Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 21

Tác giả: Nara Ngư

Thương Lượng
“Em vừa mới nói cái gì?”
“Em nói là, chúng ta có thể kết hôn trước, sau đó phân phòng ngủ, chờ em chuẩn bị tốt rồi chúng ta mới ở chung phòng.” Văn Mân cũng biết đề nghị này của mình rất vô lý, cho nên lúc nói ra những lời này, thanh âm cũng cũng thấp, giống như đè nén cổ họng để nói ra.
“Em muốn chuẩn bị cái gì? Đôi mắt Tiếu Đồng hơi nheo lại, ánh mắt hẹp dài tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của Văn Mân.
“Chuẩn bị…chuẩn bị cho cuộc sống vợ chồng, sau đó lại chuẩn bị sinh con.”
“Em bị lãnh cảm?”
“Không…ừhm ~~ anh muốn hiểu như vậy cũng được.” Văn Mân vốn muốn trả lời không phải, nhưng nghĩ lại, do dự trong một lát rồi thật thật giả giả coi như chấp nhận lý do này.
“Em cùng Tề Tuyền đã từng lên giường?”
“Không có, không có, anh nghĩ đi đâu vậy, em không có cùng hắn lên giường.” Văn Mân vừa nghe Tiếu Đồng nói vậy, lập tức khoát khoát tay tỏ rõ mình hoàn toàn trong sạch, tuy rằng ở kiếp trước là có, nhưng ở kiếp này, cô vẫn là cô gái trong sạch nha, cô không hy vọng Tiếu Đồng có bất cứ hiểu lầm nào.
“Em không có kinh nghiệm T*nh d*c, làm sao biết mình bị lãnh cảm? Theo lý mà nói không có cảm giác với Tề Tuyền đó là bình thường, ai kêu tên đàn ông đó kém như vậy, nhưng mà anh là người đàn ông ưu tú, không có khả năng em sẽ không có cảm giác, không tin, tối nay chúng ta thử xem.”
“Ai nha ~~ Tiếu Đồng, em nói thật với anh vậy, em còn chưa có chuẩn bị tốt tư tưởng để làm mẹ, em còn chưa muốn sinh con.”
“Ha ha a, thì ra là như vậy, em cứ yên tâm, không muốn sinh con, có rất nhiều biện pháp, ngày mai anh đi thắt ống dẫn tinh, chờ đến lúc em muốn sinh con, anh lại đi làm phẫu thuật “thông thương”.” Vừa nghe Văn Mân nói lo lắng chính là chuyện này, tâm tình Tiếu Đồng lập tức vui vẻ hẳn lên, anh còn tưởng là vấn đề khó khăn nào khác không thể giải quyết được, hóa ra là cái này a, còn nhiều cách giải quyết mà.
“Không được, không cho phép anh đi thắt.” Vừa nghe đến đề nghị này của Tiếu Đồng, Văn Mân không chút đắn đo liền cự tuyệt, tuy rằng rất cảm động vì Tiếu Đồng nguyện ý trở thành người chủ động tránh thai, không muốn cô chịu thương tổn nào, nhưng là phương pháp phải mất một thời gian mới có thể đi làm phẫu thuật “thông thương”, hơn nữa sau khi phẫu thuật xong cũng cần an dưỡng một thời gian, lỡ như bỏ qua mất ngày mang thai kia, vậy phải làm sao? Cô không thể mạo hiểm như vậy.
“Tại sao? Để em uống *** là tuyệt đối không được, thuốc này đối với thân thể phụ nữ có rất nhiều tác hại. Nhóc, có phải em lo lắng phẫu thuật có nguy hiểm? Yên tâm, anh đảm bảo với em, đó chỉ là một cuộc tiểu phẫu có độ nguy hiểm cực kỳ thấp, chờ thêm khoảng một năm rưỡi nữa, em chuẩn bị tâm lý rồi, anh lại đén bệnh viện một chuyến là được, tuyệt đối không ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân.
“Không được, không được, em nói không được là không được, hơn nữa em không muốn một năm rưỡi sau mới sinh con, em nghĩ khoảng mười tháng là có thể chuẩn bị tốt tư tưởng rồi, khi đó anh căn bản là không kịp làm phẫu thuật.”
Tiếu Đồng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Mân liền không khỏi nhíu mày. Mười tháng? Cô làm sao khặng định mười tháng sau là có thể chuẩn bị tốt tư tưởng?
“Hay là…anh mang áo mưa bảo vệ được không? Tuy rằng như vậy khặng định ảnh hưởng đến chất lượng cuộc yêu.”
“BCS cũng không phải hiệu quả tránh thai trăm phần trăm, lỡ đâu mang thai ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Tiếu Đồng bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ trán, “Nhóc, mang thai rồi thì sinh ra chứ sao, em nói mười tháng là có thể chuẩn bị tốt tư tưởng, anh cũng góp sức, đem thời gian chuẩn bị rút ngắn lại một chút không được sao?”
“Không được, em nhất định phải mười tháng sau mới có thể mang thai.”
Lời phản đối của Văn Mân nói ra đặc biệt có lực, âm thanh cũng rất lớn, khiến cho Tiếu Đồng ngồi bên cạnh cô tự nhiên cũng bị run tay.
Bảo Đảm Chắc Chắn Trăm Phầm Trăm
“Bé, sao đột nhiên em lại thay đổi quyết định, đồng ý kết hôn trước? Không phải cũng anh đã nói, anh hy vọng em sẽ vui vẻ gả cho anh mà không phải mang theo ủy khuất cùng miễn cưỡng sao.”
Tiếu Đồng nhìn Văn Mân với ánh mắt khó hiểu, anh hy vọng nghe được đáp án thật sự, không muốn cứ như vậy mơ hồ cùng người phụ nữ mình thích kết hôn mà vẫn không hiểu hết được lý do tại sao.
“Tiếu Đồng, em thật lòng muốn gả cho anh, những gì em vừa nói lúc nãy cũng là sự thật, em không muốn chung ta chung phòng là bởi vì chưa muốn mang thai. Em cũng biết có rất nhiều biện pháp tránh thai nhưng bất kỳ biện pháp nào cũng không đảm bảo chắc chắn an toàn không phải sao? Em muốn xác định cụ thể thời gian mang thai con chúng ta, về phần lí do tại sao, hiện tại em chưa sẵn sàng nói cho anh biết.”
“Nhóc, em nghĩ chúng ta kết hôn chính là vì sinh con sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy vì cái gì em lại đem hai chuyện kết hôn và sinh con kết hợp làm một đây? Chuyện con cái còn phải tùy vào duyên phận, có chính là có, không có chính là không có, nếu có thì chúng ta sẽ mang theo lời chúc phúc chờ đợi đưa trẻ ra đời, còn nếu không có thì chúng ta cũng không cần quá miễn cưỡng, hiện tại em lại nói chuyện xác định thời gian mang thai khiến cho anh cảm thấy không thể nào hiểu được.”
Văn Mân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiếu Đồng lúc này đang hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại lần nữa cúi đầu, dùng đũa chọt chọt chén cơm, cô cũng biết yêu cầu này của mình có chút kỳ quái.
Nhưng là, cô thật sự dứt bỏ không được đứa bé mà cô chưa từng gặp mắt ấy, kiếp trước, rất nhiều đêm khi chỉ còn lại một mình, bởi vì nhớ tới đứa bé bị cô vô tình vứt bỏ mà khóc cho đến sáng. Không dưới một lần cô đã nghĩ, nếu như đứa bé được sinh ra, không biết đó sẽ là bé trai hay bé gái, liệu nó có thông minh giống Tiếu Đồng không? Sẽ có ánh mắt, chân mày giống với cô không…?
Nhưng là, tất cả những chuyện này cô cũng không có cách nào giải thích rõ với Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng, nếu em nói với anh, em đã có một giấc mơ, mơ thấy mười tháng sau em sẽ mang thai đứa bé, mà đứa bé ấy em đặc biệt rất thích. Em muốn nhìn thấy sự xuất hiện của đứa bé ấy trong cuộc sống của chúng ta chính vào thời điểm đó, vậy lý do này anh có thể tiếp nhận không?”
“Nhóc, em xác định cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ còn tồn tại duy nhất vấn đề này?”
“Phải.” Lúc này, Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng bằng ánh mắt đặc biệt kiên định, không có bất kỳ một tia né tránh hay giấu diếm nào.
Nhìn thấy vậy, Tiếu Đồng cũng lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
“Được, anh cam đoan, trước khi em nói đã chuẩn bị tốt để mang thai anh nhất định sẽ không để em mang thai, nhưng em phải đáp ứng anh mau chóng kết hôn, cũng không được chia phòng ngủ, anh cũng không đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không để em uống ***, anh có biện pháp, đảm bảo chắc chắn trắm phần trăm.”
“Trăm phần trăm? Anh chắc chắn?” Lúc nói lời này, trong ánh mắt Văn Mân hiện lên một bộ không tin, trên đời này không có cái gì có thể chắc chắn trăm phần trăm, anh sao lại dám đảm bảo chắc chắn như vậy đây?
“Em tin anh là được rồi, anh nhất định nói được thì làm được, còn làm như thế nào, sau này em sẽ biết.”
Tiếu Đồng cười mập mờ nhìn Văn Mân, trực giác của Văn Mân khặng định có gì đó mờ ám, nhưng cô lại không tìm thấy chứng cớ nào, sau đó cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh. Hơn nữa, phát sinh quan hệ là chuyện hai người, nếu biện pháp của anh không khiến cô hài lòng, cô cự tuyệt không phải là xong sao?
Không Khoe Khoang Sẽ ૮ɦếƭ Sao?
Lấy được sự đồng ý của Văn Mân, Tiếu Đồng phấn khích đến độ ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không còn, xắn tay áo lên muốn lập tức gọi điện thoại báo cho cha mẹ hai bên, để bọn họ nhanh chóng về nước bàn bạc chuyện hôn lễ, nếu không phải Văn Mân dùng ánh mắt ngăn cản, chỉ sợ anh đã sớm nhảy khỏi bàn cơm rồi.
Thật vất vả đợi đến cuối cùng bữa cơm cũng xong, Tiếu Đồng vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Văn cha và Văn mẹ, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào, di động trên tay anh đột nhiên vang lên, nhìn số điện thoại gọi tới, miệng theo bản năng nhếch lên.
“Là ai vậy? Trông cái bộ dáng không tình nguyện đó của anh, không phải là đội trưởng Phạm chứ?”
Văn Mân với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiếu Đồng một cái, lại tiếp tục động tác thu dọn bát đĩa, chậm rãi nói xong lời châm chọc, ai kêu vừa rồi anh còn ra vẻ đắc ý, hừ, đội trưởng Phạm gọi điện tới chặt đứt cái vẻ đắc ý của anh cũng tốt.
“Xí, em thật đúng là cái miệng quạ.” Mặc kệ điện thoại trên tay không ngừng vang, Tiếu Đồng chính là đùa giỡn một chút chưa muốn nhận.
“Giáo sư Tiếu, có thể làm phiền ngài một chuyện được không? Một người đàn ông đừng có xí tới xí lui, em nghe thật ê răng.”
“Xí, xí, xí, anh cứ thích xí đấy thì sao nào? Sau này em chọc anh không vui, anh liền xí cho em nghe, cho em ê răng không được, xem em sau này còn có nghe lời hay không.”
Văn Mân liếc mắt xem thường, không cùng người đàn ông này so đo, cầm bát đĩa đi vào phòng bếp, để lại một mình anh ngồi ở phòng ăn so đo với cái điện thoại di động.
Tiếng chuông di động vang lên một lúc rồi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục vang lên đầy thách thức.
Tiếu Đồng nhìn chằm chằm di động trong tay, thấy Văn Mân chỉ lo rửa chén trong phòng bếp, không thèm để ý đến hắn, lúc này mới dùng tốc độ vô cùng chậm rãi nhấn nút trò chuyện rồi mở loa ngoài. Hiện tại hễ nghĩ tới Phạm Thành là anh liền thấy nhức đầu, ngay cả năng lực phản ứng cũng biến mất, anh luôn luôn có loại dự cảm, cái người tên Phạm Thành này về sau nhất định sẽ một lần lại một lần phá hỏng chuyện tốt của anh.
“Ông sao lại không biết phân biệt thời gian sớm muộn gì gọi điện thoại cho tôi đây? Tôi cũng không phải cấp dưới của ông, cần phải tùy thời đợi lệnh đâu.”
Không đợi Phạm Thành mở miệng, Tiếu Đồng đã dùng một câu đánh phủ đầu trước, trong lòng anh đang rất khó chịu, cũng phải để cho Phạm Thành biết, không làm cho cái người chuyên phá hỏng chuyện người khác này nơm nớp lo sợ một chút, trong lòng sẽ thấy không thoải mái.
“Ha ha a, giáo sư Tiếu, làm phiền ngài rồi, thật ngại quá, tôi cũng là có chuyện quan trọng muốn tìm ngài báo cáo một tiếng thôi.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đi đến một góc khuất không người, hạ thấp giọng cười ha hả, trong lòng ông kỳ thật rất không muốn đối với người so với mình còn nhỏ tuổi hơn nhiều kia cúi đầu, thật làm tổn hại tới hình tượng của ông, nhưng người ta là người rất có tài, nên ông cũng chẳng còn cách nào chỉ có thể cúi đầu thôi.
“Được rồi, được rồi, mau nói đi, nói ngắn gọn biết không? Buổi tối tôi với vợ tôi còn có việc muốn làm nha.” Nói đến chữ “vợ”, Tiếu Đồng còn cố ý đề cao giọng, muốn cho Văn Mân ở trong phòng bếp cũng nghe thấy. Buổi tối vừa mới giải quyết xong chuyện hôn sự với Văn Mân, anh phải khoe khoang một chút.
“Ách!? Giáo sư Tiếu, cậu đang nói tới chính là Văn tiểu thư sao?”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm đè nén sự kinh ngạc, Phạm Thành dĩ nhiên không nghĩ tới tiến độ của hai người này lại nhanh như vậy, không phải hai người mới quen biết từ vụ án mạng xác ૮ɦếƭ trầm dưới hồ thôi sao?
Tiếu Đồng này bề ngoài trông có vẻ không hiểu phong tình, không nghĩ tới lại thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu phục được cô vợ xinh đẹp rồi.
“Ngoài cô ấy ra còn có ai, đúng là cô ấy đấy, ha ha ha ha…..A ~ nhóc, sao em lại đánh anh?”
Tiếng cười đầy đắc ý của Tiếu Đồng còn không dứt, sau gáy đã bị đánh một cái, anh bị đau quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn tay còn dính đầy bọt xà phòng của Văn Mân, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
“Anh im miệng lại cho em, anh có thể đừng khoe khoang nữa có được không? Còn khoe nữa, em liền đuổi anh ra khỏi nhà.” Văn Mân hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy cảnh cáo cái người đàn ông đang có vẻ mặt hí hửng này.
Giống Đực Giống Cái
“Anh hiện tại dù sao cũng được coi là nửa chủ nhân rồi, em dựa vào cái gì đuổi anh ra khỏi nhà đây? Hơn nữa, giống đực khoe khoang mình có được giống cái xinh đẹp là bản năng nha, em tại sao lại đi hạn chế bản năng của anh?” Tiếu Đồng cứng cổ, bất mãn oán trách, hoàn toàn không để ý tới đầu kia điện thoại Phạm Thành đều nghe thấy hết thảy những lời này.
Văn Mân xấu hổ nhìn nhìn điện thoại di động còn đặt trên bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền giơ hai tay nhéo nhéo miệng Tiếu Đồng.
“Anh được lắm, giống đực giống cái, anh còn tự biến mình thành động vật cơ đấy.”
“Ô ô ô ô ô ô”. Tiếu Đồng bị Văn Mân nhéo miệng, nói cũng không được, chỉ có thể ô ô kháng nghị, anh rất muốn nói, “Con người chính là động vật, nhưng là so với động vật bình thường tiến hóa hơn mà thôi.”
Nhưng bởi vì bị nhéo miệng, lời này anh không có cách nào thoát ra khỏi miệng, ngoài miệng thì ô ô kháng nghị nhưng bàn tay lại an phận đặt dưới bàn, không hề có chút ý muốn nào đem tay Văn Mân lấy ra, rõ ràng là rất hưởng thụ cái cảm giác đánh là thương mắng là yêu này.
Văn Mân thấy bọt trên tay mình đều chảy vào trong miệng Tiếu Đồng mới lập tức buông tay, lại tiện thể cầm giấy ăn trên bàn giúp anh lau miệng.
“Anh không được nói lung tung nữa, biết không? Cẩn thận người khác nghe xong lại thành chuyện cười, em nói thật đấy.” Mới nói đến một nửa, nhìn thấy người đàn ông trước mặt lại muốn phản bác, cô nhanh chóng đanh mặt lại nói thêm một câu nói cuối cùng.
Một chiêu này coi như dùng được, Tiếu Đồng quệt quệt miệng, cuối cùng cũng không nói ra câu nào có thể làm người ta kinh động nữa.
Thấy anh không nói gì, Văn Mân lúc này mới xoay người chuẩn bị quay về phòng bếp tiếp tục rửa chén.
“Phạm Thành, vừa rồi lời tôi nói, ông nghe xong cũng thấy đó là chuyện cười sao?”
“Khụ khụ khụ, ách…vừa rồi tôi ra ngoài một lát, giáo sư Tiếu có nói cái gì sao? Tôi không có nghe được, ha ha, không nghe được.”
Đầu kia điện thoại Phạm Thành đang vừa nghe vừa cười thầm, không ngờ tới Tiếu Đồng đột nhiên hỏi một câu như vậy, kinh ngạc đến mức sặc nước miếng, chờ đến lúc bình ổn lại hơi thở mới nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
“Nhóc, em nghe thấy chưa, Phạm Thành nói ông ấy không nghe thấy, cho nên sẽ không cười chuyện của chúng ta.”
Vừa đi vào phòng bếp, Văn Mân cúi đầu nhìn vào bồn rửa chén, xiết chặt tay, cố gắng nhịn xuống ý định muốn đem cái người đàn ông đang giả ngốc này xách vào phòng bếp nhấn xuống vòi nước lạnh xả cho hết giận.
Người này, có ai lại đi hỏi người ta như vậy sao? Cho dù hiện tại người ta có cười đến bể bụng, anh hỏi như thế, cũng chỉ có thể nghe được mấy lời khách sáo mà thôi, quan trọng nhất là, anh làm gì còn cố ý đi hỏi người ta?
Người đàn ông này, lúc thì thông minh không thể tưởng tượng nổi, lúc lại giả ngốc khiến người ta phát điên, nói anh am hiểu bản chất con người, đôi khi việc nhìn người lại đơn giản đến như vậy, nói anh chỉ số cảm xúc kém, cố tình hết lần này đến lần khác lại tuôn ra vài câu mà người bình thường không thể nói được. Thật không biết rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh, Văn Mân cảm thấy mình rất mờ mịt, càng nhìn kỹ, ngược lại càng cảm thấy sao không thể hiểu nổi anh đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc