Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 11

Tác giả: Thiến Hề

Trêu Chọc
Sáng ngày hôm sau, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại, bên gối đã không còn người.
Cô cử động thân mình, muốn rời giường, lại không nghĩ tới cả người đều chua xót khó chịu. Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng triền miên tối hôm qua, gương mặt liền không khỏi đỏ bừng.
Nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô biết giờ đã không còn sớm. Giãy dụa cố gắng bước xuống, xoay người mặc quần áo xong, đi đến bên giường, cô bất ngờ vô tình nhìn thấy một vết máu đỏ tươi thoáng hiện ra trên ga giường vàng nhạt.
Đúng rồi, đêm qua, cuối cùng cô cũng từ một cô gái trở thành người phụ nữ, một người phụ nữ chân chính của Ninh Quân Hạo.
Xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt một lúc, chờ cô thay quần áo tử tế bước ra khỏi đó xong, đã thấy bác Trương chẳng biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào, đang giúp cô thay ga giường sạch sẽ.
Nhìn thấy Hoa Ngữ Nông bước ra khỏi phòng tắm, bà lập tức hỏi: “Cô chủ, nguyệt sự tháng này của cô có vấn đề sao? Tôi lập tức bảo người đem đến cho cô…”
“Không… Không phải…” Hoa Ngữ Nông biết bà muốn nói cái gì, vì thế lập tức mở miệng cắt đứt lời của bà: “Không phải nguyệt sự đến đâu…”
Bác Trương nghe vậy, vẻ mặt bỗng biến đổi, nhớ lại buổi sáng lúc Ninh Quân Hạo ra ngoài có dặn mình đừng tới phòng gọi Hoa Ngữ Nông dậy sớm, đợi cô chủ dậy rồi thì mới đến đó đổi ga giường mới, bây giờ bà liền hiểu rõ, thì ra hai người họ tối qua mới viên phòng.
Sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, bác Trương liền cuộn ga giường cũ để vào giỏ xách ở một bên, nói: “Hy vọng cô chủ sớm mang thai cậu chủ nhỏ, để phu nhân và lão gia sớm được ôm cháu.”
“Bác Trương, đừng trêu chọc cháu mà…” Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời bác Trương nói xong, không khỏi đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại khó nén cảm giác giác hạnh phúc đang trào dâng.

Hoa Đình Quốc Tế, trong phòng làm việc ở tầng chín mươi chín của tổng tài, bây giờ là lúc xế chiều, trước đây vào giờ này Ninh Quân Hạo vẫn còn đang bận rộn ký tên lên đủ loại giấy tờ.
Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, thư ký Lý cầm ghi chép công việc đi vào, thấy Ninh Quân Hạo hình như đang chuẩn bị mặc áo khoác đi ra cửa, lập tức tiến lên một bước nói: “Tổng giám đốc, anh muốn đến chỗ hẹn với Trương tổng của tập đoàn Phúc Điền sao?”
“Giúp tôi hủy bỏ toàn bộ lịch trình chiều ngày hôm nay đi.” Nói xong, Ninh Quân Hạo mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời đi.
Thư ký Lý vô cùng bất ngờ nhìn anh, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy.
Trên thực tế, Ninh Quân Hạo trong ấn tượng của cô là một kẻ cuồng công việc không hơn không kém, cô thật sự không nghĩ ra trên thế giới này còn có chuyện gì quan trọng hơn công việc, khiến anh có thể vì nó mà bỏ hết mọi lịch trình đã được sắp xếp sẵn.
Ninh Quân Hạo vứt thư ký Lý đang trợn mắt há hốc mồm sang một bên, lập tức đi về phía cửa, chẳng qua đi được một đoạn, anh bỗng dừng bước xoay người nhìn cô ta: “Cô nói thử xem, đối với một người phụ nữ mà nói, bất ngờ lớn nhất mà một người đàn ông có thể cho cô ấy là cái gì?”
“Bất…Bất ngờ?” Đại não thư ký Lý lập tức dừng lại một chút, rất nhanh sau đó liền hiểu ra, vẻ mặt mập mờ cười nói: “Không biết cô gái mà tổng tài muốn gây bất ngờ là phu nhân hay là…”
“Thư ký Lý vẫn chưa có bạn trai sao?” Ninh Quân Hạo nhìn thấy vẻ mặt muốn trêu chọc mình của thư ký Lý, nhịn không được hỏi ngược lại.
“A…Không lẽ sếp muốn giới thiệu bạn trai cho tôi?” Thư ký Lý cười híp mắt nhìn Ninh Quân Hạo.
“Không, tôi chỉ muốn thu lại vấn đề mình vừa đặt ra với cô mà thôi. Một cô gái ngay cả bạn trai cũng không có, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ đã có chồng chứ.” Nói xong, Ninh Quân Hạo cười hớn hở đi ra khỏi văn phòng.
Vẻ mặt thư ký Lý kinh sợ nhìn theo bóng lưng Ninh Quân Hạo rời đi, cô cảm giác hôm nay mình nhất định đã hoa mắt rồi, tổng giám đốc lại có thể cười với mình, mặc dù là nụ cười khinh bỉ, nhưng đối với Ninh Quân Hạo trước giờ toàn mặt liệt mà nói, đây đã là một sự thay đổi rất lớn rồi.
Cuộc Gọi Bất Ngờ
Nhà họ Ninh, lúc này Hoa Ngữ Nông đang nghỉ ngơi trong phòng đọc sách.
Trong phòng của người giúp việc dưới lầu một, bác Trương đang cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.
“Thật sự cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại thì biết làm sao bây giờ?” Ng'n t bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng nói cũng có chút run rẩy vì lo lắng.
“Sẽ không, bà chỉ cần phối hợp với tôi thật tốt là được. Không nghĩ tới tối qua bọn họ mới viên phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được một điều kiện quan trọng có thể đánh bại Hoa Ngữ Nông rồi.” Thanh âm của Trần Nhược Hồng truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.
“Nhược Hồng, hay là chúng ta buông tay đi, lấy sự hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền trên đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người một mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của Trần Nhược Hồng, bà hiểu rõ tính cách Ninh Quân Hạo hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Ninh Quân Hạo kết hôn lâu như vậy mới viên phòng cùng Hoa Ngữ Nông là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà nói, ở sâu trong lòng Ninh Quân Hạo đã chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Hoa Ngữ Nông như một vật trang trí bên cạnh có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng cô như vậy, có thể trực tiếp thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.
“Kẻ có tiền trên thế giới này quả thật không ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Quân Hạo không nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, anh ấy không phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi đã muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà không giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” Nói xong, Trần Nhược Hồng không đợi bác Trương nói hết lời, đã cúp máy ngay lập tức.
Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu không thể ngăn cản được con bé, vậy thì hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy sẽ bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì đã vứt bỏ con năm đó.
Hoa Ngữ Nông đang ở trên lầu đương nhiên không hề biết những gì đang xảy ra bên dưới, cô dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.
Trong tay cô lúc này đang cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.
Không biết đã đọc trong bao lâu, cô cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua không ngờ được vừa mới ngả đầu, di động đã vang lên.
Cầm di động lên nhìn, cô phát hiện ra dãy số hiển thị là một số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.
“Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô bình tĩnh và dịu dàng.
“Là tôi, Ngữ Nông, tôi là Nhược Hồng.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Không ngờ là Trần Nhược Hồng gọi, vì sao cô ấy lại gọi đến?
“Thì ra là cô Trần, xin hỏi…Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù cô lựa chọn tin Ninh Quân Hạo sẽ không phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến cô có chút không thoải mái, giờ phút này Trần Nhược Hồng đối với cô mà nói là một quả bom hẹn giờ, làm cô thấy hết sức bất an.
“Sao cô lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Nhược Hồng là được rồi, hay là cô cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn, không thích hợp cùng tôi kết bạn?” Trần Nhược Hồng đối với cách gọi ‘cô Trần’ của Hoa Ngữ Nông có chút không thoải mái, trong giọng nói có vẻ thất vọng.
“Không… Không phải, tôi không có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của cô…” Hoa Ngữ Nông lo lắng cách nói của mình không cẩn thận sẽ làm Trần Nhược Hồng tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Trần Nhược Hồng thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, nói: “Ha ha, tôi biết cô không phải loại người đó mà, không cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với cô thôi.”
“Thì ra là thế, nhưng mà, cô còn chưa nói mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Hoa Ngữ Nông có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Ninh Quân Hạo nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.
Lái Xe
“À, là thế này, tối mai Quân Hạo có một bữa tiệc cần tham gia, âu phục của anh ấy đã đưa đến cửa hàng, vốn dĩ là tôi sẽ đến đó lấy rồi mang về nhà cho anh ấy, nhưng mà bây giờ tôi có chút việc bận không thể đi được, cho nên không biết có thể phiền cô đến đó lấy giúp tôi được không? Cô chỉ cần đem quần áo mang về nhà là được rồi.” Trần Nhược Hồng lên tiếng nhờ Hoa Ngữ Nông giúp đỡ, giọng nói của cô ta nghe rất là vô hại, song vẻ mặt lại hết sức ngoan độc.
“Vậy sao, thế thì trước hết cô gửi địa chỉ đến di động của tôi đi, bây giờ tôi qua lấy cũng được.” Hoa Ngữ Nông không nghĩ ra được lí do nào để từ chối, trên thực tế, từ trước đến nay cô cũng ít khi từ chối người khác, huống chi chuyện này còn liên quan đến chồng mình, thân là người làm vợ, nếu chuyện đã tới cửa, dĩ nhiên cô sẽ không trốn tránh.
Có điều, ngày mai Ninh Quân Hạo cần tham gia tiệc tối ư? Vì sao cô không nghe anh nói nhỉ?
Chẳng lẽ anh không định mang vợ theo? Hay là…
Quên đi, cô quyết định không tiếp tục đoán mò nữa, bởi vì đợi đến khi cô lấy được quần áo đem tới trước mặt anh, tin là đáp án cũng sẽ có được.
Cúp điện thoại, Hoa Ngữ Nông thay một bộ váy liền màu xanh ngọc, phối với một đôi giày nhỏ đế bằng màu trắng, đội chiếc mũ xanh lam đi xuống dưới nhà.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Bác Trương dưới lầu đi từ trong phòng ra, thấy Hoa Ngữ Nông muốn đi tới cửa, vẻ mặt bà có chút mất tự nhiên mỉm cười với cô, sau đó hỏi: “Cô chủ muốn ra ngoài sao?”
“Vâng, bây giờ chú Lý có rảnh không ạ? Cháu muốn đi lấy quần áo dự tiệc giúp Quân Hạo.” Hoa Ngữ Nông gật gật đầu, quay sang hỏi bác Trương.
“Chú Lý không có ở nhà, tôi vừa bảo anh ấy lái xe đưa A Bình đến siêu thị mua đồ rồi, có lẽ phải hai tiếng nữa mới trở về, nếu không cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp cô chủ đi lấy.” Bác Trương nói xong, ánh mắt liền có chút mờ ám.
“Vậy à…” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, cô liền nói: “Cháu tự mình lái xe cũng được, trong gara còn có xe không?”
“Xe thể thao của cậu chủ ở trong gara, nhưng mà, cô chủ, cô thật sự phải tự mình lái xe sao? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô lái xe mà.” Bác Trương nói xong, trong giọng điệu mang theo sự lo lắng, chẳng qua chút lo lắng này lại mang theo vài phần thật, vài phần giả, khó mà phát hiện.
Hoa Ngữ Nông cười híp mắt nhìn bác Trương nói : “Yên tâm đi, đừng nhìn dáng vẻ nhát gan thường ngày của cháu, thật ra kỹ thuật lái xe của cháu không tồi đâu đấy. Bác Trương, bác đem chìa khóa xe đến cho cháu đi, cháu tự lái xe đi cũng được, cháu sẽ cố gắng chú ý an toàn lúc đi trên đường.”
Bác Trương nghe cô nói thế, cũng không tiếp tục ngăn cản nữa. Trên thực tế, có lẽ cho tới bây giờ bà ta không hề có ý định ngăn cản cô, vì thế, rất nhanh sau đó, chìa khóa chiếc xe Ferrari của Ninh Quân Hạo liền ở trên tay của Hoa Ngữ Nông.
Ngồi trên ghế lái, Hoa Ngữ Nông hít sâu một hơi, khởi động xe, chậm rãi ra khỏi nhà xe, đi về phía địa chỉ mà Trần Nhược Hồng nhắc đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc