Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 39

Tác giả: Thiến Hề

Cùng Giường Chung Chăn
Bữa tiệc sinh nhật khiến cho nhà họ Ninh vốn yên tĩnh bấy lâu trở nên náo nhiệt vô cùng, cũng hoá giải ân oán bảy năm giữa nhà họ Ninh và Hoa thị, còn để Hoa Ngữ Nông nhận được sự chúc phúc của người thân, không thể không nói, bữa tiệc này, đối với nhà họ Hoa hay nhà họ Ninh đều có ý nghĩa vô cùng lớn.
Bữa tiệc kết thúc, hai ông cháu Kính Huyên và Hoa Thương Hải đã quấn quít không rời, nói chuyện liên miên, điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất là, trước giờ Hoa Thương Hải đối nhân xử thế luôn luôn nghiêm khắc, thế nhưng lại không hề phản cảm với mấy câu chuyện mời chị gái xinh đẹp đi ăn cơm hay xin số làm quen của Kính Huyên, còn cực kỳ khoa trương khen thằng bé đáng yêu nữa, làm cho vợ chồng Hoa Hiển Đạt và Hoa Ngữ Nông hết sức kinh ngạc.
Cuối cùng, bởi vì thấy hai ông cháu kia quấn quít khó lòng tách biệt, Ninh Quân Hạo liền khéo hiểu lòng người, để Kính Huyên theo Hoa Thương Hải về nhà họ Hoa ở mấy ngày, hành động lần này của anh rất hợp với ý của Hoa Ngữ Nông, khiến cô vô cùng cảm động.
Sau khi khách khứa lục ***c rời đi, nhà họ Ninh dần khôi phục sự yên bình vốn có. Vợ chồng Ninh Húc Đông mệt mỏi đã lâu liền trở về phòng nghỉ. Hoa Ngữ Nông thấy bà Trương đang dặn dò nhóm người làm thu dọn tàn cuộc, cũng định lên lầu quay về phòng khách của mình.
Nhưng cô vừa mới đi đến chân cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng nói của Ninh Quân Hạo.
“Nếu để cho người khác biết em ở trong phòng khách của cái nhà này, em thấy chuyện phục hôn tôi vừa tuyên bố tối nay còn có ý nghĩa sao?” Anh dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô chăm chú, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện.
“Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông cố gắng hiểu ý anh, nhưng lại sợ mình sẽ nghĩ nhầm nên có chút khó hiểu nhìn Ninh Quân Hạo.
“Hy vọng bảy năm nay em không tạo cho mình thói quen mộng du hoặc là nghiến răng khi đang ngủ, nếu không tôi sẽ trực tiếp ném em xuống giường.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo không hề nhìn cô, bước thẳng qua người Hoa Ngữ Nông đi lên tầng.
Giờ Hoa Ngữ Nông đã hiểu rõ ý anh, thì ra cô không nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô quay về phòng ngủ ban đầu của hai người, cũng chính là phòng ngủ của anh hiện tại.
Mọi thứ, đều đã trở lại như ngày xưa rồi sao?
Trong đầu Hoa Ngữ Nông thoáng chốc bỗng sinh ra ảo giác.
“Chẳng lẽ em còn đứng đó đợi tôi ôm về phòng nữa sao?” Ninh Quân Hạo bước được vài bậc, phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn còn đang ngẩn người, không biết trong đầu còn đang nghĩ gì nữa, liền không kiên nhẫn nhắc nhở cô vài câu.
“A…Em đến đây…” Hoa Ngữ Nông lập tức phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau anh, bước lên lầu.
**************
Lại bước vào căn phòng này, tâm trạng của Hoa Ngữ Nông ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Đứng phía sau cánh cửa, cô có phần lúng túng.
Ninh Quân Hạo *** áo của mình, xoay người đi đến phòng tắm, không để ý đến Hoa Ngữ Nông đang đứng một bên.
Hoa Ngữ Nông sững sờ mất một lúc mới nhớ ra phải tháo trang sức rồi tắm rửa, vì vậy cô liền đi tới trước bàn trang điểm, bắt đầu cẩn thận tháo bỏ những món đồ cũng không quá nặng trên người mình.
Đến khi Ninh Quân Hạo bước ra khỏi phòng tắm, cô đã tháo đồ trang sức xong, cầm lấy quần áo ngủ đi vào.
Từ lúc tiến vào nhà tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy thì Ninh Quân Hạo không hề phát ra tiếng động nào, hình như anh cũng không có ý định phát ra tiếng. Hoa Ngữ Nông vào phòng tắm rửa, anh liền ngồi ở đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách gần đó để đọc. Trên thực tế, đã rất lâu rồi anh không ở chỗ này, cho nên quyển sách đó anh cũng đã đọc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức anh đã không còn nhớ được.
Đây vốn là một quyển sách anh dùng để giết thời gian mỗi khi mất ngủ, có điều lúc này, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ nhà tắm, anh bỗng thấy tâm trạng mình thấp thỏm không yên, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được.
Hoa Ngữ Nông tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi đến chỗ Ninh Quân Hạo, anh vẫn duy trì nguyên tư thế cầm sách như ban nãy, nhưng cô không hề nhận ra nét biến hoá trên gương mặt anh, chỉ do dự một lúc rồi cố lấy dũng khí leo lên giường, vén chăn, thật cẩn thận nằm xuống.
Hai người cùng đắp chung một tấm chăn, thế mà khoảng cách lại xa xôi đến vậy, gần như không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nằm bên cạnh.
Hoa Ngữ Nông không dám đến gần anh, cô không muốn chọc tức con sư tử lúc nào cũng có thể nổi điên này. Đứng trước mặt anh, cô thường không tự chủ được sinh ra lòng áy náy, không ngừng tự nói với bản thân, năm đó cô rời đi hoàn toàn là vì anh hết…
Sau khi Hoa Ngữ Nông nằm xuống, Ninh Quân Hạo càng không có tâm trạng mà đọc sách, anh giở lung tung vài trang rồi tiện tay đặt nó lên đầu giường, vén chăn lên trùm đầu muốn ngủ.
Còn Hoa Ngữ Nông lúc này lại không hề có cảm giác buồn ngủ, cô thấy bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, do dự một lúc mới tìm được lời cần nói.
“Hôm nay…Cám ơn anh…” Tiếng của cô không lớn, nhưng ở trong không gian chỉ có hai người này lại đặc biệt rõ ràng.
“Cám ơn vì cái gì?” Ninh Quân Hạo chui đầu ra khỏi chăn, không cho là đúng hỏi.
“Cám ơn anh cuối cùng cũng quyết định phục hôn với em, cám ơn anh đã đưa bả vai đến cho em dựa vào, còn cám ơn anh đã đồng ý để Kính Huyên đi cùng ông nội…” Đó là những lời nói thật lòng của Hoa Ngữ Nông, ít nhất trong suy nghĩ của cô, nếu không phải Ninh Quân Hạo đồng ý làm mọi việc, những điều này sẽ không có khả năng xảy ra được.
“Chỉ có vậy thôi?” Hiển nhiên Ninh Quân Hạo không hề để mấy chuyện này trong lòng, hoặc nói đúng hơn là anh không hy vọng cô sẽ cảm ơn mình vì những chuyện như vậy.
“Còn có…” Hoa Ngữ Nông do dự một chút, cuối cùng cũng nói: “Cám ơn anh đã để em quay trở lại căn phòng này…”
“Đây không phải là kết quả mà em mong muốn hay sao? Em tìm cách ở lại bên cạnh tôi vì con, sao tôi có thể phụ tấm lòng của em được chứ? Em nói xem, như vậy có đúng không?” Khi nói những lời này, giọng điệu của anh đầy châm chọc, trên mặt lộ ra nét cười lạnh lùng.
Lời anh nói khiến Hoa Ngữ Nông ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra câu nào phản bác lại, bởi vì quả thật anh không hề nói sai, mục đích khiến cô trở về thật sự là do con. Thế nhưng, chỉ do con thôi sao? Bỗng nhiên, cô có chút mơ hồ, phải chăng, thật ra từ sâu trong nội tâm cô vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn muốn cùng anh chung sống?
Vẻ im lặng của Hoa Ngữ Nông trong mắt Ninh Quân Hạo chính là sự cam chịu, đây tuyệt đối không phải là đáp án mà anh muốn biết, cho nên, anh vô cùng tức giận.
“Nếu em muốn phục hôn với tôi vì con, vậy thì hãy thực hiện tốt nghĩa vụ làm vợ của mình đi.” Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đặt cô Dưới ***.
Cố Ý Thăm Dò
Hoa Ngữ Nông cứng người vì lời nói và hành động của anh, cô có thể nghe ra sự bực bội trong lời anh nói, nhưng khi cảm nhận được sức nặng trên cơ thể và hơi ấm từ người anh, cô lại không tự chủ được vươn tay vòng ra sau, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh.
Ninh Quân Hạo vốn tưởng rằng cô sẽ giãy dụa đẩy mình ra, thậm chí dưới đáy lòng anh còn thầm tự nhủ, cô càng kháng cự, anh càng không muốn buông tha cô dễ dàng.
Thế nhưng, khi cô dịu dàng đặt tay ra sau lưng ôm lấy anh, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Ninh Quân Hạo biến mất không còn tàn tích trong chốc lát, thay vào đó là vô số nghi ngờ thoáng hiện lên nơi đáy mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
“Tuy rằng bây giờ em không có cách thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng chỉ cần anh đồng ý, sau này em sẽ cố gắng làm mọi việc thật tốt…” Cô dùng giọng nói thật nhỏ ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
“Xem ra bảy năm này em học cách ‘nhẫn nhịn’ không tồi, vậy thì hãy sắm vai Ninh phu nhân cho thật tốt đi đã…” Nói rồi, Ninh Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, trở mình rời khỏi người cô, nằm lại vị trí cũ.
Hoa Ngữ Nông thấy vậy cũng biết quan hệ giữa hai người không có khả năng dịu đi nhanh chóng, cho nên yên tĩnh nằm yên, không hề phát ra tiếng động.
Ninh Quân Hạo lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi bước xuống thay đồ, không hề quay đầu, cứ thế đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cô biết, anh không có ý định sẽ qua đêm ở nhà, xem ra tình huống như vậy, sau này sẽ xảy ra thường xuyên hơn nữa…
**********
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rời giường, quả nhiên cô không hề nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo trong cái căn nhà này.
Đi đến phòng ăn dưới lầu, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Bà Trương thì đứng một bên hầu hạ bọn họ.
Ngồi xuống bàn ăn, Hoa Ngữ Nông khéo léo chào hỏi hai người, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa sáng.
Ăn được một nửa, cô bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bà Trương đang đứng một bên hỏi: “Bác Trương, bác đã làm ở nhà họ Ninh bao lâu rồi?”
Bà Trương không nghĩ tới Hoa Ngữ Nông sẽ bất ngờ bắt chuyện với mình, bà ta hơi im lặng một lúc rồi trả lời nhanh chóng: “Đã sắp ba mươi năm.”
Hoa Ngữ Nông ‘à’ một tiếng, không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dương Thải Phân đang ngồi trên bàn hiếu kỳ không biết vì sao Hoa Ngữ Nông lại hỏi vậy, bà thuận miệng nói: “Sao chị lại đột nhiên quan tâm đến bà Trương vậy?”
“A, không có gì, con chỉ cảm thấy trong nhà có người quản gia tận tâm tận lực như bác Trương xử lí mọi việc, rất là yên tâm thôi.” Hoa Ngữ Nông mỉm cười, nói.
Lời này khiến cho Dương Thải Phân cảm thấy không sai, bà cũng gật đầu, quay người nhìn thoáng qua bà Trương đang đứng bên cạnh nói: “Đúng rồi, A Vân đã vào nhà họ Ninh ba mươi năm, quả thật đã giúp chúng ta không ít việc, cho nên chúng ta cũng không coi bà ấy là người ngoài, ai ở trong nhà cũng đều tôn trọng bà ấy hết.”
“Con chưa từng nghe thấy bác Trương nhắc đến chuyện nhà mình, không biết chồng của bác làm việc ở đâu đây?” Đề tài của Hoa Ngữ Nông lại chuyển, bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của bà Trương.
“Hả…Chuyện này…” Bà Trương không ngờ Hoa Ngữ Nông sẽ đột ngột ‘quan tâm’ đến mình như vậy, trong chốc lát bị hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Dương Thải Phân nghe thấy lời Hoa Ngữ Nông, lại nhìn bà Trương có vẻ không muốn đáp lại, nên mới trả lời thay: “Bà Trương đã ly hôn từ hai mươi sáu năm trước, từ đó về sau đều một mực làm việc cho nhà họ Ninh, mấy năm qua cũng không hề tái hôn.”
“Thì ra là vậy…” Hoa Ngữ Nông nghe thế liền gật gật đầu, như đang có điều gì đó suy nghĩ, lại bồi tiếp thêm một câu: “Thì ra bác có con rồi sao? Nếu có con, chắc cũng sẽ tầm tuổi cháu và Quân Hạo nhỉ…”
Một câu của Hoa Ngữ Nông đâm trúng tim đen của bà Trương, chỉ thấy sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi hẳn.
Lời Hoa Ngữ Nông nói đã nhắc nhở Dương Thải Phân, bà lập tức nhìn về phía bà Trương nói: “Đúng vậy, A Vân, năm đó tôi nhớ chị có bảo với tôi là mình có một đứa con với chồng mà! Là con trai hay con gái vậy? Cũng tại tôi quên mất, mấy năm qua chưa từng nghĩ tới việc quan tâm chuyện này…”
“Cám ơn phu nhân quan tâm, đúng là tôi đã có con, là một đứa bé gái, nhưng đã rất lâu rồi không liên lạc được, tôi nghĩ có lẽ con bé cũng không hy vọng có một bà mẹ vô trách nhiệm như tôi đâu…” Nói đến đây, nét mặt bà Trương bỗng trở nên chua xót.
Tuy rằng tối qua, trong lúc vô tình Hoa Ngữ Nông nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa bà Trương với Trần Nhược Hồng, biết tình cảm của hai người cũng không tốt lắm, nhưng thấy dáng vẻ mở mắt nói dối của bà ta, hơn nữa không ít lần hai mẹ con này bắt tay nhau làm bao việc độc ác với mình, cô liền không khỏi cất tiếng cười lạnh nói: “Người ta thường bảo con gái là cái áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, cháu nghĩ chỉ cần bác nguyện ý đi tìm, con gái bác nhất định sẽ rất vui mừng đấy.”
“Nếu thật như thế thì tốt quá…” Bà Trương cô đơn nói.
Lúc này, Ninh Húc Đông đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi bên cạnh bàn lật báo xem, cuối cùng ông cũng bị đề tài này hấp dẫn, buông tờ báo trong tay, đưa mắt nhìn về phía bà Trương nói: “Nếu đã nhiều năm rồi không liên lạc, không bằng để chúng tôi giúp bà tìm con gái đi, tình mẫu tử sao có thể ngăn cách được.”
Hoa Ngữ Nông đã sớm muốn nói những lời này, bây giờ Ninh Húc Đông lại nhắc tới, cô liền lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, bác Trương, để chúng cháu giúp bác tìm con gái trở về, cũng coi như báo đáp công lao bác vì nhà họ Ninh làm việc bao năm như vậy. Con gái của bác tên là gì? Chắc cô ấy đang ở cùng cha mình đúng không? Tên của ông ấy là gì thế?”
“Không… Không cần đâu…” Nghe vậy, bà Trương liền kinh hãi xua tay liên tục.
“Sao vậy? Chẳng lẽ bác không muốn gặp lại con gái mình? Không biết chừng cô ấy cũng rất muốn được nhìn thấy mẹ ruột của mình đấy?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của bà Trương, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
“Tôi…Chuyện này…tôi…không vội…tôi…tôi sẽ nhờ người đi hỏi thăm, tôi hy vọng mình có thể tự tay làm việc này…” Bà Trương ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc