Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 09

Tác giả: Thiến Hề

Một Màn Không Sao Tưởng Tượng Được
Lái xe đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa của tòa nhà Hoa Đình Quốc Tế, sau đó xuống xe đưa cô vào trong, còn nói với bảo vệ về thân phận của cô.
Dưới sự dẫn đường của bảo vệ tòa nhà, cô tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc dành riêng cho Ninh Quân Hạo, ấn nút lên thẳng tầng 99, sau đó liền cảm giác được thang máy đang không ngừng di chuyển đi lên, cũng không dừng lại giữa chừng cho đến khi tới được tầng 99.
Lúc cửa thang máy mở ra, bảo vệ tòa nhà đứng ở bên trong vươn tay làm một động tác mời với Hoa Ngữ Nông: “Phu nhân, phòng làm việc của tổng tài ở phía trước, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, trợ lý và thư ký đều xuống nhà ăn để dùng cơm và nghỉ ngơi, cho nên có lẽ tổng tài đang ở một mình trong phòng, cô có thể trực tiếp đi vào cũng được.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Hoa Ngữ Nông gật đầu với anh ta, sau đó cầm bình giữ ấm bước ra khỏi thang máy, tiến về phía cánh cửa gỗ lim ngay phía đối diện.
Giờ phút này trong lòng cô cảm thấy kích động không nói nên lời, đến mức trái tim sắp ***ng phải ***g *** rồi cũng nên.
Đôi giày đế bằng thoải mái dễ thương bước đi trên nền nhà bằng gỗ không hề phát ra những âm thanh chói tai giống như những chiếc giày cao gót khác, thế nên cô cứ lặng yên không tiếng động tiến tới cửa phòng làm việc, liên tục hít thở sâu vài lần mới vươn tay ra, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa chỉ khép hờ, còn chưa đóng lại hoàn toàn.
Cô bỗng tò mò muốn rình coi thử xem lúc này Ninh Quân Hạo đang làm cái gì, thế nên ghé đầu vào nhìn, ánh mắt xuyên qua khe cửa hẹp thấy được cảnh tượng bên trong. Chỉ liếc mắt một cái thôi, Hoa Ngữ Nông liền cảm thấy máu trong người mình như đang đông lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Lúc này bên trong phòng làm việc, Ninh Quân Hạo đang ngồi đối diện với cô trên một chiếc ghế dựa, hai chân nhấc cao, đặt lên trên bàn làm việc với tư thế thoải mái nhất, mà đứng trước mặt anh, là bóng dáng của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, cô ta đang cúi đầu, cách anh rất gần, từ góc độ của cô nhìn thấy, giống như bọn họ đang hôn môi vậy.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ có thể làm những chuyện như vậy chứ?
Hoa Ngữ Nông cảm thấy đại não mình vô cùng hỗn loạn, dưới chân lại giống như mọc rễ, không biết giờ phút này nên tiến hay nên lui.
Rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy thân thể người phụ nữ kia động đậy, hình như đang muốn quay đầu lại.
Không được, tuyệt đối không thể để cô ta nhìn thấy mình được. Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Hoa Ngữ Nông, thế nên cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhanh chóng xoay người rời khỏi cửa, chạy về phía thang máy.
Đúng lúc này thang máy lại vừa vặn đi lên, khi cửa mở ra, Lâm Tuấn Hiền cùng với một người phụ nữ mặc quần áo công sở bước ra từ bên trong.
“Phu nhân, sao cô lại tới đây?” Lâm Tuấn Hiền nhìn thấy Hoa Ngữ Nông ở trong này, cảm thấy ngoài ý muốn liền tò mò hỏi.
Giờ phút này sắc mặt Hoa Ngữ Nông đã trở nên trắng bệch, môi không khỏi run rẩy đáp: “Tôi…tôi chẳng qua…tiện đường đến đây…Cái này cho anh, tôi đi trước, gặp lại sau.”
Nói xong, cô nhét bình giữ ấm mình đang cầm trên tay vào lòng Lâm Tuấn Hiền, sau đó đi như chạy trốn vào thang máy, nhanh chóng ấn nút tầng một, vội vàng khép cửa thang máy lại, sau đó cả người giống như sụp đổ tựa vào vách tường.
Châm Chọc
Lâm Tuấn Hiền nhìn dáng vẻ chạy trối ૮ɦếƭ của cô, cảm thấy nghi ngờ khó nói trong chốc lát, trọng lượng của bình giữ ấm trong tay rõ ràng không nhẹ, bình vẫn còn đầy, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình một cái, nghe thấy cô ta nói: “Phu nhân so với lần gặp mặt trước đây trong lễ cưới hình như còn trẻ hơn đấy nhỉ.”
“Thư kí Lý, chẳng lẽ phụ nữ các cô chỉ thích chú ý đến điều đó thôi sao?” Lâm Tuấn Hiền không biết nói gì, liếc mắt nhìn cô nàng, khẽ thở dài.
“Chẳng lẽ trợ lý Lâm lại không hay để ý đến vẻ ngoài của một người phụ nữ sao?” Vẻ mặt của thư ký Lý không cho là đúng, bĩu môi nói.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, cánh cửa phòng làm việc bỗng bật mở, Trần Nhược Hồng thoải mái đi ra từ bên trong, nhìn thấy Lâm Tuấn Hiền và thư ký Lý đứng trước mặt, không khỏi cất tiếng hỏi: “Sao hai người lên đây sớm vậy?”
“Lời này phải là chúng tôi hỏi cô mới đúng chứ? Giám đốc Trần, sao cô tự dưng lại không có việc gì bước vào phòng làm việc của tổng tài thế?” Thư ký Lý vừa nhìn thấy Trần Nhược Hồng liền tỏ ra khó chịu, cô ngẩng cao đầu, lớn tiếng hỏi ngược lại.
“Đi vào đưa cho tổng tài một phần giấy tờ cần anh ấy ký tên mà thôi.” Trần Nhược Hồng nói xong, giơ tập văn kiện mình đang cầm trong tay lên, có chút khiêu khích nhìn thư ký Lý trước mặt: “Yên tâm đi, lần sau tôi nhất định sẽ đến vào những lúc cô phụ trách coi cửa.”
“Cô…” Thư ký Lý bị lời của cô ả chặn họng, trong giây lát không thể nói ra được gì, chỉ có thể căm giận trợn mắt nhìn.
“Vừa nãy phu nhân đặc biệt đến thăm tổng giám đốc à? Sao tôi cứ cảm giác cô ấy có cái gì đó không đúng?” Lâm Tuấn Hiền không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người, trong đầu của anh vẫn còn đang suy nghĩ đến vẻ mặt của Hoa Ngữ Nông lúc rời đi.
“Phu nhân đến đây sao? Tôi không biết rõ lắm, cô ấy chưa đi vào phòng làm việc của sếp.” Trần Nhược Hồng nói xong, trên mặt liền lộ vẻ không hề biết gì cả.
“Chưa đi vào văn phòng? Thế tổng giám đốc thì sao? Cũng không biết phu nhân đã tới?” Giờ phút này Lâm Tuấn Hiền càng thêm hoài nghi, anh không biết lí do vì sao Hoa Ngữ Nông rõ ràng đã lên đến đây mà lại không tiến vào gặp mặt Ninh Quân Hạo một chút.
“Có lẽ là không biết, tổng tài vẫn đang ngủ trưa trong phòng mà, lúc tôi đi vào có đánh thức anh ấy, chắc phu nhân nhìn thấy tổng tài đang ngủ nên không đến quấy rầy.” Trần Nhược Hồng thuận miệng nói.
Thư ký Lý đứng một bên nghe vậy, không khỏi mở miệng châm chọc: “Không phải chứ, ngay cả phu nhân tổng giám đốc cũng không vào quấy rầy chồng lúc thời gian ngủ trưa, vậy mà giám đốc Trần của chúng ta lại chạy tới nhờ kí tên lên văn kiện vào đúng lúc đó, thật sự là khiến người ta cười đến rụng răng mà.”
“Thư ký Lý nếu có thời gian ở chỗ này cười đến rụng răng, không bằng mau trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu làm việc đi thì hơn, chờ tổng tài tỉnh lại, nhớ đem chỗ giấy tờ này cho anh ấy kí tên đấy.” Đối với sự châm chọc của thư ký Lý, Trần Nhược Hồng chỉ cười lạnh, nhét tập văn kiện mình đang cầm vào tay cô nàng, sau đó lắc lắc cái eo nhỏ nhắn đi về phía cửa thang máy.
Thư ký Lý nhìn theo bóng lưng rời đi của cô nàng, không nhịn được thầm mắng một câu: “Hồ ly tinh đáng ૮ɦếƭ.”
Đúng lúc này, Ninh Quân Hạo vốn đang ngủ say trong phòng làm việc nghe thấy tiếng động bên ngoài, không khỏi giật mình tỉnh giấc, có chút mệt mỏi xoa mắt, cất tiếng gọi: “Cậu đang ở ngoài đấy hả Tuấn Hiền?”
“Đây.” Lâm Tuấn Hiền nghe thấy tiếng của Ninh Quân Hạo, lập tức nhấc chân đi về phía phòng làm việc.
Tủi Thân
Sau khi Lâm Tuấn Hiền bước vào phòng làm việc, Ninh Quân Hạo liếc mắt liền nhìn thấy bình giữ ấm trong tay anh ta, không khỏi bật cười: “Có vẻ cậu sắp càng lúc càng bận rồi đây, ngay cả súp tình yêu cũng được đưa đến công ty cơ đấy.”
“Cái này ấy à, đúng là súp tình yêu, nhưng mà không phải của cô gái nào đó tặng cho tôi, mà là vợ ngài đặc biệt đưa tới cho ngài đấy ạ.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền đặt bình giữ ấm lên trên bàn làm việc.
“Ngữ Nông đã tới đây?” Ninh Quân Hạo nghe thế, đôi lông mày anh tuấn lập tức nhíu lại, hỏi.
“Mời vừa rời đi thôi, chắc là lúc đến nhìn thấy anh đang ngủ nên không tiến vào làm phiền.” Lâm Tuấn Hiền nhún vai đáp.
Ninh Quân Hạo nghe vậy, lập tức đứng dậy, hình như đang muốn đi ra ngoài chuẩn bị đuổi theo, Lâm Tuấn Hiền thấy thế liền ngăn anh lại: “Chắc bây giờ cô ấy đã lên xe rồi, nhưng mà lúc cô ấy rời đi, vẻ mặt có chút kì lạ, cũng không biết lí do tại sao.”
“Cô ấy có nói gì với cậu không?” Lời của Lâm Tuấn Hiền khiến cho Ninh Quân Hạo hoài nghi, không khỏi lên tiếng truy hỏi.
“Không nói gì cả, tôi hỏi cô ấy sao lại tới đây, cô ấy chỉ nói là tiện đường, ha ha, sao có thể thế được chứ, chỉ tiện đường thôi mà còn ôm theo cả canh cơ đấy, nhưng mà sắc mặt cô ấy lúc rời đi thật sự rất kỳ quái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hay là nhìn thấy Trần Nhược Hồng ở trong văn phòng của anh? Thế nhưng dù có thấy cũng không thể khiến cho sắc mặt cô ấy khó coi đến vậy, cô ấy không phải không biết anh và Trần Nhược Hồng chỉ là bạn bè, hơn nữa Nhược Hồng còn là cấp dưới của anh…”
Lâm Tuấn Hiền cẩn thận phân tích nguyên nhân sắc mặt Hoa Ngữ Nông trở nên kỳ lạ, nhưng Ninh Quân Hạo lại không thèm nghe lời giải thích của anh ta, chỉ rút di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại.
Sau khi rời khỏi đó, Hoa Ngữ Nông không lên xe ôtô đang chờ mình trước cửa, mà tự đi trên ven đường giành cho người đi bộ, trong đầu đều là cảnh tượng ban nãy Trần Nhược Hồng cùng với Ninh Quân Hạo hôn môi, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân không có chỗ trút giận, chỉ đành biến thành nước mắt chảy ra.
Khi cô đã đi được tầm mười mét, đến một vỉa hè dành cho người đi bộ của ngã tư, di động bỗng nhiên lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Ninh Quân Hạo gọi tới, cô lập tức vươn tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó hít mũi, bấm nút nhận cuộc gọi.
“Giờ em đang ở đâu?” Tiếng của Ninh Quân Hạo truyền đến từ đầu dây bên kia, trong giọng nói nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
“Ở trên đường…” Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên giờ phút này trong tiếng nói Hoa Ngữ Nông mang theo âm mũi khá nặng.
“Giọng của em làm sao vậy? Nghe nói em đã đến phòng làm việc của anh, sao không đi vào?” Ninh Quân Hạo thấy vẻ kỳ lạ trong giọng nói của cô, cất tiếng hỏi.
“Em…” Hoa Ngữ Nông không nghĩ anh sẽ hỏi mình như vậy, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong phòng làm việc ban nãy, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm.” Ninh Quân Hạo thấy cô chưa nói ra lý do, chỉ đành cắt đứt lời cô, dặn dò nói.
“Em đã biết.” Hoa Ngữ Nông buồn bã đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc của Hoa Ngữ Nông bất ngờ tồi tệ nên liền khóc ầm lên, cô không hiểu vì sao mình rõ ràng có thể chất vấn anh, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói của anh liền không thể nói ra gì được, cô không biết mình bị làm sao nữa, vì sao lại phải nhẫn nhịn chịu đựng sự phản bội của chồng. Đồng thời cô cũng quyết định, đêm nay nhất định phải tìm cơ hội lên tiếng hỏi rõ ràng, lúc đó anh và Trần Nhược Hồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc