Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 30

Tác giả: Nara Ngư

Có Thể Chân Chính Ở Cùng Nhau
Văn Mân nhìn thấy trên mặt Tiếu Đồng rõ ràng biểu hiện bốn chữ “Anh không biết” (我不认识) to đùng, trong lòng đối với đoạn hôn nhân của anh và Khương Bạch San năm đó càng thêm hoài nghi.
Lấy hiểu biết của cô đối với Tiếu Đồng mà nói, dưới tình huống hai người đã cộng tác với nhau một thời gian dài như vậy mà bây giờ anh cũng không nhớ rõ cô ấy là ai, như vậy không có khả năng hai người đó phát sinh quan hệ mờ ám trước khi ly hôn. Cho dù sau đó thật sự đã xảy ra chuyện gì khiến anh có tình cảm với Khương Bạch San thì với tính cách của anh, sau khi biết rõ tình cảm của mình anh nhất định sẽ thẳng thắn ngả bài với cô.
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Còn nữa, đứa bé tên Tiểu Dung kia, đứa bé ấy thật sự là con trai của Tiếu Đồng Sao?
Suy nghĩ của con người thường hay kỳ quái như vậy, một khi nhận định cái gì thì trong tiềm thức sẽ coi nhẹ những chuyện chi tiết, nhưng một khi nảy sinh nghi vấn thì những chi tiết bị xem nhẹ ấy lại hiện lên hết sức rõ ràng, giống như ngay từ đầu đã chú ý đến.
Nhớ tới đứa nhỏ kia, Vân Mân đột nhiên nhớ ra một chi tiết. Lúc cô nằm viện, lần đầu tiên Tiếu Đồng tới thăm cô, lúc ấy cô vô tình nhìn thấy bức ảnh gia đình của anh trên màn hình điện thoại di động.
Lúc cô nhìn thấy đứa bé ấy, chỉ cảm thấy đó chính là một đứa trẻ thông minh có hiểu biết, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, bề ngoài của đứa bé ấy và Tiếu Đồng một chút giống nhau cũng không có, trái lại giống Phó Thiên Húc đến tám chín phần.
Nghĩ đến đây, trái tim Văn Mân chợt run lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ đấy mới chính là sự thật!
“Nhóc, em làm sao vậy?” Tiếu Đồng nghi hoặc nhìn Văn Mân rơi vào trầm tư, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, không tự chủ run rẩy đứng lên.
Anh lo lắng đứng dậy, đi đến bên cạnh Văn Mân, ôm cả người cô ngả vào trong иgự¢, vươn tay nắm lấy tay cô, chẳng qua là, bàn tay lạnh như băng.
“Em rất lạnh?” Hàng mi dài bởi vì lo lắng mà hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên khó hiểu.
Giọng nói trầm thâp của Tiều Đồng truyền vào bên tai, từ hai gò má đến thắt lưng đều truyền đến hơi ấm khiến cho Văn Mân lập tức hồi tỉnh từ trong nỗi khi*p sợ về suy đoán kia.
“Không, không có gì, có thể là do cửa sổ không đóng kín, vừa rồi có một cơn gió thổi qua nên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Một cơn gió…Tiếu Đồng nhìn không gian phòng ăn kín mít, ở giữa lông mày càng nhíu chặt, nhưng anh lựa chọn cái gì cũng không hỏi.
“Em vừa nhắc tới Khương Bạch San là ai?”
Văn Mân nghe vậy ngẩng đầu liếc qua Tiếu Đồng, bất đắc dĩ nói: “Chính là trợ lý nghiên cứu viên ở Sở nghiên cứu của anh, hôm đó chúng ta có gặp mặt bên ngoài Cục dân chính đấy thôi. Lúc ấy không phải anh cũng có nhận ra cô ấy sao? Bây giờ tự nhiên lại như không biết cái tên Khương Bạch San này?”
“Anh nhớ cái tên này làm gì? Anh nhớ mặt cô ấy là đã cho cô ấy mặt mũi lắm rồi, chờ đến khi nào cô ấy trở thành nghiên cứu viên chính thức, anh lại nhớ tên cô ấy cũng không muộn.” Giọng điệu lạnh nhạt đầy kiêu ngạo, đúng tiêu chuẩn Tiếu Đồng trả lời. Bàn tay Văn Mân vốn đang bị Tiếu Đồng nắm lấy, tiện thể nhéo nhẹ một cái vào lòng bàn tay anh, ngửa đầu, khóe miệng cười cười, trêu chọc nói: “Được lão nhân gia ngài nhớ mặt đã là vinh hạnh và may mắn của cô ấy rồi, đúng không?”
"Đó là đương nhiên."
Lượng Hor - Mon Tiết Ra
Văn Mân nhắm mắt duỗi thân thể đang có chút đau nhức, đúng là cửu biệt thắng tân hôn, đêm qua thật đúng là quá cuồng nhiệt rồi. Giờ này cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không có chỗ nào thoải mái.
Hai tay vừa duỗi được một nửa, liền ᴆụng phải một vật thể ấm áp. Cô miễn cưỡng mở mắt ra, lập tức rơi vào một đôi mắt đen tối đang lóe ra vô số mập mờ.
Nhìn thấy nét mặt tuấn tú của Tiếu Đồng đang nở một nụ cười ngây ngất, vốn là trong lòng đang oán thầm người đàn ông này không biết thương hương tiếc ngọc, nét mặt Văn Mân thoáng chốc lại ửng hồng.
Tiếu Đồng mặc kệ Văn Mân đang xấu hổ, cánh tay dài vòng lại, đem thân thể mềm mại của Văn Mân ôm chặt vào trong иgự¢, cúi đầu in lên trán một nụ hôn, lúc này mới dùng giọng nói trầm thấp giàu từ tính nói một tiếng chào buổi sáng.
“Tố chất cơ thể em thật đúng là không phải kém bình thường, tối qua vừa mới mấy hiệp đã cầu xin khoan dung rồi, với tình trạng thể lực bây giờ của em mà nói, anh có chút lo lắng cho cuộc sống vợ chồng của chúng ta sau này.”
Văn Mân vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Tiếu Đồng, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác thân mật vào buổi sáng, bên tai đã truyền đến một câu đáng ăn đòn này.
Nhưng cô cũng không quản người bên cạnh da mặt dày như vậy, chẳng qua là nếu không làm chút gì đó lại cảm thấy thực có lỗi với bản thân, vì thế cô đưa tay dùng sức nhéo một cái trước иgự¢ anh.
Quả nhiên, bên tai lập tức vang lên một tiếng hít khí lạnh, Văn Mân còn chưa kịp đắc ý bởi vì cái nhéo tay của mình làm cho Tiếu Đồng phải hít khí lạnh thì điểm gắn bó chặt chẽ của hai người khiến cô nhận ra được cái thanh âm hít khí lạnh này thật ra là có ý gì.
Cô không thể tưởng nổi ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt kiều mị ẩn chứa Dụς ∀ọηg của Tiếu Đồng.
“Không phải chứ…”
“Nhóc, em có biết người đàn ông lúc sáng sớm vừa tỉnh dậy là lúc lượng hor-mon tiết ra nhiều nhất sao?”
Ý thức được ẩn ý hàm chứa trong câu nói của Tiếu Đồng, cộng với đôi tay ngày càng siết chặt, Văn Mân nhanh chóng thừa dịp mình vẫn chưa bị vây hãm trong toàn bộ cục diện, cố gắng dịch chuyển thân thể một chút rồi tìm cách chui ra khỏi chăn.
Cô hoàn toàn không để ý thân thể chưa kịp mặc gì toàn bộ bại lộ dưới ánh nắng của buổi sáng sớm, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào phòng tắm.
Cho đến khi cửa phòng tắm bị “Phanh” một tiếng đóng lại, Tiếu Đồng mới ngeh được bên trong phòng tắm truyền đến một câu:
“Cho anh này cái lượng hor-mon đi gặp quỷ đi, em mới không thèm chơi với anh đâu, để anh giày vò em cho đến ૮ɦếƭ sao?”
Nghe được giọng nói nũng nịu mang theo trách cứ, khóe miệng Tiếu Đồng chứa đựng ý cười càng sâu.
Văn Mân nghe được bên ngoài truyền đến từng trận tiếng cười, lại nhìn vào hình ảnh đối diện trong gương phản chiếu đủ loại dấu vết kích tình trên cơ thể mình, cảm thấy ngay cả lỗ tai mình cũng nóng lên.
Lát sau, tiếng cười ngoài cửa tắt hẳn, nhưng ngay sau đó, nơi cửa phòng tắm lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh muốn làm gì? Em muốn tắm rửa, anh không được vào.”
Sợ người ngoài cửa lại tiếp tục tiến vào quấn quít làm vận động buổi sáng, giọng nói Văn Mân từ trong phòng bất giác mang theo một chút khẩn trương. Cô không phải là không muốn, nhưng là hữu tâm vô lực, tâm thì có thừa nhưng sức lực lại không đủ, thân thể thực sự rất đau, nếu như để Tiếu Đồng đi vào, cô thật sự sợ mình cả ngày cũng không bước nổi xuống giường.
“Anh chỉ lấy cho em bộ quần áo sạch sẽ thôi, anh nhớ là trong phòng tắm không có bộ quần áo nào sạch sẽ chút đúng không.”
Nghe được đề nghị có phần đứng đắn của Tiếu Đồng, Văn Mân lúc này mới ý thức được hình như mình đã tự mình đa tình rồi. Đúng vậy, đêm qua cũng không dưới ba lượt rồi, buổi sáng nếu như Tiếu Đồng còn có thể muốn, thật đúng là quá khoa trương rồi, phải biết rằng cái chuyện một đêm bảy lần cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Hơi hé ra một bên cánh cửa, đỏ mặt đưa tay nhận lấy áo tắm từ tay Tiếu Đồng, Văn Mân bởi vì vừa rồi hiểu nhầm ý tốt của anh nên căn bản cũng không dám ngẩng đầu.
Chỉ là bởi vì cô cúi đầu, cho nên hoàn toàn không thấy được trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt này lóe ra một tia xảo quyệt.
Gọi Điện Trả Lời
Sau khi tắm rửa, ăn xong bữa sáng đã là chín giờ hơn rồi.
Tối qua, sau khi nói với Tiếu Đồng chuyện Khương Bạch San tìm anh nhờ hỗ trợ, mặc dù biết rõ Tiếu Đồng cũng không thể nào sẵn lòng vội vã đi giúp ngay, nhưng xuất phát từ ý nghĩ muốn tiếp cận Khương Bạch San gần hơn một chút để tìm hiểu mục đích thật sự đằng sau mọi chuyện ở kiếp trước, cô vẫn cố hết sức thuyết phục Tiếu Đồng đáp ứng.
Tiếu Đồng kháng cự không nổi lời ngon tiếng ngọt của Văn Mân, Văn Mân lại cứ một lần tiếp một lần ngọt ngào hứa hẹn, cuối cùng tuy không đáp ứng nhất định sẽ hỗ trợ nhưng đồng ý để cô gọi điện thoại hỏi trước tình hình. Phải biết là, không phải bất cứ vụ án nào anh cũng đồng ý tiếp nhận.
Theo số điện thoại Khương Bạch San gửi cho lúc trước, Văn Mân nhanh chóng gọi được cho Khương Bạch San.
Nghe được giọng nói của Văn Mân thì Khương Bạch San lập tức hiểu được giáo sư Tiếu nhất định đã trở lại, Văn Mân chắc cũng đã đem chuyện cô nhờ giáo sư Tiếu hỗ trợ nói lại rồi.
“Tiếu phu nhân, giáo sư Tiếu đã trở lại rồi phải không? Anh ấy đồng ý hỗ trợ rồi sao?”
Nghe Khương Bạch San ở đầu kai điện thoại dùng giọng điệu hưng phấn gọi mình Tiếu phu nhân, trong lòng Văn Mân vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, quả thật cô đã hơn một lần có loại cảm giác này.
Người khác có thể không biết mối quan hệ của Tiếu Đồng và Khương Bạch San ở kiếp trước, nhưng cô lại biết rất rõ ràng, trước khi chưa chứng thực được những suy đoán của mình, cô vẫn có cảm giác chột dạ vì trộm được đồ của người khác, mà ba chữ Tiếu phu nhân chính là bắt nguồn của sự chột dạ.
“Khương tiểu thư, cô cứ gọi tôi Văn Mân là được rồi, không cần gọi tôi Tiếu phu nhân, nghe có chút không thoải mái.
“Ha ha a, được ạ, nói cũng đúng, chính em gọi thế này cũng có cảm giác thế nào ấy, cứ vậy đi, em gọi chị là Văn Mân, chị gọi em là Bạch San được không, như vậy nghe có vẻ thân mật hơn.”
“Được, vậy cứ quyết định gọi như vậy, Bạch San, chuyện lần trước em nói chị cũng đã nói lại với Tiếu Đồng. Chẳng qua là tình hình cụ thể của vị án như thế nào, hay là em nói chuyện rõ ràng với anh ấy trước. Còn nữa, chồng em đã đồng ý nhờ người ngoài hỗ trợ rồi sao? Nếu cậu ấy khoogn đồng ý, chị nghĩ, em trước hết vẫn nên hỏi qua ý kiến của cậu ấy đã.”
Nói được một nửa, Văn Mân mới nhớ đến lần trước Khương Bạch San có nói, Phó Thiên Húc là một người cảnh sát tương đối cứng nhắc, đối với phương pháp điều tra án của Tiếu Đồng cũng không hẳn thực sự thừa nhận.
Trước đó cô tìm cách thuyết phục Tiếu Đồng hỗ trợ, để cô có lý do tiếp cận Khương Bạch San, ngược lại vấn đề mấu chốt này lại không tính đến.
“Bên phía Thiên Húc, em đã cùng anh ấy đả thông rồi, hiện tại anh ấy thật sự cũng không còn cách nào khác rồi. Áp lực từ cấp trên lại rất lớn, cho nên cũng đồng ý em tìm giáo sư Tiếu nhờ hỗ trợ, chỉ cần giáo sư Tiếu đồng ý, anh ấy tuyệt đối sẽ phối hợp làm việc.”
Lúc Văn Mân gọi điện thoại, Tiếu Đồng vẫn ngồi bên cạnh cô tùy ý lật xem báo chí. Lúc nghe đến Văn Mân hỏi đối phương người kia có đồng ý nhờ người ngoài hỗ trợ, đôi lông mày cũng hơi nhếch lên một chút. Nhưng vừa nghĩ tới những lời hứa hẹn ngọt ngào của Văn Mân trước đó, đôi mày đang nhướng cao lại lập tức trở về như cũ.
Đòi Hỏi Phúc Lợi
Bởi vì vụ án của Phó Thiên Húc bên kia tương đối khẩn cấp, cho nên Văn Mân và Khương Bạch San cũng không lãng phí thời gian, sau khi hẹn xong địa điểm gặp mặt liền cúp điện thoại.
“Tiếu Đồng, mau thay quần áo, chúng ta phải ra ngoài rồi.”
Văn Mân đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh để anh đứng dậy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích chút nào. Cô khó hiểu ngẩng đầu xem, chỉ thấy anh vẫn như cũ ngồi im trên ghế sa lon, thờ ơ liếc qua mấy tờ tạp chí trên tay.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Văn Mân liền nhận ra có sự bất thường. Vừa rồi vẫn còn rất tốt, thế nào chỉ mới gọi một cuộc điện thoại lại giống như giở quẻ rồi? Chẳng lẽ vừa rồi trong lúc nói chuyện cô đã vô tình nói sai cái gì đắc tội với anh rồi?
“Sao vậy?”
“…” Tiếu Đồng nhàn nhạt liếc qua Văn Mân lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay bò lên cánh tay anh, một câu cũng không nói.
“Rốt cuộc anh lại làm sao vậy? Buổi sáng không phải đã nói được rồi sao?” Văn Mân nhẹ nhàng lắc anh một cái, giọng nói cũng mềm đến không thể mềm hơn, ai bảo cô có việc cần người ta?
“Em cảm thấy, sức lao động của anh rẻ mạt như vậy sao?”
“Ách…” Văn Mân nghe vậy không khỏi sửng sốt. “Không có, em làm sao sẽ cảm thấy sức lao động của anh rẻ mạt đây?”
“Nếu không rẻ, sẽ đến phiên người khác đồng ý hay không đồng ý anh tham gia hành động sao?”
Nghe đến đây, cuối cùng Văn Mân cũng hiểu người bên cạnh này là đang khó chịu cái gì rồi. Cái đồ đàn ông ngạo mạn này, có tí chuyện này cũng phải so đo. Mỗi người đều có quy tắc làm việc của mình, coi như anh rất lợi hại, nhưng người khác không biết, không thừa nhận không phải cũng bằng không sao. Quan trọng là phải cho người khác thấy chỗ lợi hại của mình, lúc đó mới có tư cách kiêu ngạo không phải sao?
Chỉ là trong lòng oán thầm, nhưng ngoài miệng Văn Mân cũng không dám nói những lời như vậy, vậy nên nét cười trên mặt cũng rạng rỡ mấy phần.
“Bạch San nói chồng cô ấy chính là một người khá cứng nhắc, phương pháp của anh lại là phương pháp tiên tiến, trước kia anh ta chưa được học qua, cho nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy thiếu tin tưởng. Hơn nữa, không phải anh gần đây mới chấp nhận lời mời của Bộ Công an sao, mọi người còn không biết anh có tư cách trực tiếp đưa ra các bằng chứng trước tòa một cách hợp pháp hay không, chỉ coi anh là người dân bình thường, sợ làm trái với quy định của cảnh sát.”
“Hừ!” Âm thanh phát ra từ lỗ mũi, đem những lý luận dài dòng Văn Mân vừa nói dễ dàng phản bác lại.
Văn Mân ngẩng đầu nhìn bộ dáng khôi ngô lạnh nhạt của Tiếu Đồng, thật muốn nhào tới nhéo vào gò má của anh trêu chọc một phen. Ai nói chỉ có sắc đẹp phụ nữ mới có thể mê hoặc lòng người, bộ dáng này của Tiếu Đồng, lại thêm cái dáng vẻ kiêu ngạo hiện giờ, khiến trái tim cô không tự chủ mà đập thình thịch.
Chẳng qua là bây giờ không phải lúc cô có thể mê trai, cho nên cô cố gắng nhịn xuống nỗi xúc động này. Nhưng vẫn không tha mà tiến sát lại vài phần, vừa cúi đầu đùa bỡn dùng đôi tay nhỏ bé kéo ống tay áo của anh, giọng nói thoát ra cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
“Tiếu Đồng ~~~ chúng ta bất quá không cần so đo với người không có mắt phân biệt vàng thật hay ngọc thô, coi như là anh vì em, đi xem một chút rồi hẵng nói đi ~~”
Tiếu Đồng cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn cả người gần như đều vùi trong иgự¢ anh, khóe miệng không tự chủ cong lên.
“Vì em? Em rất muốn giúp cái người cảnh sát kia sao?”
Tuy câu hỏi của Tiếu Đồng nghe có vẻ rất bình thản, nhưng tính cảnh giác của Văn Mân lại khiến cô ý thức được câu trả lời tiếp theo của mình phải hết sức thận trọng.
“Không phải, em cũng không biết người cảnh sát này, sao lại muốn giúp anh ta. Em chỉ là cảm thấy em và Khương Bạch San ở phòng nghiên cứu của bọn anh rất hợp nhau, cho nên muốn giúp cô ấy mà thôi. Lúc trước cô ấy gọi điện cho em, nói vì vụ án này mà chồng cô ấy ngay cả tâm tình đi hưởng tuần trăng mật cũng không có. Anh xem, chúng ta cũng đang trong giai đoạn tân hôn, cái loại tâm tình này của cô ấy chúng ta có thể hiểu được không phải sao?”
“Muốn anh không so đo cũng được, em sẽ cho anh cái phúc lợi gì đây ~~”
Âm cuối cố tình kéo dài làm cho Văn Mân không tự giác ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng, cũng lập tức bắt gặp ánh mắt mập mờ của anh. Nhất thời, cô hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói này của anh, gương mặt lập tức đỏ lên.
“Cái đó…cái kia, điều kiện tùy anh định đoạt đi, đến lúc đó, em đều nghe theo anh, vẫn không được sao!”
Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng trong lòng Văn Mân âm thầm rơi lệ, cô có thể không đáp ứng sao? Vì biết được chuyện Tiếu Đồng và Khương Bạch San ở kiếp trước mà ngay cả nhan sắc cũng phải hy sinh rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc