Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 35

Tác giả: Nara Ngư

Sự Cố
Văn Mân lẳng lặng lắng nghe Khương Bạch San đem mọi chuyện từ vụ án nói ra, có lẽ phải gọi là chuyện cũ thì thích hợp hơn một chút.
Khương Bạch San không hề nhắc đến tên của người bị hại, toàn bộ quá trình đều dùng từ cô ấy hoặc người bị hại để thay thế. Văn Mân hiểu, đây là xuát phát từ việc bảo vệ đời tư của người bị hại và người nhà của cô ấy, cho nên cô cũng không rảnh rỗi mà đi hỏi rõ ngọn ngành.
Câu chuyện cũ này thật ra rất đơn giản, đơn giản mà nói, chính là một người vừa mới bước ra cuộc sống không lâu, một cô gái coi tình yêu là trên hết lại gặp phải kẻ vô nhân đạo, cuối cùng trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Một cô gái có xuất thân tốt đẹp, từ nhỏ lớn lên dưới sự che chở cẩn thận của cha mẹ. Cha mẹ cô ngoài quan tâm chăm sóc cũng thường nghiêm khắc quản giáo, sợ ảnh hưởng đến tương lai của con mình, lúc không nên nói chuyện yêu đương bị người đàn ông khác rắp tâm lừa gạt, cho nên đều quản lý vô cùng nghiêm khắc những mối quan hệ với người khác giới của cô ấy.
Có lẽ bởi vì quản lý nghiêm khắc như vậy, cho nên từ lúc trưởng thành cô ấy đã bắt đầu tích lũy khát vọng đối với tình yêu. Cho nên việc rời nhà học đại học nơi đất khách, thoát ly khỏi sự giám sát chặt chẽ của cha mẹ giống như được sống lại, không thể kiểm soát lại.
Trong trường hợp đó, một người đàn ông có bề ngoài thành thục và có sức quyến rũ tiếp cận, tâm hồn thiếu nữ của cô ấy nhanh chóng bị nắm giữ.
Người đàn ông này là người đại diện công ty người mẫu, tự xưng là đã phát hiện được rất nhiều ngôi sao trên đài chữ T, hắn không ngừng rỉ tai cô ấy, thêu dệt nên giấc mộng chữ T tươi đẹp.
Một cô gái hai mươi tuổi, đặc biệt lại có ngoại hình ưu tú như vậy, khí chất cao nhã, lại bị cha mẹ bảo hộ quá mức mà nói, được người đàn ông vẽ ra một thế giới mới chính là giấc mộng cả đời mà cô có thể tự mình phấn đấu.
Có lẽ là vì thực hiện giấc mộng này, cũng có lẽ là vì để người mình yêu chú ý đến mình, cô dứt khoát bước chân vào một thế giới mà cô hoàn toàn không hiểu rõ.
Nhưng theo thời gian, cô từ từ phát hiện ra một mặt dơ bẩn khác ở ngay cạnh mình, cô cũng đau khổ, cũng bàng hoàng, nhưng người đàn ông luôn nói lời ngon tiếng ngọt ở thời điểm quan trọng nhất lại quyết định đứng ngoài xem.
Cuối cùng, người đàn ông đưa cô đến trước mặt một người đàn ông bụng bia trung niên, bảo cô phải tiếp đón cho tốt, ngàn vạn lần không thể đắc tội khách quý, tiền dồ sau này của cô đều phải dựa vào biểu hiện của cô trong đêm này. Cô rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra, giấc mộng mà cô nghĩ đến, tình yêu cô mơ tưởng đều là giả dối.
Dường như xuất phát từ bản năng, cô chạy ra khỏi khách sạn, có thể đoán được, cuộc sống sau này mà cô phải đối mặt là như thế nào, người đàn ông đó nắm trong tay bản hợp đồng trước đó, nếu cô bội ước thì sắp tới phải đối mặt chính là khoản bồi thường rất lớn. Nhưng dù như vậy, cô cũng kiên định phải thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.
Cô ấy không dám đem những chuyện này nói cho cha mẹ thân yêu của mình biết, chỉ có thể lấy ra phần tiền bạc tự mình tích lúy nhiều năm để đền bù, cố gắng thoát khỏi bản hợp đồng ấy. Cô ấy cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn, may mắn là gia đình mình cô có điều kiện, cha mẹ cũng rất hào phóng, cô ấy lại không phải cô gái xài tiền như nước, cho nên trong tài khoản ngân hàng còn dư một số tiền lớn.
Nhưng mà cô gái ấy thật quá ngây thơ rồi, cô ấy tự nhận lấy xui xẻo về mình, muốn dùng tiền bạc để hủy bỏ hợp đồng để rời xa thế giới dơ bẩn trước kia, trên đời này làm sao có chuyện dễ dàng thoát khỏi đầm rồng hang hổ như vậy.
Ngay tại nơi mà cô ấy đã hẹn trước để hủy bỏ bản hợp đồng, chờ ở đó ngoài người đàn ông đã từng hứa hẹn cho cô ấy giấc mơ và tình yêu còn có người đàn ông trung niên tối hôm trước.
Người đàn ông trung niên đã muốn tiếp tục cái việc vẫn chưa hoàn thành được vào buổi tối ngày hôm đó. Cô ấy liều ૮ɦếƭ phản kháng, cuối cùng cũng phải phải trả giá bằng cả sinh mệnh để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.
Gã đàn ông được gọi là bạn trai kia chính là người dẫn mối cho vụ này, tuy rằng không đoan trước được mọi chuyện lạ phát sinh lớn như vậy nhưng vẫn bình tĩnh cẩn thận xử lý thi thể cô ấy. Sở dĩ hắn đem thi thể chặt ra làm hai phần là để tiện hơn cho việc ném thi thể cũng như giấu diếm thân phận của cô ấy.
Chỉ cần cảnh sát không điều tra được thân phận của cô ấy, vụ án này nhất định không phá được. Dĩ nhiên, một người đang sống tốt đẹp bỗng nhiên biến mất khỏi trường học và công ty là chuyện không thể nào, nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều người mất tích như vậy, cảnh sát căn bản không có đủ lực lượng để tìm người, báo mất tích cũng chỉ là một trình tự mà thôi.
Tuần Trăng Mật Muộn
Câu chuyện kể xong, Văn Mân và Khương Bạch San đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nháy mắt cả căn phòng rơi vào yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
“Vậy, vết thương trên chiếc đầu lâu kia là thế nào, lúc trước nghe cô nói có thể là vết thương do đạn bắn.”
Sau một hồi im lặng, Văn Mân mới mở miệng hỏi ra một nghi vấn trong lòng, cô nhớ rõ lần đầu tiên cùng Phó Thiên Húc bàn luận về vụ án là ở cái khách sạn, lúc đó Khương Bạch San từng nói như vậy.
Sau khi Tiếu Đồng kiểm tra lại mới phát hiện xung quanh miệng vết thương không hề sót lại vật chứng chứng tỏ là do súng bắn, nhận định không phải vết thương do đạn bắn, về nhà anh cũng không đề cập qua với Văn Mân cho nên cô cũng không biết chuyện này.
“Trước đó giáo sư đã xác nhận, đó không phải là vết thương do đạn bắn, chẳng qua là một loại νũ кнí sắc bén đâm thủng qua đầu lâu tạo thành. Sau đó, lúc Phó Thiên Húc tìm được địa điểm bị nghi là nơi giấu phần thân thể còn lại của người bị hại, kiểm tra hiện trường lại phát hiện được một cái giá để nến đã bị tấy rửa, qua xét nghiệm, xác định đó chính là hung khí. Dù sao hung thủ cũng không có âm mưu Gi*t người từ trước, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, rất có khả năng là trong lúc tức giận mới tiện tay cầm lấy cái giá nến ở trên bàn rồi đâm vào.”
"..."
Nghe đến hai chữ giá nến, Văn Mân vô thức liếc nhìn về phía bàn ăn. Tối qua, cô và Tiếu Đồng mới cùng nhau ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hiện giờ cái giá nến vẫn còn sừng sững đặt trên đó.
“Chuyện hung khí là cái giá để nến, Tiếu Đồng có biết không?” Lúc hỏi câu này, Văn Mân chỉ thấy khóe miệng của mình không khống chế được trừu rút một cái.
Cô sao lại có dự cảm không tốt thế này, Tiếu Đồng người này bình thường không phải là người có tế bào lãng mạn như vậy, vậy mà tối hôm qua lại cố tình đề nghị ăn bữa tối dưới ánh nến, cô nhớ rõ trước đó anh đã nhận được điện thoại từ Sở nghiên cứu.
“Biết chứ, hôm qua lúc xác nhận thời gian đi làm lại với giáo sư Tiếu, chúng tôi đã đem kết quả điều tra được trong thời gian này báo cáo lại với anh ấy rồi.”
“…” Quả nhiên, Văn Mân dùng sức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm đem người đàn ông kia hận muốn ૮ɦếƭ.
Học lãng mạn cái gì, cư nhiên lại có thể học theo cái án mạng dụ dỗ cô chơi cái trò chơi này, hại cô tối qua còn vì anh đột nhiên hiểu chuyện mà vui vẻ cả đêm. Cô nên sớm biết là có chuyện này mới phải, trong thời gian tới cô tuyệt đối không muốn nhìn cái gì liên quan đến nến hết.
“Văn Mân, chị sao vậy?” Khương Bạch San kinh ngạc nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Văn Mân, nhíu nhíu mày, tự hỏi chẳng lẽ cô vừa nói sai cái gì rồi?
“Không, không có gì, đúng rồi, vụ án này cũng đã kết thúc, chồng cô chắc sẽ có thời gian cùng cô đi hưởng tuần trăng mật chứ?”
Không muốn lại rối rắm ở vấn đề này, Văn Mân lập tức đổi đè tài.
“Vâng.” Nhắc đến chuyện này, nét mặt Khương Bạch San liền lộ ra nụ cười sáng lạn, “cuối cùng anh ấy cũng biết điều một chút, vụ án lần này kết thúc, anh ấy đã xin phép bên cục được nghỉ kết hôn, nói rằng sẽ cùng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở New York.”
“New York? Sao lại muốn đi New York? Bình thường không phải đến mấy nơi phong cảnh lãng mạn, nhịp sống chậm rãi, yên bình như ở Maldives chẳng hạn sao?”
“Tôi cũng không biết tại sao Thiên Húc muốn chọn nơi đó, nhưng với tôi mà nói thì ở đâu cũng được cả, chỉ cần có anh ấy đi cùng, phong cảnh ở đó là đẹp nhất."
Đối mặt với nụ cười má lúm đồng tiền, coi chồng là tất cả của Khương Bạch San, trong lòng Văn Mân không tránh khỏi cảm thấy bất an, cũng mơ hồ có chút sợ hãi.
Cô nhớ đến suy đoán trước đó của mình về Phó Thiên Húc, nếu mọi chuyện ở kiếp trước đúng như cô nghĩ, vạn nhất không lâu sau Phó Thiên Húc thật sự…Như vậy Khương Bạch San cô ấy chịu nổi sao?
Đáp Án Bất Ngờ
"Bạch San, cô có từng nghĩ qua chuyện để cho chồng cô đổi công việc. Dù sao làm cảnh sát chỉ số nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa hiện tại anh ấy cũng không còn độc thân, anh ấy còn có gia đình, có cô, sau này hai người còn có con, không phải vẫn nên đổi sang công việc an toàn hơn một chút sao.”
Văn Mân nói những lời này cũng không phải chỉ là phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra khiến cho Tiếu Đồng và Khương Bạch San đi đến bước cuối cùng như ở kiếp trước, về chuyện này cô cũng thật sự quan tâm đến họ.
Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Khương Bạch San trong thời gian rất ngắn, nhưng Văn Mân thật lòng cảm thấy rất thích cô gái này, đơn thuần lạc quan, cô hy vọng cô ấy có thể cso được hạnh phúc trọn đời.
Khương Bạch San quả nhiên không ngờ tới Văn Mân đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, hơi sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt lập tức hiện lên nét cười dịu dàng, cô cũng biết là Văn Mân thực sự quan tâm mình.
“Văn Mân, tôi nói có lẽ chị không tin, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện để Thiên Húc đổi công việc khác. Tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi hiểu rõ tính cách của anh ấy, cũng biết được ước mơ của anh ấy là gì. Tôi yêu anh ấy, nên không thể ích kỷ mà có ý nghĩ muốn anh ấy tự bẻ gãy đôi cánh của mình.”
Ngừng một lát, Khương Bạch San hơi ngoảnh đầu nhìn về những ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.
“Hơn nữa, nghề cảnh sát tuy nguy hiểm, nhưng vẫn luôn có người châp nhận làm. Xã hội này mỗi ngày đều phát sinh nhiều chuyện không hay như vậy, phải có người đứng ra bảo vệ an toàn, nếu ai ai cũng nghĩ bởi vì cảnh sát hệ số an toàn quá thấp mà không theo nghề này, như vậy trong cục cảnh sát thật sự không còn ai nữa rồi.”
“Nhưng mà…vạn nhất…” Những lời Khương Bạch San nói Văn Mân đều hiểu, nhưng dù sao Phó Thiên Húc cũng là chồng cô ấy mà không phải một người xa lạ, nếu quả thật có mệnh hệ gì, vậy cuộc sống sau này của cô ấy phải trải qua thế nào?
“Văn Mân, tôi biết chị suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự hiểu rất rõ, ngay từ lúc tôi hạ quyết tâm gả cho anh ấy, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu, nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi sẽ không để cho anh ấy phải cô đơn một mình, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cần anh ấy là đủ.”
Khương Bạch San nói chuyện vô cùng bình thản lại khiến cho Văn Mân cảm thấymột sự rung động trước nay chưa từng có. Cô đã được xem những câu chuyện về quân tẩu, cảnh tẩu trên sóng truyền hình, mới đầu cũng rất cảm động nhưng bởi vì các chương trình như vậy ngày càng nhiều khiến cho phần cảm động có cũng từ từ mất đi rồi.
Nhưng hôm nay, cô lại lần nữa cảm động khi nghe thấy Khương Bạch San nói ra những lời không hối hận như vậy.
“Vậy…vậy nếu có thêm đứa con thì sao? Chẳng lẽ cô cũng sẽ không có ý nghĩ khác?”
"Ách. . ."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc cuat Khương Bạch San, Văn Mân cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Cô chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có con?”
Không có khả năng đi! Mỗi một người phụ nữ khi bước vào hôn nhân đều sẽ nghĩ tới vấn đề này, dĩ nhiên chuyện sinh con là sớm hay muộn, nhưng chắc chắn trước khi kết hôn đã nghĩ qua rồi.
Khương Bạch San ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Mân, bắt gặp ánh mắt nồng đậm ân cần trong mắt cô, lúc này mới do dự lên tiếng.
“Thật ra, không phải tôi không nghĩ tới, mà là đời này có lẽ tôi không thể có con được rồi.”
“Lời này là có ý gì?”
Văn Mân không đoán trước được đáp án của Khương Bạch San lại là như vậy, giọng điệu thốt lên cũng bất giác cao hơn rất nhiều.
Chuyện Cũ Của Khương Bạch San
Nghe thấy Văn Mân hỏi ra như vậy, nét mặt Khương Bạch San hiện lên một tia chua xót.
“Văn Mân, chị biết không? Thật ra hai ba năm trước tôi và Phó Thiên Húc đã chuẩn bị kết hôn rồi. Nhưng mà lúc đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn, lại phát hiện ra chức năng buồng trứng của tôi không tốt, lúc ấy bác sĩ đã nói cơ hội có con của tôi lại càng ít.”
“…” Văn Mân muốn mở miệng an ủi vài câu nhưng lúc há miệng lại không thể thốt ra được lời nào, bây giờ có thể nói gì được đây? Nói gì cũng chỉ giống như là xát thêm muối vào miệng vết thương mà thôi.
“Thiên Húc là con trai một, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà hương hỏa nhà bọn họ đến đời anh ấy thì bị đứt đoạn. Hơn nữa, anh ấy là người đàn ông có tư tưởng truyền thống, từ lúc chúng tôi bắt đầu yêu đương, anh ấy không chỉ một lần nói với tôi, sau này chúng tôi kết hôn rồi, sẽ sinh mấy đứa con, còn có làm thế nào để giáo dục con cái…”
“Cho nên, sau khi có kết quả kiểm tra, đối với tôi mà nói đó là một đả kích trí mạng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lựa chọn chia tay với anh ấy.”
“Cô…” Sao lại ngốc nghếch như vậy. Văn Mân vừa nghe tới đây, những lời thiếu lịch sự cơ hồ cũng muốn bật thốt ra, may mắn cuối cùng lại bị nuốt vào trong bụng.
“Ha ha, nhất định chị cảm thấy tôi hơi ngốc nghếch đi.”
Lúc nói câu này, trên mặt Khương Bạch San mặc dù tươi cười nhưng trong ánh mắt sâu kín lại ẩn chứa một nỗi bi thương.
“Đúng vậy, xã hội hiện đại bây giờ, rất nhiều gia đình chỉ một con, không thể sinh con, đối với một số người không được coi là chuyện gì to tát. Nhưng tôi lại không muốn mình cố chấp giữ chặt lấy Phó Thiên Húc, khiến cho anh ấy trở thành một đứa con bất hiếu.”
“Vậy…Chẳng lẽ Phó Thiên Húc cũng đồng ý chia tay với cô?”
Tuy không tiếp xúc nhiều với Phó Thiên Húc nhưng trực giác của cô nói rằng anh ta không phải là người như vậy. Hơn nữa, hiện tại Khương Bạch San và Phó Thiên Húc vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ đấy thôi.
Nhưng mà ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn của Khương BẠch San nói cho cô biết, bọn họ nhất định đã từng trải qua một quảng thời gian rất khó khăn, mặc dù hiện tại đã vượt qua được giai đoạn đó.
“Anh lúc ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói duy nhất một câu “Anh biết rồi.”
“A…”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Văn Mân, Khương Bạch San không chịu nổi bật cười.
“Văn Mân, cái vẻ mặt của chị như vậy là sao, Thiên Húc nói như vậy cũng khiến chị cảm thấy kinh ngạc sao?”
Bị Khương Bạch San chế giễu, Văn Mân cười cười xấu hổ, lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi.
“Tôi biết mà, nhất định là chị nghĩ rằng Thiên Húc nói câu này là đồng ý chia tay với tôi rồi phải không? Lúc ấy tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng những biểu hiện sau đó của anh ấy lại khiến tôi hiểu ra anh ấy nói ra câu kia chính là có ẩn ý khác.”
“Anh ấy nói “Anh biết rồi” đơn giản chỉ là ý trên mặt chữ, có nghĩa là anh ấy đã biết lý do tôi muốn chia tay. Sau đó, anh ấy vẫn như cũ cố định thời gian ngày ngày xuất hiện bên cạnh tôi, đối xử với tôi hoàn toàn giống như trước đây.”
“Mới đầu, bởi vì lưu luyến sự ấm áp của anh áy mà tôi còn có thể nhẫn nại khoogn hỏi lý do, nhưng một thời gian dài tôi lại nhịn không được nên mở miệng hỏi anh ấy, nói chúng ta đã chia tay rồi sao anh còn đến tìm em làm gì.”
“Chị đoán xem, anh ấy trả lời thế nào?”
Nét mặt của Khương Bạch San cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, không đợi Văn Mân trả lời, cô ấy đã chủ động nói ra đáp án.
“Anh ấy nói, anh đồng ý chia tay với em khi nào, anh chỉ nói là biết được lúc đó em đang nghĩ gì, anh cũng đã làm công tác tư tưởng với cha mẹ anh rồi, em chờ một chút để anh hoàn toàn thuyết phục bọn họ rồi chúng ta lại kết hôn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc