Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương Cuối

Tác giả: Nara Ngư

Săn Sóc
Lúc Tiếu Đồng về đến nhà cũng đã là hai ngày sau rồi, trong thời gian này bệnh tình của Phó Thiên Húc có tái phát một lần. Dù sao vị trí bị trúng đạn cũng ở gần tim nên dù đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm cũng phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng trong một thời gian dài. Hơn nữa, có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu để tiếp tục công việc như cũ hay không cũng là vấn đề rất khó nói.
Lúc nghe được tin tức này, Văn Mân cũng không biết phản ứng thế nào, tình huống này quả thật rất khó chấp nhận đối với một người giống như Phó Thiên Húc, có người đàn ông nào mong muốn thân thể của mình không khỏe mạnh. Nhưng mà đối với gia đình bọn họ chưa chắc đã là một chuyện xấu, không thể tiếp tục ra tuyến đầu đồng nghĩa với việc bớt đi một phần nguy hiểm. Dù sao, trừ bỏ là một cảnh sát phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia, anh ta còn là một người chồng, cũng sắp trở thành một người cha, anh ta còn phải nghĩ cho gia đình mà chú ý đến an toàn của bản thân nữa.
Hai ngày nay Tiếu Đồng vẫn ở lại bệnh viện, thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của Phó Thiên Húc, vừa để bốn vị trưởng bối yên lòng vừa giúp một người phụ nữ có thai ổn định lại tâm trạng. Chạy đi chạy lại không ngừng, vừa về đến nhà cũng chỉ kịp ôm Văn Mân một cái đã ngả xuống giường ngủ.
Nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường râu ria xồm xoàm, vẻ mặt mệt mỏi, Văn Mân cảm thấy rất yên tâm nhưng đau lòng không kém. Sự việc này đã được giải quyết, tai họa tiềm ẩn ở kiếp trước đã được hóa giải, cô tin tưởng Tiếu Đồng có thể giữ được lời hứa của mình, không bao giờ rời xa cô nữa.
Người đàn ông này, bề ngoài lạnh đạm khiến cho người khác vừa mới tiếp xúc sẽ cảm thấy vô cùng cay nghiệt và khó gần. Nhưng mà, một khi đã hiểu rõ anh rồi sẽ biết anh là một người đàn ông có trách nhiệm, một số việc không cần anh phải bỏ sức ra làm anh cũng sẽ tìm cách xử lý thỏa đáng, chăm sóc chu đáo cho những người bên cạnh.
Anh không phải người không biết đạo lý đối nhân xử thế, ngược lại là anh rất hiểu, cho nên ngoài mặt nói không làm nhưng vẫn tự mình làm nếu cần thiết.
“Sao vậy? Phát hiện chồng em rất đẹp trai, nhìn đến ngây người rồi sao?”
Cô chăm chú nhìn anh xuất thần tới nỗi không phát hiện người đàn ông đang lúc mơ ngủ kia từ khi nào đã tỉnh dậy.
“Đúng vậy, chồng em rất đẹp trai, cho nên em nhìn đến ngây người rồi.” Văn Mân khó có dịp không lên tiếng phủ nhận mà thẹn thùng nói ra lời khen ngợi.
Tiếu Đồng đưa tay sờ sờ chiếc cằm thô sáp của mình, không cần soi gương cũng biết mình hiện tại nhếch nhác cỡ nào. Nhưng mà nhận được ánh mắt dịu dàng của Văn Mân, khóe miệng anh chỉ cong lên, thản nhiên đón nhận lời khen ngợi của cô.
Di chuyển thân thể để cho mình tiến lại gần Văn Mân đang ngồi ở mép giường, nắm lấy cánh tay của cô, đem đều mình chôn vào giữa hai tay của cô, một lúc sau mới ngẩng đầu hôn lên chiếc bụng bầu của cô một cái.
“Hai ngày này chắc em rất mệt mỏi, rất lo lắng phải không? Bây giờ, em hoàn toàn có thể yên tâm rồi, Phó Thiên Húc không có việc gì, Khương Bạch San cũng sẽ không có việc gì.”
Nghe thấy lời nói của Tiếu Đồng, trong đầu Văn Mân đột nhiên hiện lên một ý niệm, cô đưa tay nắm lấy khuôn mặt anh để anh nhìn thẳng vào mắt mình.
“Chuyện Phó Thiên Húc được điều về tuyến hai có phải do anh đã làm chuyện gì không? Em nhớ rõ Khương Bạch San đã từng nói, Phó Thiên Húc cực kỳ yêu thích công việc này của anh ta. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng đã chấp hành đến nửa đường rồi, dù là dựa theo quy định hay là theo tính cách của anh ta thì cũng không thể bỏ dở giữa chừng mới đúng.”
“Bà xã có vẻ rất hiểu cậu ta thì phải?” Giọng nói của Tiếu Đồng hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng mang theo một đạo dấm chua.
Văn Mân vươn tay nhấn vào cái trán dày rộng của anh một cái, giọng nói giễu cợt: “Toàn suy nghĩ những chuyện linh tinh? Khong được phép nói sang chuyện khác, mau thành thật khai báo.”
Tiếu Đồng bất lực buông tiếng thở dài, xoay người ngồi dậy, vừa bước về phía phòng tắm vừa nhàn nhã nói lại một câu: “Ai bảo bà xã của anh lo lắng cho người khác đến nỗi mất ăn mất ngủ, anh làm chồng, chỉ có thể cố gắng thuyết phục người ta thôi.”
Nhìn theo hình bóng của anh sắp biến mất ở cửa phòng tắm, Văn Mân ngồi trên chiếc giường mềm mại, trong lòng cũng trở nên thật mềm mại. Thật may mắn, may mắn ông trời đã cho co thêm một cơ hội được sống lại mới có thể có được một người giống như Tiếu Đồng lần nữa.
Sinh Con
Lúc Văn Mân bắt đầu chuyển dạ đã là ba giờ sáng, cách ngày sinh dự tính còn hơn một tuần nữa. Dưới sự kiên trì của Tiếu Đồng, cô chấp nhận vào nằm trong phòng chờ sinh của bệnh viện từ sớm. Đây là đứa con đầu tiên của bọn họ cho nên mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đều hết sức khẩn trương.
Đặc biệt là hai ngày nay, nhìn thấy sắp tới ngày sinh dự tính rồi, Tiếu Đồng và Văn mẹ cứ cách một tiếng đồng hồ lại hỏi cô cảm giác thế nào, xem có phải sắp sinh rồi không.
Chỉ là mỗi lần cô đều trả lời một câu: “Chưa có cảm giác gì cả, mọi chuyện vẫn bình thường.”
Tiếu Đồng lại lo lắng có chuyện gì ngoài ý muốn, rõ ràng mấy tháng trước đã bổ túc rất nhiều kiến thức về chuyện mang thai và sinh đẻ nhưng vẫn lo lắng chạy đi tìm bác sĩ. Cho đến khi bác sĩ giải thích đi giải thích lại rằng ngày sinh thật và ngày dự sinh chưa chắc đã chính xác 100%, quá một vài ngày cũng là chuyện rất bình thường thì anh mới thoáng yên tâm một chút.
Văn Mân nằm ở phòng chờ sinh VIP của bệnh viện, căn phòng được bố trí vô cùng ấm áp, không giống ở bệnh viện chút nào, ngược lại giống như phòng khách sạn năm sao. Dĩ nhiên, giường ngủ cũng không phải là loại giường đơn bình thường mà là loại giường đôi thoải mái và rộng rãi.
Cho nên, bên này vừa có điểm bất thường, người có thần kinh nhạy cảm và khẩn trương suốt mấy ngày nay như Tiếu Đồng đã lập tức nhận ra.
“Nhóc, em làm sao vậy? Có phải muốn sinh rồi không?”
Nhìn thấy anh còn chưa mở mắt đã cố gắng để ngồi dậy, trái tim Văn Mân chậm rãi chạy qua một tia đau lòng.
Hơn nữa, lần này cô có thể cảm giác được một chút, cơn co thắt vừa rồi lại không thấy nữa. Nhớ tới bác sĩ từng nói qua, gần tới ngày sinh có thể xuất hiện hiện tượng chuyển dạ giả, vì vậy, cô đưa tay vỗ nhẹ bàn tay Tiếu Đồng để anh yên lòng.
“Không có gì đâu, anh cứ yên tâm ngủ tiếp đi, có thể cục cưng đá em một chút thôi mà, nếu thấy có gì không ổn em sẽ gọi anh dậy.”
Tiếu Đồng thấy thần sắc của Văn Mân vẫn rất tốt, hơn nữa trong giọng nói cũng không có chút bất thường nào mới dụi mắt nằm xuống ngủ lại lần nữa.
Văn Mân muốn yên lặng nằm xuống ngủ thêm, nhưng chưa được bao lâu thì cái cảm giác co thắt ban nãy đột nhiên lại ập tới. Cô sợ rằng đó chỉ là báo động giả, sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiếu Đồng nên cố gắng hít thở sâu để áp chế những cơn đau thắt ở dưới bụng.
Cũng may, sau khi hít thở mấy lần, cảm giác này lại biến mất. Chỉ là bị tình dậy lần nữa nên cô không thể nào ngủ tiếp được, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường thấy đã hơn ba giờ sáng, vì vậy dứt khoát mở mắt nằm đó chờ cho trời sáng.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, cảm giác co thắt lại tiếp tục truyền đến từ dưới bụng, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cô khẳng định, chỉ e đứa bé trong bụng đã muốn ra ngoài rồi. Cô một tay đỡ bụng mình cố gắng hít thở sâu, một tay lắc lắc Tiếu Đồng nằm bên cạnh.
Tiếu Đồng vốn dĩ ngủ không sâu, Văn Mân chỉ mới lắc một cái anh đã lập tức tỉnh dậy rồi.
“Nhóc…”
“Tiếu Đồng, anh gọi điện cho ba mẹ gấp đi, nói em muốn sinh rồi để cho bọn họ tới đây một chút. Còn nữa, anh mau rung chuông gọi bác sĩ tới luôn đi.”
Nhìn thấy Tiếu Đồng vừa nghe thấy cô sắp sinh đã khẩn trương đến mức không biết làm gì, Văn Mân cố gắng nặn ra một nụ cười trấn định: “Anh đừng khẩn trương, bây giờ chỉ mới bắt đầu chuyển dạ, có lẽ phải chờ thêm mấy giờ nữa mới sinh được, anh cứ từ từ thôi.”
Nhưng sự việc diễn ra tiếp theo lại không được như cô mong muốn, cô vừa dứt lời đã cảm thấy từng trận co thắt dữ dội truyền đến liên tục từ bụng dưới, vốn dĩ bàn tay chỉ muốn vỗ nhẹ Tiếu Đồng cũng lập tức phải nắm chặt.
“Nhóc, sao rồi? Em làm sao vậy? Rất đau sao?” Nhìn thấy vẻ mặt Văn Mân vừa rồi còn trấn định đột nhiên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, Tiếu Đồng vốn quen nhìn những việc trọng đại cũng lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân nhảy xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang đã hốt ha hốt hoảng nhấn chuông ở đầu giường, vừa giơ tay lau mồ hôi trán giúp cô vừa lắp bắp an ủi.
Thật vất vả mới chịu đựng được trận đau đớn chấm dứt, Văn Mân lúc này mới nhìn lại người đàn ông bên cạnh lên tiếng an ủi: “Tiếu Đồng, anh đừng quá khẩn trương, chỉ là đau bụng sinh thôi…”
Lời còn chưa dứt, một trận co thắt đã lập tức ập tới lần nữa. Tình cảnh này, Tiếu Đồng sao còn có thể đợi nữa, bác sĩ còn chưa tới, anh đã vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, muốn tự mình kêu. Cũng may, anh vừa tới cửa thì thấy bác sĩ phụ trách Văn Mân cùng với mấy người y tá đẩy theo giường bệnh cũng vừa chạy tới.
“Giáo sư Tiếu, xin chớ khẩn trương, đây chỉ là phản ứng bình thường, tôi lập tức mang Tiếu phu nhân vào phòng chờ sinh, kiểm tra tình hình mở cửa țử çɥñğ một chút.”
Tiếu Đồng nhìn thất tất cả mọi người ở đây đều có vẻ bình tĩnh, nỗi bất an trong lòng mới được hóa giải một chút. Nhưng lúc anh ôm cô chuẩn bị mang cô đặt lên chiếc giường đẩy thì bàn tay vốn đặt ở đầu gối của cô cảm giác được một sự ẩm ướt.
“Giáo sư Tiếu, nhanh lên, nhanh lên, cẩn thận một chút đem Tiếu phu nhân đặt xuống giường đi, vỡ nước ối rồi, phải nhanh chóng tiến vào phòng sinh thôi.”
Bác sĩ nhìn thấy tình hình không ổn lập tức nhắc nhở Tiếu Đồng lúc này vẫn đang sững sờ tại chỗ.
Nghe vậy, Tiếu Đồng lập tức làm theo chỉ thị, đợi đến khi nhìn thấy Văn Mân tiến vào phòng sinh, bàn tay của anh vẫn còn run rẩy, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh có biểu hiện rối loạn như vậy.
Anh không vào phòng sinh cùng với Văn Mân là do hai người đã sớm thỏa thuận. Vốn dĩ anh muốn ở lại bên cạnh cô nhưng cô nhất định không đồng ý.
Cô nói: “Nếu anh ở bên cạnh em, em sẽ cảm thấy có chỗ dựa vào mà trở nên mềm yếu. Lúc sinh con mà còn mềm yếu nữa sẽ rất khó rặn đứa bé ra, ngược lại kéo dài thời gian sẽ không tốt đối với cả cô lẫn đứa bé.”
Đến nước này rồi anh chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng giờ này, một mình anh ngồi đợi bên ngoài phòng sinh nghe tiếng kêu rên từ trong truyền tới, anh thật sự hối hận muốn ૮ɦếƭ rồi. Sao lúc đó anh lại thỏa thiệp, đáng lẽ anh không nên đáp ứng, cứ nhất định phải ở lại bên cạnh cô thì bây giờ cô sẽ không chịu đau như vậy.
Qua một hồi lâu sau, Tiếu Đồng mới chợt nhớ rằng ba mẹ vợ vẫn chưa biết chuyện Văn Mân chuẩn bị sinh, vừa rồi quá căng thẳng nên quên gọi điện cho bọn họ. Anh lấy di động ra chuẩn bị gọi điện báo cho ba mẹ nhưng bàn tay lại cực kỳ run rẩy, ngay cả số điện thoại cũng ấn sai rất nhiều lần. Sau khi cố gắng hít thở sâu, gắng gượng đè nén nỗi bất an trong lòng, cuối cùng anh cũng thành công gọi được cú điện thoại này.
Mọi người vốn nghĩ việc sinh nở cũng phải mất ba bốn giờ nên sau khi nhận được điện thoại, ba mẹ Văn Mân còn nán lại lấy thêm vài thứ. Mọi đồ dùng chuẩn bị cho việc sinh nở đã được chuẩn bị từ trước, cũng đưa đến bệnh viện trước đo rồi nhưng lúc ra cửa Văn mẹ lại nghĩ tới có vài thứ cần phải mang thêm.
Chần chờ mãi, mất nửa giờ sau bọn họ mới đến được bệnh viện, vội vã chạy tới cửa phòng sinh, vốn định an ủi tinh thần hoảng loạn của Tiếu Đồng một chút, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt thì cửa phòng sinh đã được đẩy ra.
Tiếu Đồng vừa nghe thấy tiếng động, nét mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, trong đầu quanh quẩn những hình ảnh không tốt đẹp. Đang lúc sinh lại có người từ trong phòng bước ra chẳng lẽ là vì bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mới nghĩ tới đây, sắc mặt của anh đã trắng càng thêm trắng.
“Xin chúc mừng giáo sư Tiếu! Vợ ngài đã sinh hạ một cậu con trai, mẹ tròn con vuông. Hiện tại y tá đang giúp đưa bé kiểm tra cân nặng, sẽ lập tức bế ra cho các vị nhìn thử. Chờ các vị ngắm xong rồi, hai mẹ con còn phải ở lại phòng sinh quan sát thêm vài giờ nữa, nếu xác nhận cả hai đều không có vấn đề gì là có thể chuyển ra phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.”
“Sinh…sinh rồi…?” Tiếu Đồng trừng lớn mắt vẻ mặt không dám tin nhìn bác sĩ, lại nhìn đồng hồ trên tay mình để kiểm tra thời gian.
“Đúng vậy, Tiếu phu nhân sinh con cực kỳ thuận lợi, chắc hẳn thời kỳ mang thai kiên trì vận động thích hợp. Xin giáo sư Tiếu yên tâm, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, sau hai giờ quan sát là mọi người có thể gặp mặt.”
Nghe thấy lời nói của bác sĩ, ba mẹ Văn cũng có chút choáng váng, không nghĩ tới con gái mình lại tự sinh con nhanh như vậy. Bình thường bọn họ nghe nói chuyện sinh con cực kỳ vất vả, còn tưởng rằng dù có thuận lợi đến mấy cũng phải mất vài ba tiếng, không nghĩ tới mới nửa giờ đứa bé đã được sinh ra.
Lúc đứa trẻ được y tá quấn tã ôm tới, Văn mẹ là người đầu tiên bước lại ôm lấy cháu mình. Nhìn thấy khuôn mặt đứa bé hồng hào, nhỏ nhắn, bà cảm động đến mức nước mắt cũng tự động rớt xuống.
“Tiếu Đồng, mau đến xem, dáng dấp đứa nhỏ này thật xinh đẹp, là đứa bé đáng yêu nhất mà mẹ từng nhìn thấy, mau đến xem, mau đến xem.”
Tiếu Đồng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được quấn trong tã mãi vẫn không thể hoàn hồn, may mà ba vợ nhẹ nhàng đẩy anh một cái mới kịp hồi phục lại. Anh vươn tay muốn bế lấy đứa bé nhưng lại sợ mình tay chân vụng về làm tổn thương đến làn da non nớt của bé.
Văn mẹ thấy vậy lập tức đem đứa bé trong иgự¢ mình đặt vào tay Tiếu Đồng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, đây con trai của con, con sẽ không làm tổn thương đến đứa bé.”
Mặc dù có Văn mẹ an ủi nhưng Tiếu Đồng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, cũng không dám động, chỉ sợ vừa mới cử động một chút là có thể thức tỉnh bảo bối nhỏ đang ngủ say.
Nhìn thấy bộ dạng ngay ngốc của Tiếu Đồng, Văn mẹ che miệng cười khẽ, lặng lẽ thúc tay chồng mình, nói khẽ vào tai ông: “Ông xem, Tiếu Đồng như vậy có ngốc không chứ. Ha ha ha, Có phải trước đây lúc ông nhìn thấy con gái của mình cũng là cái bộ dáng này.”
Ánh mắt ba Văn vẫn chăm chú dán vào đứa trẻ trong иgự¢ Tiếu Đồng, vẻ mặt cũng ửng hồng không kém. Ông cố gắng khụ khụ vài tiếng để che dấu sự bối rối của mình mới lên tiếng phản bác: “Sao có thể, tôi so với thằng bé còn trấn định hơn nhiều.”
Tiếu Đồng ôm không được bao lâu, đứa bé đã bị y tá bế trở lại phòng sinh, sau thời gian quan sát ban đầu mới cùng Văn Mân trở về phòng bênh.
Mặc dù sinh nở rất thuận lợi, thời gian sinh nở cũng rất nhanh nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, Văn Mân chỉ kịp liếc mắt nhìn con một cái rồi mệt mỏi ngủ thi*p đi, cho đến hơn tám giờ sáng mới từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là hình ảnh Tiếu Đồng ngồi dưới ánh ban mai. Lúc này anh đang ngồi giữa chiếc giường của cô và đứa trẻ, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẫn ngủ say trong cũi, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn cô. Xem ra là trong khoảng thời gian này anh vẫn cứ ngồi như vậy, nhìn người này một lát rồi quay lại ngắm nghía người kia.
Khi ánh mắt Tiếu Đồng bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Văn Mân, ý cười trên khóe miệng lại nồng đậm thêm mấy phần.
Bàn tay nắm chặt tay của Văn Mân bất giác siết chặt lại, dịu dàng nói: “Nhóc, cảm ơn em.”
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Văn Mân chỉ cảm thấy ngọt ngào đến khó tả, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Đứa ngốc.”
HOÀN CHÍNH VĂN

Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc