Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 44

Tác giả: Nara Ngư

Tâm Sự
Tiếu Đồng nói năng càng thận trọng, Văn Mân càng bứt rứt khó chịu trong lòng. Bởi vì trong lòng có tâm sự nên tự nhiên cũng hiện hết cả lên mặt, thậm chí không có chút ý định muốn che giấu.
Theo thời gian, ba mẹ Văn Mân cũng từ từ nhận ra có chuyện bất thường. Lúc đầu ông bà còn nghĩ, đôi vợ chồng son lúc nào cũng ngọt ngào giống như mật ong này đang giận dỗi nhau, chắc chỉ vài ngày tự nhiên sẽ hết ngay thôi. Nhưng mà đã qua nửa tháng rồi, vẻ mặt Văn Mân vẫn cứ rầu rĩ không vui, điều này khiến cho Văn mẹ không nhịn nổi nữa.
“Mẹ nói này, hai đứa các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bề ngoài có vẻ như là đang cãi nhau nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại sẽ thấy không phải.”
Bàn tay cầm chén của ba Văn hơi khựng lại một chút, ngay sau đó lại tiếp tục động tác của mình, cho đến khi người bạn già nóng nảy đến mức muốn chạy đến đập vỡ cái chén rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, lúc trước tôi tưởng bà đã hiểu ra rồi, sao mới về nhà một thời gian ngắn đã thay đổi cả rồi?”
Văn mẹ nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trước mặt với dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, không chỉ không hết giận mà ngược lại còn có chiều hướng muốn bốc lên.
“Vậy cũng phải xem trong trường hợp nào. Nếu là bình thường tôi cũng mặc kệ hai đứa nó rồi, muốn thế nào thì cứ làm thế đó, miễn là không tách ra, dù sao cũng coi như là tình cảm vợ chồng. Nhưng mà bây giờ, con bé còn mang thai, thời gian càng lớn càng phải cẩn thận, cảm xúc của phụ nữ có thai trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ trong bụng, tôi có thể không lo lắng được sao?”
“Bà để tâm vào một chút đi, tôi thấy Tiếu Đồng vốn là đứa trẻ rất tỉ mỉ, chúng ta đều nhìn ra được, đứa trẻ này đối với vợ mình còn hiểu hơn nhiều so với chúng ta. Nếu nó đã không có động tĩnh gì chứng tỏ sự việc không có gì nghiêm trọng, bà còn gấp gáp, sốt ruột cái gì chứ.”
Thấy chồng mình nói cũng có lý, Văn mẹ cũng đành phải nén lại tính khí của mình. Bà tự biết mình là người rất nóng vội, những chuyện khác còn không nói, muốn đánh là đánh. Nhưng chuyện liên quan đến con gái và cháu ngoại của mình, bà chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn hơn một chút thôi.
Lời nói của ba Văn, quả thật có phần đúng nhưng cũng có chỗ sai. Tiếu Đồng nhận ra sự bất thường của Văn Mân là thật, nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì không phải vì cảm thấy mọi chuyện không nghiêm trọng mà hoàn toàn ngược lại. Chẳng qua là sự việc quá lớn, liên quan đến rất nhiều vấn đề nên anh không thể nói gì, cũng không thể làm gì được.
Anh không biết tại sao Văn Mân lại có thể nhận ra anh cùng Phó Thiên Húc đang làm chuyện bí mật, tại sao lại lo lắng Phó Thiên Húc gặp chuyện không may. Việc mà bọn họ đang làm, lực lượng phân bổ khắp nơi, bố trí nghiêm mật, căn bản sẽ không bị bại lộ. Nếu như thật sự bị cô đoán được, Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những người tham gia nhiệm vụ lần nãy cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, không thể trách ai được.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy khó hiểu nhất chính là, Văn Mân là vợ của anh, tại sao lại lo lắng cho Phó Thiên Húc còn nhiều hơn lo lắng cho anh? Tình cảm giữa cô và Khương Bạch San tốt đến mức đó sao?
Mặc dù trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn nhưng Tiếu Đồng cũng biết không thể hỏi ra được. Một khi hỏi ra rồi, bị Văn Mân tóm được, sau đó quay lại truy hỏi anh, bọn họ rốt cuộc bận rộn làm chuyện gì, như vậy anh thật không biết trả lời cô thế nào nữa.
Đã hơn một lần anh cố tình giả bộ như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nếu thêm lần nữa, chẳng lẽ anh còn có thể giả vờ nghe không hiểu.
Thăm Dò
Không lấy được đáp án từ Tiếu Đồng, Văn Mân đành phải tìm cách khác, tìm thời gian hẹn Khương Bạch San ra ngoài. Hienj tại bụng cô đã lớn hơn nhiều, không tiện ra ngoài nhưng hẹn người ta đến nhà cũng không khó khăn gì.
Văn mẹ vốn lo lắng Văn Mân suốt ngày ở trong nhà sẽ buồn, cảm xúc sẽ không tốt. Cho nên, lúc này thấy cô chủ động mời bạn bè đến nhà chơi, bà dĩ nhiên cũng rất cao hứng.
Vui vẻ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, lúc này bà mới lặng lẽ ở sau lưng Văn Mân dặn dò Khương Bạch San.
“Cháu gái, trong khoảng thời gian này tâm tình của con bé nhà dì không được tốt lắm, ba mẹ như chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều, cháu hàn huyên với con bé một lúc, bảo con bé phải vì đứa bé mà biết tự chăm sóc mình. Chuyện này dì phải nhờ đến cháu thôi.”
Khương Bạch San mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay Văn mẹ đang nắm lấy tay cô trả lời: “Dì à, dì cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ cô ấy.”
Nói xong, cô xoay người bước vào phòng ngủ của Văn Mân, nếu cô còn ở ngoài này thêm chút nữa, không khéo Văn Mân lại sinh nghi mất.
Ai ~~ thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ. Lúc đầu, việc kết hôn cô và Phó Thiên Húc tiến hành không thuận lợi, thật ra lý do một phần cũng vì cha mẹ hai bên.
Cha mẹ Thiên Húc là bởi vì cô không thể sinh, lo lắng con cái về sau sẽ không có người nối dõi, cho nên không hài lòng khi anh quyết định kết hôn với cô. Cha mẹ cô lại càng không thích, ngay từ đầu khi bọn họ mới yêu nhau, cha mẹ đã nói công việc của Thiên Húc quá nguy hiểm, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào đây?
Sự lo lắng của cha mẹ hai bên là điều dễ hiểu, mặc dù có vẻ không được hợp với lòng người nhưng thật ra cũng là vì tương lai của bọn họ mà suy nghĩ.
Cho đến khi cô kiểm tra rồi biết được mình rất khó mang thai, cha mẹ cô mới cởi mở hơn một chút, bây giờ cũng không tỏ ra quá thờ ơ mỗi khi gặp Thiên Húc nữa. Thực tế sao? Rất thực tế! Nhưng cô lại không có cách nào trách cứ được, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho cô cả thôi.
Khương Bạch San vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Văn Mân đang đứng cạnh chiếc bàn trà đặt gần cửa sổ sát đất, động tác chậm rãi cúi xuống pha trà. Cô lập tức bước lại gần, cầm lấy bình trà trên tay Văn Mân.
“Chị mau ngồi xuống đi, cũng không nên để chị làm việc này, lỡ như ảnh hưởng đến đứa trẻ thì phải làm thế nào?”
“Đâu có yếu ớt như cô nói được, thân thể của tôi vẫn rất tốt.” Văn Mân cũng không từ chối, nghe lời Khương Bạch San ngồi xuống ghế, bàn tay vuốt vuốt bụng cũng dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
“Chị sao vậy? Lần này gặp lại, sao tôi lại có cảm giác giống như chị có rất nhiều tâm sự.”
“Có phải mẹ tôi lại nói với cô chuyện gì rồi không?” Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Khương Bạch San, Văn Mân biết rằng mình đã đoán đúng, thảo nào cô ấy vào phòng chậm như vậy.
“Cô đừng nghe mẹ tôi nói linh tinh, chỉ là mang thai bụng hơi lớn, cảm thấy mình không làm được việc gì nữa, cho nên tâm trạng mới không được tốt.”
“Tâm trạng không tốt, chị phải cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, điều này rất quan trọng bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của thai nhi.”
Văn Mân cúi đầu không nói gì, hai tay đặt lên vùng bụng đã gồ lên, một lúc sau mới nhẹ giọng trả lời: “Ừ.”
Những điều này cô đều biết, nhưng càng đến gần thời điểm kết hôn của Khương Bạch San và Tiếu Đồng ở kiếp trước, cô lại càng nôn nóng. Trong lòng cô mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng Tiếu Đồng lại không chịu tiết lộ có phải anh và Phó Thiên Húc đang bí mạt làm việc gì đó không.
“Bạch San, lúc trước cô nói chồng cô bề bộn rất nhiều việc, bây giờ anh ấy còn bận rộn không?”
Câu hỏi bất ngờ của cô khiến cho Khương Bạch San nhất thời không kịp phản ứng, chủ đề này sao có thể chuyển nhanh như vậy? Chẳng lẽ tâm trạng của Văn Mân trong thời gian này không được tốt là bởi vì công việc của giáo sư Tiếu rất bận rộn, cho nên lúc này cô ấy mới đột nhiên quan tâm đến tình trạng công tác của chồng cô? Nhưng mà, cũng không đúng nha, công việc của giáo sư Tiếu gần đây không quá bận rộn nha, cô còn không nhìn thấy anh ta ở Sở nghiên cứu nữa.
Hiểu Lầm
Khương Bạch San vừa nghĩ tới chuyện này, vẻ măt cũng trở nên khác thường. Không nhìn thấy giáo sư Tiếu ở Sở nghiên cứu, mà vừa rồi theo như ý tứ trong lời nói của Văn mẹ thì tình huống ở chung của hai người này gần đây có chút là lạ. Chẳng lẽ, giáo sư Tiếu có người phụ nữ khác? Lợi dụng thời gian làm việc đi ngoại tình rồi?
Không phải cô phỏng đoán lung tung, đúng lúc gần đây cô mới nhìn thấy một bài viết về một báo cáo phân tích nguyên nhân đàn ông đi ngoại tình…Theo như số liệu phân tích trong bài báo cáo, trong thời gian vợ mình mang thai, xác suất đàn ông bên ngoài…chiếm đến hơn 60%. (pó tay với trí tưởng tượng của chị này)
“Văn Mân, có phải cô và giáo sư Tiếu đã xảy ra vấn đề gì không?”
Mặc dù những lời này không tiện nói ra, nhưng cuối cùng cô cũng thốt ra được. Cô biết, hỏi han chuyện vợ chồng người khác cũng không tốt lắm, nhưng cô thật sự coi Văn Mân là bạn của mình, cũng hy vọng cô ấy và giáo sư Tiếu hạnh phúc. Nếu như thật sự có vấn đề, dĩ nhiên vẫn nên nói chuyện với nhau một cách cởi mở, rõ ràng, cứ giấu mãi trong lòng không phải là chuyện tốt.
“A…” Nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của Khương Bạch San, Văn Mân vừa mới uống ngụm trà, thiếu chút nữa cũng phun ra hết.
Rõ ràng cô vừa mới hỏi Khương Bạch San là trong khoảng thời gian này công việc của Phó Thiên Húc có bận không, không biết cô ấy lại nghĩ thế nào mà trả lại một câu không liên quan như vậy.
Nghĩ đến gần đây ánh mắt mẹ cô nhìn cô và Tiếu Đồng có chút kỳ quái, cái đầu gỗ của cô đột nhiên thông suốt rồi.
Chắc không phải chứ? Chẳng lẽ mẹ cô cũng nghĩ như vậy, lại còn nói gì đó với Khương Bạch San nữa? Cho nên cô ấy mới hỏi như vậy.
Văn Mân hoảng hốt nói không nên lời, nhưng mà phản ứng này trong mắt Khương Bạch San lại giống như bị cô nói trúng tâm sự, nét mặt cô ấy cũng xuất hiện một tia lo lắng.
“Văn Mân, nếu giữa vợ chồng có bất cứ chuyện gì vẫn nên nói chuyện với nhau rõ ràng đã, tôi tin tưởng giáo sư Tiếu không phải là người như vậy, hay là chị tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy để thăm dò trước một chút xem sao?”
“Bạch San, cô là đang nói đến chuyện gì đây? Cái gì Tiếu Đồng không phải người như vậy? Sao tôi lại nghe không hiểu đây?” Văn Mân đặt chén trà xuống, mở to hai mắt nhìn Khương Bạch San, vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc cô ấy đang muốn nói điều gì nha?
“A, không phải sao?” Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Văn Mân, trong lòng Khương Bạch San lộp bộp một cái, chẳng lẽ là cô đoán sai rồi?
“Không phải cái gì không phải? Vừa rồi cô muốn hỏi tôi và Tiếu Đồng cái gì?”
“Ha ha, không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi. Tôi con tưởng giáo sư Tiếu có người phụ nữ khác bên ngoài, cho nên hai người mới xảy ra mâu thuẫn. Là do tôi nghĩ linh tinh rồi, tại tôi, ha ha.” Khương Bạch San vừa lúng túng tự vả vào miệng mình vừa xấu hổ cười ha ha.
Văn Mân trợn tròn mắt, óc tưởng tượng của Khương Bạch San cũng quá siêu rồi. Với tính cách của Tiếu Đồng như vậy, sao anh có thể ngoại tình đây, cái khác thì cô không biết, nhưng điểm này cô tuyệt đối tin tưởng, nếu như anh thật sự muốn ngoại tình, cô sẽ là người đầu tiên anh thông báo.
Rối Rắm
Bị gán vào một vụ Ô Long* nhưng tâm trạng của Văn Mân lại tốt hơn trước rất nhiều. Thảo nào tất cả mọi người đều muốn làm bạn với những người có tính cách vui vẻ lạc quan, lâu dần cũng sẽ trở thành một người lạc quan như vậy. Ít nhất, bây giờ cô không cảm thấy buồn bã, mờ mịt như trước đó nữa.
*Vụ Ô Long: Đây là một điển tích nói về một sự kiện được ghi lại cuối thời Tần. Một người đàn ông nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Sau này, có một người đầy tớ trong nhà dan díu với vợ anh ta nên lập mưu Gi*t ૮ɦếƭ ông chủ của mình. May mắn là lúc người đầy tớ chuẩn bị ra tay thì con chó Ô Long lại nhảy ra cứu chủ nên người đàn ông đó mới thoát nạn.
***
Bởi vì sự hiểu lầm vừa rồi, Khương Bạch San tặng cho Văn Mân một nụ cười hết sức ngây ngô, khiến cho khóe miệng của Văn Mân không nhịn được cong lên.
Cô dường như đã hiểu lý do tại sao kiếp trước cuộc hôn nhân của Tiếu Đồng và Khương Bạch San lại được duy trì lâu như vậy. Một người như thế, có ai lại không thích, ngay cả khi giữa họ không có tình yêu nam nữ thì sống chung với nhau lâu ngày, giữa họ sẽ nảy sinh một thứ tình cảm còn đáng quý hơn, đó chính là tình thân và tình bạn.
“Bạch San, có đôi khi tôi nghĩ, so với tôi thì cô có lẽ thích hợp với Tiếu Đồng hơn. Tính cách của anh ấy lạnh nhạt, cô lại là người nhiệt tình như vậy, nếu lạnh và nóng kết hợp cùng một chỗ, không chừng còn có thể hạnh phúc hơn.”
Lời vừa thốt ra không kịp suy nghĩ, Văn Mân lập tức cảm thấy hối hận rồi. Không biết làm sao, cô đành đem ánh mắt chiếu thẳng vào người Khương Bạch San, muốn nhìn xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Khương Bạch San dĩ nhiên không ngờ tới Văn Mân sẽ nói ra những lời như vậy, trợn tròn mắt nhìn cô mất một lúc lâu, sau đó mới lập tức cúi đầu, đưa tay sờ thử trán của Văn Mân.
“Không bị sốt nha, hôm nay chị sao vậy? Chẳng lẽ phụ nữ có thai đều thất thường giống như chị vậy.”
Bị câu nói không thương tiếc của Khương Bạch San làm cho muốn sặc, gương mặt của Văn Mân cũng đỏ lên, sau đó mới ngượng ngùng liếc mắt sang chỗ khác.
“Văn Mân, chị và giáo sư Tiếu thật sự không có chuyện gì chứ? Sao tôi cảm thấy chị là lạ thế nào ấy, vừa rồi còn có thể nói ra câu tôi và giáo sư Tiếu thích hợp.”
“Lời này của chị nếu để cho giáo sư Tiếu nghe được, cô không nghĩ tới anh ấy sẽ tức giận thế nào ư? Lại nói, tôi không thể chịu nổi tính khí của anh ấy được, tôi cùng Thiến Húc nhà tôi khó khắn lắm mới được ở cùng một chỗ, vẫn là nên yên ổn sống với nhau cả đời thôi.”
Nghe đến tên Phó Thiên Húc, lúc này Văn Mân mới nhớ tới mục đích ban đầu khi tìm Khương Bạch San. Chính cô cũng tự hiểu mình có chút hơi kì dị. Tại sao đột nhiên cô lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì mang thai, cho nên cảm xúc của cô mới trở nên mẫn cảm như vậy?
Mặc kệ là lý do gì, bây giờ cũng không phải lúc cô lại suy nghĩ lung tung. Cho nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhìn Khương Bạch San cười ngượng ngùng: “Cô đừng quá để bụng, chỉ là tôi đang trong thời kỳ mang thai nên hormon tiết ra thất thường, thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra một vài ý tưởng quái lạ, cô cứ coi như chưa từng nghe qua đi. Phải rồi, lúc trước cô nói chồng cô đang bí mật làm việc gì đó, bây giờ việc đó đã kết thúc rồi sao?”
“Ai ~~~, kết thúc đâu, đã gần một tuần nay anh ấy không về nhà rồi. Bởi vì lo lắng cho anh ấy, tôi đã gọi cho anh ấy rất nhiêu cuộc điện thoại, nhưng mà, cứ mười cuộc thì có đến bảy tám cuộc không có người bắt máy, khó khăn lắm mới kết nối được, anh ấy lại chỉ vội vã nói một câu xong việc sẽ lập tức về nhà, không chờ tôi trả lời đã cúp máy rồi.”
Văn Mân nghe giọng điệu của Khương Bạch San vừa lo lắng vừa oán hận, trong lòng lặng lẽ nhớ lại thời gian. Tháng sau chính là ngày cô và Tiếu Đồng ly hôn ở kiếp trước, mà Phó Thiên Húc và Tiếu Đồng đều trở nên bận rộn hơn trước, nếu sự thật giống như cô đoán, vậy có phải chứng tỏ việc mà bọn họ đang bí mật làm đã đến giai đoạn quyết định rồi?
Kiếp trước và kiếp này, đã có rất nhiều chuyện đã không giống như trước. Tình trạng của cô hiện giờ, căn bản là không thể giúp gì cho họ. Điều cô có thể làm, chỉ là âm thầm cầu nguyện cho số mệnh của Phó Thiên Húc cũng thay đổi so với kiếp trước.
Như vậy, khi đối mặt với Khương Bạch San cô mới không cảm thấy chột dạ, không cảm thấy chính mình đánh cắp hạnh phúc của cô ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc