Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 46

Tác giả: Nara Ngư

Răn Dạy
“Nhóc, mẹ chỉ hỏi con một câu,” Văn mẹ tạm dừng một chút, đợi đến khi Văn Mân ngẩng đầu nhìn bà mới tiếp tục nói: “Con ở đây một mình sợ hãi, lo lắng như vậy, những điều con sợ hãi sẽ không xảy ra sao? Con lo lắng đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có thể chứng tỏ đứa bé đang được an toàn rồi. Con sợ hãi Tiếu Đồng sẽ ly hôn với con, cảm xúc của con thất thường như vậy nhưng thằng bé vẫn luôn bên cạnh con không phải sao?”
“Con…” Văn Mân á khẩu không biết trả lời thế nào. Cô đương nhiên biết rõ đáp án là gì, nhưng mà bây giờ cô đang sa vào những suy nghĩ không có lối thoát, nếu chỉ dựa vào một mình cô sẽ không thể thoát nổi. Cô biết chuyện cũ đã qua, chuyện xảy ra ở kiếp trước không nhất định sẽ xảy ra ở kiếp này. Nhưng mà cô lại rất sợ hãi, bởi vì quá quan tâm, cho nên mới sợ hãi mất đi.
“Nhóc, không phải mẹ đang dọa con, nếu con vẫn tiếp tục như bây giờ, đứa bé sẽ không khỏe mạnh được, Tiếu Đồng cũng sẽ bởi vì không hiểu nổi suy nghĩ của con mà dần dần kéo dãn khoảng cách giữa hai người.”
“Mẹ ~.” Bởi vì nghe được mấy lời chói tai, giọng nói của Văn Mân bất giác cũng cao hơn.
“Con đừng nghĩ mấy lời này thật khó nghe, nếu con còn không mau chóng thả lỏng những gánh nặng chẳng ra làm sao ở trong lòng mình, những chuyện này sớm muộn cũng sẽ phát sinh mà thôi.”
“Tiếu Đồng sẽ không phản bội con, con chắc chắn…”
“Vậy vì sao con còn lo lắng thằng bé bởi vì những lý do bất đắc dĩ mà bỏ rơi con, nói đúng ra, con mới là người không đủ tin tưởng đối với tình cả của thằng bé.”
“Không phải.” Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Văn mẹ, không kịp nghĩ đã vội vàng phản bác: “Con tin tưởng Tiếu Đồng rất yêu con, không ai có thể tin tưởng tình cảm của anh ấy bằng con được.”
“Con tin tưởng tình cảm của con rể đối với con, lại không tin tưởng thằng bé có thể vì con mà vượt qua được những khó khăn bất đắc dĩ ấy, không tin thằng bé có thể bảo vệ con, bảo vệ gai đình này? Nhóc, con không cảm thấy điều này thực mâu thuẫn sao?”
“Con người sống trên đời, sẽ có lúc sẽ gặp những chuyện bất đắc dĩ như vậy, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp không phải sao?” Ví như, nếu Phó Thiên Húc mất đi sinh mệnh là vì Tiếu Đồng, với cách làm người của Tiếu Đồng nhất định sẽ không mặc kệ Khương Bạch San. Kiếp trước, Phso Thiên Húc vừa mới qua đời, Khương Bạch San đã chấp nhận gả cho Tiếu Đồng nhất định cũng có nhiều lý do bất đắc dĩ. Chẳng lẽ việc này, cô hy vọng Tiếu Đồng có thể xử lý một cách vẹn toàn được sao?
“Cho nên, khi mọi việc còn chưa xảy ra, con đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sự thất bại? Nhóc, con như vậy là sao chứ? Mẹ cứ nghĩ con là một người mạnh mẽ, không ngờ con lại yếu đuối đến như vậy. Nếu con thực sự nghĩ cho gia đình này, nghĩ cho đứa bé này, nghĩ cho Tiếu Đồng thì nên dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Ngay cả khi sự việc xảy ra có tồi tệ hơn đi nữa, con nhất định phải có dũng khí cùng Tiếu Đồng đối mặt với tất cả.”
“Con…” Văn Mân muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.
“Con cái gì con, con muốn nói cái gì, nói thế sự vô thường, nói luôn luôn có chuyện bất đắc dĩ, nói chẳng qua là con lo lắng, sợ hãi hay nói con không có ý định muốn trốn tránh?”
“Nhóc, con đừng có lừa mình dối người nữa, có phải con thật sự không muốn trốn tránh không, là con tự đem mình biến thành tình trạng như bây giờ, không đúng sao? Bây giờ con cứ rầu rĩ không vui, lo lắng sợ hãi, đây là cách con chuẩn bị sao, chuẩn bị chờ đợi mọi chuyện xảy ra? Con định dựa vào lý do thân thể của mình không khỏe hay tâm trạng của mình không tốt, tự nhiên biến mình thành người bị hại trong mắt người khác?”
Những lời của Văn mẹ càng nói càng khó nghe nhưng lúc này, những suy nghĩ được che đậy trong lòng Văn Mân giống như bị người khác vạch trần khiến cô không thể không đối mặt với ý nghĩ thật sự của mình.
Ngả Bài
“Tiếu Đồng, sao con lại đứng ở chỗ này?”
Ngay lúc Văn Mân và Văn mẹ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giọng nói của ba Văn đột nhiên truyền tới.
Văn Mân lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tiếu Đồng đứng ngay cửa chính, lại quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, cũng không biết hai người họ đã đứng đó tự bao giờ, nghe được bao nhiêu trong số những lời hai mẹ con vừa nói.
“Ba, ba mới đi chơi cờ về sao.”
Tiếu Đồng biết thời gian này ba Văn thường đến trung tâm sinh hoạt của tiểu khu chơi cờ hoặc nói chuyện phiếm với mấy người bạn già nhàn rỗi.
“Đúng vậy, hôm nay vận khí của ba cực kỳ tốt, quả thật có thể dùng từ “đại sát tứ phương” để hình dung, ha ha ha.” Ba Văn không hề để ý thấy không khí khác thường ở phòng khách, vừa xoay người đổi giày vừa hớn hở khoe khoang thành tích chiến đấu của mình.
“Được rồi, đại khái cũng chỉ có vậy thôi, xem ông thật cao hứng chưa kìa.”
Văn mẹ đứng dậy, đầu tiên hướng về phía ba Văn trêu chọc một câu, sau đó nhìn sang Tiếu Đồng nháy nháy mắt, ý bảo anh đưa Văn Mân về phòng rồi từ từ tâm sự.
Theo quan điểm của bà, chuyện này chủ yếu là do lỗi của con gái mình, là do Văn Mân suy nghĩ lung tung, chuyện gì cũng không có lý do, chỉ vì một giấc mơ mà không tin tưởng vào ai cả. Tiếu Đồng dù sao cũng là chồng con bé, có một số việc bà không biết nhưng con rể nhất định hiểu rõ, tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có không gian riêng để nói rõ mọi chuyện mới là điều quan trọng nhất.
Nhận được chỉ thị của mẹ vợ, Tiếu Đồng chậm rãi đi tới bên cạnh Văn Mân, nhẹ nhàng đỡ eo cô, dìu cô bước vào phòng ngủ, sau lưng còn nghe thấy giọng điệu hưng phấn của ba vợ đang khoe khoang thành tích của mình với vợ.
Văn Mân không nói lời nào, tùy ý để Tiếu Đồng dìu cô ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời nói vừa rồi của Văn mẹ.
“Nhóc ~~”, trong giọng nói quen thuộc còn xen lẫn một tiếng thở dài.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng đang ngồi bên cạnh, trong ánh mắt sâu thẳm của anh thấy được hình ảnh cô đang nhíu nhíu mày.
Người trong đó đúng thật là cô sao? Nhìn qua sao lại khiến người ta chán ghét.
“Tiếu Đồng, những lời vừa rồi em và mẹ nói chuyện anh cũng nghe thấy đúng không? Những hành động của em trong thời gian này nhất định làm anh chán ghét lắm phải không?”
“Nhất định là như vậy, ngay cả bản thân em cũng không thích mình như vậy, huống chi là người khác.” Không đợi Tiếu Đồng trả lời, Văn Mân đã tự nói cho mình đáp án.
“Không có, nếu em thực sự cảm thấy mình chán ghét như vậy, anh lại càng khiến em chán ghét hơn mới đúng. Anh thân là một người chồng lại không cso thời gian giúp em thoát khỏi tình trạng này. Anh vãn nghĩ, nếu em đã không muốn nói chuyện thì anh cũng không nên hỏi nhiều, mỗi người đều có không gian riêng của mình, anh cũng phải tôn trọng không gian riêng của em mới đúng.”
Ánh mắt của Tiếu Đồng dừng lại ở đỉnh đầu của Văn Mân, trong lời nói lộ ra một tia hối hận: “Nhưng bây giờ anh đã không nghĩ như vậy nữa, nếu anh chỉ là một người bạn bình thường của em thì anh làm vậy là đúng. Nhưng mà, anh là chồng em, là người phải cùng em đối mặt với mọi chuyện. Đáng lẽ anh phải chủ động tìm hiểu rõ lý do vì sao em lo lắng, sợ hãi, phải mang lại cho em hạnh phúc chứ không phải là đau khổ.”
Chi Tiết Bị Lãng Quên
“Không có, Tiếu Đồng, anh không sai, là em đã không mở rộng lòng mình với anh. Mẹ nói rất đúng, tất cả đều là do em tự suy diễn, không thể đỏ lỗi cho bất kỳ ai được.”
Văn Mân không muốn Tiếu Đồng ôm hết trách nhiệm vào mình. Cô biết rõ hơn ai khác, tâm trạng của cô như bây giờ là do đâu.
“Những lời em và mẹ đã nói lúc nãy anh cũng nghe được rồi, chúng ta đừng ở đây so đo, rối rắm vấn đề ai đúng ai sai nữa.Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em đồng ý đem những lo lắng trong lòng mình nói thật cho anh biết không? Ngay cả khi đó chỉ là cơn ác mộng, không phải là chuyện có thật.”
Tiếu Đồng đem tay mình bao chặt lấy đôi bàn tay của Văn Mân, ngọn cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay để giúp cô ổn định lại cảm xúc của mình.
“Tiếu Đồng, có lẽ anh cảm thấy không thể tưởng tương được, cũng có lẽ anh sẽ cảm thấy là em lo nghĩ lung tung, nhưng em nghĩ mãi, cảm thẫy vẫn nên nói cho anh biết.” Cô hít vào một hơi thật sâu, chờ mình điều chỉnh cảm xúc thật tốt mới tiếp tục nói chuyện.
“Những điều em vừa nói với mẹ đều là sự thật, giấc mơ kia cũng rất chân thật, chân thật đến mức em có cảm giác giống như mình đã trải qua.”
Văn Mân vùi đầu trong *** Tiếu Đồng, ngón tay bất giác chà xát cúc áo sơ mi trước *** anh, đem những chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước chậm rãi kể ra, chỉ là bỏ qua một vài chi tiết vụn vặt không cần thiết phải nói rõ, nhấn mạnh việc cô lo lắng cho sự an nguy của Phó Thiên Húc, việc cô sợ hãi Tiếu Đồng sẽ rời bỏ cô để cưới Khương Bạch San.
Nghe những lời này, trên mặt Tiếu Đồng cũng không lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngược lại trong ánh mắt của anh thể hiện anh đang thật sự nghiêm túc.
Anh không cho rằng người phụ nữ trong *** mình có khả năng tiên đoán mọi việc. Dù sao, trong những điều mà cô đã nói, chuyện xảy ra trong giấc mơ của cô, chơ tới bây giờ có nhiều việc vẫn chưa xảy ra. Nhưng đối với chuyện của Phó Thiên Húc, cô lại đoán đúng đến mười phần.
Quả thật, nhiệm vụ mà Phó Thiên Húc đang làm bây giờ có hệ số nguy hiểm rất cao, thậm chí những nhân viên cảnh sát tham dự vào vụ án này đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để hy sinh bất cứ lúc nào. Phó Thiên Húc là tinh anh được điều dộng từ đội cảnh sát hình sự, lúc trước đi Mỹ cũng là do tổ chức sắp xếp, mang theo Khương Bạch San chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Thực ra lúc đầu, anh cũng không biết nội tình vụ án này, đến khi vụ án tiến triển đến một gia đoạn nhất định, đơn vị ban ngành trong nước điều tra được anh cũng có liên quan đến vụ này mới biết đến anh rồi nhờ anh hỗ trợ trong quá trình phá án.
Trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến độ chân không chạm đất cũng là vì như vậy.
Trước đó anh đến Mỹ một mình, bởi vì liên quan đến bí mật của tổ chức, lại có quan hệ thân tình với cấp trên nên nên anh chỉ làm tốt công tác kiểm tra thi thể của mình, cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh từng có thời gian làm việc và nghiên cứu ở Mỹ lâu như vậy, dĩ nhiên biết rõ việc gì anh nên hỏi, việc gì nên nhắm mắt cho qua coi như chưa từng nhìn thấy, đặc biệt sự việc lại có liên quan đến nhân vật lớn trong chính phủ Mỹ.
Chẳng qua là, bây giờ sự việc đã phát triển đến bước này, đến mức anh không thể giả vờ như không biết chuyện gì được nữa.
“Em yên tâm, Phó Thiên Húc không có việc gì, cho dù thật sự giống như em lo lắng, Phó Thiên Húc vì công việc mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Bạch San dĩ nhiên có người nhà của cậu ta chăm sóc rồi, không có chuyện của anh, anh cũng sẽ không vì lý do đó mà chia tay với em, trừ khi em buông tay trước.”
Câu nói cuối cùng của Tiếu Đồng giống như tảng đá nặng trĩu đánh thẳng vào lòng Văn Mân.
“Trừ khi em buông tay trước.”
Đúng vậy, từ trước tới nay Tiếu Đồng chưa hè chủ động rời cô đi. Kiếp trước có được kết cục như vậy đều là do cô trăm phương ngàn kế tìm cách muốn ly hôn. Cho đến giờ, sao cô lại quên mất một chi tiết vô cùng quan trọng như vậy? Chỉ cần cô vẫn biết quý trọng anh, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi đến bước đường cùng đó.
Quyết Định
Những lo lắng trong lòng Văn Mân cuối cùng đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn lại vấn đề xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè. Trong khoảng thời gian này cũng dần thân thiết với Khương Bạch San, cô không hy vọng Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Tiếu Đồng, anh chắc chắn Phó Thiên Húc sẽ không xảy ra chuyện gì như vậy là vì anh cũng tham gia vào vụ án này rồi có phải không?” Văn Mân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiếu Đồng, trong anh mắt hiện lên vẻ chắc chắn.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc nói rõ mọi chuyện, đặc biệt là dưới tình trạng quan hệ của em và Khương Bạch San hiện ra rất thân thiết. Chờ mọi chuyện kết thúc, những người nên biết tự nhiên cũng sẽ được biết thôi. Đây không phải là vụ án mạng bình thường, nó liên quan đến rất nhiều mạng người. Anh chỉ có thể nói cho em biết, vụ án này rất quan trọng, liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Không chỉ em, cho dù là anh cũng không nên biết quá nhiều mới là điều tốt nhất. Anh chỉ làm tốt bổn phận của mình, mà việc em phải làm bây giờ chính là yên tâm dưỡng thai cho tốt, biết không?”
Đã giải thích đến mức này, Văn Mân dĩ nhiên thức thời tự biết không nên hỏi lại cái gì, chẳng qua là nghiêm túc gật gật đầu, cuối cùng vẫn không yên tâm bổ sung một câu: “Bay giờ Bạch San đã mang thai rồi, nếu trong phạm vi khả năng của mình, nếu có thể giúp được Phó Thiên Húc thì giúp anh ấy một tay đi. Mặc dù Khương Bạch San cũng không nói rõ cho em biết tình hình cụ thể bên nhà cô ấy, nhưng em biết hai người đó đi được đến ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì. Nếu có thể, em hy vọng bọn họ có thể có được hạnh phúc giống như chúng ta vậy.”
Khương Bạch San đã mang thai?
Tin tức bất ngờ này, mặc dù anh cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện của Khương Bạch San, nhưng trong khoảng thời gian này thường xuyên tiếp xúc với Phó Thiên Húc, chuyện khó khăn của hai vợ chồng họ anh ít nhiều vẫn biết một chút.
Dựa theo tình hình trước mắt này, xem ra Phó Thiên Húc thực sự không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đứa con của bọn họ khó tránh khỏi kiếp nạn. Lấy quan điểm của cha mẹ Khương Bạch San, họ chắc chắn sẽ không để cô ấy giữ lại đứa bé này. Dù sao một người phụ nữ trẻ góa chồng đơn độc so với một người phụ nữ góa chồng mang theo đứa con vẫn dễ dàng tìm được đối tượng hơn.
“Yên tâm đi, anh sẽ tìm thời gian tâm sự với Phó Thiên Húc, mặc dù muốn cậu ta rời bỏ nhiệm vụ là không có khả năng nhưng tốt xấu gì cũng cho anh ta một cái trách nhiệm, có trách nhiệm rồi, nếu như có chuyện gì thì anh ta nhất định có thể tự mình chống đỡ được.”
“Ừ ~” Văn Mân cọ cọ trong *** Tiếu Đồng, động tác giống như một con mèo đang làm nũng.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, lúc này cô mới cảm thấy thân thể của mình hơi mệt mỏi. Ngửi được hương bạc hà quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp do nhiệt độ cơ thể truyền tới, còn có nhịp tim trầm ổn bên trong ***g *** của anh, cơn buồn ngủ của cô bất giác cũng ập tới.
Tiếu Đồng cúi đầu nhìn cô gái trong *** mình hình như đã ngủ, trong lòng cũng âm thầm đưa ra một quyết định. Công việc ở Sở nghiên cứu bên Mỹ, vốn dĩ trước đó anh còn chưa tính toán từ bỏ, dù sao điều kiện nghiên cứu ở bên đó so với trong nước cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà, tình hình bên đó so với trong nước còn có nhiều phiền toái và phức tạp hơn, bây giờ anh cũng không còn cô độc nữa. Xem ra, công việc bên kia anh phải gấp rút hoàn thành rồi, sau này anh cứ toàn tâm toàn ý làm việc trong nước thì tốt hơn. Các Viện nghiên cứu của chính phủ còn chưa hoàn thiện, anh có thể tính toán đến việc xây dựng một phòng nghiên cứu tư nhân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc