Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 25

Tác giả: Nara Ngư

Chính Thức Thổ Lộ

Phạm Thành lúc đến rất đói bụng, cho nên vẫn ăn một chén nhỏ cơm, chỉ là không có đồ ăn ăn cùng, chén cơm thật cũng không có mùi vị gì, hơn nữa bên cạnh còn có Tiếu Đồng giống như đang ngồi xem chuyện cười.
“Đội trưởng Phạm, hôm nay thật sự ngại quá, lần sau có cơ hội tôi sẽ chiêu đãi ông.” Văn Mân tiễn Phạm Thành đi vào thang máy với vẻ mặt xin lỗi nói.
Vừa nghe đến lần sau, Phạm Thành đột nhiên run lên, ông một lần hai lần tới đây ăn cơm đều không có kết quả tốt, làm sao còn dám nghĩ đến lần tiếp theo đây, nhưng nhì thấy ánh mắt thật có lỗi của Văn Mân, ông cũng ngại đem lời này nói ra trực tiếp, chỉ có thể ha ha giả bộ ngớ ngẩn coi như xong chuyện.
Sau khi tiễn Phạm Thành rời đi, Văn Mân vừa bước vào cửa chính đã định giáo dục cái người đàn ông tính tình trẻ con ấy một phen, nhưng lúc bước vào lại thấy Tiếu Đồng đang ngồi trên số pha, cầm di động trên tay đang nói chuyện điện thoại, miệng không ngừng nói “Vâng, vâng, dạ.”
Giọng điệu tôn kính hiếm gặp này của Tiếu Đồng thành công thu hút sự chú ý của Văn Mân, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, ghé sát người, muốn nghe mọt chút xem người trong điện thoại là ai.
Nhưng vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tiếu Đồng đã kết thúc cuộc điện thoại.
“Tiếu Đồng, anh cùng ai nói chuyện điện thoại vậy?”
Sau khi cúp điện thoại xong, Tiếu Đồng xoay người, rất tự nhiên ôm Văn Mân vào trong lòng mình.
“Anh gọi điện cho ba mẹ anh, bọn họ hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn?”
Vừa nghe thấy lời này, Văn Mân lập tức từ trong lòng Tiếu Đồng lui ra, sau lưng cứng đờ, “Vậy anh nói thế nào? Anh sao không bàn bạc với em một chút liền cứ như vậy mà cúp điện thoại đây?”
Văn Mân không phải không nguyện ý gả cho Tiếu Đồng, ngược lại, là cô rất muốn được gả cho anh, hơn nữ trước đó hai người cũng đã gần nhưu đạt tới nhận thức chung về chuyện kết hôn rồi, chỉ là bất ngờ nghe nói như vậy, theo bản năng liền có chút khẩn trương mà thôi.
Tiếu Đồng nghiêng đầu liếc qua văn Mân, dùng giọng điệu đặc biệt tự nhiên nói: “Anh nói càng nhanh càng tốt, miễn là bọn họ muốn nghỉ phép đều có thể phối hợp thời gian, cho nên ba mẹ anh muốn chúng ta mau chóng bàn bạc chi tiết việc kết hon, ngày mai họ sẽ báo lại cho anh biết thời gian cụ thể bọn họ có thể về nước.”
“…” Tuy những lời Tiếu Đồng vừa nói, Văn Mân nghe đến một chữ cũng không sai, nhưng cô bỗng nhiên có cảm giác mình giống như đang ở trong mơ, cô cuối cùng cũng gả đi rồi? Lại một lần nữa gả cho Tiếu Đông? Đời này, hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc sao? Hay là cuối cùng vẫn đi đến kết thúc như trước đây?
“Em lo lắng?” Tiếu Đồng nheo nheo mắt, đánh giá cẩn thận vẻ mặt của Văn Mân, trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu, anh có thể cảm giác được cô đang bất an, nhưng anh lại không rõ, rốt cuộc cô bất an điều gì?
Văn Mân nghe vậy âm thầm hít một hơi, sau đó xích lại gần, đem mặt mình dán vào ***g *** anh.
“Tiếu Đồng, anh nói chúng ta sẽ hạnh phúc sao? Hôn nhân của chúng ta sẽ lâu bền sao?”
“Em cảm thấy chúng ta sẽ không hạnh phúc? Sẽ sớm ly hôn sao?”
“Không, không phải vậy, em chỉ là lo lắng một chút, dù sao chúng ta từ khi xác định quan hệ đến lúc kết hôn thời gian còn quá ngắn, em sợ sau khi kết hôn sẽ có nhiều bất hòa.” Nghe ra được sự nguy hiểm trong giọng nói của Tiếu Đồng, cho nên Văn Mân lập tức giải thích rõ lời nói của mình.
Im lặng một lúc sau, Tiếu Đồng đưa tay nâng cằm của Văn Mân, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhóc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, trên đời này vính viễn không bao giờ có hai người có ý nghĩ hoàn toàn giống nhau, cũng vĩnh viễn không có hai người có tính cách giống nhau, cho nên con người chỉ cần ở chugn một chỗ, có tranh cãi là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần em nhớ kỹ một điều, chúng ta có thể mãi mãi hạnh phúc.”
Lúc sau, Văn Mân thấy mặt Tiếu Đồng cách mình ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi cánh môi chạm nhẹ vào nhau, cô mới nghe được một câu.
“Nhóc, anh yêu em, thực lòng rất yêu em.”
Hợp Làm Một
Theo giọng nói trầm thấp nhưng kiên định của Tiếu Đồng lúc nói ra câu “Nhóc, anh yêu em, thực lòng rất yêu em”, trong nháy mắt nước mắt Văn Mân như vỡ òa, giọt nước mắt ấm áp dọc theo gò má chảy xuống giữa hai bờ môi vẫn như cũ dính vào nhau.
Tiếu Đồng bị nước mắt ấm áp làm cho giật mình, muốn lùi ra nhìn xem cô gái nhỏ trong lòng mình rốt cuộc là bị làm sao, nhưng vừa mới hơi lui ra một chút, bờ môi còn lưu lại nước mắt của Văn Mân liền lập tức tiến theo.
Ngay sau đó, tay cô nhanh chóng vòng lên cổ Tiếu Đồng.
Lúc đầu, Tiếu Đồng còn gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng theo nụ hôn dần xâm nhập, Tiếu Đồng cảm thấy hơi thở càng dồn dập, tim đập càng nhanh, cho nên chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, cảm thụ tình cảm mãnh liệt qua từng nụ hôn.
Giờ khắc này, trong mắt, trong lòng hai người chỉ còn lại khát vọng lẫn nhau, nhiệt tình bùng lên không thể thu lại, một bên là người đàn ông trưởng thành đã Cấm d** nhiều năm, rốt cuộc tìm được tình yêu của cuộc đời mình, một bên là linh hồn cô đơn sống lại một đời, mới biết được thế nào là tình yêu thật sự.
Giờ này khắc này, Văn Mân chri nghĩ muốn tiến lại gần Tiếu Đồng hơn một chút, gần hơn một chút, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, cảm nhận sự vuốt ve của anh, cô muốn xác nhận đây tất cả đều không phải là mơ, cô thật sự lần nữa có được hạnh phúc, người đàn ông từng bị cô vô tình vứt bỏ này, giờ đây lại một lần nữa lại là của cô rồi.
“Nhóc, em xác định em muốn tiếp tục sao?” Tiếu Đồng thật vất vả từ trong tình cảm mãnh liệt khôi phục lại một chút lí trí, thở hổn hển cso gắng chịu đựng *** nổi lên trong cơ thể mình, âm trầm nhìn vào mắt Văn Mân muốn tìm kiếm được đáp án của cô.
Mà câu trả lời của Văn Mân là lần nữa kéo xuống đầu của anh, dùng sức hôn môi anh, hai tay cũng không thành thật vuốt ve từ góc áo rồi lên trước *** anh.
Cùi khô gặp lửa cháy, hai bên trong lúc đó chiến đấu có thể nói vô cùng kịch liệt, chỉ chốc lát sau hai người trên ghế sa lon đều gần như không còn quần áo trên người, tốc độ *** áo này không thể không nhanh quá đi.
“Ưm ~~ nhóc, em để cho anh ở trên, anh là đàn ông, anh phải ở trên.” Người nào đó đã ý loạn tình mê một bên cắn cắn nụ anh đào tươi đẹp ****, một bên yếu ớt phát ra lời kháng nghị.
“Anh còn tiếp tục nói, cứ nằm yên như vậy đừng nhúc nhích.” Theo những lời này, một giọt mồ hôi nóng bỏng từ trán Văn Mân cũng rơi xuống gương mặt Tiếu Đồng.
Sự việc xảy ra cách nay đã nhiều năm, chỉ là Văn Mân vẫn như cũ nhớ rõ cảnh tượng đêm tân hôn ở kiếp trước, tiểu xử nam này không có…chút kinh nghiệm nào chỉ biết đấu đá lung tung, làm cô đau đến toàn thân phát run, kiếp này, cô không muốn lần đầu tiên của mình lại lần nữa trải nghiệm cảm giác đó.
“Nhóc, em chậm một chút, anh đau.”
Bên này Văn Mân còn chưa kêu đau, người đàn ông bị cô đè Dưới *** lại kêu đau trước.
Văn Mân vốn bởi vì đau đớn mà đôi mày nhăn lại trong nháy mắt bị vẻ mặt đáng yêu của người đàn ông Dưới *** làm cho giãn ra.
“Anh không phải đàn ông sao? Đau có chừng ấy cũng không nhịn được, có đau nữa cũng phải chịu đựng, nhịn một chút là qua rồi.” Nói xong, Văn Mân càng dùng sức, một tiếng rống rốt cuộc làm dịu đi tinh thần hăng hái của cả hai.
“Ưm ~~”
“Ưm ~~”
Theo động tác này, cả hai dều phát ra tiếng thở dài mệt mỏi, trong tiếng thở dài hàm chứa sự đau đớn, hàm chứa sự thỏa mãn, lại càng hàm chứa ***.
***
anh bị bá vương ngạnh thượng cung nhá
Thuat Thiệt
Đang lúc mơ màng, Văn Mân có cảm giác trên mũi có cái gì đó không ngừng phe phấy, khiến cô thấy ngứa ngáy khó chịu.
Cô cau cau mũi, trê mũi mới yên lặng được một chút, nhưng chỉ một lát sau lại bắt đầu ngứa ngáy, cô không kiên nhẫn muốn vươn tay từ trong chăn xua nó đi, nhưng tay mới vừa động, lại cảm thấy bên hông vì động tác này mà đau dữ dội.
Bất đắc mở mắt ra, trước mặt chợt xuất hiện một cái bóng đen, nhìn kỹ lại, đây chẳng phải tóc của cô sao?
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em thật đúng là có thể ngủ.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền đến, theo thanh âm truyền ra, Văn Mân cố gắng nhìn lại, nhưng đầu tiên đập vào mắt cô lại là một đôi mắt đen mỉm cười.
“Tiếu Đồng!?” Anh sao lại có thể ở chỗ này?
“Không nhận ra anh? Ăn sạch sẽ rồi, còn giả vờ không nhận ra anh?” Tiếu Đồng cau mày. Nhìm chằm chằm vào mắt Văn Mân, lại như cũ nhìn thấy một ánh mắt mơ hồ.
Nghe được lời nói đầy bất mãn của Tiếu Đồng, tất cả trí nhớ về tối qua mới lần lượt hiện lên thức tỉnh Văn Mân.
Nhớ tới sự cuồng nhiệt tối qua, gương mặt xinh đẹp của Văn Mân thoáng chốc đỏ lên.
“Cái gì ăn sạch sẽ rồi, hai chúng ta là anh tình tôi nguyện, ai cũng không chịu thua thiệt.”
“Ai nói không thua thiệt, tối qua em ở trên, anh ở dưới, anh mất hết mặt mũi.”
Văn Mân lập tức đưa tay đè lại bàn tay đang sờ loạn trên người mình.
“Sau đó không phải anh lại ở trên sao? Em có một lần, còn anh đến hai lần, tính ra, anh thật đúng là chiếm được tiện nghi rồi.”
“Cái này bản chất không giống nhau, lần đầu tiên là em ở trên, về sau dù anh có ở trên nhiều hay ít đều không thể bù lại được sự tiếc nuối này, em phải bồi thường cho anh.” Tiếu Đồng không đồng ý nhất định đòi bồ thường, vữa nghĩ tới lần đầu tiên ấy, anh bị Văn Mân đặt Dưới ***, toàn bộ từ đầu đến cuối đều là cô khơi mào rồi dẫn dắt, trong lòng liền hối hận không thôi, lúc đó, anh nên xoay người ở trên mới phải, cũng không phải là không đủ khí lực để xoay người, làm sao nhiệm vụ của anh lại để cô làm đâu?
Văn Mân không giống với Tiếu Đồng da mặt dày, lúc nói đến chuyện này, mặt không đổi sắc tâm không nhảy, nghe anh một câu là lần đầu tiên, một chữ lại cái phía trên phía dưới, cô chỉ cảm thấy trên mặt lại nóng ran.
“Được rồi, sau này cái gì cũng nghe anh còn không được sao? Mau đứng dậy đi, trên người em bây giờ rất khó chịu, em muốn đi tắm.” Văn Mân lần nữa đẩy cái tay đang sờ trên thắt lưng mình, vội vàng xin khoan dung.
Chẳng qua là cô hình như đã đánh giá thấp H*m mu*n của người đàn ông này lúc ở trên giường, cô vừa mới đẩy tay của anh ra, giây tiếp theo bàn tay ấy lại bò lên thắt lưng cô lần nữa.
“Nhóc, tối hôm qua anh đều xuất bên trong, *** của anh và trứng của em có lẽ sắp gặp nhau rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thời kỳ rụng trứng của em…”
“Tiếu Đồng ~ anh đừng nói nữa.” Văn Mân vốn đã cảm thấy rất xấu hổ, bây giờ người đàn ông này cư nhiên lại kè kè trước mặt cô nào trứng, nào *** nói một cách rất trơn tru, làm cho cô xấu hổ chỉ muốn chui lại vào trong chăn, vĩnh viễn không gặp được người.
“Tại sao? Anh chỉ là muốn giải thích một chút tình huống có thể sẽ phát sinh.”
“Sẽ không phát sinh tình huống này, em không phải trong thời kỳ trụng trứng.” Văn Mân kỳ thật không nhớ rõ lần trước dì cả của mình đến là lúc nào rồi, tự nhiên cũng không biết mình có phải hay không trong thời kỳ rụng trứng, nhưng vì ngăn chặn Tiếu Đồng tiếp tục nói, cô chỉ có thể thuận miệng nói láo.
“A ~~~ ra là vậy! Như vậy thật sự là rất đáng tiếc rồi, vừa rồi lúc em ngủ, anh đều tính toán chính xác thời gian *** của anh và trứng của em gặp nhau rồi, còn có thời gian thụ thai sau đó, nhóc, nếu dựa theo di truyền của anh và em mà nói, con của chúng ta lúc sinh ra nhất định đều rất thông minh, rất xinh đẹp.
“Anh thật thích trẻ con?” Nghe Tiếu Đồng thong thả nói ra với giọng điệu đầy tiếc nuối, trong lòng Văn Mân như bị nhéo một cái, cô lại nghĩ tới đứa con vô duyên ở kiếp trước, tối ngày hôm qua cô làm ra quyết định ấy, thật ra cũng chẳng khác nào P0'p ૮ɦếƭ khả năng đứa bé kia lại xuất hiện lần nữa trong cuộc sống của cô, điều này làm dấy lên một cảm giác khó chịu vô cớ trong lòng cô.
Bắt Gian Tại Trận
“Không, đối với trẻ con loại sinh vật này, cảm giác của anh rất bình thường, nhưng anh nghĩ, anh sẽ thích đứa con em sinh ra, bởi vì trên người đứa bé kia thừa hưởng di truyền của em, còn có anh, đây là nối tiếp sinh mệnh của chúng ta, sẽ làm mối quan hệ ràng buộc của chúng ta càng sâu.” Tiếu Đồng từng chút từng chút vỗ về sau lưng Văn Mân, đôi môi kề sát vào tai cô, từng lời nói ra mang theo hơi thở ấm áp ở bên tai, trái tim cô cũng dần cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Hồi lâu sau, Văn Mân lúc này mới từ từ kề sát vào vai Tiếu Đồng, người đàn ông này, từng khiến cô cảm thấy không có được cảm giác an toàn và cũng không có gì đáng giá để yêu thương, nhưng thật ra, cô mới là người không hiểu chuyện.
“Tiếu Đồng, thực xin lỗi.”
Văn Mân khẽ mở miệng, nhẹ nhàng nói ra những từ này, cô muốn xin lỗi anh, xin lỗi vì kiếp trước cô không biết quý trọng người đàn ông này, may mắn là, ông trời đã cho cô thêm một cơ hội.
“Tiếu Đồng, anh làm gì thế?” Văn Mân lập tức đưa tay đè lại bàn tay người nào đó đang tùy ý sờ soạng bên eo mình, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Vận động buổi sáng nha, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?” Hơi hơi nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Nhìn người đàn ông trước mặt trưng ra vẻ mặt giống như là chuyện đương nhiên, Văn Mân không tự chủ liền đỏ mặt, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng nóng lên.
"Em rất mệt mỏi, để hôm khác được không?"
"Thật sự rất mệt?"
"Ừ, thật sự. . ."
Từ “mệt” của Văn Mân còn chưa kịp thốt ra, thông qua cửa phòng còn chưa đóng lại, liền nghe được tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Cơ thể cô chợt run lên, trong lòng thầm than một tiếng “thảm rồi”, nhà này trừ bỏ cô và Tiếu Đồng có chìa khóa, cũng chỉ còn lại ba mẹ cô và người giúp việc theo giờ, từ khi Tiếu Đồng đến ở, cô cũng đã thôi không mướn người giúp việc theo giờ nữa, bây giờ mở cửa là ai, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Nhóc con, con ở nhà sao?"
Quả nhiên, ngay sau đó Văn Mân đã nghe được giọng nói quen thuộc, cô nhoài người một cái rồi từ trên giường ngồi dậy, cũng vội vàng vươn tay đẩy đẩy Tiếu Đồng bên cạnh.
“mau, mau, anh nhanh một chút trốn đi, đừng để ba mẹ em nhìn thấy anh? Sao lại trở về nhanh như vậy, không phải nói chờ đến lúc về sẽ điện thoại trước sao?” Văn Mân một bên luống cuống tay chân kéo tấm chăn mỏng trên người cố gắng che lại thân thể ***, một bên dùng sức đẩy người đàn ông vẫn nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.
“Sao phải trốn đi, ba mẹ em chắc hẳn đã biết tối hôm qua hai chúng ta làm cái gì rồi.” Tiếu Đồng hai tay gối sau đầu, nhìn Văn Mân đang hốt hoảng, vẻ mặt lười biếng mỉm cười, một chút cũng không vì chuyện sắp bị Văn ba Văn mẹ bắt gian tại trận mà khẩn trương.
“Ách…ba mẹ làm thế nào biết được?” Văn Mân lập tức không kịp phản ứng tại sao Tiếu Đồng lại nói như vậy.
“Em đã quên ~~~” âm cuối kéo dài, khiến cho Văn Mân có loại xúc động muốn tát một cái lên mặt.
“Nhóc, em đã quên ngày hôm qua lần đầu tiên của chúng ta là ở nơi nào rồi sao? Quần áo rải rác khắp nơi, trên ghế sa lon còn lưu lại vết máu của em, như vậy còn không đủ cho ba mẹ em biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe xong lời này, trong đầu Văn Mân tự giác “Oanh” một tiếng thật lớn, bên tai không ngừng quanh quẩn hai chữ “Xong rồi, xong rồi, xong rồi…”
Mẹ cô ngàn dò vạn dặn, con gái nhất định phải biết quý trọng bản thân mình, không thể phát sinh quan hệ trước khi kết hôn, cô không chỉ cùng Tiếu Đồng lên giường trước khi cưới, lại còn lớn mật đến mức ở trên ghế sa lon làm chuyện đó, chuyện không xong rồi, bọn họ còn chưa kịp xóa sạch chứng cớ, vừa vặn đã bị bắt gặp.
"Văn Mân, con ra đây cho mẹ."
Nghe đến ngoài cửa truyền vào một tiếng quát vô cùng nghiêm nghị, cơ thể Văn Mân lại run lên, cô đem đầu vùi vào trong chăn, dùng sức đập đầu hai cái, thật vất vả mới bình phục được quyết tâm, lúc này mới dùng một loại dũng khí thấy ૮ɦếƭ không sờn vén chăn lên, xuống giường tìm quần áo mặc vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc