Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 14

Tác giả: Nara Ngư

Đá Nhầm Người Rồi
Tiếu Đồng thấy Văn Mân nhiệt tình tiếp đón bọn họ, vốn mặt đã nhíu lại giờ càng nhíu chặt hơn. Hắn nhìn Văn Mân, lại nhìn mấy vị khách không mời mà đến, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lần này vẫn là không thể vì Văn Mân rất nhanh đã tiêu sái đến bên cạnh hắn chủ động nắm lấy tay hắn.
Tiếu Đồng cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, nhìn đến bàn tay của hai người đang ở cùng một chỗ, một màu đồng một trắng nõn, lớn nhỏ hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt nhíu chặt từ nãy mới từ từ giãn ra một chút.
Phạm Thành là một tay cảnh sát lão luyện, nhất cử nhất động của hai người này nãy giờ đại biểu có ý tứ gì gì hắn đương nhiên hiểu rõ, là vì không cho Tiếu Đồng có cơ hội mở miệng đuổi bọ họ đi. Phạm Thành lập tức cười nói vài câu khách khí rồi dẫn đầu mang theo hai gã cấp dưới tiến vào phòng ăn.
“Đợi lát nữa anh không được nói lung tung biết không? Người đến là khách, đừng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy gượng gạo.” Văn Mân kéo tay Tiếu Đồng, nhìn vào mắt của hắn khuyên: “Nếu anh vẫn không thể kiên nhẫn ở cùng bọn họ cho tới cùng, vậy thì nói một tiếng, tôi sẽ tìm cách để bọn họ rời đi sớm một chút.
Tiếu Đồng hiển nhiên không thể đồng ý Văn Mân làm như vậy, thật là không có hiệu quả rồi, còn không bằng hắn trực tiếp mở miệng đuổi người.
Nhưng hắn lại nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của hai người, cuối cùng không tình nguyện gật gật đầu.
Văn Mân nhìn Tiếu Đồng gật đầu mới thấy yên tâm, bàn tay đang nắm chặt tay Tiếu Đồng định rút về, chỉ là bàn tay lại bị hắn nắm lại càng chặt hơn.
Văn Mân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Tiếu Đồng cũng đang nhìn cô cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Tay em có khung xương nhỏ nhắn, chiều dài độ rộng vừa phải, quan trọng là cầm lên rất mềm mại, rất thoải mái, làm cho người ta chỉ muốn nắm mãi không muốn buông.”
Nói xong, hắn cũng không quản đến phản ứng của Văn Mân mà nắm tay cô kéo vào phòng ăn. Hắn chủ động ngồi vào vị trí chủ nhà ở phía trước rồi kéo một chiếc ghế gần nhất ở bên trái mình ý bảo Văn Mân ngồi xuống, trong lúc đó vẫn thủy chung nắm lấy tay cô không rời.
Văn Mân ngay từ đầu cũng không chú ý tới mình dưới tình thế cấp bách đã chủ động nắm tay Tiếu Đồng cho đến khi hắn chủ động nắm lại. Lúc vào đến nhà ăn, trước ánh mắt của nhiều người đang nhìn vào hai người cô mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chờ tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Văn Mân mới dùng sức rút tay mình khỏi bàn tay đang nắm chặt ở dưới gầm bàn, đồng thời ngẩng đầu hờn dỗi nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông bên cạnh.
“Ai~~~, thật đáng tiếc, tôi không phải về tay không.”
Nghe thấy Tiếu Đồng lắc lắc đầu nói thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ hắn nói lời này là có ý gì, tất cả đều quay lại nhìn hướng Văn Mân, trong ánh mắt mang theo ý cười mờ ám.
Văn Mân cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy mà hai người vừa nắm tay vừa ăn uống thật quá xấu hổ, gương mặt liền ửng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Văn Mân trên mặt không có biểu hiện gì, ở dưới bàn trong lúc mọi người khong nhìn thấy duỗi chân hướng về phía Tiếu Đồng hung hăng đá một cái.
Chính là đá một cước này xong, Tiếu Đồng lại không có phản ứng gì mà Phạm Thành ngồi ở đối diện lại “a” lên lên một tiếng.
Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người liền đem tầm mắt tập trung ở trên người Phạm Thành, sau đó lại cùng Phạm Thành nhìn về phía đầu sỏ gây nên.
Văn Mân vốn là sắc mặt đã ửng hồng giờ lại càng thêm đỏ rồi. Càng giận chính là, Tiếu Đồng lúc này chỉ quay đầu nhìn Văn Mân, rồi lại nhìn Phạm Thành, không nháy mắt phán một câu: “Nhóc, em đá nhầm người rồi.”
Giáo Sư Tiếu Bảo Vệ Đồ Ăn
“Ha ha, mọi người mau nếm thử sandwich này xem, cà chua và dưa chuột là mua của nông dân tự trồng mang đến đấy, cam đoan sẽ không có thuốc trừ sâu, còn nữa, chân giò hun khói cũng là…là tự làm, hoàn toàn không có chất phụ gia nha.”
Bởi vì quẫn bách, Văn Mân không thèm liếc mắt nhìn Tiếu Đồng lấy một cái, kéo cái đĩa sandwich lớn trước mặt hắn rồi chia đều cho Phạm Thành và 2 vị cảnh sát, một cái cũng không chừa lại cho hắn.
Tiếu Đồng nhìn động tác của Văn Mân, đôi mày càng nhíu lại, hắn hoàn toàn không ý thức được mình nói sai cái gì để phải nhận cái loại đãi ngộ này, ngược lại đem hết nguyên nhân đổ hết lên đầu bọn Phạm Thành.
“Đội trưởng Phạm, không ai nói cho ông biết đến làm khách ở nhà người khác phải khách khí một chút sao? Chủ nhà còn chưa có động đũa, làm khách như thế nào lại có thể ăn trước đây.”
Phạm Thành được Văn Mân nhiệt tình mời mọc vốn là đang cầm sandwich đưa lên miệng định cắn một miếng, nghe Tiếu Đồng nói vậy, hắn cảm thấy mình cứ tiếp tục cắn cũng không được mà không cắn cũng không xong, chỉ có thể cầm sandwich xấu hổ nhìn Văn Mân rồi lại nhìn Tiếu Đồng, thật không biết làm thế nào mới phải.
Thấy tình cảnh Phạm Thành như vậy, hai vị cảnh sát cũng nhanh chóng rút đôi tay đang hướng đến đĩa thức ăn phía trước, chỉ dám cúi đầu uống sữa trước mặt mình, về phần các món ăn còn lại trên bàn, bọn họ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tới, sợ chỉ cần vươn tay một chút đã bị Tiếu Đồng mắng không thương tiếc.
“Tiếu Đồng, anh quên chúng ta vừa mới nói gì rồi sao?” Văn Mân không nghĩ giáo huấn Tiếu Đồng trước mặt người ngoài, cho nên ẫn nhẫn nhắc nhở hắn một tiếng, ý cảnh cáo hắn phải chú ý cư xử đúng mực.
Tiếu Dồng dĩ nhiên cũng biết vừa rồi mình đã hứa hẹn cái gì, cho nên hắn trừng mắt liếc Phạm Thành một cái, rồi im lặng không nói gì.
Nhưng là tuy miệng đã khép lại rồi, động tác trên tay lại nhanh hơn một chút. Hắn đem sandwich Văn Mân vừa mới đưa cho Phạm Thành kéo trở lại về phía mình, sau đó dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, há miệng cắn một miếng đã giải quyết xong một chiếc sandwich.
Bánh trên miệng còn chưa nuốt xong, tay hắn lại duỗi ra hướng về phía đĩa trứng chiên trên bàn.
May mắn là, lần này Văn Mân kịp thời ngăn lại động tác của hắn, trứng vừa mới chiên xong, nếu theo tốc độ ăn của hắn vừa rồi chỉ sợ là bị phỏng miệng.
“Tiếu Đồng, khách còn chưa có ăn đâu? Hơn nữa không phải anh đã nói ăn đồ nóng dễ bị ung thư thực quản sao, anh không biết là trứng còn rất nóng sao?”
Văn Mân nghĩ Tiếu Đồng nhất định sẽ mở miệng phản bác lại, nhưng ngoài dự kiến chính là, Tiếu Đồng chỉ lẳng lặng nhìn cô một cái, đẩy tay Văn Mân rồi kiên trì đem đĩa thức ăn đến trước mặt mình, đem ly sữa vừa mới uống qua vài ngụm đổ lên đĩa trứng chiên.
Tất cả mọi người đều nghĩ đây là Tiếu Đồng đang sử dụng phản ứng hóa học, sữa có thể làm giảm nhiệt độ bề mặt trứng chiên.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện mình đoán sai rồi, bởi vì Tiếu Đồng lại lần nữa đem đĩa trứng chiên vừa nãy đặt lại giữa bàn, cười híp mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Sữa tôi đã uống qua, bên trong còn có nước miếng của tôi, các anh nếu không để ý thì cứ ăn đi.”
Nỗi Ấm Ức Của Giáo Sư Tiếu
Bữa ăn sáng này có thể nói là đầy sóng gió, đến cuồi cùng, Phạm Thành bọn họ trừ uống một ly sữa, còn lại tất cả đồ ăn đều bị Tiếu Đồng dùng mọi cách làm cho có cách nào đưa đến miệng.
Ngay từ đầu sandwich đã bị giành ăn hết, sau là chiêu đổ sữa lên trên trứng chiên, khiến cho Văn Mân chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường* đem chân giò hun khói gắp cho mọi người. Trong lúc này, Tiếu Đồng lại nhàn nhã uống sữa, ăn trứng chiên, một bên thừa dịp giảng giải về quá trình sản xuất, trong đó có quá trình giết mổ heo.
*Tiên hạ thủ vi cường: trích trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước để chiếm lợi thế, chậm thì phải chịu thua thiệt. Ở đây ý là Văn Mân ra tay trước khi Tiếu Đồng lại “giở trò” với món chân giò hun khói.
Mặc dù đã quen nhìn hiện trường các vụ *** như Phạm Thành cũng bị những lời miêu tả của Tiếu Đồng làm cho muốn nôn tại chỗ.
Lúc tiễn nhóm Phạm Thành ra cửa, Văn Mân chỉ có thể cười khách khí, xấu hổ không ngừng nói thật xin lỗi, là tiếp đón thật không chu đáo.
Mà Phạm Thành cảm thấy may mắn nhất chính là Tiếu Đồng tuy dùng mọi cách gây sức ép với bọn họ nhưng tối thiểu cũng không nói những lời tuyệt tình. Hơn nữa, trải qua buổi sáng như vậy, Văn Mân đối với bọn họ hẳn là trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, dù sao người gây sự không phải là người khác mà chính là người ở cùng với cô, đến lúc đó bọ họ tìm Văn Mân đưa ra đề nghị cô thuyết phục Tiếu Đồng chắc cô sẽ thấy ngại mà không cự tuyệt lần nữa.
Sau khi mọi người rời đi hết, Văn Mân mới đóng của lại, nhanh chóng trở về phòng ăn, hai tay chống nạnh tức giận nhìn Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng, chúng ta vừa mới nói thế nào, anh không phải đã đáp ứng tôi là sẽ không nói lung tung, không làm cho khách mất mặt sao?”
Tiếu Đồng đem ly sữa cuối cùng một ngụm uống xong, lúc này mới thão mãn ợ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vè phía người bên cạnh đang muốn bạo phát.
“Tôi đã nhiệt tình mời bọ họ ăn trứng, còn kiên nhẫn giải thích với bọ họ quy trình sản xuất, đây sao lại coi là nói lung tung, tôi rõ ràng là vô cùng hiếu khách.”
“Anh…Tiếu Đồng, anh đừng có mà trẻ con như vậy? Cho dù anh không muốn hỗ trợ, trước đó anh cũng đã cự tuyệt bọn họ rồi, nếu không lúc bọn họ đề cập đến anh cứ nói thẳng, sao lại dùng thức ăn dọa đến bọn họ như vậy? Tôi đã rất vất vả làm xong bữa sáng, chính là bị anh lợi dụng làm chuyện này sao?”
Văn Mân tức giận, ngoài việc vì Tiếu Đồng không cư xử như một người đàn ông, càng giận chính là hắn lại đi lãng phí tâm huyết của cô, bữa ăn này tốt xấu gì cũng tốn của cô mất vài tiếng đồng hồ, với dụng tâm của mình cô hy vọng hắn có thể từ từ thưởng thức, chứ không phải bị lãng phí như vậy.
Tiếu Đồng vốn tâm trạng vui mừng vì bảo vệ được đồ ăn, lúc này lại bị Văn Mân giáo huấn một phen như vậy, khóe miệng đang cong lên cũng từ từ hạ xuống, hắn kiên nhẫn, chỉ là cuối cùng không chịu được nữa mới mở miệng gải thích.
“Nếu không phải đau lòng vì em vất vả, tôi việc gì phải lãng phí tâm tư đi ngăn cản bọ họ ăn, tôi chỉ không muốn những thứ em phải cực khổ mới làm xong lại vào bụng người khác mà thôi, tôi cố gắng chống đỡ ăn hết chừng đó, ít nhất cũng phải ૮ɦếƭ sớm 3 năm, còn không phải vì em.”
Giận giữ nói xong những lời này, Tiếu Đồng đem khăn ăn vứt lên bàn ăn rồi lập tức bỏ về phòng mình.
Nghe những lời ấm ức của Tiếu Đồng, lúc này Văn Mân mới từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn quanh bàn ăn, quả nhiên, nguyên một bàn bày đủ các loại chén đĩa bây giờ đều không thấy rồi, nghĩ đến nhất định là Tiếu Đồng thừa dịp cô tiễn bọn Phạm Thành ra cửa đã giải quyết hết mấy thứ ở trên bàn, chỉ còn lại duy nhất một phần thức ăn đúng là của cô, đây không phải là hắn vì cô mà để lại sao.
Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn
Văn Mân chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trên đĩa của mình, khóe mắt bỗng thấy cay cay, cô lại hiểu lầm hắn rồi, qua một đời, cô lại một lần nữa hiểu lầm dụng tâm của hắn đối với mình, lại cảm thấy hắn trẻ con, cảm thấy hắn không phải đàn ông, cũng cảm thấy hắn không biết quan tâm, săn sóc.
Sau khi đã trải qua đủ loại nhân tình thế thái và khó khăn của cuộc đời, cô mới hiểu anh là điều quý giá nhất, một người đàn ông với trái tim chân thành thật lòng đối đãi với mình là điều hạnh phúc biết nhường nào.
Cô nghĩ đời này, khi bắt đầu lại một lần nữa, cô đã thực sự hiểu anh tốt thế nào, nhưng lại không ngờ tới, cô vì những người không liên quan mà một lẫn nữa hiểu lầm hắn.
Giọt nước mắt chua xót chảy xuống gò má, Văn Mân đem thức ăn trên bàn một ngụm lại một ngụm ăn sạch, vị mặn của nước mắt hòa lẫn với mùi vị của thức ăn nhưng khi vào đến miệng, cô lại cảm thấy tất cả thật ngọt ngào.
“Tiếu Đồng, thật xin lỗi, nhưng tất cả vẫn còn kịp, đúng không?”
Nhìn đến vị trí Tiếu Đồng vừa ngồi trước mặt, Văn Mân nhẹ giọng nói một câu như vậy, đúng vậy, tất cả vẫn còn kịp, cô không có cách nào lập tức trở thành người tốt, nhưng cô sẽ vì anh mà từ từ thay đổi bản thân mình, cô sẽ học cách cảm nhận phần chân tình tốt đẹp ẩn giấu đằng sau sự trẻ con này của hắn, đời này cô sẽ không để vụt mất hạnh phúc của mình thêm lần nữa.
Sau khi đem bát đũa trong phòng ăn đến phòng bếp lau rửa sạch sẽ, Văn Mân lúc này mới pha một ly trà chanh đặt vào khay nhỏ, sau đó đi đến trước cửa phòng Tiếu Đồng đưa tay gõ nhẹ.
Nhưng cô đợi một lúc lâu, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, Văn Mân đưa tay gõ cửa thêm lần nữa, rốt cuộc trong phòng cũng truyền đến thanh âm rầu rĩ.
Phải rất cận thận lắm cô mới nghe được rõ ràng một câu: “Mời vào.”
Văn Mân mở cửa đi vào, không nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Đồng ở trong phòng, cô đem khay đặt lên chiếc bàn trà nhỏ đặt cạnh giường.
Cô đứng lên định gọi Tiếu Đồng, còn chưa kịp gọi, cô liền cảm thấy được có người đứng phía sau mình. Xuất phát từ bản năng, cô mạnh mẽ xoay người một cái, nghxi muốn nhìn rõ người đó lai ai.
Nhưng vì động tác xoay người quá mạnh, bất ngờ bị ngã vào trong *** đối phương. Cái này, không cần nhìn Văn Mân cũng biết là ai, bởi vì trước mặt cô là một bộ *** trần, mà ở trước *** có một cái bớt hình trái tim màu đỏ, cô còn nhớ, trước *** Tiếu Đồng cũng có một cái bớt như vậy.
“Thế nào? *** của tôi rất đẹp, em không nỡ rời đi.”
Thẳng đến khi trên đỉnh đầu truyền đến giọng điệu cười nhạo, Văn Mân mới ý thức được mặt mình thế nhưng đang dán sát vào ***g *** của Tiếu Đồng, càng mất mặt chính là, cô lại đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, Văn Mân lập tức định lùi lại một bước, muốn thoát khỏi vòng tay của Tiếu Đồng, nhưng cô lại quên mất, phía sau mình chính là một cái bàn trà, cô căn bản không thể lùi được nữa.
Mà càng kinh hoảng chính là, trong lúc lùi lại phía sau lại ***ng phải bàn trà, cơ thể liền lảo đảo muốn ngã, may mắn là Tiếu Đồng phản ứng kịp, đưa tay giữ lấy vòng eo của cô, nhắm vào một vị trí bên cạnh giường để hai người đều ngã xuống giường, như vậy mới có thể tránh bị thương.
Bởi vì quá đột ngột, Văn Mân nhất thời không có cách nào kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể dựa vào trong lòng Tiếu Đồng, nhắm mắt lại đợi cả hai cùng ngã sấp xuống giường để giảm chấn động.
Tại thời điểm ngã xuống, Văn Mân chỉ cảm thấy bàn tay của Tiếu Đồng trên eo mình siết chặt thêm vài phần, mà nhờ bàn tay đang giữ chặt nên mới giảm bớt sự đau đớn.
Một lúc lâu, Văn Mân không nghe được Tiếu Đồng nói chuyện, lúc này mới mở mắt muốn ngẩng đầu lên xem hắn thế nào, trong lòng lo lắng có phải vừa rồi đã sơ ý làm hắn bị thương.
Trong nháy mắt lúc cô ngẩng đầu lên, Tiếu Đồng cũng đang chuẩn bị cúi đầu, hai người một ngẩng đầu một cúi đầu, bốn cánh môi ấm áp liền chạm vào nhau. (oh lala…first kiss moa)
Nhất thời, Văn Mân cảm thấy choáng váng, trừ bỏ nhiệt độ ám áp của đôi môi truyền đến, cô căn bản là không cảm giác được bất cứ điều gì khác trên đời nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc