Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 05

Tác giả: Nara Ngư

Chó Và Heo Là Khác Nhau
Bởi vì câu nói kia của Tiếu Đồng, trong thư phòng tồn tại một loại không khí khó tả.
Tiếu Đồng mỉm cười, dùng phong thái nhẹ nhàng thoải mái nhìn cha con họ Văn mà Văn ba ba và Văn Mân lại xấu hổ không biết có nên mỉm cười đáp lại hắn hay không.
“Ba người đứng đó làm gì? Tiểu Mân, còn không trở về phòng thu dọn lại, con để thế này mà ra gặp người sao, rất thất lễ a. Ông già à, Tiếu Đồng hiếm khi nào đến nhà ta, sao ông lại để thằng bé đứng đó, đến nào, Tiếu Đồng, ngồi xuống đây.”
May sao đúng lúc ấy Văn mẹ xuất hiện, phá vỡ không khí kỳ quái vừa rồi, cũng cứu Văn Mân khỏi cục diện xấu hổ này.
Sau khi Văn mẹ vừa dứt lời, Văn Mân liền vội vàng nói một câu: “Thực xin lỗi, con đi trước đây.” Sau đótựa như nhìn thấy quỷ nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại “rầm” một tiếng, cánh cửa phía sau lưng đã thật sự khép lại , lúc này Văn Mân mới dám thở hổn hển. Vừa rồi khi nhìn thấy Tiểu Đồng, cô ngay cả một hơi cũng không thở nổi.
Văn Mân giơ tay lên vỗ vỗ ***, muốn dùng động tác này bình ổn trái tim đang kịch liệt nhảy lên của mình.
“Văn Mân, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, không có việc gì đâu, không có việc gì. Anh ấy sẽ không có ấn tượng xấu với mày đâu, mày cũng đâu cố ý phun bọt kem đánh răng lên mặt anh ấy, không có việc gì đâu, a~~~~” Văn Mân an ủi mình một lúc lâu nhưng vẫn không thể thuyết phục mình dứt ra khỏi lo lắng, sau khi thét lên một tiếng chói tai, cô liền ngã xuống giường, chôn đầu mình bên trong chăn, vặn vẹo người, lấy hành động để phát tiết tâm trạng hoảng loạn.
Bởi vì quá chăm chú phát tiết tâm tình buồn bực của bản thân, Văn Mân không hề phát hiện cửa phòng mình đang bị người bên ngoài nhẹ nhàng mở ra.
Tiếu Đồng đứng ở cửa, nhìn người trên giường lát thì cong ௱o^ЛƓ lên, lát thì ôm chăn lăn qua lăn lại, ý cười trong mắt từ từ dâng lên rồi tràn đầy.
“A!~~~Anh đến đây từ lúc nào, anh thấy cái gì rồi?” Văn Mân thật vất vả mới ổn định tâm tình mình một chút, cô nâng cao tinh thần rồi xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm sửa sang lại. Nhưng khi cô vừa ngồi dậy liền thấy ngay khuôn mặt cười vô cùng hiền lành của Tiếu Đồng.
Đúng vậy, hiền lành. Giờ phút này, khi nhìn vào mặt hắn cô chỉ có thể hình dung ra một từ này thôi. Giống như người hắn đang nhìn không phải là một người con gái đã trưởng thành mà là một cô nhóc không có đường ăn thì lăn lộn khóc lóc om sòm vậy.
“Từ lúc ௱o^ЛƓ em cong lên như ௱o^ЛƓ heo ấy, anh đã thấy rồi, còn thấy rất nhiều. Em có muốn anh miêu tả lại hết cho em không?” Tiểu Đồng thấy Văn Mân hỏi mình, vì tính lịch sự, nên hắn mở toang cánh cửa ra, đáp lời.
“…”
Đối mặt trực tiếp với Tiếu Đồng, Văn Mân chỉ cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi. Trong thời điểm thế này, không phải những người đàn ông bình thường đều sẽ nói: “Anh vừa mới đến, vẫn chưa thấy được gì, em không cần lo lắng” linh tinh mấy thứ nữa sao? Hắn cần gì phải thành thật như vậy, hơn nữa còn dùng heo để so sánh với cô, bây giờ cô nên đáp thế nào, là nói “Được” hay “không cần” đây.
“Anh không thể dùng từ gì tốt hơn để hình dung em sao? Em làm gì giống heo, heo béo lắm!” Cuối cùng, Văn Mân cúi đầu, đè thấp giọng nói, nho nhỏ phản bác lại một câu, chỉ hy vọng hắn không để ý.
“Thật xin lỗi, em quả thật không hề béo như heo, anh xin thu lại câu nói vừa rồi.”
Văn Mân không ngờ rằng lời cô vừa nói, Tiếu Đồng đều nghe thấy hết, còn nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Cô đỏ mặt vừa muốn mở miệng nói “không sao” nhưng bởi vì lời nói ngay sau đó của Tiếu Đồng mà cô đem tiếng “không sao” đã ra đến miệng này nuốt lại vào bụng.
“Anh nên nói, ௱o^ЛƓ em giống y như cún con úp sấp xuống ăn, anh nghĩ, so sánh với cái này hẳn là thích hợp rồi.” ***
Bị Anh Mê Hoặc
“Vấn đề này rất khó trả lời sao?”
“…” Văn Mân thấy Tiếu Đồng lại tiếp tục hỏi thêm một câu về vấn đề này nữa, cô chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, đầu cũng càng ngày càng cúi thấp xuống, tâm trạng cô lúc này giống y như trẻ con làm sai chuyện mà bố mẹ lại cố tình vặn hỏi.
“Này…thực ra, em chỉ tò mò là ai đã giúp em? Còn có…còn có anh rốt cuộc có năng lực gì mà giúp được em?” Văn Mân cúi đầu cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời vấn đề này một cách có lí nhất. Cũng may, cuối cùng cô cũng tìm được một lý do đúng lý hợp tình.
“Ồ ~~~~ Vậy em đối với tin tức mình tra được có cảm thấy vừa lòng không?” Không đợi Văn Mân kịp trả lời, Tiếu Đồng lại trực tiếp nói tiếp: “Anh nghĩ em nhất định là vừa lòng. Bất kể là về tri thức anh nắm giữ, kỹ năng của bản thân hay uy tín đối với giới cảnh sát trong nước, em tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy người thứ hai có thể so với anh.”
“…” Văn Mân nghe Tiếu Đồng không những không biết khiêm tốn là gì mà còn tự mình mèo khen mèo dài đuôi, không khỏi ngẩng đầu lên trừng hắn một cái. Nhưng chỉ vì cái trừng mắt này mà lại khiến Tiếu Đồng hiểu lầm.
“Em không cần cảm ơn anh. Thứ nhất, bởi vì anh và ba mẹ em có quan hệ thân thiết, thứ hai là bởi vì anh cũng có ý định của riêng mình. Anh chỉ muốn em nghĩ kỹ nên dùng cái gì để báo đáp lại ân cứu mạng này của anh thôi.”
“Ách…” Không phải người giúp đỡ bình thường đều có câu Thi ân không cần báo đáp sao? Văn Mân âm thầm ở trong lòng oán thầm một câu, đồng thời đối với bộ dáng đương nhiên là thế của Tiếu Đồng mà cảm thấy dở khóc dở cười. Người này sao có thể không biết khách khí đến như vậy.
“Ba mẹ em đâu? Còn nữa, anh tới tìm em là có chuyện gì?” Văn Mân không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên cô làm bộ như không chút để ý chuyển sang đề tài khác. Cô biết hỏi thế này, sẽ khiến lực chú ý của Tiếu Đồng tạm thời dời đi.
Quả nhiên sau khi Tiếu Đồng nghe thấy câu hỏi của cô liền đứng lên xoay người đi ra ngoài ban công phòng cô.
Văn Mân nhìn theo Tiếu Đồng. Ở ngoài ban công phòng cô có trồng mấy bồn bạc hà, đã có thể hái được lá rồi, sau đó dưới ánh mặt trời hắn giơ mấy lá bạc hà xanh biếc trong tay, quay về phía cô mỉm cười.
Ngoài cửa sổ có một cơn gió nhẹ thổi qua, mũi Văn Mân liền ngửi thấy một mùi hương bạc hà dễ ngửi, đó là từ trên người hắn phát ra. Qua nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn nhớ rõ điều này.
Bởi vì hương thơm quen thuộc này bởi vì nụ cười của hắn dưới ánh mặt trời khiến cho Văn Mân trong nháy mắt liền thất thần, giống như khoảnh khắc này tất cả đều là một giấc mơ đẹp mà thôi. Chờ đến khi tỉnh lại, cô sẽ phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên giường bệnh một mình giãy dụa.
“Vì sao em lại nhìn anh mà ngẩn người? Là bị anh mê hoặc sao?” Tiếu Đồng đến gần Văn Mân, nhìn hai mắt cô mê mang hướng về phía mình, khóe miệng hắn lặng lẽ cong lên.
“Ách…” Văn Mân phát hiện, từ sau khi sống lại, khi cô nhìn Tiếu Đồng luôn có loại cảm giác không thể hiểu nhau. Bởi vì mỗi lần nói chuyện cô đều không thể nào đáp lại câu hỏi của Tiếu Đồng. Điều này hoàn toàn không giống cô ở kiếp trước. Ở kiếp trước, khi Tiếu Đồng nói như vậy, cô nhất định sẽ bùng nổ mắng hắn khiến hắn xấu hổ vô cùng, ách, hình như là không, Tiếu Đồng hắn ư, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng đâu biết cái gì là xấu hổ. ***
Nói Ví Dụ
Nếu đổi thành người khác hết nói mình là heo là cún, Văn Mân đã sớm mắng cho một trận nhưng hiện tại thì không giống, bởi vì người nói lại là Tiếu Đồng.
Văn Mân biết Tiếu Đồng nói những lời này tuyệt đối không có ý tứ gì khác, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy bộ dáng cô vừa rồi thật sự rất giống mấy con vật đó. Hắn chẳng qua chỉ đang tìm hình tượng so sánh giống nhất để cô dễ hiểu mà thôi.
Nhưng, vấn đề là, cô cũng không kịp suy nghĩ xem ௱o^ЛƓ mình vừa rồi nhìn giống cái gì a.
Tựa như trước đó ở thư phòng, lời hắn nói tỏ rõ hắn dù bị dính bọt trắng nhưng cũng không hề chê cô. Lời đó là để thể hiện thiện ý của hắn. Nhưng phương thức biểu đạt của hắn, khi người khác nghe vào trong tai, lại như đang “nói mỉa”vậy.
Nhớ lại kiếp trước, sau khi kết hôn hai người thường xuyên cãi nhau chính bởi nguyên nhân này. Bởi vì hắn không thể nói một câu dễ nghe nào cho nên cô không muốn nghe hắn nói.
Kết quả, số lần cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều, tươi cười của hắn ở trước mặt cô cũng càng ngày càng ít, chủ yếu đều im lặng không nói.
Nhớ lại, vẻ mặt Văn Mân lại ảm đạm. Đã qua rồi quãng thời gian cô không thể gặp hắn, thật là tốt. Bây giờ cô không biết có còn cơ hội để quý trọng hắn nữa không.
Chẳng ai là hoàn hảo, Tiếu Đồng cũng như vậy. Chỉ số thông minh của hắn rất cao, chính điều này khiến cho thời thơ ấu, thiếu niên thậm chí cả thời thanh niên của hắn đều bề bộn nhiều việc. Bởi vì lượng tri thức mà đầu hắn tiếp nhận lớn hơn người bình thường rất nhiều cho nên nó gây ra tình trạng thiếu hụt về phương diện giao tiếp cho hắn.
ở trong phòng thí nghiệm hắn có thói quen nói năng một cách chính xác, hiệu quả cao. Mà thời gian hắn ở phòng thí nghiệm hầu như chiếm toàn bộ thời gian sống của hắn cho nên khi hắn đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cách nói chuyện đó cũng bị hắn đưa vào cuộc sống thường ngày.
Văn Mân nhìn thấy Tiếu Đồng trẻ tuổi của 11 năm trước, trong lòng rối bời. Bởi vì tâm tình phức tạp cho nên Văn Mân có điểm thất thần, cô tựa như hy vọng sẽ nhìn thấy trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của Tiếu Đồng cảm giác hạnh phúc.
Cho đến khi Văn Mân phát hiện ra khuôn mặt của Tiếu Đồng ngày càng trở nên to hơn, lúc này cô mới giật mình nhận ra không biết từ khi nào Tiếu Đồng đã bước gần tới trước mặt cô rồi.
Cô ngơ ngác nhìn Tiếu Đồng cúi xuống, chìa ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau lau khóe miệng cô, sau đó tầm mắt hắn lướt qua đầu vai cô rơi xuống chiếc chăn ở phía sau cô.
“Em làm dây bọt kem đánh răng ra chăn rồi.”
Sau khi Tiếu Đồng thản nhiên nói những lời này, Văn Mân chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô theo bản năng đưa tay kéo chiếc chăn ở phía sau mình, giống như muốn giấu nó đi, cũng giống như muốn mang theo khóe miệng còn dính bọt kem đánh răng chui vào trong chăn trốn đi.
“Không giấu được đâu. Chăn của em là màu hồng, bọt kem đánh răng nhất định sẽ để lại vết bẩn màu trắng, nhìn thấy rất rõ ràng.”
“…Tiếu Đồng, anh có thể cái gì cũng đừng nói ra được không? Có những thứ nói ra sẽ làm cho người ta cảm thấy…rất thẹn thùng.” Văn Mân cắn môi tính nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu nhỏ giọng kháng nghị.
“Nói ví dụ như?” Tiếu Đồng nhìn Văn Mân, trong mắt xuất hiện tia nghi vấn.
“Nói ví như…nói ví như…” Văn Mân không đoán được Tiếu Đồng sẽ hỏi cô câu này, trong khoảng thời gian ngắn, cô căn bản không thể nào đưa ra một ví dụ thỏa đáng.
“Nói ví như em lén lút lên mạng tra tư liệu về anh, điều này sẽ làm em thẹn thùng sao?”
“…” ***
Bị Hại Là Một Người Hoàn Toàn Khác
“Chú Văn bảo bồn bạc hà em trồng tốt lắm, bảo anh có thể tới hái một ít, quả nhiên là không tồi.”
Khi nói chuyện, Tiếu Đồng còn đặt lá bạc hà lên mũi sau đó nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng đáp lại. Hắn thong thả ngẩng mặt lên làm cho Văn Mân thấy rõ đường cong của cằm hắn.
Thấy Tiếu Đồng như vậy, trái tim vốn đã yên tĩnh của Văn Mân lại một lần nữa đập thình thịch. Cô bỗng nhớ tới đêm tân hôn của bọn họ, ở thời điểm đó hắn cũng y như vậy, lúc đó cô cũng nhìn thấy nhưng lúc đó trong lòng cô bởi vì có người khác cho nên không thể thưởng thức. Mà kiếp này, lòng cô chỉ hướng về hắn, đối với hắn một chút lực chống cự cũng không có nổi.
“Khụ…Tiếu Đồng, án của em đã tra đến đâu rồi?” Văn Mân cúi đầu, nhẹ nhàng khụ một tiếng, muốn làm cho giọng nói của mình nghe có phần nghiêm túc hơn.
Tiếu Đồng lướt qua Văn Mân đi vào bên trong, sau khi thoải mái tựa lưng vào sô pha, lúc này hắn mới nhìn vào Văn Mân nói: “Nghiêm túc mà nói đây không phải là án kiện của em. Bởi vì vụ án này cũng chẳng liên quan gì với em, em chỉ đơn giản là một người vô tội bị liên lụy vào mà thôi.”
“Anh đã điều tra rõ ràng chân tướng sự việc rồi sao? Vậy người bị hại là ai?” Văn Mân vẫn luôn muốn biết xem thân phận thực sự của người bị hại. Dù sao cô đã sống qua hai kiếp, đều bởi vì cô ấy mà vào cục cảnh sát, sau đó cũng bởi vì vào cục cảnh sát mà Tiếu Đồng mới có thể xuất hiện. Tuy rằng nói thế này thì cũng hơi khủng pố nhưng không thể phủ nhận, cô ấy hay chính là bộ hài cốt của cô ấy chính là bà mối của cô với Tiếu Đồng, nếu như đời này cô vẫn có thể gả cho Tiếu Đồng.
“Chân tướng sự việc cũng không khó tìm. Người bị hại là một nữ vận động viên quần vợt mà bạn gái của bạn trai em lại là một người lười vận động, căn bản còn chưa chơi quần vợt bao giờ, duy chỉ điểm này đã có thể đoán ra cảnh sát tìm lầm người rồi.”
Tiếu Đồng thoải mái dựa vào ghế sô pha, một bên thưởng thức lá bạc hà trong tay, một bên kể rõ đầu đuôi vụ án. Lúc nói đến bạn gái của bạn trai cô thì hắn một chút cũng không để tâm đến nói chuyện này ra sẽ khiến phụ nữ đau lòng đến thế nào. Đương nhiên ở trong suy nghĩ của hắn, nói cái này cũng không có gì sai, bởi vì đây vốn là sự thật.
Cũng may, trải qua mười năm, tình cảm của cô đối với người đàn ông kia cũng đã sớm hóa thành hư không, cho nên khi Tiếu Đồng nói như vậy, một chút cảm giác đau cô cũng không có. Ngược lại đối với những lời nói sau đó của Tiếu Đồng cô lại càng cảm thấy hứng thú.
“Anh nói, mới chỉ có điểm này, chứng tỏ anh đã tìm được rất nhiều điểm đáng ngờ mà tất cả chúng đều chứng minh hai người đó không phải là một người. Vậy ngay từ đầu cảnh sát đã tìm lầm người sao?”
“Đúng vậy, anh tìm thấy ở bên cạnh bộ hài cốt có một bộ xương vô cùng nhỏ. Sau khi xem xét, phát hiện chính là xương cốt còn ở thể phôi thai của người, căn cứ vào tình trạng của bộ xương thì thời gian hình thành của cái thai này đã gần năm tháng. Từ kết quả AND cho thấy, phôi thai cùng với nạn nhân có quan hệ ruột thịt. Sau đó anh lại tìm được sổ chữa bệnh của bạn gái bạn trai em. Cô ta bởi vì sinh non quá nhiều lần mà bị bác sĩ chẩn đoán cả đời sẽ không thể sinh con. Cho nên đáp án là gì, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Vậy vì sao cảnh sát lại nghi ngờ em? Không phải anh nói thi thể đã thối rữa gần như hoàn toàn, chỉ còn lại xương cốt, vậy vì sao lúc trước bọn họ lại nhận định em cùng với bị hại có liên can?”
“Bởi vì lúc hài cốt của bị hại được vớt lên còn tìm được một cái ví da. Bên trong ví có ảnh chụp của bạn gái bạn trai em, mà thi thể bởi vì đã thối rữa gần như hoàn toàn cho nên không thể nhìn ra hình dáng ban đầu. Trong kho dữ liệu ADN của cảnh sát lại không thể tìm ra người nào có cùng ADN như vậy. Trong tình huống đó, họ chỉ có thể cho rằng cái ví này là của người ૮ɦếƭ. Ít nhất đây cũng là một hướng điều tra. Sau đó, cảnh sát lại thu thập được đoạn băng ghi hình em xô xát với người đó ở một nơi gần đó. Mà sau đó người này lại mất tích, cả thời gian gây án và địa điểm đều rất phù hợp, nói như vậy, em có thể hiểu rồi đúng không?”
Nghe xong đáp án, Văn Mân chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Cứ như vậy, cứ như vậy cô đã bị hoài nghi thành tội phạm ***, nếu không phải Tiếu Đồng xuất hiện, chẳng phải cô đã trở thành hung phạm ***, phải chịu tội oan sao? ***
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc