Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 14

Tác giả: Thiến Hề

Mẹ, Con Từ Đâu Tới?
Trong phòng bệnh, Kính Huyên đang ngồi trên giường bệnh xem TV, lúc Hoa Ngữ Nông bước vào, thằng bé cũng không hề để ý.
“Cục cưng…” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của con trai, cô cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót, đi đến trước giường bệnh, vươn một tay ôm thằng bé vào lòng, im lặng không nói gì.
“Mẹ, mẹ che TV của con rồi.” Kính Huyên giãy dụa vài cái, nhíu mày nói.
“Kính Huyên, mẹ sẽ cứu con, nhất định mẹ sẽ không để con có việc gì.” Hoa Ngữ Nông tiếp tục ôm chặt Kính Huyên, thì thào lẩm bẩm.
Kính Huyên nghe vậy, đột nhiên chớp mắt vài cái, sau đó hỏi: “Mẹ, con từ đâu tới vậy?”
“A…chuyện này…chuyện này…” Hoa Ngữ Nông thấy con đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi sững sờ một chút, thầm nghĩ trước giờ thằng bé chưa thắc mắc chuyện đó bao giờ, sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng tò mò chứ? Chẳng lẽ đã đến lúc cần làm công tác giáo dục mang tính vỡ lòng cho con trẻ rồi? Nghĩ cũng đúng lắm, bình thường trẻ con nước ngoài đều tiếp thu loại giáo dục này rất sớm.
Chẳng qua, bảo cô phải nói mấy chuyện đó với con trai của mình, quả thật trong lòng vẫn còn chút xấu hổ.
Vẻ mặt Hoa Ngữ Nông có chút ngượng ngùng, sau đó hắng giọng nói: “Con ấy à, là chui từ trong bụng mẹ mà ra. Vốn dĩ…ban đầu, con là một thứ đại loại giống như nòng nọc ở trong bụng cha con, sau đó thì, ba gặp mẹ, rồi sau đó…cứ thế…tiếp tục…thế là…liền…”
Hoa Ngữ Nông hết sức cố gắng dùng những từ ngữ mà Kính Huyên nghe hiểu được để giải thích quá trình thai nghén một sinh mệnh nhỏ trong bụng mình, thế nhưng trong khi cô đang lúng túng xấu hổ nói rõ ràng mọi chuyện, Kính Huyên lại gãi gãi đầu, vẻ mặt như có điều suy ngẫm, nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Kỳ lạ, George trong TV nói anh ta đến từ nước Anh, sao con lại đến từ trong bụng mẹ chứ?”
“Cái…cái gì? Thì ra là con hỏi cái này sao…” Hoa Ngữ Nông toát mồ hôi đầy mặt, thật không ngờ thì ra con trai cô chỉ muốn hỏi quê hương của mình ở đâu mà thôi, sớm biết như thế, cô cần gì phải ngồi giải thích cho thằng bé mấy chuyện kia chứ…
“Mẹ, vừa nãy mẹ nói, con từ trong bụng cha đi sang bụng của mẹ, thế cha của con đâu? Vì sao cho đến giờ con chưa từng gặp cha chứ?” Kính Huyên nhìn vẻ mặt đầy vệt đen* của Hoa Ngữ Nông, không khỏi nghi ngờ gặng hỏi.
(*vệt đen – đại loại là như cái hình này. Chị Ngữ Nông cũng kute quá nhỉ ^^)
Cuối cùng Hoa Ngữ Nông cũng được nếm mùi vị của việc tự bê đá đập chân mình, đối với cái vấn đề có độ khó tương đối cao này, cô chỉ còn cách trốn đi vệ sinh mà thôi. Vì vậy cô nhìn Kính Huyên nói: “Bảo bối, mẹ đi nhà vệ sinh một lát, lúc quay về mẹ sẽ nói tiếp với con.”
“Ai, thật đúng là hết cách với mẹ mà, bình thường đừng có uống nhiều nước như vậy chứ, động một chút là phải đi nhà xí rồi.” Kính Huyên nhìn bộ dạng buồn tiểu của Hoa Ngữ Nông, lắc đầu cảm thán nói.
Hoa Ngữ Nông đành phải vác theo một đám quạ bay trên đầu, chạy về phía nhà vệ sinh…
Rời Đi Bắt Đầu Một Lần Nữa
Tại thành phố Y, sắc mặt Ninh Quân Hạo tái mét nhìn một phần bản báo cáo đặt trên bàn làm việc.
“Cậu nói cái gì? Chỉ tra được có từng này? Ngay cả địa chỉ của cô ta cũng không tìm được?” Anh nhìn Lâm Tuấn Hiền đang đứng trước mặt, hận không thể trút toàn bộ lửa giận lên người gã này.
“Tổng tài, phu nhân cô ấy…không đúng, là cô Hoa, hộ chiếu của cô ấy là của hai nước, sau khi cô ấy đến Tây Ban Nha, không thể dựa vào tên tiếng Trung để tìm được tung tích nữa, thám tử tư bên kia đã cố hết sức rồi, chúng tôi chỉ tra được những việc cô ấy làm sau khi về nước thôi…” Nói xong, vẻ mặt Lâm Tuấn Hiền có chút khó xử.
“Đi ra ngoài!” Ninh Quân Hạo quay mắt nhìn vào bản cáo cáo không khiến mình hài lòng, lạnh lùng ra lệnh.
“Tổng tài, vậy có cần tiếp tục…”
“Đi ra ngoài, không cho phép nhắc tới chuyện này, nhắc tới con người này trước mặt tôi nữa.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo như đóng băng, nói xong, hai tay nắm chặt lại thành quyền, dùng sức đập mạnh vào mặt bàn làm việc.
Lâm Tuấn Hiền nhận thấy cảm xúc của ông chủ có phần không kiềm chế được, biết anh đang tận lực đè nén, đành yên lặng lui ra, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Trong nháy mắt, phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở phập phồng tức giận của Ninh Quân Hạo cùng nhiệt độ không khí thấp đến tận cực âm.

Ba ngày sau, Hoa Ngữ Nông lại rời đi, hoàn toàn khác với dáng vẻ hùng dũng oai phong, khí thế ngất trời, không thành công cũng thành nhân như lần trước, lần này trong lòng cô đang tràn ngập lo lắng.
Cô không chỉ sợ rằng lần này sẽ khó khiến Ninh Quân Hạo mắc bẫy như lần trước, mà cô còn lo lắng sẽ phải tiếp tục tay trắng trở về.
Thật ra cô cũng có khá nhiều thắc mắc đối với việc mình không mang thai, tệ nhất là, chẳng lẽ sau khi ly hôn cùng với cô, Ninh Quân Hạo bị mắc bệnh gì đó nên không thể làm người ta có thai được? Nghĩ đến đây, cô liền tự khinh bỉ bản thân mình, lắc lắc đầu, lần này nhất định phải thành công.
Kính Huyên đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Hoa Ngữ Nông đang cất bước chuẩn bị đi, bé chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, lần này mẹ lại ra ngoài làm chuyện gì vậy?”
“Mẹ đi tìm thuốc, tìm được thuốc rồi có thể chữa khỏi bệnh cho con đấy, con nhớ ngoan ngoãn ở chỗ này, nghe lời bác sĩ Aida cùng với các chị y tác nhé.” Hoa Ngữ Nông trìu mến xoa đầu cậu bạn nhỏ Kính Huyên, cất tiếng dặn dò.
“Vâng, chị y tá mới đến nhìn trông cũng không tệ lắm, thế mà lại chưa có bạn trai, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời chị ấy.” Hai mắt Kính Huyên tỏa sáng, bàn tay nhỏ bé béo mập ra sức vung vẩy nói lời chào tạm biệt với cô: “Mẹ nhớ đi sớm về sớm nhé, nếu gặp được chú nào lớn lên có vẻ ngoài không tệ giống như con thì nhớ mang về nhà cho con xem đấy.”
“Hả…” Hoa Ngữ Nông nhìn dáng vẻ của con mình, khóe miệng run run, thầm nghĩ trong lòng, đây có thật là con trai của cô và Ninh Quân Hạo hay không đây? Vì sao mà cả ngày trong đầu thằng bé chỉ toàn chứa những chuyện này chứ? Một chút cũng không giống bọn họ gì hết.
Tan Rã
Tại một khách sạn bốn sao nào đó trong thành phố Y, Hoa Ngữ Nông đang nằm trên giường lăn qua lộn lại, suy tính xem lần này nên lập kế hoạch và lén lút tiến hành mọi việc như thế nào.
Cô biết Ninh Quân Hạo là một người cẩn thận, có vết xe đổ từ lần trước, e rằng anh sẽ không tiếp tục bị cô lừa dễ dàng nữa.
Thật ra sở dĩ cô không muốn xuất hiện trực tiếp trước mặt anh, ngoại trừ việc không muốn bị cuốn vào chuyện trong quá khứ, không muốn để Ninh Quân Hạo biết cô đã sinh cho anh một đứa con trai, quan trọng nhất là bởi vì cô không muốn tiếp tục trở thành “kẻ thứ ba” xen vào giữa anh và Trần Nhược Hồng nữa. Cô tin rằng, cuộc sống của họ sau khi cô rời đi, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
TV trong phòng đang phát tin tức về tình hình tài chính và kinh tế, trước giờ cô chưa từng có hứng thú với những chuyện này, đang nhàm chán cầm điều khiển từ xa chuẩn bị đổi kênh, đúng lúc này, một tin tức bất ngờ thu hút sự chú ý của cô.
“Một nguồn tin cho biết, lần này tập đoàn Hoa Đình cùng với tập đoàn Thịnh Thế đã hợp tác với nhau, thu mua được công ty du lịch quốc tế Mỹ Hân, tin tức này đã được chính phía tập đoàn Thịnh Thế đơn phương xác thực, tuy nhiên không rõ vì sao tập đoàn Hoa Đình lại chọn ra tay vào lúc này, trước đó tập đoàn Hoa Thị cũng từng đưa ra lời đề nghị hợp tác cùng Hoa Đình để thu mua Mỹ Hân, nhưng lúc ấy lại bị Hoa Đình từ chối. Tin chắc rằng khoảng thời gian tới, giá cổ phiếu của Hoa Đình và Thịnh Thế sẽ nhanh chóng đạt tới một tầm cao mới…”
Hình ảnh được làm nền cho tin tức này chính là cảnh tượng Ninh Quân Hạo xuất hiện đầy khí thế trong bữa tiệc hội nghị của các nhà đầu tư lớn, gương mặt anh nhìn qua trên TV tràn đầy sức sống và tinh lực, vẻ mặt hứng khởi, xem ra những ngày không có cô bên cạnh, cuộc sống của anh tốt hơn rất nhiều.
Chẳng qua đối với tin tức tập đoàn Hoa Đình lựa chọn hợp tác cùng Thịnh Thế mà cự tuyệt lời mời của Hoa Thị khiến cô có chút bất ngờ, vì sao anh lại muốn từ chối hợp tác với Hoa Thị chứ? Cô vốn cho rằng nếu mình thành toàn cho anh và Trần Nhược Hồng, quan hệ vợ chồng giữa hai người sẽ chấm dứt, nhưng quan hệ hợp tác giữa Hoa Đình và Hoa Thị sẽ vẫn tồn tại lâu dài, bây giờ xem ra, có lẽ mọi chuyện không phải như thế, mối hợp tác làm ăn giữa hai tập đoàn lớn nhà họ, có lẽ cũng giống như quan hệ vợ chồng của hai người, đã sớm tan rã rồi.
Bảy năm, đã bảy năm rồi cô chưa từng hỏi thăm chuyện làm ăn của tập đoàn nhà mình, nhiều lúc muốn nhìn thấy cha và mẹ, lại chỉ có thể thông qua những tin tức trên TV và báo chí.
Cô vĩnh viễn không quên được lúc mình đứng trước mặt ông nói rằng mình muốn ly hôn cùng với Ninh Quân Hạo, vẻ mặt ông khi ấy tuyệt tình đến mức nào, thậm chí còn cảnh cáo toàn bộ người trong nhà họ Hoa, nếu sau này bất cứ ai còn nửa điểm liên hệ cùng cô, sẽ bị trục xuất ra khỏi Hoa thị.
Khi ấy cô không hiểu vì sao ông nội lại muốn tuyệt tình đến vậy, nhưng lúc này, cô bỗng nhận ra được vài điều.
Thì ra, sự hợp tác giữa Hoa Đình và Hoa Thị, chỉ tồn tại bởi vì cuộc hôn nhân giữa cô và Ninh Quân Hạo mà thôi.
Mà cô lúc trước lại quá ngây thơ, tưởng rằng mọi chuyện đều đơn giản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc