu, giới thiệu cho cậu một bác sĩ tốt hơn."
Sáng sớm hôm sau, Du Du đi cùng Từ Thi Thi đi khám bệnh. Không biết vì sao, lúc bọn cô đang khám thì lại ᴆụng phải Giang Tâm Di đang chuẩn bi khám.
Thật đúng là xúi quẩy, khi cô đưa Từ Thi Thi vào phòng khám của bác sĩ, liền thấy Giang Tâm Di bụng to đứng ở bên kia, đi theo phía sau là một người phụ nữ, thoạt nhìn thì có vẻ như là bảo mẫu.
Phụ nữ có thai hơn bốn tháng, gương mặt có chút sưng vù. Gương mặt hồ ly tinh của Giang Tâm Di, cuối cùng cũng xấu không ít.
Bên kia Giang Tâm Di đột nhiên khẽ nói với bảo mẫu điều gì đó, xem ra là muốn đi toilet.
Du Du trong lúc bất chợt nảy ra một ý tưởng ác độc, liền cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện toại.
"A lô ?" Bên kia giọng nói của Bạch Ngôn Sơ truyền đến.
Du Du cố ý dịu dàng nói: "Bạch tiên sinh, làm sao anh có thể yên tâm để cho Giang Tâm Di đi khám thai một mình? Không sợ có cái gì sơ suất sao? Người cha như anh sao lại không chu đáo như vậy?"
Bạch Ngôn Sơ lại đổi đề tài: "Tại sao em không chịu nhận điện thoại của tôi?"
Gần đây anh ta luôn gọi điện thoại cho cô. Nhưng cô một cuộc cũng không nhận, dù thế nào đi nữa anh cũng không có ý tốt. Trừ không cho cô cùng Tiểu Nam chơi chung, sẽ không có ý khác.
Du Du cười lạnh: "Tôi không có quyền lợi và nghĩa vụ nhận điện thoại của anh! Tôi cũng rất bận!" Sau đó lại cố ý như bừng tỉnh hiểu ra nói, "Chỉ là anh so với tôi bận rộn hơn nha! Lại phải chăm sóc phụ nữ có thai, lại phải giải quyết chuyện của công ty! Đúng rồi, công ty như thế nào? Mảnh đất Thanh Điền kia anh lấy được chưa? Đã bại dưới tay tên ngốc Kha Triết Khôn đó rồi sao?"
Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Em đã nói cậu ta là tên ngốc rồi, như vậy tôi lại có thể thua cậu ta sao?"
Du Du cố ý nói: "Thật có lòng tin a! Bội phục!"
Bên kia anh đột nhiên hỏi: "Ừ, thân thể của em gần đây như thế nào?"
Du Du đầu tiên là ngẩn ra, cuối cùng mới phản ứng được: Anh ta nhất định là lo lắng đêm đó bọn họ sẽ để lại hậu quả gì?
Vì vậy, cô ngạo nghễ nói: "Yên tâm, tôi sẽ không giống Giang tiểu thư, lưu lại dấu vết. Không phải tôi đã nói sao? Lần đó là tôi chơi anh, cho nên làm sao có thể để lại hậu quả được? Tôi còn phải cảm tạ anh đã làm cho bản tiểu thư thỏa mãn như vậy!"
Bạch Ngôn Sơ trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Vậy thì tốt."
Anh đột nhiên trầm giọng xuống hỏi " Du Du, lúc trước có phải em đến thăm mẹ của tôi hay không?"
Du Du sững sờ, cười lạnh: "Đúng thì sao? Tôi đến thăm mẹ của anh là vì tình cảm, không liên quan gì tới anh!"
Bạch Ngôn Sơ cười cười, "Khó trách được, khoảng thời giannày mẹ của anh luôn miệng khen em."
Mặt Du Du đỏ lên, nói: "Dĩ nhiên, tôi là một người tốt như vậy, ai cũng khen tôi!" Trong lòng hung hăng nói: không như cái tên khốn khi*p này không cảm nhận được? Hừ!
Bạch Ngôn Sơ nói tiếp: "Xem ra, tôi thật sự muốn tìm hiểu về em thêm một lần nữa! Để cho anh suy nghĩ một chút, bắt đầu từ đâu thì tốt nhỉ?"
Du Du nghe được ra giọng nói của anh càng ngày càng mập mờ, liền lập tức cúp điện thoại.
Anh nghĩ muốn cùng cô chơi trò mập mờ? Anh cũng muốn?
Nếu anh nhất định chơi, như vậy sau khi cô trùng sinh, không ngại cùng anh chơi một lần. Về phần chơi như thế nào, cô còn chưa nghĩ ra.
Cô cười lạnh trong lòng: Bạch Ngôn Sơ, nếu như anh là người một chân đạp mấy thuyền. Nếu anh không buông tha cho Giang tiện nhân kia mà lại muốn chơi tôi...tôi nhất định khiến anh ૮ɦếƭ không nơi chôn thân.
Mười phút sau, cô rốt cuộc thấy được Từ Thi Thi đi ra, liền vội vàng tiến lên kéo cô hỏi: "Như thế nào? Bác sĩ Chung nói thế nào?"
Vẻ mặt tái nhợt của Từ Thi Thi rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, có chút ngượng ngùng cười nói: "Anh ấy nói bệnh tình của tớ đã có chuyển biến tốt. Lúc trước tớ không được nghỉ ngơi, khí huyết chưa đủ, dẫn đến hao tổn sức lực. Anh ấy nói, chỉ cần kiên trì uống mấy thang thuốc bắc, là sẽ tốt lại ngay."
"Vậy thì tốt! Bác sĩ Chung đúng là giỏi. Vậy cậu an tâm uống thuốc đi, chú ý thả lỏng tâm trạng."
Vành mắt Từ Thi Thi đỏ lên, nói: " Du Du, cậu đối với tớ thật sự quá tốt. Không có cậu, chắc tớ đã sớm sụp đổ rồi."
Du Du ôm vai của cô nói: "Chúng ta đều lận đận như nhau, đều bị đàn ông tổn thương. Nhưng, tớ tin tưởng, không có đàn ông chúng ta cũng sẽ vui vẻ. Chúng ta sẽ tìm được người thật lòng đối tốt với chúng ta!"
Từ Thi Thi nói tiếp: " Du Du, tháng sau tớ định đến nhà bác tớ ở New Zealand một thời gian, thuận tiện để tĩnh dưỡng thân thể."
Du Du thở dài nói: "Cậu đi rồi, tớ lại phải chiến đấu một mình."
" Còn Tiểu Nam ở với cậu mà! Ha ha, đúng rồi. . . . . ." Từ Thi Thi đột nhiên nhận ra, "Tiểu Nam không phải là đàn ông tốt sao?
Cậu. . . . . ."
Cô vừa quay đầu thì người bên cạnh đã biến mất!
"Này này, cậu ở đâu? Đường Du Du! Ở đâu rồi?" Cô gấp đến độ đầu óc choáng váng, liếc nhìn xung quanh tìm người.
Du Du núp ở khúc quanh sau tường, nghe cô kêu mới nhảy ra nói: "Từ đại mỹ nữ, cầu xin cậu không cần nghĩ tới phương diện kia có được hay không? Tiểu Nam là em của tớ, hiểu không?"
Từ Thi Thi nháy mắt mấy cái, giảo hoạt cười một tiếng: "Biết biết! Nhưng là gần đây lưu hành tình chị em. . . . . ."
"Cậu muốn ૮ɦếƭ? Lại nói tớ như vậy!" Du Du hung hăng cầm ví da lên ra vẻ muốn đánh.
Từ Thi Thi che miệng cười rồi chạy, Du Du đuổi theo kéo cô lại, cùng nhau rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc