Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 37

Tác giả: Thiến Hề

Bữa Tiệc Tại Nhà Họ Ninh
Nghe vậy, nét mặt của Trần Nhược Hồng liền càng u ám hơn, thoáng hiện ra một nụ cười tà ác, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu đã thế, tôi càng không thể buông tha cho Hoa Ngữ Nông được….”
Nói rồi, cô ta cúp điện thoại, vẻ mặt đầy toan tính.
Phía bên này, bà Trương cất điện thoại xong, đành phải sang chỗ Dương Thải Phân báo cáo lại: “Bà chủ, cô Trần nói đêm nay sẽ có mặt đúng giờ.”
“Con bé ấy đúng là biết thời thế, không hay giận dỗi náo loạn.” Nói rồi, ánh mắt bà liền rơi vào Hoa Ngữ Nông đang ngồi bên cạnh, dặn dò tiếp: “Chị cũng đừng ngồi ở chỗ này nữa, lên lầu chuẩn bị một chút đi, đợi lát nữa lễ phục đến sẽ có người đem vào phòng.”
“Dạ vâng, vậy con về phòng trước.” Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông hết sức biết điều không nán lại lâu, xoay người chạy lên lầu.
**********
Bảy giờ tối, Ninh Quân Hạo về đến nhà, lúc này bữa tiệc tại nhà họ Ninh đã sớm chuẩn bị xong.
Hoa Ngữ Nông thay một bộ lễ phục màu nhạt, để lộ vai, đi ra từ trong phòng ra, vừa vặn ***ng phải Ninh Quân Hạo đang trở về phòng thay quần áo, khi tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Ninh Quân Hạo bỗng nhiên toả sáng, chỉ có điều rất nhanh sau đó anh đã thản nhiên dời tầm mắt, giống như không hề nhìn thấy người phụ nữ trước mặt vậy.
Đối với thái độ của Ninh Quân Hạo, Hoa Ngữ Nông đã có thể dự đoán trước, vì vậy cô không chủ động bắt chuyện cùng anh nữa mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng anh rời đi, xoay người bước vào phòng.
“Mẹ, mẹ nhìn xem con có đẹp trai không?” Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, một thân hình bé nhỏ bỗng xuất hiện trong tầm mắt, đi vòng quanh người cô.
Hoa Ngữ Nông lập tức cúi đầu nhìn về phía Kính Huyên đang diện áo vest màu đen, sơ mi trắng, cổ áo còn cài nơ con bướm trước mặt mình, híp mắt cười nói: “Đẹp trai, Kính Huyên nhà chúng ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.”
“Thật thế sao? Xinh đẹp hơn cả em bé trong bụng mẹ nữa à?” Kính Huyên nghe vậy, vẻ mặt liền vui mừng hớn hở hỏi ngược lại.
“Hả…Cái đó…Đó là đương nhiên rồi…Ha ha…” Hoa Ngữ Nông chỉ còn cách hùa theo cậu nhóc, sau đó dắt bàn tay nhỏ bé của con đi về phía cầu thang.
… …
Bảy rưỡi đã bắt đầu rải rác có khách đến, Ninh Quân Hạo cũng thay quần áo xong, đứng chờ dưới lầu, Hoa Ngữ Nông còn đang đợi cha mẹ mình đến cho nên có vài phần nôn nóng.
Không biết từ lúc nào Ninh Quân Hạo đã đi tới bên cạnh cô, hạ giọng nói thầm bên tai: “Đừng quên người mà đêm nay em phải sắm vai.”
“Cái đó…Xin lỗi…Em đang đợi cha mẹ mình…” Hoa Ngữ Nông đối mặt với Ninh Quân Hạo, chỉ biết luôn miệng xin lỗi, cô cảm giác đối với những gì anh nói mình đều sai cả.
“Em lo lắng họ đến đây sẽ không có người tiếp đón?” Trong giọng nói của Ninh Quân Hạo đã đầy ý châm chọc.
“Anh biết em không hề có ý này mà…” Hoa Ngữ Nông không chịu được dáng vẻ anh cố ý khiến mình khó xử, hít thở khó khăn nói.
“Vậy thì em hãy thành thật đứng chờ bên cạnh tôi đi, đừng có nhìn đông nhìn tây nữa.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo bắt lấy cánh tay, kéo cô đến gần mình, dùng ánh mắt để cảnh cáo.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông đành phải nghe lời, cùng anh đứng đó chào hỏi, đón tiếp mọi người.
“Ninh thiếu, mấy ngày nay trên tivi và báo đài đều tràn ngập tin tức về anh, vốn dĩ tôi còn chưa tin, tưởng giới truyền thông bịa chuyện, bây giờ nhìn thấy cô Hoa đây, đúng là không muốn tin cũng khó đấy.” Nói câu này là một người đàn ông tuổi tác không cách xa Ninh Quân Hạo lắm, trong mắt anh ta đầy ý cười trêu chọc, chế nhạo nói.
“Để Lý thiếu phải chê cười rồi, tôi cũng không nghĩ tới giới truyền thông lại có hứng thú với đời sống riêng tư của mình đến vậy, xem ra mấy ngày này đã làm phiền đến mọi người không ít, để các vị không có lúc nào là không thấy mặt tôi, thật là có lỗi quá.” Trên mặt Ninh Quân Hạo nở nụ cười khách sáo, đáp lễ nói.
“Chuyện này thì, Ninh thiếu à, bây giờ anh chính là đối tượng mà chúng tôi hâm mộ đấy, cổ phiếu của Hoa Đình mấy ngày nay tăng lên không ít còn gì, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, cô Hoa xuất hiện vào lúc này, chính là muốn nói lên cơ hội bắt tay hợp tác một lần nữa của Hoa Đình và Hoa Thị, xem ra chúng tôi sắp có trò hay để nhìn rồi.” Nói xong, Lý thiếu nâng cao chén R*ợ*u, mỉm cười nói.
“Nhờ có anh cả.” Ninh Quân Hạo cũng cười, nâng ly R*ợ*u lên chạm cốc cùng anh ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hoa Ngữ Nông đứng ở bên cạnh, nghe hai người trò chuyện, trong lòng đã sớm trăm lần nghĩ ngợi.
Cô từng nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ tạo nên bao nhiêu câu chuyện, nhưng thật không ngờ ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế. Trong chốc lát cô bỗng hiểu được nguyên nhân Ninh Quân Hạo quyết định phục hôn cùng mình, thì ra việc bọn họ ở chung một chỗ vẫn còn có lợi ích, xem ra cô xuất hiện trước mắt anh cũng không phải việc tồi tệ.
(Momo: Đâu phải lý do đó chứ bà chị T^T)
Trong lúc mọi người đang cười nói, một bóng dáng màu đen xinh đẹp bỗng bất ngờ xuất hiện, Hoa Ngữ Nông đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Trần Nhược Hồng trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, cắt cổ chữ V, mái tóc dài vấn lên cao khoe ra toàn bộ phần lưng hoàn mĩ bước vào, trong nháy mắt gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông chỗ này.
“Đây không phải là trưởng phòng quan hệ xã hội của Hoa Đình sao? Lúc trước còn có tin đồn, quan hệ giữa cô ta và Ninh Quân Hạo rất là mờ ám nữa.” Cô nghe thấy có người bên cạnh đang nhỏ giọng nói thầm.
“Chắc thế rồi, nghe nói nếu không phải Hoa Ngữ Nông xuất hiện, Trần Nhược Hồng sẽ trở thành Ninh phu nhân đấy. Khó trách lúc trước tôi xem trọng năng lực của cô ta, muốn đào góc tường cho cô ta đến ăn máng khác, tới công ty của chúng tôi, cô ta quyết đoán cự tuyệt liền, thì ra là tuý ông chi ý*[1].” Một giọng nói khác cũng phụ hoạ theo. (*có dụng ý khác)
“Xem ra đêm nay có trò hay để xem rồi, không biết Ninh Quân Hạo làm thế nào để xử lí công bằng ổn thỏa cho hai người phụ nữ này nữa.”
“Tôi thì lại nghĩ đêm nay Trần Nhược Hồng sẽ không gây rối đâu, nhìn dáng vẻ của cô ta bây giờ, chắc là đang ra oai với Hoa Ngữ Nông đấy. Ai! Quả nhiên tề nhân chi phúc không thể hưởng dễ dàng, chúng ta cạn một ly, chúc Ninh Quân Hạo đêm nay bình an vô sự đi.”
“…”
“…”
Tiếng bàn luận của mọi người vẫn còn tiếp tục, thế nhưng những lời đó rơi vào trong lỗ tai Ninh Quân Hạo lại giống như chuyện cười, anh cũng không để tâm.
Hoa Ngữ Nông đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát vẻ mặt anh, cô phát hiện đối với việc Trần Nhược Hồng xuất hiện, biểu cảm của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, mà Trần Nhược Hồng cũng cầm ly R*ợ*u trò chuyện vui vẻ với mọi người hết sức hoà hợp.
[1] Tuý ông chi ý bất tại tửu: Ý của tuý ông không ở trong R*ợ*u, tức là ý không ở trong lời, là có dụng ý khác.
Hãy Ôm Em Đi
Lúc này, chính giữa phòng khách, làm người điều khiển cho chương trình tối nay, Lâm Tuấn Hiền cầm microphone, đứng dưới ánh đèn thuỷ tinh hoa lệ, nói với toàn bộ khách khứa: “Các vị khách quý, vô cùng hoan nghênh mọi người đến với nhà họ Ninh, tham gia buổi tiệc sinh nhật của Ninh công tử. Tại đây, xin cho phép tôi đại diện cho nhà họ Ninh tỏ lòng cảm tạ đối với sự hiện diện của mọi người.”
Anh vừa dứt lời, trong đại sảnh liền truyền đến tiếng vỗ tay vang dội.
Hoa Ngữ Nông không bị thu hút bởi lời nói của Lâm Tuấn Hiền giống như mọi người, ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung trên người Trần Nhược Hồng.
Cô phát hiện, khi tất cả mọi người đều chú ý đến Lâm Tuấn Hiền đang đứng chính giữa phòng khách thì Trần Nhược Hồng lại không hề nhìn theo, trái lại còn xoay người đi theo cửa hông tiến vào vườn hoa nữa.
Trong chốc lát Hoa Ngữ Nông bỗng tò mò với hướng đi của cô gái này, di động không cầm theo trên tay, không giống như ra ngoài nghe điện thoại, mà Ninh Quân Hạo lúc này vẫn còn đang đứng bên cạnh cô, cho nên cũng không phải là bọn họ lén lút gặp mặt sau lưng mọi người. Vậy thì cô ta ra ngoài để làm cái gì chứ?
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Không biết vì sao, trong lòng cô lúc này bỗng nảy sinh dự cảm không tốt, vô cùng mạnh mẽ, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Bị lòng hiếu kỳ và dự cảm không tốt điều khiển bản thân, cô lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang bị Ninh Quân Hạo nắm, nhấc chân đuổi theo Trần Nhược Hồng, đi về phía cửa hông.
Ra khỏi cửa hông, cô vừa mới định tiến vào vườn hoa tìm bóng dáng Trần Nhược Hồng thì bỗng nghe được tiếng trò chuyện mơ hồ của hai người phía trước.
“Nhược Hồng, con dừng tay lại đi, làm như vậy chắc chắn không được đâu, nếu để ông bà chủ và cậu chủ biết được, cả đời này chúng ta đừng mong sống thoải mái.” Người nói lời này chính là bà Trương, trong giọng nói tràn ngập sự hoảng sợ.
Hoa Ngữ Nông đứng ở đằng sau một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, nghe thấy tiếng của bà Trương, trong lòng liền run rẩy.
“Vậy thì đừng để cho bọn họ biết, chuyện này chỉ bà mới có thể giúp tôi, bà không thể từ chối tôi được.” Giọng nói của Trần Nhược Hồng tràn đầy sự bắt buộc và không cho cự tuyệt.
“Coi như mẹ cầu xin con, hãy dừng tay lại đi. Mấy năm nay cậu chủ luôn âm thầm điều tra chuyện bảy năm trước cô chủ gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng cậu ấy chưa tìm ra được tên lái xe gây chuyện năm đó, nhưng không có nghĩa cậu ấy vĩnh viễn sẽ không tìm ra, nếu bây giờ chúng ta thất bại, bị cô chủ nghi ngờ, nói không chừng còn có thể liên tưởng đến tai nạn xe cộ năm ấy cũng là do chúng ta sắp xếp, đến lúc đó thì phải làm sao?” Bà Trương vẫn đang cố gắng khuyên can Trần Nhược Hồng.
“Cho nên lúc này chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Bà cứ yên tâm, cho dù cô ta có phát hiện ra cái gì thì mọi chuyện cũng đã trôi qua bảy năm rồi, toàn bộ chứng cứ chính xác cũng đã biến mất, sẽ không ai tin tưởng lời cô ta đâu.” Nói rồi, Trần Nhược Hồng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, mới hạ giọng nói: “Mười giờ ngày mai, bà nghĩ cách dụ cô ta ra khỏi nhà, chuyện còn lại giao cho tôi là xong.”
“Chuyện này…Nhược Hồng à…Mẹ…” Nét mặt bà Trương do dự, không dám đáp ứng.
“Nếu bà còn muốn tôi nhận mình làm mẹ, thì cứ làm theo những gì tôi nói đi.” Trần Nhược Hồng lạnh lùng thốt lên.
Bà Trương há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.
Hoa Ngữ Nông đứng phía sau cây cổ thụ nghe hết những gì hai người đó nói, vẻ mặt cô tái nhợt, cả người không kìm được run lẩy bẩy.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, tai nạn xe cộ bảy năm trước của mình không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là âm mưu của kẻ trước kia vẫn luôn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, còn nguyện ý buông tay thành toàn cho cô và Ninh Quân Hạo, Trần Nhược Hồng.
Nếu như lúc trước cô vẫn còn chút áy náy vì đã ςướק đoạt người yêu đối với Trần Nhược Hồng, thì bây giờ trong lòng cô chỉ còn sự oán hận thật sâu với người phụ nữ lòng dạ như rắn rết này.
Vì chân tướng sự thật quá mức đáng sợ, Hoa Ngữ Nông tạm thời không tiêu hoá nổi, mắt thấy Trần Nhược Hồng và bà Trương đã chia tay nhau, mỗi người tách đi về một hướng, cô liền mềm nhũn cả người, tựa vào thân cây cổ thụ, cố gắng điều chỉnh hô hấp và nhịp tim của mình, muốn khiến tâm trạng của bản thân ổn định lại.
Lúc này trong đại sảnh, Ninh Quân Hạo đọc diễn văn trước mặt bạn bè người thân xong, liền giới thiệu cậu con trai Kính Huyên của mình với mọi người. Đang chuẩn bị nói ra tin tức mình muốn phục hôn cùng Hoa Ngữ Nông thì anh bất ngờ phát hiện không thấy bóng dáng của cô trong đám người.
Khẽ cau mày có phần không vui, anh dặn dò Lâm Tuấn Hiền ở lại tiếp khách, còn mình thì ra khỏi phòng, tìm kiếm Hoa Ngữ Nông.
Ở cửa lớn phòng khách, anh vừa hay ***ng phải Trần Nhược Hồng đang bước vào, khẽ gật đầu với cô ta xong, anh chuẩn bị tiếp tục bước ra ngoài thì bỗng bị Trần Nhược Hồng gọi lại: “Quân Hạo…”
“Chuyện gì?” Ninh Quân Hạo hơi dừng bước, nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn chân thành nói với anh một tiếng, chúc mừng sinh nhật.” Ánh mắt Trần Nhược Hồng ẩn tình nhìn anh, dịu dàng đến mức gần như chảy nước.
“Cám ơn.” Nét mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi đơn giản đáp lại hai từ, sau đó xoay người đi khỏi.
Thật ra tình cảm của Trần Nhược Hồng đối với mình, không phải anh không biết, chỉ có điều anh không muốn cho cô ta bất kỳ ảo tưởng nào, cho nên luôn không đáp ứng, thậm chí còn giả vờ không nhìn ra tình cảm đó, anh đã quen dùng sự lạnh lùng để cự tuyệt ý muốn thân thiết của mọi người, vì anh cảm thấy như thế có thể khiến cho đối phương không có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.
Chẳng qua anh đã xem nhẹ Trần Nhược Hồng, đối với cô ta mà nói, chỉ cần là thứ mình vừa ý, không đoạt được tới tay chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đối với đồ vật còn như thế, đối với người, cô ta càng H*m mu*n hơn.
Ra khỏi phòng khách, anh đi dạo một vòng trong hoa viên, một mặt là tìm Hoa Ngữ Nông, một mặt cũng là hít thở chút không khí.
Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng, anh cũng tìm thấy thân hình gầy yếu mỏng manh kia đằng sau một gốc cây cổ thụ.
“Em ở đây làm cái gì?” Anh đi đến trước mặt cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần khó chịu.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy tiếng của anh, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của anh, nhất thời giống như đã tìm được chỗ dựa, cô dùng sức lao vào lòng anh, mặt dán sát vào ***g *** anh, ôm lấy hông anh thật chặt.
“Em làm cái gì vậy?” Ninh Quân Hạo bị cô ôm, có chút không hiểu rõ, nhưng cũng không hề đẩy ra.
“Ôm em một cái đi, xin anh, hãy ôm em đi…” Hoa Ngữ Nông gần như đang van xin anh. Giờ phút này cô giống như chú nai con hoảng sợ, rất cần người xoa dịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc