Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 13

Tác giả: Nara Ngư

Phạm Thành Tìm Tới Cửa
Mặc dù nghỉ phép, Tiếu Đồng cũng không quen ngủ nướng, hắn cảm thấy sinh hoạt đều đặn, đúng giờ tuyệt đối có lợi cho sức khỏe nên trời vừa sáng là hắn sẽ thức dậy để chạy bộ.
Lúc hắn ra ngoài, Văn Mân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Tiếu Đồng chỉ đơn giản chào hỏi rồi chạy bộ xuống lầu, khoảng nửa tiếng sau đã thấy hắn quay lại, sau khi vào cửa nhìn một lát lai xoay người rời đi. Văn Mân thấy Tiếu Đồng vừa về, nhìn hắn đi rồi đang định xoay người xuống bếp thì thấy cửa bỗng nhiên lại được mở ra.
Lúc này, Tiếu Đồng đang đứng ở cửa, nhìn thoáng qua vẻ mặt khó hiểu của Văn Mân mới mở miệng nói: “Lúc tôi không có ở nhà, đừng cho người lạ vào nhà.”
Văn Mân thấy bộ dáng Tiếu Đồng giống con gà mái bảo vệ gà con, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Cô mỉm cười hướng hắn gật đầu tỏ vẻ nghe lời, Tiếu Đồng lúc này nới yên tâm rời đi.
Tiếu Đồng vừa mới rời đi không bao lâu, chuông cửa lại đột ngột vang lên. Văn Mân biết Tiếu Đồng ra ngoài luôn mang theo chìa khóa nên nghĩ rằng Tề Tuyền lại âm hồn bất tán đến dây dưa nên không có ý định quan tâm. Chỉ là chuông cửa vẫn cứ réo rắt reo lên từng đợt không nghỉ, cứ như người ngoài cửa đang ép mình không mở cửa thì nhất định không chịu buông tha.
Bất đắc dĩ, Văn Mân mới tâm không cam lòng không nguyện buông việc dở đang làm chạy đến cửa nhìn qua mắt mèo thấy ngoài của rốt cuộc không phải cái gã ૮ɦếƭ tiệt…Tề Tuyền.
Chỉ là vừa nhìn thấy người ngoài cửa, Văn Mân không khỏi cả cả kinh vì người ở ngoài không phải Tề Tuyền mà là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Sao lại thế này? Không phải Tiếu Đồng đã nói nghi ngờ đối với mình đã hoàn toàn rửa sạch rồi sao? Hơn nữa vụ án cũng đã muốn kết thúc, như thế nào lại có cảnh sát tìm tới cửa đây.
Trong lúc Văn Mân đang âm thầm suy nghĩ, chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Bởi vì không xác định vị cảnh sát ở bên ngoài tìm mình có việc gì nên Văn Mân nhanh chóng bước đến mở cửa.
“Đồng chí cảnh sát, các anh đây là…”
Không đợi Văn Mân nói chuyện, vị cảnh sát trung niên đứng đầu nãy giờ đã trực tiếp mở lời, trên mặt thoáng hiện một nét cười thân thiện.
“Văn tiểu thư, chào cô. Tôi là đội trưởng đội cảnh sát Phạm Thành, lần trước chúng ta đã từng gặp mặt lúc hỏi cung, lúc ấy Văn tiểu thư vì thân thể không khỏe nên có lẽ không nhớ rõ tôi. Thật xin lỗi, lần trước là chúng tôi làm việc không chu toàn khiến cho cô chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Nghe Phạm Thành tự giới thiệu, Văn Mân lúc này mới lục trong trí nhớ mơ mơ màng màng, loáng thoáng trong những người hôm đó hỏi cung mình hình như có một bóng đen rất cường ngạnh.
Tuy rằng không biết bọn họ đén đây có việc gì, nhưng nếu là cảnh sát hơn nữa lại trông có vẻ cũng không có ác ý, Văn Mân liền chủ động lui lại sau cánh cửa để cho bọn họ vào nhà.
“Đội trưởng Phạm, các vị cảnh sát, trước xin mời các vị vào nhà đã.” Sau khi mời mọi người ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, Văn Mân mới vào phòng bếp pha trà rồi rót mỗi người một chén mang ra mời khách.
Cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp hỏi Phạm Thành đến có việc gì, Phạm Thành ngồi ở đối diện đã nóng nội chủ động mở miệng.
“Văn tiểu thư, lần này chúng tôi tùy tiện tới nhà quả thực có chút đường đột, chỉ là sáng nay chúng tôi tới sở nghiên cứu tìm giáo sư Tiếu lại được biết mấy ngày nay cậu ấy đều nghỉ phép. Giáo sư Chung có nói cho tôi biết giáo sư Tiếu đang ở cùng một chỗ với cô, vừa vặn lúc trước có điều tra qua nên biết địa chỉ nhà cô liền trực tiếp tìm đến.”
Xác ૮ɦếƭ Vô Danh
Văn Mân đối với việc Phạm Thành từ giáo sư Chung biết được Tiếu Đồng ở tại nhà mình cảm thấy có chút tò mò. Chỉ là cô cũng biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi cái này, vì vậy tạm thời gạt qua một bên đối với Phạm Thành khách sáo nói một câu không có gì.
“Đội trưởng Phạm, Tiếu Đồng đã ra ngoài chạy bộ, chắc là cũng mất một lúc nữa mới có thể trở về, không biết ngài có việc gì quan trọng cần tìm anh ấy, nếu như thật sự gấp, tôi có thể thử gọi điện thoại cho anh ấy.”
Văn Mân sở dĩ không chủ động gọi cho Tiếu Đồng trước khí tìm hiểu rõ lý do bởi vì cô biết nếu không phải việc thật sự gấp gáp, Tiếu Đồng cũng không thích người khác đột ngột tìm đến làm vỡ kế hoạch làm việc của hắn. Cho nên cô mới có ý muốn hỏi Phạm Thành trước xem có phải hay không có việc đặc biệt khẩn cấp.
Phạm Thành ngẩng đầu đối diện với Văn Mân, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, trong lòng thầm thở dài một câu, cô gái này thật là biết cách đối nhân xử thế, so với Tiếu Đồng đúng là không cùng một loại người, không biết làm cách nào mà hai người này lại có thể ở cùng một chỗ.
Hôm qua hắn gọi điện tìm Tiếu Đồng không có kết quả, sáng sớm đã tìm đến phòng nghiên cứu đúng lúc gặp Chung Phàm mới biết nơi ở của Tiếu Đồng, Chung Phàm còn ám chỉ nếu hắn muốn Tiếu Đồng đáp ứng hỗ trợ thì cần hợp tác với Văn Mân.
Lúc ấy hắn liền cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, theo hắn biết thì hai người này quen biết là vì vụ án mạng xác ૮ɦếƭ trầm dưới hồ, chỉ mới qua mấy ngày, bọn họ như thế nào lại thân mật đến mức độ này rồi đây? Không chỉ ở chung mà thậm chí ý kiến của Văn Mân còn có thể ảnh hưởng đến vị giáo sư lạnh như băng kia.
Mặc dù suy nghĩ trong lòng nhưu vậy nhưng Phạm Thành cảm thấy mình vẫn là nên theo lời đề nghị của Chung Phàm mà thử một lần.
“Thật ngại, sớm như vậy đã đến quấy rầy hai người, chẳng qua là sự việc thật sứ có điểm khó giải quyết. Là như vậy, hôm qua ở tỉnh bên có vị lãnh đạo quan trọng tới tham dự nghi thức động thổ cho một hạng mục lớn tại thành phố chúng ta. Chỉ là không nghĩ tới, sau khi làm lễ động thổ, lãnh đạo thành phố dẫn vị lãnh đạo tỉnh đi thăm khu vực xây dựng lại phát hiện một xác ૮ɦếƭ được một chiếc máy ủi đào lên ngay trước mặt. Nói đúng hơn, đó chỉ là một bộ hài cốt bởi vì mức độ thối rữa của thì thể đã quá cao gần như chỉ còn lại xương cốt.”
“Không phải là công nhân đào nhầm mộ phần của người khác chứ, nếu chỉ còn xương cốt vậy chứng minh thời gian tử vong đã quá lâu rồi.” Văn Mân cau mày hỏi Phạm Thành, cô dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, nghe đến mấy cái hài cốt linh tinh gì đó tự nhiên có điểm không được thoải mái.
“Không phải, nếu là một phần người khác thì lúc đào thấy xác ૮ɦếƭ hẳn là phải nhìn thấy quan tài mới đúng. Cho dù không có quan tài thì y phục trên người cho dù rách nát đến mấy cũng nhất định có thể tìm thấy một vài mảnh nhỏ, nhưng đối với xác ૮ɦếƭ này, quần áo đã bị người tiêu hủy hết nên chúng ta có thể nhận định chính là một vụ Gi*t người.
Văn Mân biết thân phận thật sự của Tiếu Đồng là gì, cũng biết hắn về nước lần này là do bên Bộ công an mời hắn làm cố vấn đặc biệt. Chỉ là vụ án này nhận hay không nhận là do Tiếu Đồng quyết định, mình cũng không có quyền can thiệp vào.
“Đội trưởng Phạm, chắc ngài cần trực tiếp nói chuyện với Tiếu Đồng rồi, tôi là người ngoài cuộc, có lẽ không tiện hỏi nhiều như vậy. Vừa rồi thật sự là thất lễ, hỏi vấn đề này nhất định là làm khó cho ngài rồi.” Khách khí nói xong những lời này, Văn Mân định đứng dậy tiếp tục quay về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, việc này hãy để Tiếu Đồng tự mình cân nhắc vậy.
Chỉ là sở dĩ Phạm Thành làm trái với quy định, tìm người ngoại đạo như Văn Mân nói những điều này đúng là mong có thể có được sự ủng hộ của cô, giúp hắn khuyên Tiếu Đồng tham gia vào vụ án này, như vậy lúc này làm sao dễ dàng để cho cô rời đi.
“Văn tiểu thư, không biết liệu có thể nhờ cậy cô khuyên nhủ giáo sư Tiếu tham gia vào vụ án này. Lúc đào thấy xác ૮ɦếƭ, truyền hình lại đang ở hiện trường trực tiếp, hình ảnh thông qua ti vi đều đã được truyền ra ngoài nên khiến cho đông đảo người dân vô cùng hoảng loạn. Còn có, lãnh đạo Tỉnh đối với tiến độ vụ án này phi thường chú ý nên chúng tôi cũng bị áp lực rất lớn.”
“Đội trưởng Phạm, cái này…Chỉ sợ là không thích hợp đi, Tiếu Đồng có tiếp nhận công việc này hay không đều do chính anh ấy quyết định, tôi đi khuyên có lẽ là không thỏa đáng.”
Lúc Văn Mân vừa nói xong, ở cửa đồng thời truyền đến tiếng khóa mở lạch cạch, nhất thời tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía cửa.
Mối Quan Hệ
Tiếu Đồng bước vào nhà, lúc nhìn thấy Phạm Thành thì ánh mắt phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng, sau đó giống như không thấy bọn hắn mà lập tức vào phòng thay quần áo.
Nhìn thấy phản ứng của Tiếu Đồng, Văn Mân không khỏi cảm thấy xấu hổ. Người đến dù sao cũng là khách, không chào đón thì cũng không cần biểu hiện quá rõ ràng như vậy đi.
“Đội trưởng Phạm, mọi người trước cứ ngồi chơi, tôi vào trong xem một chút.” Nói xong, Văn Mân bước vội vào phòng với ý định dạy dỗ Tiếu Đồng một phen vì thái độ thiếu lễ phép giống như trẻ con của hắn.
Tiếu Đồng bởi vì vận động mà trên người không ít mồ hôi, lúc Văn Mân tiến vào, hắn đang đứng ở cửa phòng tắm chuẩn bị ૮ởเ φµầɳ áo. Nghe thấy tiếng động, động tác hơi khựng lại một chút nhưng nhìn thấy người đến cũng không xấu hổ mà tiếp tục cởi.
“Tiếu Đồng…”Vừa đẩy cửa tiến vào đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, Văn Mân kinh hô một tiếng vội vàng đưa tay che lại đôi mắt của mình. Sau đó, dù xấu hổ không dám nhìn cơ thể tinh tráng của Tiếu Đồng nhưng lại không nhịn được tò mò mà hé mở hai ngón tay nhìn lén hắn qua khe hở.
“Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, phụ nữ thời kỳ phát dục thích đàn ông có thân thể cường tráng là chuyện hết sức tự nhiên, em hiện tại đúng là đang ở thời kỳ tốt nhất để sinh đẻ, loại xúc động này cũng là bình thường thôi, tôi sẽ không cười em.”
Văn Mân không nghĩ tới Tiếu Đồng có thể nói ra một tràng dài những đạo lý như vậy nên nhất thời không khỏi sững sờ, cô vẫn nghĩ đến Tiếu Đồng là người có EQ thấp, sẽ không biết làm thế nào để giao tiếp với nhưng người xung quanh, không nghĩ tới, hắn không phải là không biết mà là bởi vì rất biết, hắn đã nhìn thấu sauy nghĩ của con người nên mới tỏ ra xem thường như vậy đi.
Nhà Chúng Ta
“Tục ngữ cũng nói đã đến đều là khách, nếu bọ họ đã đến nhà chúng ta thì cũng nên tiếp đón một chút không phải sao?” Văn Mân lúc này cũng không muốn tiếp tục khuyên Tiếu Đồng đi tạo mối quan hệ tốt với mọi người như lúc đầu nữa, nếu hắn đã suy nghĩ như vậy thì cô sẽ tôn trọng ý nguyện của hắn.
Tiếu Đồng vốn định nói tôi không muốn bọn họ tìm tới cửa nhưng là bọn họ không mời mà đến sao lại muốn tôi phải tiếp đón, nhưng thời điểm lời sắp nói ra lại bỗng nhiên chú ý tới ba chữ trong lời nói của Văn Mân.
“Em nói, bọn họ là đến nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải tiếp đón bọn họ?” Lúc hỏi câu này, trên mặt Tiếu Đồng mang theo ý cười, trong ánh mắt mơ hồ cũng lộ ra vài tia đắc ý.
“Đúng vây.” Văn Mân không biết Tiếu Đồng hỏi lại như vậy là có ý gì nhưng vẫn như cũ khặng định gật đầu.
“Đi, ra ngoài, chúng ta đi tiếp đón bon họ, ha ha, nhà chúng ta…Ha ha.”
Thẳng đến khi Tiếu Đồng một bên cười ngây ngô, một bên lặp lại ba chữ “nhà chúng ta”, Văn Mân lúc này mới ý thức được mình vừa mới nói gì, nhất thời trên mặt nóng ran, trừng mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Tiếu Đồng, chỉ muốn đi lên bịt lại cái miệng của hắn, đắc ý cái gì chứ, cô không phải nhất thời chỉ là nói bậy thôi sao?
Phạm Thành vốn từng lĩnh giáo qua tính khí của Tiếu Đồng, biết người này là một người thẳng tính đến cực đoan, nghĩ cái gì đều nói cái đó, không chừa lại cho người ta chút mặt mũi nào, hành động lúc vào cửa vừa rồi không phải là một ví dụ rành rành đó sao?
Cho nên lúc này bọn họ đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn một chút cửa phòng đang đóng chặt, có chút bất an, vừa lo lắng cho mục đích đến đây hôm nay của mình.
Bình thường nếu là lúc phát hiện một xác ૮ɦếƭ đã lâu như vậy cũng chỉ có thể từ từ điều tra, đến cuối cùng nếu kết luận là vụ án không có chứng cứ thì bọn họ cũng hết trách nhiệm, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng cố tình xác ૮ɦếƭ lại xuất hiện đúng lúc đúng nơi như vậy, nhiều người dân sẽ chú ý chờ xem, còn lãnh đạo tỉnh lại đặc biệt ra chỉ thị điều tra kỹ vụ án. Hiện tại không riêng gì cục trưởng Đỗ hối thúc hắn sớm điều tra ra kết quả mà lãnh đạo tỉnh bên cạnh coa quan hệ với thành phố cũng không ngừng gọi điện thoại cho hắn, thử hỏi hắn không phải là áp lực quá lớn sao?
Nhưng cố tình là thân phận của nạn nhân bọn họ căn bản không có cách nào tra ra được bởi vì trên xác ૮ɦếƭ không để lại chút dấu tích nào để có thể xác định danh tính. Khu vực xung quanh nơi phát hiện xác ૮ɦếƭ cũng vô cùng hẻo lánh, không có camera theo dõi, nếu có bọn họ cũng không có biện pháp xác định thời gian tử vong. Trong dự liệu điều tra lại không có hồ sơ có thể đối chiếu kết quả DNA vì hiện tại cảnh sát trong nước chỉ có lưu lại dữ liệu của những người đã từng được điều tra, mà bình thường số liệu DNA của người dân cũng không được lưu lại, hỏi hắn làm thế nào điều tra thân phận của người bị hại.
Nếu thân phận người bị hại không được xác định thì căn bản không có biện pháp triển khai các bước điều tra tiếp theo.
Ngay tại lúc hắn nghĩ đã hết cách, hắn bỗng nhiên nhớ đến Tiếu Đồng ở vụ án xác ૮ɦếƭ trầm dưới hồ có thể dễ dàng từ tình trạng của khung xương của người bị hại mà xác định được độ tuổi, tính cách, thói quen hằng ngày của người đó. Hắn nghĩ, nếu có thể nhờ cậy Tiếu Đồng giúp xác định những điều này thì có thể rất nhanh sẽ tra ra thân phận của người bị hại cũng không chừng.
Từ Chối
Bởi vì quá tập trung xem xét động tĩnh trong phòng, cho nên vừa lúc Tiếu Đồng mở cửa ra, Phạm Thành toan bật dậy từ ghế sa lon, mặt hướng về phía Tiếu Đồng và Văn Mân, một bộ dáng như đang tùy thời chờ chỉ thị.
Văn Mân bị động tác kích động của Phạm Thành làm cho muốn cười, dù sao Phạm Thành cũng đã ngoài 40 tuổi mà đối mặt một Tiếu Đồng còn là thanh niên mới hai mấy tuổi lại nơm nớp lo sợ, chắc ai nhìn thấy cảnh này cũng có cảm giác tương tự đi.
“Đội trưởng Phạm, hôm trước tôi cũng đã nói qua với ông, vụ án này tôi sẽ không nhận, ông còn cần lãng phí thời gian tới tìm tôi làm gì? Thay vì cứ ở đây ngồi đợi, không bằng ông hãy ra ngoài gặp mặt quần chúng địa phương nhiều một chút.”
Vừa nghe đến nghĩ khí nói chuyện của Tiếu Đồng, Văn Mân biết đối với vụ án này có lẽ hắn cũng có hiểu biết, điều này nói lên hắn không phải không có hứng thú mà hiện tại hắn không chịu tiếp nhận chỉ sợ là còn có một vài lý do bên trong. Để tránh tình huống Phạm Thành thuyết phục Tiếu Đồng không có kết quả lại yêu cầu mình đảm đương làm thuyết khách, Văn Mân nhân lúc mọi người không chú ý lẳng lặng trốn vào phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng.
“Giáo sư Tiếu, nếu thực sự còn có cách khác, chúng tôi có dưới tình huống biết ngài không muốn tiếp nhận vụ này mà còn mặt dày đến nhờ ngài hỗ trợ sao, quan trọng là chúng tôi thật sự không có biện pháp xác nhận thân phận của người bị hại.”
“Vậy thì thế nào? Tôi sẽ không cần vì thành tích của các ông mà đi nhận vụ này. Nếu không phải là bị truyền thông trực tiếp đưa tin, các ông sẽ thực sự tận tâm mà phá án sao? Sẽ không phải giống như lần trước, tùy tiện tìm một đối tượng tình nghi rồi vội vàng kết thúc vụ án chứ?”
Tùy rằng lời nói trực tiếp của Tiếu Đồng có chút quá đáng, Phạm Thành bọn họ cũng dọa cho bị á khẩu không trả lời được. Quả thật, nếu lần này không phải TV trực tiếp đưa tin lại đúng dịp lãnh đạo tỉnh bên tạo áp lực, bọn họ cũng không phải vội vã tìm mọi cách giải quyết vụ án này, dù sao bên đội cảnh sát bọn họ cũng còn rất nhiều vụ án cần phải xử lý. Mặt khác, lần trước ở vụ án xác ૮ɦếƭ trầm dưới hồ quả thật bọn họ cũng có nhiều sai sót, cho dù bọn họ không cố ý tìm Văn Mân gánh tội thay nhưng cũng đã tiến hành thẩm vấn như một đối tượng tình nghi rồi.
“Giáo sư Tiếu, lúc trước để xuất hiện sai lầm, chúng tôi thật sự rất xin lỗi, lần này cũng vì không muốn lại tiếp tục sai lầm đó nên mới đến tìm ngài nhờ hỗ trợ, mong ngài suy nghĩ lại thêm một lần nữa.”
Tiếu Đồng thấy Phạm Thành vẫn không có ý định buông tha, lại nhìn thấy ánh mắt của hắn liền không còn một tia kiên nhẫn, nhưng lúc cái miệng vừa động, lời còn chưa kịp thốt ra thì cửa phòng bếp lại truyền đến giọng nói của Văn Mân.
“Mọi người sáng sớm đã đến nhà chắc là còn chưa có kịp ăn sáng, nếu không chê thì trước lại đây dùng bữa sáng đi, tôi đã chuẩn bị rất nhiều nên hai người ăn cũng không hết được.”
Tuy cũng không muốn tham dự vào quyết định của Tiếu Đồng nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy mối quan hệ của hắn và đội cảnh sát cứ đối cứng nhau như vậy, thêm một người bạn còn hơn có thêm kẻ thù không phải sao? Dù Tiếu Đồng không để ý, không muốn lãng phí thời gian đi lo lắng nhiều chuyện chuyện như vậy nhưng là người bên cạnh hắn, cô cũng nên vì hắn mà chu toàn mọi chuyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc