Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 09

Tác giả: Nara Ngư

Cha Mẹ Đi Xa
Tuy Văn Mân cảm thấy từ khi cô và Tiếu Đồng gặp lại nhau, cô vẫn luôn bị hắn nắm mũi kéo đi, điều này có vẻ thực uất ức nhưng chỉ bằng việc hắn chủ động tạo thêm cơ hội ở chung giữa hai người, cô vẫn cảm thấy may mắn.
Trước khi về nhà cô nhờ bác tài dừng xe ở trước cửa một siêu thị lớn. Vốn cô định sáng sớm hôm sau sẽ đến chợ mua nguyên liệu tươi về chuẩn bị bữa sáng cho Tiếu Đồng nhưng vì lo xe của mình vẫn còn ở chỗ Tiếu Đồng mà chỗ ở của cô không tiện gọi taxi nên phòng ngừa ngày mai lúc đi mua lại không thể mua được nguyên liệu theo ý muốn, Văn Mân quyết định cứ đến tạm siêu thị chọn một ít nguyên liệu nấu ăn, mua về nhà rồi để vào hộp giữ đồ tươi hẳn vẫn có thể cam đoan độ tươi mới của thực phẩm.
Văn Mân lang thang trong các gian hàng ở siêu thị, cứ do dự không biết thứ nào mới tốt, sau khi trải qua một buổi sáng với thực phẩm ướp muối công nghiệp, cô cũng không dám…mua nữa, chỉ sợ Tiếu Đồng đến lúc đó lại thao thao bất tuyệt thêm một tràng.
Về phần các loại rau dưa, cô cũng không lo lắng lắm chuyện Tiếu Đồng sẽ sợ thuốc sâu lưu lại, sau khi về nhà ngâm với muối là được rồi, nhưng vấn đề là cô không biết hắn thích ăn gì, không thích ăn gì, quan trọng nhất là, hắn dị ứng với cái gì, cô hoàn toàn không biết.
Văn Mân cố gắng nhớ lại, khoảng thời gian ở cùng nhau kiếp trước, thói quen ăn uống của hắn là gì? Nhưng bất kể cô có nghĩ thế nào cũng không cho ra một chút nào. Cuối cùng Văn Mân đành dựa theo phán đoán của mình mà chuẩn bị, một đời này, xem ra cô nên từ đầu tới cuối không rời khỏi hắn.
Sau khi về nhà, Văn ba ba và Văn mẹ mới sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị ra ngoài. Khi hai người nhìn thấy Văn Mân mang theo túi to túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn trở về không khỏi kinh ngạc.
“Nhóc, con mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Không phải thím Lâm mỗi ngày đều mua đồ ăn mới về sao? Đến, đến, đến, đặt ở đây trước đã, sao con lại mang nhiều vậy.” Văn mẹ thấy Văn Mân mang đồ thực vất vả, bà bèn buông hành lý trong tay tiến lên đặt túi lớn túi nhỏ của Văn Mân xuống nền nhà.
Văn Mân buông những chiếc túi đầy thực phẩm của mình xuống, xoa P0'p tay mình. Vừa rồi cố gắng mang hết đồ từ trên xe đi vào trong tiểu khu này, tay cô đều đã tê rần. Sau khi bỏ đồ xuống, mở lòng bàn tay mình ra, vết hằn của chiếc túi còn in rõ trên ngón tay.
“Mẹ, con cũng không thể nhờ vả thím Lâm giúp cả đời được, con mua đồ về là để cho mình tự luyện tập, ít nhất sau này cũng không lo ૮ɦếƭ đói.”
Văn Mân không dám biểu lộ tài nấu nướng của mình trước mặt cha mẹ. Bởi vì hai người đều biết cô là một người không biết nấu ăn, nếu trong vòng một đêm cô chợt biến thành một người có tay nghề giỏi, này chẳng phải sẽ khiến hai người kinh sợ sao.
“Học thì học nhưng con nhất định phải chú ý an toàn, biết chưa? Mẹ và ba con thật sự không đi không được, chuyện mẹ đã đồng ý với con thì nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, sau khi chuyến công tác này kết thúc, mẹ sẽ nói cho con quyết định của mẹ và ba con được không?” Văn mẹ thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của con gái, biết cô muốn hỏi đến chuyện không tiếp nhận công việc nữa của hai người nên bà liền mở miệng trước để tránh cô nghĩ nhiều.
Lấy được hứa hẹn như vậy, Văn Mân đã vô cùng thỏa mãn rồi. Hơn nữa cô cũng không tiếp tục yêu cầu cái gì cho nên một nhà ba người bọn họ lưu luyến không rời nói lời ly biệt rồi tách ra.
Sau khi ba mẹ cất bước, Văn Mân để thím Lâm chuyên phụ trách việc quét tước vệ sinh, nấu cơm giặt quấn áo cho mình về nhà, một mình mình thì chui vào phòng bếp, hôm nay cô chia nguyên liệu nấu ăn làm hai phần, một là cho bữa sáng ngày mai, hôm nay làm trước một lần, như vậy mới có thể chắc chắn hương vị món ăn ngày mai làm là ngon nhất.
Người Cũ Tìm Tới Cửa
Bởi vì phải thiết kế một thực đơn đầy đủ sắc hương vị, còn phải tuân thủ đầy đủ lượng dinh dưỡng cung cấp trong một ngày, cho nên sau khi Văn Mân hết bận bịu cũng đã đến mười giờ tối.
Cô xoa xoa thắt lưng cho đỡ mỏi, sau đó cẩn thận phân loại những nguyên liệu sẽ dùng vào ngày mai, lúc này Văn Mân mới mỉm cười, rửa sạch tay, chuẩn bị trở về phòng ngủ. Văn Mân không hy vọng ngày mai Tiếu Đồng nhìn thấy cô, thần sắc của cô sẽ không tốt, cô chỉ hy vọng thứ Tiếu Đồng nhìn thấy sẽ là vẻ xinh đẹp của cô.
Nhưng khi cô vừa mới đi ra khỏi phòng bếp, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô nghi ngờ nhìn đồng hồ trên tường rồi đi đến trước cửa, nhỏ giọng thì thầm, “Đã muộn thế này rồi, là ai đến cơ chứ?”
Văn Mân ghé vào cửa nhìn qua mắt mèo trên cửa, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa cô như bị người ta đánh một quyền thật mạnh mà giật lùi về phía sau.
Vẻ mặt Vân Mân lúc này là trộn lẫn của kinh ngạc, sợ hãi nhưng nhiều nhất chính là chán ghét.
“bộp bộp bộp.”
Người ngoài cửa thấy mình ấn chuông mà không có ai đáp lại nên không kiên nhẫn mà dùng sức đạp lên cửa.
“Tiểu Mân, anh là Tề Tuyền, em mở cửa ra đi, anh biết em ở bên trong, anh ở dưới lầu đã nhìn thấy phòng em sáng đèn rồi, em mở cửa đi được không? Em nghe anh giải thích, mọi việc không phải như em tưởng tượng đâu, anh với người phụ nữ kia đã sớm không còn quan hệ, anh không biết vì sao cảnh sát lại nghi ngờ em, thật đó, em hãy tin anh.”
Nếu không phải có trí nhớ của kiếp trước, chỉ sợ Văn Mân đã thật sự tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của tên đàn ông này, nghĩ là hắn vô tội, nhưng Văn Mân lại nhớ rõ kiếp trước khi cô tìm đến nhà hắn đã chứng kiến hết thảy, tên đàn ông luôn miệng nói không còn quan hệ với người phụ nữ kia, khi cô tìm tới cửa lại đang cùng chính người phụ nữ đó dây dưa quên hết thảy.
Một đời này, cô không tìm hắn nữa, cũng không bắt gian tại gường nữa cho nên hắn mới có can đảm lớn đến thế tìm đến cửa nói dối phải không?
Nghĩ đến đây, Văn Mân đối với tên vô sỉ đứng ngoài kia lại thêm vài phần căm hận, cả đời trước vì sao cô lại yêu thương một kẻ như vậy, vì hắn, đánh mất cuộc hôn nhân của mình, mất đi hạnh phúc cả đời mình, bỏ lỡ một người chồng thật sự yêu cô.
Dường như đoán được Văn Mân đang đứng ngay sau cửa, tiếng đập cửa của Tề Tuyền lại càng to hơn.
Nếu có thể, Văn Mân thật sự không muốn mở cửa cho hắn, nhưng mặc kệ hắn tiếp tục làm thế cũng không phải biện pháp gì tốt.
Văn Mân thò tay vào túi tạp dề lấy điện thoại ra, chỉ do dự một lát sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn đi, rồi mới hít sâu mấy hơi, đưa tay mở cửa.
Tề Tuyền đứng ngoài không ngờ cửa lại đột nhiên được mở ra, bàn tay đang giơ lên chuẩn bị đập cửa vì sự việc bất ngờ này mà khiến hắn thiếu chút nữa mất đà ngã vào, cũng may bình thường hắn chăm chỉ vận động, lực thăng bằng cũng không tệ lắm, chỉ một lát đã ổn định lại người được.
Đợi đến khi hắn đứng thẳng rồi, thấy Văn Mân đứng cạnh cửa lạnh lùng nhìn hắn, Tề Tuyền không nói hai lời tiến về phía trước định ôm Văn Mân vào lòng.
“Tiểu Mân, rốt cuộc em cũng đồng ý gặp anh.”
Trước khi Tề Tuyền kịp ôm Văn Mân đã lùi về phía sau hai bước, đề phòng nhìn hắn, không cho hắn tới gần.
Tề Tuyền
“Anh đứng lại đó cho tôi, không được tới gần tôi.”
Văn Mân lạnh nhạt khiến động tác của Tề Tuyền khựng lại nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm, dùng ánh mắt thâm tình mà thống khổ nhìn Văn Mân.
“Tiểu Mân, thật sự anh không có làm chuyện có lỗi với em, em biết mà, anh vẫn luôn vô cùng yêu em. Vì em không muốn quan hệ trước khi kết hôn, anh cũng nhẫn nhịn vì em, một người đàn ông có thể làm được đến điều này, em cảm thấy tình yêu này còn cần phải chứng minh nữa sao? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta chỉ yếu ớt đến thế, chỉ vì vài câu chửi bới của người khác mà em đã hoài nghi anh sao?”
Tề Tuyền càng biểu hiện tình thâm ý thiết, Văn Mân càng cảm thấy ghê tởm tên đàn ông này.
“Tề Tuyền, anh đừng nói dễ nghe như vậy. Không muốn ép buộc tôi sao?! A, đó là bởi vì anh còn có nhiều người phụ nữ khác mà, thêm một tôi nữa không hơn bao nhiêu mà thiếu đi một tôi cũng vẫn không ít, anh còn dám ép buộc tôi sao? Chọc giận tôi thì còn có đứa con gái ngu ngốc nào nữa sẽ cho anh tiền tiêu đây?”
Lần đầu tiên Tề Tuyền bị Văn Mân đối xử như vậy, không khỏi cảm thấy thực kinh ngạc. Trước kia Văn Mân sẽ không bao giờ đối xử với hắn như thế, cho dù bị cảnh sát báo cho chuyện hắn có người khác, cô cũng sẽ không biến đổi hoàn toàn như vậy chứ?
Ngoại hình của hắn rất được, hơn nữa một thân khí chất nghệ sĩ khiến cho đám con gái bên cạnh hắn như si như cuồng, mà Văn Mân cũng không khác gì những người đó. Tuy cô luôn làm ra vẻ thánh khiết không thể xâm phạm khiến hắn chán ngán nhưng cô thắng ở chỗ có nhiều tiền, hắn muốn dùng bao nhiêu, cô cho hắn bấy nhiêu. Người con gái như vậy, dù cho khuyết thiếu khả năng lên giường, hắn cũng không bao giờ buông bỏ.
“Tiểu Mân, em thật sự cảm thấy anh đến với em chỉ vì tiền bạc thôi sao? Nếu em thực sự cảm thấy anh vì tiền của em vậy về sau em không cần đưa tiền cho anh nữa, sở dĩ anh muộn rồi vẫn đến tìm em, chỉ vì muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với em, không hy vọng bởi vì tội danh vô căn cứ này hủy hoại tình cảm của chúng ta.”
Văn Mân nhìn tên đàn ông nói hay như hát, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng tăng thêm. Tình hình hôm nay cùng với lần ngẫu nhiên gặp lại ở KTV kiếp trước cũng thật giống nhau, hắn cũng đem yêu này, quý trọng này treo ngay trên miệng. Lúc đó cô với Tiếu Đồng đã kết hôn được 1 năm rồi, chỉ vì tình cảm hai người lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng xa cách khiến cô không tài nào tìm được cảm giác yêu thương. Lại thêm ngày đó cô uống rất nhiều R*ợ*u, thần trí không rõ ràng, hơn nữa còn được hắn nhiệt tình diễn xuất, rồi cứ thế mà làm ra chuyện hồ đồ.
Mà bây giờ thì khác rồi, cô không uống R*ợ*u, quan trọng nhất chính là cô đã biết ai mới là người cô nên quý trọng, cô sẽ không bao giờ…để tên khốn kiếp có vẻ ngoài xinh đẹp này lừa gạt nữa.
Ngay tại lúc Tề Tuyền còn muốn nói tiếp, trong phòng liền vang lên tiếng chuông cửa, sau khi Văn Mân nghe thấy tiếng chuông liền nhanh chóng xoay người, chạy ra ngoài cửa.
Tề Tuyền theo bản năng đưa tay ra ngăn cản Văn Mân nhưng hiển nhiên động tác của hắn vẫn không đủ lực, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Mân chạy ra ngoài cửa.
Cứu Em
Văn Mân mở cửa liền gặp ngay Tiếu Đồng vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc sáng đang đứng bên ngoài, hiển nhiên là hắn vừa chạy thẳng từ sở nghiên cứu tới.
Bởi vì gấp gáp cho nên lúc này Tiếu Đồng còn có chút thở dốc. Khi hắn nhìn thấy Văn Mân bình yên vô sự đứng ở trước mặt thì đáy lòng lặng lẽ bình ổn nhưng vừa buông lỏng, chân mày hắn liền nhíu lại.
“Tốt nhất em nên giải thích cho anh biết nội dung bên trong tin nhắn rốt cuộc là có ý gì?”
Văn Mân nhìn sắc mặt Tiếu Đồng, biết hắn khó chịu, trong lòng cũng có chút kinh sợ. Bởi vì vẫn không thể nào xác định phân lượng của mình trong lòng hắn cho nên lúc dùng từ thật sự đã hơi quá lên. Tin nhắn vừa rồi cô gửi có nội dung là: “Em đang ở nhà, mau tới cứu em.”
“Tiểu Mân, là ai vậy?” Thời điểm Tề Tuyền nhìn thấy Tiếu Đồng không khỏi có cảm giác nguy cơ ập đến. Đã muộn thế này mà còn tìm đến hiển nhiên là không phải quan hệ bình thường, hơn nữa xét về vẻ bề ngoài, hắn không thể không thừa nhận, người ngoài cửa này còn xuất sắc hơn cả hắn.
Tiếu Đồng liếc mắt nhìn thoáng qua Tề Tuyền đứng sau lưng Văn Mân, hai hàng mi nhướn lên một chút rồi nhíu lại, sau đó tầm mắt hắn một lần nữa dừng lại trên mặt Văn Mân, muốn xem cô sẽ nói thế nào.
“Tề Tuyền, anh không cần dây dưa với tôi, tôi và anh đã không còn khả năng nữa. Không nói đến việc anh ở sau lưng tôi một chân đạp lên mấy chiếc thuyền mà cho dù anh có không đạp, tôi cũng sẽ không ở bên anh nữa. Tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, sau đó sẽ nhanh chóng gả cho anh ấy thôi.”
Khi nói đến đây, Văn Mân cũng tiến lên đến bên người Tiếu Đồng, giơ tay ngoắc vào cánh tay hắn, lạnh lùng nhìn Tề Tuyền.
Tuy ngoài mặt Văn Mân biểu hiện vô cùng trấn định nhưng chỉ cô mới biết trong lòng mình khẩn trương đến thế nào. Sở dĩ cô gửi tin nhắn cho Tiếu Đồng, không phải bởi vì không ứng phó được với Tề Tuyền mà bởi vì cô bỗng chợt nghĩ rằng có thể thừa dịp cơ hội này mà tuyên bố Tiếu Đồng là vị hôn phu của mình. Nếu hắn không phản bác, sau này cô có thể mặt dày dùng những lời này để đi tìm hắn, còn nếu hắn phản bác ngay lúc này thì cô thật sự không biết nên làm thế nào để thu thập cục diện cả.
“Vị hôn phu?! Không có khả năng, mấy hôm trước em vẫn còn thề son sắt nói em yêu anh, mà chỉ mới có vài ngày, em đã có hôn phu rồi? Tiểu Mân, anh biết lúc em bị cảnh sát đưa đi, anh không xuất hiện đúng lúc để ở bên cạnh em là anh không đúng nhưng em cũng không nên dùng cái cớ vô lí này để lừa gạt anh chứ?”
Tề Tuyền không tin Văn Mân là người có thể thay lòng đổi dạ trong thoáng chốc như vậy. Hắn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nguyên nhân là bởi vì thời điểm cô cần có hắn ở bên mà hắn lại không có nên cô mới tức giận, nên cô mới có thể tùy tiện tìm một gã đàn ông khác đến giả vờ là hôn phu của mình.
Nếu đổi thành trước kia, có lẽ hắn cũng sẽ không cần đến van xin Văn Mân như vậy. Chỉ là tìm một người con gái có tiền thôi, việc này đối với hắn cũng không phải việc khó.
Nhưng tình huống bây giờ thì không giống, hắn làm sao đoán được người đàn bà kia lại nợ một khoản lớn đến thế, tìm đến hắn chẳng qua chỉ muốn trộm tiền của hắn, sau khi trộm tiền lại càng quá đáng hơn, cô ta còn dẫn mấy người cho vay nặng lãi đến tìm hắn.
Bây giờ cô ta chạy rồi, mấy tên cho vay nặng lãi lại đến đòi hắn, buộc hắn trả tiền cho cô ta, dọa nếu không trả sẽ cho người vẽ hoa lên mặt hắn.
Ngoại trừ Văn Mân coi tiền như rác này, hắn thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào nữa rồi. Cho nên hiện tại hắn tuyệt đối không thể chấm dứt quan hệ với cô được.
Chạy Trối ૮ɦếƭ
Văn Mân nhìn thấy Tề Tuyền lộ vẻ không chịu tử bỏ, trong lòng cô cũng cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước hắn cũng không hề van cầu cô tha thứ mà vì sao kiếp này rốt cuộc có cái gì khiến hắn quấn quít lấy cô không buông đến thế.
Văn Mân không hề biết, kiếp trước khi cô đến nhà Tề Tuyền, chứng kiến hắn với người phụ nữ kia trên giường sau đó lại khóc lóc om sòm đuổi cô ta ra khỏi nhà Tề Tuyền, chính điều này đã gián tiếp ngăn cản người phụ nữ đó quay lại nhân lúc Tề Tuyền ngủ say mà trộm tiền của hắn. Nhưng kiếp này, cô không đi quấy rối không làm loạn, người phụ nữ đó đương nhiên càng hoàn thành kế hoạch nhanh hơn.
Cho nên kiếp này, cô buông tay với Tề Tuyền từ sớm chẳng khác nào gián tiếp đòi lại công bằng cho mình.
“Tiểu Mân…” Tề Tuyền vẫn còn muốn nói với Văn Mân vài lời nhưng khi hắn vừa gọi tên cô xong đã bị Tiếu Đồng xen vào.
“Nhóc, mắt em sao vậy, loại đàn ông thế này mà cũng lọt vào mắt được sao?”
Tiếu Đồng vừa thốt ra lời này, cả hai người còn lại đều nhất thời kinh sợ. Văn Mân nhìn Tề Tuyền từ trên xuống dưới thật cẩn thận, xác định mắt mình thực sự không có vấn đề gì, tuy khuôn mặt Tề Tuyền hơi có chút âm nhu nhưng hắn cũng là một trai đẹp hàng thật giá thật, không hề khó coi chút nào.
Tề Tuyền là người coi trọng ngoại hình nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám nói hắn khó coi, nay
lại xuất hiện người đầu tiên nói hắn như vậy nhưng quá đáng nhất là người này lại có ngoại hình còn đẹp hơn so với hắn, điểm ấy càng khiến lòng hắn thêm khó chịu.
“…Ách, Tiếu Đồng, anh ấy như vậy cũng…cũng không tính là quá xấu mà?” Tuy Văn Mân rất chán ghét Tề Tuyền, gã đàn ông nói dối mà còn có thể mở to mắt này thật không tốt chút nào nhưng điều này thực sự có chút sỉ nhục mắt thẩm mĩ của cô.
“Không tính là quá xấu?! Đây chỉ là tạm thời thôi, bởi vì còn trẻ nên còn có *** bám vào khung xương. Nếu em đem toàn bộ *** của cậu ta bỏ đi, sợi cơ cũng phân hủy hết sẽ phát hiện tỉ lệ khung xương của cậu ta hoàn toàn dị dạng, đến khi già rồi sẽ trông cực kỳ kinh khủng, còn nữa.” Nói được một lát, Tiếu Đồng dừng lại, cười như không cười nhìn thoáng qua Tề Tuyền.
“Con người theo đuổi vẻ ngoài đẹp đẽ không có gì đáng trách nhưng rồi sẽ có một ngày mọi người nhìn lại những cuộc chỉnh hình đủ loại sẽ cảm thấy bộ dáng của mình trở nên đáng sợ đáng xấu hổ như những người phụ nữ bó chân thời cổ đại. Huống hồ, cậu ta làm phẫu thuật chỉnh hình cũng không được tính là hoàn hảo.”
“Quan trọng nhất, nếu có một ngày cậu ta bị người nào mưu sát, khi được phát hiện thi thể đã ở trong trạng thái thối rữa cao độ, sau khi kiểm tra trong ngân hàng ADN, cảnh sát đã rất khó khăn để lấy mẫu ADN từ khung xương của cậu ta đối chiếu với ngân hàng ADN rồi tìm ra thân phận của cậu ra. Cậu ta lại còn khiến xương sọ mình biến dạng càng làm công tác xét nghiệm thêm khó khăn, cuối cùng không thể nào tìm được người sát hại cậu ta đã đành, cậu ta còn trở thành một thi thể vô danh được mai táng trong nghĩa địa công cộng. Từ đó về sau không người cúng bái, người nhà cũng không thể nào tìm được tung tích của cậu ta.”
Tiếu Đồng quay sang mỉm cười vô hại với Tề Tuyền toàn thân lông tơ đều đã dựng đứng.
“Cậu là Tề Tuyền phải không? Vậy tôi đề nghị cậu nên xăm tên mình vào trong xương cốt nếu không…”
Tề Tuyền bị những miêu tả của Tiếu Đồng làm cho toàn thân không được tự nhiên. Gã này mở miệng là thi thể thối rữa cao độ, đầu lâu biến dạng, sợi cơ phân hủy…
Những lời này đều được Tiếu Đồng dùng giọng điệu chậm rãi tao nhã nói ra nhưng khi lọt vào tai tề Tuyền đều giống như mình đang bị người ta giải phẫu vậy.
Cảm giác này, tin rằng dù có là ai cũng khó có thể chấp nhận.
“Đồ thần kinh.” Sau khi mắng xong câu này. Tề Tuyền xông ra khỏi phòng. Ở được đến lúc này hắn cũng phải công nhận rằng can đảm của mình đã lớn lắm rồi. Dù sao cũng chỉ có mình Văn Mân ở đây, sau này hắn sẽ lựa thời gian nào tên quái dị này không ở rồi tìm đến là được, hiện tại cần gì tranh giành với hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc