Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 22

Tác giả: Nara Ngư

Trần Gia Thôn
“Giáo sư Tiếu, tôi có thể bắt đầu báo cáo kết quả điều tra được chưa?”
Phạm Thành cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ bên trong di động, lát sau không còn nghe tiếng của Tiếu Đồng và Văn Mân nói thêm gì nữa mới dè dặt hỏi ý kiến Tiếu Đồng.
“Nói đi, cũng không phải tôi không cho ông nói.”
Nghe đến giọng nói đầy vô tội của Tiếu Đồng truyền qua, Phạm Thành quả muốn hỏi lại một câu, “Nếu vừa rồi tôi cắt đứt mấy lời khoe khoang của cậu, còn có chuyện hai đứa trẻ các cậu liếc mắt đưa tình, tôi còn không biết sẽ bị cậu ђàภђ ђạ thành cái dạng gì đâu?”, cũng may, sau một thời gian quen biết, Phạm Thành cũng được coi là khá hiểu biết tính cách của Tiếu Đồng, cho nên trong lòng cũng chỉ có thể oán thầm.
“Giáo sư Tiếu, tôi dựa theo phân tích của cậu sắp xếp lực lượng cảnh sát điều tra, quả nhiên ở Trần gia thôn bên cạnh đã phát hiện cũng có một người mất tích có đặc điểm rất tương xứng với thân phận người bị hại, 3 năm trước cô gái ấy mới bị bán đến thôn này làm vợ của một người què họ Trần.
“Qua việc tìm hiểu người dân chúng tôi được biết, sau khi cô gái này bị bán đến đây, không hề có sự giãy dụa phản kháng, sau khi kết hôn với người què họ Trần tình cảm cũng khá tốt, đối với bên ngoài, người què họ Trần vẫn nói người vợ này là quen biết khi đi xem mắt.”
“Cho đến không lâu trước đây khi cô gái mất tích, hắn ta mới nói cho người trong thôn biết sự thật, nói người vọ này là mua được, chỉ sợ rằng đã bỏ trốn nên phát động người trong thôn tìm kiếm. Sau khi tìm không thấy, cũng biết là có chuyện không hay rồi, bởi vì liên quan đến việc *** cho nên hắn cũng không dám báo cảnh sát, mà người trong thôn cũng sợ phiền toái nên không ai dám đứng ra báo án.”
Phạm Thành đem tình huống điều tra trình bày một cách đơn giản, sau đó ngừng nói, muốn nghe được một chút ý kiến của Tiếu Đồng.
Lúc này Văn Mân sau khi rửa xong bát đĩa đã ngồi xuống cạnh Tiếu Đồng, vè sau càng nghe mày càng nhíu chặt, thành phố A là một thành phố ven biển tương đối phát triển, cô không nghĩ tại nơi này lại có thể còn có chuyện mua bán phụ nữ. Nếu đúng là Phạm Thành không có tìm lầm người, cô gái bị lừa bán ấy không chỉ bị thê thảm khi còn sống, mà lúc ૮ɦếƭ cũng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến cô gái đó, Văn Mân lại không tự chủ nghĩ đến bản thân mình, kiếp trước cô không biết tích đức, nhưng cuối cũng vẫn có cơ hội sống lại, cô gái ấy đã gặp đủ khó khăn, đau khổ không biết có thể có cơ hội như thế không.
“Ông đã lấy mẫu DNA của người vợ mất tích khi đến nhà người què họ Trần kia rồi sao?” Tiếu Đồng nghe Phạm Thành nói xong, cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh mắt của anh so với vừa rồi rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Chúng tôi đã lấy mẫu tóc của người mất tích, bởi vì xác ૮ɦếƭ bị thiêu hủy chỉ còn xương cốt nên chúng tôi cũng không lấy dấu vân tay, tóc đã được gửi đến cho bên pháp ý, để bọn họ nhanh chóng tiến hành đối chiếu DNA với xương cốt người bị hại.”
“Có kết quả thì báo cho tôi biết một tiếng là được.” Tiếu Đồng thản nhiên nói một câu như vậy rồi lập tức cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía bàn ăn.
“Tiếu Đồng, anh cảm thấy người què họ Trần này chính là hung thủ sao?”
Qua một lúc lâu sau, Văn Mân mới nhẹ giọng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng, tuy hiện tại còn chưa có báo cáo của bên pháp y, nhưng trực giác nói cho cô biết, người bị hại lần này rất có khả năng chính là cô gái mất tích kia.
“Phải hay không, ngày mai chúng ta đi đến Trần gia thôn thử xem sẽ biết.”
Tòa Nhà 5 Tầng
Vì cuộc điện thoại của Phạm Thành, buổi tối Tiếu Đồng ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, thật ra thì dù anh có không tự giác, vẫn có ý đồ muốn làm chuyện xấu thì Văn Mân cũng không có tâm trạng mà lo nghĩ.
Dù sao Văn Mân cũng là một cô gái, còn là được sống lại hơn một đời người, cho nên đối với sinh mệnh đặc biệt có sự mẫn cảm và quý trọng hơn nhiều so với những người khác.
Ngày hôm sau, Văn Mân thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Tiếu Đồng, hai người vội vàng dùng bữa xong liền chạy tới Trần gia thôn, nơi mà Phạm Thành đã nhắc tới.
Lúc đi, bọn họ cũng không gọi điện thoại thông báo cho Phạm Thành, nếu nói ra, chỉ sợ Phạm Thành vô luận là minh bạch hay bí mật cũng phái người đi theo bọn họ, như vậy lỡ bứt dây động rừng thì sẽ không tốt. Bọn họ chỉ là người dân bình thường, trên người cũng không có tảng bị VK, ngụy trang thành người qua đường vô tình đi vào trong thôn cũng tương đối dễ dàng thu thập tin tức.
“Tiếu Đồng, anh định trực tiếp đến tìm người què họ Trần hỏi thăm tình huống của người mất tích sao?” Văn Mân đem tầm mắt nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài qua cửa kính xe rồi chuyển đến trên người Tiếu Đồng, thấp thỏm hỏi một câu.
Tuy hiện tại cô rất muốn biết chồng của người bị hại có phải là hung thủ hay không, nhưng cô lại sợ nhỡ đâu anh ta chính là hung thủ ***, khi trực tiếp đối mặt với một kẻ *** đốt xác dã man, cô vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
“Không, trước đừng vội đi tìm hắn, chúng ta lượn một vòng chung quanh thôn trước đã, nhìn xem có chỗ nào có tòa nhà hơn 5 tầng không.”
“Tòa nhà hơn 5 tầng? Vì sao?” Văn Mân khó hiểu nhìn Tiếu Đồng, tuy báo cáo kết quả đối chiếu của bên pháp y còn chưa xong, nhưng thời gian người mất tích và thời gian tử vong của người bị hại giống nhau, mô tả hình dáng cũng giống nhau, điều đó nói lên vợ của người què họ Trần này rất có thể chính là người bị hại, bọn họ trực tiếp tìm tới nhà không phải dễ dàng lấy được tin tức có ích hơn sao?
“Em đã quên lúc trước anh từng nói qua, người ૮ɦếƭ có khả năng là rơi từ trên cao xuống, đập đầu vào đất mà ૮ɦếƭ sao, dựa theo mức độ gãy của hộp xương sọ, anh đoán người ૮ɦếƭ phải rơi từ độ cao ít nhất 5 tầng lầu trở lên.”
“Anh nghĩ trước phải tìm hiện trường xảy ra án mạng? Sao trước đây anh không nói cho đội trưởng Phạm bọn họ biết đi, bọn họ có nhiều người, việc tìm kiếm so với chúng ta còn dễ dàng hơn.”
“Hừ, với trình độ của bọn họ!? Từ khi phát hiện vụ án đến bây giờ đã qua nhiều ngày rồi, sau đó trời lại đổ mưa, em cảm thấy bọn họ có thể tìm được chứng cứ sao? Không phá hư bằng chứng ở hiện trường cũng là may mắn lắm rồi.”
“…” Văn Mân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Đồng vẫn chuyên tâm lái xe, rất thông minh lựa chọn không nói thêm gì nữa, sựu ngạo mạn của người đàn ông này lại bắt đầu, chỉ cần cô nói tiếp, chỉ sợ một đường này sẽ không ngừng nghe anh tự mình mèo khen mèo dài đuôi rồi, tuy những gì anh nói đều là sự thật, nhưng Văn Mân vẫn không muốn cái lỗ tai của mình chịu cái loại độc hại này.
Xe chạy khoảng 1 giờ cũng tới được Trần gia thôn, không biết rằng đêm qua có rất nhiều cảnh sát đã tìm đến thôn này.
Lúc xe bọn họ vừa tiến vào đến cửa thôn, Văn Mân liền cảm giác được một bầu không khí rất kì quái, bởi vì lúc bọn họ đến cũng đã gần 8 rưỡi sáng, đúng lúc lượng người qua lại trong thôn là đông nhất, nhìn thấy chiếc xe lạ của bọn họ đi ngang qua thì ánh mắt mọi người đều có vẻ hết sức cảnh giác.
Nghề Làm Vườn
Tiếu Đồng dựa theo định vị của GPS bắt đầu lái xe đi vòng một vòng quanh thôn để xem qua bố trí nhà cửa và phòng ốc, xem ra đây quả là một thôn làng rất giàu có và đông đúc, cơ hồ nhà nhà đều là biệt thự riêng biệt rộng lớn, cho nên hầu hết đều xây thấp hơn 3 tầng, toàn bộ trong thôn chỉ có 2 tòa nhà là cao hơn 5 tầng, một chỗ chính là tòa nhà văn phòng của ủy ban nhân dân ở đầu thôn, chỗ còn lại chính là nhà của người què họ Trần nằm ở cuối thôn.
Xem đến đây, Văn Mân chỉ cảm thấy trong long ớn lạnh, nếu cô gái mất tích ấy thực sự là người bị hại như cô đã nghĩ, cho dù là ૮ɦếƭ ở đâu, cũng làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu, một nơi là ủy ban nhân dân, nơi còn lại chính là nhà mình, như vậy chứng minh hung thủ nếu không phải là một cán bộ quốc gia thì cũng chính là chồng của mình. Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng là nhân viên bên ngoài hoặc những người khác trong thôn gây án, nhưng xác suất xảy ra một trong hai khả năng này đều cực kỳ thấp.
Tiếu Đồng nhìn Văn Mân bên cạnh, cái gì cũng chưa nói, chỉ là vươn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Yên tâm đi, em không sao.” Văn Mân nở một nụ cười để Tiếu Đồng không cần lo lắng, dù sao tới thì cũng đã tới rồi, dĩ nhiên cũng đã có sự chuẩn bị tốt để đối mặt với mọi chuyện.
Nơi đầu tiên Tiếu Đồng xem xét chính là vùng đất xung quanh tòa nhà ủy ban nhân dân, có thể do đây là không gian văn phòng của chính phủ nên đặc biệt được xanh hóa (trồng nhiều cây xanh), mặt đất xung quanh tòa nhà đều được trồng một lớp cỏ, chỉ có một khảng đất nhỏ trước mặt là được đổ xi măng, rồi đặt thêm một chậu hoa.
Tiếu Đồng cận thận nhìn chậu hoa, phát hiện không hề có dấu vết bị xê dịch, hơn nữa nhìn dấu tích một vòng ở dưới đế chậu hoa, tất cả đều nguyên vẹn, so sánh cùng phía trên chậu hoa là tương xứng.
Sau khi xem xét một vòng, cũng không phát hiện một chút bất thường nào, dù sao xung quanh đây đều trồng cỏ, nếu có người từ trên cao té xuống, trên cỏ khặng định có dấu vết bị dạt sang phía khác, cho dù hung thủ đem cỏ khác trồng thay vào, cỏ mới và cỏ cũ chắc chắn cũng có sự khác biệt.
Tổng hợp lại những điều trên, bọn họ đại khái có thể phán đoán rằng văn phòng ủy ban không phải là hiện trường xảy ra án mạng.
Bởi vì hai người có gương mặt khá lạ lẫm, hơn nữa còn có nhiều hành động rất kỳ quái cho nên lúc bọn họ vừa mới kiểm tra xong, bên trong văn phòng ủy ban cũng đã có nhân viên ra ngoài hỏi thăm bọn họ đang làm gì rồi.
“Này, các người đang làm gì? Len la lén lút ở nơi này tìm cái gì vậy?” Bởi vì trong thôn rất khả năng có phát sinh án mạng, cho nên câu hỏi của người này cũng có nhiều hơn một chút nghiêm nghị, chỉ sợ trong thôn lại xảy ra chuyện gì.”
Tiếu Đồng lạnh lùng nhìn người vừa tới, một bộ dáng thờ ơ đầy cao ngạo, căn bản không có ý định để ý người tới.
Văn Mân vừa nhìn đến phản ứng của người nọ đang nhìn Tiếu Đồng, một lát sau mặt liền sưng như gan heo, trong lòng thầm nói một câu không ổn, bọn họ lúc nãy mới vào trong thôn, không nên đắc tội với người có quyền mới phải.
Vì thế cô dùng sức kéo kéo Tiếu Đồng bên cạnh để cho anh dừng lại không được đi thẳng ra phía chiếc xe của mình, lại nhéo nhéo tay anh ý bảo anh không được nói, lúc này mới cười cười trả lời câu hỏi của người nọ.
“Thật xin lỗi, chúng tôi làm nghề làm vườn, bởi vì gần đây buôn bán không được tốt lắm nên nghĩ muốn đến đây tiếp xúc một chút. Vốn là muốn nhìn nơi này của các anh một chút xem có cần thêm một ít hoa hoa cỏ cỏ hay không, cho nên chưa có sự đồng ý liền tùy tiện đi dạo một vòng, phát hiện các anh chăm sóc hoa cỏ đều rất tốt, xem ra không cần đến chúng tôi rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, thật xin lỗi đã quấy rầy đến các anh.”
Người nọ là một anh chàng khá trẻ tuổi, nhìn thấy Văn Mân xinh đẹp như vậy, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, lúc nói chuyện cũng tỏ ra rất niềm nở.
“Thì ra mọi chuyện là như vậy, vậy nếu các cô đã xem xong thì nhanh đi thôi, gần đây trong thôn xảy ra một số việc, đừng nhìn ngó khắp nơi, cẩn thận không lại khiến thôn dân hiểu nhầm là nhóm trộm cắp cái gì chẳng hạn, đến lúc đó xảy ra xung đột sẽ không tốt.”
Văn Mân nghe xong lời này, nói lời cảm ơn, liền lôi kéo Tiếu Đồng chuẩn bị rời đi, thật không nghĩ tới người đàn ông bên cạnh bị cô kéo đi lại đứng đó không chịu rời.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, lại thấy anh đang trợn tròn mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi.
“Đây là bà xã của tôi, cậu nhìn cái gì vậy? Chưa từng nhìn thấy con gái đẹp bao giờ sao?”
Văn Mân vừa nghe lời này, lập tức quay đầu nhìn cậu thanh niên, quả nhiên thấy nét mặt cậu ta rõ ràng rất tức giận, để tránh phát sinh xung đột, cô nhanh chóng kéo người đàn ông đang ăn bậy dấm chua bên cạnh chạy nhanh đến chiếc xe, vội vàng lái xe rời khỏi chỗ này.
Tính Toán Chi Li
“Tiếu đại giáo sư, trong đầu anh đều nghĩ toàn những chuyện gì đâu? Người ta chỉ có lòng nhắc nhở chúng ta một chút, anh ghen bậy ghen bạ cái gì đây?”
Sau khi đem xe dừng lại bên một bờ sông nhỏ trong thôn, Văn Mân nghiêng đầu bất mãn nhìn Tiếu Đồng, vừa rồi bọn họ vốn có thể rút lui một cách bình thường, nhưng cố tình trước khi đi anh lại nói ra một câu khiến cho bọn họ rời đi một cách chật vật như vậy.
“Hừ, đối với người khác lúc nào cũng cười tươi như hoa, còn đối với anh lại chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm nghị cùng tức giận, em nên biết rõ, anh mới là người đàn ông em phải dùng thái độ nhu hòa như nước để đối đãi.”
Tiếu Đồng quay mặt, nhìn con sông nhỏ qua cửa kính xe, trong giọng nói tràn đầy sự bất mãn.
“Tiếu Đồng, anh bao nhiêu tuổi rồi, chuyện này cũng đáng để anh tức giận? Chẳng lẽ anh không nhìn ra được, nụ cười vừa rồi của em chẳng qua chỉ là hình thức? Đối với người ngoài em mới cần như vậy, đối với người của mình căn bản là không cần khách sáo như vậy không phải sao?”
Văn Mân nhìn thấy vẻ mặt giống như trẻ con của Tiếu Đồng, cố nhịn cười kiên nhẫn giải thích.
“Thật!?” Con gấu con tựa hồ là nghe hiểu đạo lý này rồi, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt còn mang theo một tia kiêu ngạo.
“Thật, em dù có gạt ai cũng không thể gạt anh nha, đúng không?” Ai ~~ gấu con này là muốn được khích lệ, lấy chính sách trấn an làm chủ thôi.
“Ha ha, được rồi, tha thứ cho em rồi đó, chỉ là sau này không cho phép đối với người đàn ông khác cười như vậy nữa, khách sao cũng không được. Nhưng anh không để ý em cười với anh, đương nhiên em phải cười thật chân thành, như vậy anh mới có thể coi như vừa lòng.”
“Được rồi, em đều đáp ứng anh, chúng ta có thể đi được chưa? Tiếu đại giáo sư.” Văn Mân âm thầm liếc mắt một cái, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ngọt ngào, có người nào đó quan tâm lo lắng, cô cảm thấy rất tốt, mặc dù sự quan tâm này tựa hồ có chút trẻ con.
“Đi thôi, tiếp theo chúng ta đi đến nhà người què họ Trần.”
Văn Mân nghe theo Tiếu Đồng chỉ thị khởi động xe, nhưng là xe còn chưa rời đi, Tiếu Đồng bên cạnh lại quay đầu nhìn cô chằm chằm, trên mặt còn lộ ra mỉm cười đầy ý vị.
Văn Mân quả thật bị nhìn đến cả người không được tự nhiên rồi, rốt cuộc nhịn không được vươn tay đẩy đẩy cái mặt của anh một chút để cho nó nhìn thẳng về phía trước.
“Anh nhìn đường phía trước đi được không? Cứ nhìn em chằm chằm làm gì? Trên mặt em lại không có viết hung thủ là ai.”
“Hung thủ là ai làm sao lại cần pahir viết lên mặt em, anh rất nhanh có thể tự mình tìm ra, chỉ là, nhóc, anh phát hiện em thật đúng là rất có khả năng nói dối mà không nháy mắt nha, chuyện vừa rồi cũng như vậy, trong nháy mắt em lại có thể nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ như vậy.”
Văn Mân đưa tay nhéo mạnh lên eo Tiếu Đồng một cái, “Cũng không biết là ai vừa rồi một chút xíu thái độ muốn giải thích cũng không có, em là vì ai mới phải nói dối, anh còn tới sỉ nhục em đúng không? Nói đến chuyện này, em cũng muốn hỏi anh, anh sao nhất định phải tỏ cái thái độ kia nha, giải thích một câu sẽ ૮ɦếƭ sao?”
“Sẽ không ૮ɦếƭ, chỉ là rất phiền, anh tại sao lại phải cùng người nọ giải thích đây, chúng ta đứng chính là đất cơ quan nhà nước, cũng không phải của tư nhân, anh cần có lý do sao? Hơn nữa, coi như người nọ muốn tiến lên động thủ cái gì, với dạng vẻ mềm yếu chân tôm ấy, anh một quyền là có thể đem cậu ta quật ngã, vô luận là từ phương diện nào, anh đều cảm thấy không cần phải…cùng cậu ta giải thích cái gì.”
“Mối quan hệ tốt đẹp có thể làm cho mọi việc hiệu quả hơn nhiều, đạo lý này anh không hiểu sao?”
“Anh với người ta sau này cũng sẽ không cần gặp nhau, anh làm gì phải lãng phí thời gian cùng cậu ta xây dựng cái gọi là quan hệ tốt đẹp, kia thuần túy là làm chuyện thừa, cho dù sau này có hợp tác, cũng là người nào có đạo lý liền nghe theo người đó, cậu ta có thể làm khó dễ được anh sao?”
“Tiếu Đồng, đừng có em nói một câu, anh liền cãi lại một câu có được không? Anh phải biết khiêm tốn đón nhận đề nghị của người khác.” Văn Mân bị một câu cãi lại của Tiếu Đồng làm cho khó chịu, cuối cũng nói một câu như vậy để chấm dứt cuộc nói chuyện, chỉ là cái người đàn ông không có mắt này hình như không hiểu được ý đồ của cô.
“Đề nghị tốt anh đượng nhiên sẽ chấp nhận, chỉ là đề nghị này của em không tốt nên anh từ chối nhận.”
“…Tiếu Đồng, anh còn nói thêm câu nữa, có tin ahy không em đá anh xuống xe.”
Người đàn ông bị rống cuối cùng cũng chỉ lắp bắp cái miệng, nhưng là chỉ im lặng được trong một lúc, lại tiếp tục thốt ra một câu đặc biệt đáng ăn đòn.
“Nhóc, em tin tưởng chân của em có thể mạnh đến mức có thể đá anh xuống xe sao?”
“Tiếu Đồng ~~~~~~”
Một tiếng rống giận thanh thúy vang dội buồng xe, đến mức dọa cho lũ chó hoang bên đường cũng sợ hãi co giò chạy đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc