Chồng Ngốc Của Tôi - Chương 26

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

"Đỗ Vũ, em ngồi im đó cho anh, không được trêu chọc cô Naria nữa." Mạnh Triết tức giận nói. Cái tên này, vẫn cứ chứng nào tật nấy, mọi người ngồi ở đây là muốn bàn chuyện chứ không phải là xem nó trêu đùa người ta. Nó mà không biết chừng mực nữa thì anh không ngại dạy dỗ một chút đâu.
Vừa nghe anh cả gọi tên mình, Đỗ Vũ lập tức ngồi im, không dám chọc Naria nữa. Anh cả rất ít khi gọi tên bọn họ, nếu đã gọi tên thì chứng tỏ anh ấy sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Anh mãi cũng không khôn được." Nhậm Ngã Hành tức giận, châm chọc Đỗ Vũ. Suýt chút nữa, anh không kìm được đã nhảy dựng lên rồi.
"Ngã Hành, em..."
"Hừ?" Mạnh Triết quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Đỗ Vũ lập tức ngậm miệng, không dám lộn xộn.
"Hay là vẫn nên mở buổi họp báo nói rõ mọi chuyện đi." Phong Long Sinh vẫn cho rằng đó là cách giải quyết tốt nhất. Nếu cứ vì chưa tìm được hai người kia mà để mặc họ nói linh tinh thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
"Cũng được, có vài chuyện chúng ta nên nói rõ ràng trước." Bạch Dật Phong mở miệng tán thành. Quả thật là, bọn họ không thể để cho hai người kia tiếp tục nói linh tinh trước giới truyền thông được. Có những chuyện là không thể nói, nhưng vẫn có những chuyện có thể nói rõ ràng để mọi người biết được sự thật.
"Chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện đám cưới và tình hình của Vũ Vọng trước." Nhậm Ngã Hành cảm thấy nếu bọn họ làm rõ hai điều này trước thì ít nhất sẽ có thể ngăn cản hai người kia tiếp tục nói bậy với báo chí.
Có lẽ người phụ nữ kia cũng giống như người ngoài đều không biết vì sao Vũ Vọng lại trở thành kẻ ngốc, nhưng bọn họ thì hiểu rất rõ. Còn chuyện đám cưới, chỉ cần mời Nhung Ngọc cùng nhà họ Kiều ra mặt là có thể dễ dàng giải quyết.
"Muốn mời Nhung Ngọc ra mặt sao?" Dù sao thì, chuyện đám hỏi nhìn bên ngoài giống như là Phong thị đã lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ép buộc, nhưng thật ra quyền quyết định vẫn nằm trong tay nhà họ Kiều. Về sau, đám cưới diễn ra thuận lợi cũng đều do một tay Kiều Nhung Ngọc sắp xếp.
"Dựa vào tình trạng bây giờ của Ngọc nhi, liệu có thể nhận phỏng vấn được không?" Naria rất lo lắng cho thân thể của Kiều Nhung Ngọc. Nếu lúc đó các phóng viên mà chen lấn xô đẩy khiến cô ấy bị thương thì thật sự là không tốt rồi.
"Đúng đó, bác sĩ dặn là phải để con bé nghỉ ngơi thật tốt." Cái này có liên quan đến đứa cháu bảo bối của hai nhà nên Phong Long Sinh cũng không dám coi nhẹ.
"Cho nên, cứ làm như cha nuôi nói đi, chúng ta mở một buổi họp báo nhỏ, chỉ mời mấy tòa soạn nổi tiếng và đài truyền hình thôi." Hiện tại, sức khỏe của Kiều Nhung Ngọc đúng là vấn đề hai nhà lo lắng nhất.
"Cứ vậy đi, chuyện mời ký giả sẽ do các con giải quyết."
Mấy ngày nay, đối mặt với những tin đồn bên ngoài, Phong Long Sinh cảm thấy vô cùng áp lực. Ông không biết phải giải quyết thế nào, chuyện năm ấy là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời ông. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi với người vợ thân yêu đã liều mạng sinh con vì mình.
"Vâng." Mạnh Triết gật đầu, đáp.
"Con sẽ mời Nhung Ngọc và nhà họ Kiều giúp đỡ."
"Chỉ có điều, chuyện Nhung Ngọc trả hết tiền cho chúng ta, chắc vợ chồng ông Kiều không biết đâu?" Bạch Dật Phong nhớ rõ lúc trước cha nuôi đã nói khoản tiền đó là do Kiều Nhung Ngọc tự bỏ tiền túi ra, ông bà Kiều đều không biết.
"Đúng vậy, như vậy phải giải thích rõ ràng với hai vợ chồng họ rồi." Nhậm Ngã Hành nghĩ rằng vấn đề này không phải là quá lớn.
"Vậy cứ làm thế đi. Chúng ta mau đi chuẩn bị, cuộc họp báo phải mở càng sớm càng tốt." Mạnh Triết đã sớm tính toán xong. Trước tiên, bọn họ có thể truyền ra tin tức Phong thị muốn mở một buổi họp báo để ngăn lại những tin đồn nhảm bên ngoài.
"Vậy em sẽ lo chuyện liên hệ với tòa soạn cùng truyền thông." Đỗ Vũ tự động nhận nhiệm vụ. Dù sao thì anh ta cũng là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Phong thị nên cũng hay tiếp xúc với giới truyền thông.
"Ừ."
"Vậy mấy đứa đi đi, cha muốn nghỉ ngơi một chút." Phong Long Sinh mệt mỏi day day huyệt thái dương rồi tựa lưng vào ghế sofa. Mấy ngày nay, liên tục xảy ra chuyện khiến ông bị đả kích rất lớn.
Mọi người lần lượt kéo nhau ra khỏi phòng,
Mọi người lần lượt kéo nhau ra khỏi phòng, lập tức đi làm việc của mình. Tất cả mọi người đều hy vọng mọi chuyện mau chóng kết thúc.
**********************
“Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?” Phong Vũ Vọng đầu đầy mồ hôi chạy quanh khắp phòng vẫn không tìm thấy Kiều Nhung Ngọc, anh gấp đến nỗi suýt thì bật khóc.
Anh cũng đã tìm qua mấy nơi Kiều Nhung Ngọc hay đến, phòng ngủ, phòng bếp, vườn hoa nhưng vẫn không thấy người. Anh có kéo vài người hỏi song đều không thấy, anh không vội mới lạ.
“Má quản gia, má quản gia.” Anh lại chạy vào phòng bếp, lôi kéo má Lỗ.
“Cậu chủ? Có chuyện gì sao?” Mới vừa nãy, bà đã thấy anh chạy vào phòng bếp một lần, bà còn chưa kịp gọi lại, anh đã giống như một trận gió chạy đi mất. Bây giờ lại hấp tấp chạy về lôi kéo bà, trên đầu còn đầy mồ hôi, không biết là đang vội cái gì nữa.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung”. Quýnh lên, anh một câu cũng không nói rõ ráng, chỉ biết gọi tên Kiều Nhung Ngọc.
“Cô chủ?” Má lỗ khó kiểu hỏi. Mấy ngày qua, cậu chủ luôn bám theo sau cô chủ, hiện giờ lại chạy đến hỏi bà, bà sao biết được chứ.
“Cậu chủ, cậu đừng vội, nói từ từ thôi, rốt cuộc là cô chủ bị làm sao?” Bà kéo anh ngồi xuống ghế, để anh từ từ nói.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung…” Ngồi ở trên ghế, anh liều mạng thở dốc. Một lúc sau, anh mới nói được câu trọn vẹn.
“Không thấy Nhung Nhung đâu cả!” Dứt lời, anh lập tức đứng dậy, lại định xông ra ngoài. Anh không tìm được Nhung Nhung rồi.
Má Lỗ giữ tay anh lại, ngăn cản anh không đầu không đuôi xông ra ngoài.
“Má quản gia, con muốn đi tìm Nhung Nhung, má đừng kéo con mà.” Anh muốn tránh khỏi tay bà nhưng lại không dám dùng nhiều sức, bời vì Nhung Nhung đã nói phải biết lễ phép với má quản gia. Anh đã chọc cô tức giận rồi, cũng không dám làm cho cô giận thêm nữa.
“Cậu chủ, trước tiên câu cứ nói rõ ràng với má Lỗ đã, biết đâu Má Lỗ có thể giúp cậu tìm được cô chủ.” Cậu ấy mà cứ chạy loạn bên ngoài như thế thì chỉ làm mỉnh mệt thôi, sẽ không thể tìm được người.
“Thật sao ạ?” Vừa nghe bà nói có thể giúp mình tìm Kiều Nhung Ngọc, anh lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn đứng im, xoay người lại nhìn bà.
“Má quản gia có thể tìm Nhung Nhung giúp con sao?” Thật là tốt quá rồi.
Gật đầu, tỏ ý bà có thể tìm người giúp anh.
“Trước tiện cậu chủ nói cho má Lỗ biết, không phải cậu ở cùng với cô chủ à? Sao giờ lại phải đi tìm người vậy?”
Hai người này lúc nào cũng như hình với bóng, một bước không rời. Bây giờ lại thành một người mất tích để người kia giống như ruồi bay loạn đi tìm, thật khiến người ta quá khó hiểu mà.
“Cha xấu xa, nói có chuyện muốn nói với con, kết quả là không thấy Nhung Nhung đâu.” Đều do cha và các anh cả, nếu không phải bọn họ cứ nói suốt thì bây giờ anh đã không phải đi tìm Nhung Nhung rồi.
“Hả…?” Hôm nay hình như ông chủ và bốn cậu kia muốn bàn bạc về chuyện đang trên báo, nhưng sao lại kéo cậu chủ nhỏ đi cùng? Biết rõ là cậu ấy nghe cũng chẳng hiểu, lại còn kéo đi, đúng là có ý muốn bắt nạt cậu ấy mà.
“Má quản gia, Nhung Nhung, Nhung Nhung đâu ạ? Má nói cho con biết đi.” Lật tay, giữ chặt lấy tay bà, anh dùng sức lắc lắc, muốn câu trả lời.
“Rồi, rồi , rồi” Dùng tay còn lại giữ chặt lấy tay anh, xương xốt già nua của bà không chịu nổi được sức của anh đâu.
“Cậu chủ, cậu đã tìm những đâu rồi?” Bà cũng phải hỏi xem anh đã tìm những chỗ nào rồi thì bà mới có thể nghĩa được.
“Con đã tìm ở phòng ngủ, phòng bếp và vườn hoa ạ.”
“Vậy cậu đã tìm ở nhà kính phía sau vườn hoa chưa?” Sau khi đi tuần trăng mât về, cô chủ đã thuê người xây dựng nhà kính kia, cũng chỉ mới hoàn thiện được vài ngày trước. Hai ngày qua, bà thường nhìn thấy cô chủ đi vào trong đó.
“Nhà kính!” Nhận được đáp án, anh liền quên cả nói cảm ơn, lập tức chạy như bay ra ngoài.
Nhìn bóng dáng anh dần khuất xa, bà chỉ biết lắc đầu cười, rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình.
“Nhung Nhung, Nhung Nhung!” Anh chạy một mạch đến nhà kính phía sau vườn hoa, dùng sức đầy ra cánh cửa thuỷ tinh liền nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc đang nằm ngủ trên ghế.
Anh vội vàng đặt một ngón tay lên miệng mình, sau đó nẹ nhàng bước tới bên cạnh cô. Nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, anh khẽ thở ra rồi ngồi xuống thảm cỏ, dựa lưng vào ghế.
Gian nhà kính này rộng hai mươi mấy mét vuông, tất cả tường và mái nhà đều làm bằng kính chịu lực, hoàn toàn trong suốt. Trên đất trải một thảm cỏ dày, sát mép tường trồng rất nhiều loại hoa, song bốn góc lại toàn liễu rũ xanh biếc, vừa tạo nên sự khác biệt, lại không mất đi vẻ lãng mạn. Nhà kính này đặc biệt ở chỗ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu xanh vui mắt nên sẽ nghĩ bên trong phải có rất nhiều loài hoa. Song nếu thật sự đi vào bên trong thì mới phát hiện nó cực kì trống trải ,trừ bốn góc trồng hoa thì chỉ có mỗi thảm cỏ ở giữa, vừa yên tĩnh lại tươi mát. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc