Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 04

Tác giả: Nara Ngư

Thì Ra Là Nhà Nhân Chủng Học
“À, mẹ, vì sao mẹ lại nghĩ tới việc tìm Tiếu Đồng tới giúp con, anh ấy là cảnh sát sao?” Văn Mân biết Tiếu Đồng không phải là cảnh sát nhưng vì muốn biết hắn với cảnh sát có quan hệ gì cho nên cô chỉ có thể hỏi như vậy.
“Cảnh sát !! Ha ha, sao có thể, hai bác Tiếu của con chỉ có Tiếu Đồng là đứa con trai duy nhất, cảnh sát là lại nghề có khả năng nguy hiểm cao, bọn họ sao có thể an tâm mà để đứa con duy nhất của mình đi làm cảnh sát được? Tiếu Đồng là một đứa có hiếu, dù thế nào thằng bé cũng sẽ không ngỗ ngược với ba mẹ mình đâu.” Lúc nói đến đây, Văn mẹ còn đầy ý tứ liếc nhìn Văn Mân cười một cái.
Văn Mân hiểu ý tứ của Văn mẹ, bà là muốn nhân cơ hội này lên án cô không có hiếu, nói gì cũng không nghe lời. Văn Mân đỏ mặt, làm bộ như không thấy cái liếc mắt này của Văn mẹ, sau đó hỏi tiếp một câu: “Vậy làm sao mẹ lại tìm Tiếu Đồng giúp đỡ, anh ấy cũng không phải cảnh sát, làm sao mà giúp con được?”
“Không biết ư, ha ha, Tiếu Đồng a, tuy thằng bé không phải cảnh sát nhưng lời nói của nó chỉ sợ không mấy người làm cảnh sát dám làm trái, đặc biệt ở khâu phá án. Tiếu Đồng là nhà nhân chủng học, ở Mỹ, nó còn có một cơ sở nghiên cứu riêng, chuyên trách giúp chính phủ liên bang phá án và phân tích những thi thể bị thối rữa, còn có cả những án kiện cần tới việc phân tích xương xốt. Đương nhiên thằng bé cũng có nghiên cứu về những hài cốt từ thời viễn cổ của nhân loại. Mẹ và ba con là trong một hạng mục khai quật di cốt mà gặp lại Tiếu Đồng.”
Văn mẹ nói như vậy, Văn Mân lập tức hiểu rõ vì sao lần này ba mẹ cô lại tìm tới Tiếu Đồng, thì ra hắn còn giỏi cả về phương diện này nữa, hơn nữa…lực ảnh hưởng của hắn về mặt này cũng không hề nhỏ.
“Theo như mẹ nói, vậy anh ấy phải làm việc ở Mỹ mới đúng, vì sao ba mẹ có thể phiền anh ấy từ Mỹ chạy về đây được.”
“Vậy thì có sao, có chuyện gì có thể quan trọng hơn con gái mẹ, hơn nữa lần này cũng thật trùng hợp. Lần này chính phủ Mỹ và trong nước cùng hợp tác làm một nghiên cứu khảo cổ. Tiếu Đồng là chuyên gia đại diện được mời đến nước mình tham dự cuộc nghiên cứu này, cho nên trong khoảng thời gian này thằng bé mới ở trong nước. Mặt khác mẹ nghe bác Tiếu trai của con nói, bộ công an trong nước đang có ý định mời Tiếu Đồng về đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của bộ công an. Cho nên mẹ nghĩ, nhờ thằng bé giúp đỡ chuyện này, có lẽ cảnh sát cũng có thể nể mặt một chút.”
Nói tới đây, Văn Mân cuối cùng cũng biết rõ về thân phận của Tiếu Đồng, mà cô có thể dễ dàng được chấp thuận nộp tiền bảo lãnh cũng là dựa vào mặt mũi của Tiếu Đồng. Nếu không, cô chính là tình nghi số 1 Gi*t người, làm gì có chuyện sẽ được nộp tiền bảo lãnh chứ.
“Được rồi, có gì mai chúng ta lại nói tiếp. Tôi nghe Tiếu Đồng nói, ngày hôm qua con bé vừa mới làm phẫu thuật, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng, chúng ta hãy để con bé nghỉ ngơi trước.” Văn ba ba phát hiện nét mệt mỏi trên mặt Văn Mân, cho nên ông kéo tay Văn mẹ chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy lời nói của ba mình, Văn Mân trào lên xúc động muốn khóc. Người ba săn sóc tỉ mỉ như vậy, vì sao trước kia cô lại cảm thấy ông là một người già nua cổ hủ, mỗi lần ông về nhà đều tranh cãi với ông?
“Ba mẹ, ba mẹ đã vất vả đi một ngày rồi cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt. Con không có việc gì đâu, ba mẹ yên tâm đi. Về sau con nhất định sẽ làm một đứa con ngoan, không bao giờ…khiến ba mẹ đau lòng nữa.”
Văn ba ba và Văn mẹ nhìn con gái mình dưới ánh đén hé ra nụ cười trong trẻo, hiền lành lại nói ra những lời hiểu chuyện đó, trong lòng không khỏi cảm thấy được an ủi. Lần này xem như là trong họa được phúc đi, trải qua chuyện này, con gái của hai người tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Bộ Xương Nhỏ Bị Xem Nhẹ
Sau khi Văn ba ba và Văn mẹ rời khỏi, Văn Mân nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹ một cái tên, Tiếu Đồng.
Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp hắn, cô quả thật có một cảm giác giật mình. Cô cảm thấy hắn thật đẹp, đẹp đến không giống như người phàm, không chỉ khuôn mặt mà còn cả dáng người. Cả người hắn đều có cảm giác xa rời với Dụς ∀ọηg, giống như vạn vật khắp trời đất này đều không thứ gì có thể khiến hắn để vào trong lòng.
Lúc trước cô sở dĩ nguyện ý gả cho hắn, ba mẹ kỳ vọng là một phần nhưng hơn cả chính bởi vì cô muốn trả thù tên khốn kia. Cô muốn cho tên khốn kia biết, sau khi cô quăng hắn đi, cô lúc nào cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần để gả.
Văn Mân thử đem hình ảnh của Tiếu Đồng với anh trai mắt kính trong quá khứ vào cùng một chỗ nhưng cô phát hiện cô không thể nào đem hình ảnh hai người lại cùng một chỗ bởi vì cô đã sớm quên mất hình dáng của anh trai mắt kính mất rồi.
Cho dù là Tiếu Đồng, thì hình ảnh của hắn trong trí nhớ cô cũng đã rất mơ hồ rồi, ở trong đầu cô chỉ có cặp mày xếch kia của hắn cùng ánh mắt luôn nhìn cô chăm chú khiến cô có cảm giác kinh tâm động phách.
Sau khi hai người tách ra, đặc biệt lại một lần nữa bị tên khốn kia phản bội, cô không phải không nhớ đến Tiếu Đồng. Mỗi đêm khuya cô đều mơ nếu cô không phản bội Tiếu Đồng, không phản bội cuộc hôn nhân của hai người, có lẽ bây giờ cô đã có hạnh phúc.
Văn Mân nằm một mình trên giường bệnh, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đó chiếu vào khiến khuôn mặt cô trở nên dịu dàng vô cùng.
“Không vào gặp sao?” Lỗ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh, đối với người đàn ôn vẫn chăm chú nhìn vào giường bệnh của Văn Mân hỏi nhỏ một câu.
Người đàn ông đó nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.” Sau đó liền xoay người rời đi đúng phương hướng hắn đã tới.
Lỗ Lâm nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đó biến mất ở chỗ rẽ, sau đó lại quay đầu nhìn Văn Mân còn đang ngẩn ngơ ở trong phòng mà thở dài thật dài.
___^^___^^___
Hệ thống đèn trong phòng thí nghiệm chiếu sáng như ban ngày, bên trong có một người thanh niên ước chừng hơn 20 tuổi đang chăm chú quan sát từng khúc xương một. Những khúc xương đã được xử lí sạch sẽ đang được bầy thành hình người đặt trên một cái bàn dài, từ xa nhìn vào giống như người thanh niên đó đang say mê nghịch ngợm một món đồ chơi vậy.
Khuỷu tay của người thanh niên đó tỳ lên mặt bàn dài, có vẻ như đang nhàm chán đếm số lượng khúc xương, “203, 204, 205, 206.”
Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bộ xương nhỏ được đặt ở góc bàn. Đầu tiên hắn vẫn nghĩ bộ xương nhỏ như vậy ít có khả năng là xương người, nếu bộ xương này được tìm thấy ở trong ao, vậy nhiều khả năng sẽ là bộ xương của sinh vật nào đó sống dưới nước, chẳng lẽ chính là ếch?
Bây giờ, hắn đột nhiên muốn đem bộ xương nhỏ này đặt dưới kính hiển vi để xem chất xương thế nào hoặc có thể tán một khúc xương trong đó thành bột phấn rồi đem đi làm xét nghiệm ADN.
Sau khi có quyết định, người thanh niên liền ngồi dậy, cầm đi một khúc xương thật nhỏ trong bộ xương nhỏ ở góc. Lúc hắn cầm khúc xương đó bước vào phòng xét nghiệm, trên miệng còn khe khẽ hát một khúc ca, nghe kỹ một chút sẽ phát hiện đó là một bài hát thiếu nhi rất nổi tiếng lúc trước, “Một con cóc há miệng…”
Tránh Né Bất Hạnh Sau Này
Văn Mân chỉ trải qua một cuộc tiểu phẫu cho nên chỉ cần ở bệnh viện vài ngày là được ra. Sau khi về đến nhà, cô cũng không vội vã đi tìm Tiếu Đồng, đương nhiên cũng không giống kiếp trước chạy đi tìm tên khốn kia ngả bài.
Một kiếp này, cô quyết định sẽ phân rõ giới hạn với tên khốn kia, cả đời không qua lại với nhau, đương nhiên càng không cần mất công đi chất vấn thêm nữa.
Lúc này đêm đã khuya, Văn Mân ngồi trong thư phòng, chăm chú nhìn về phía tài liệu hiện lên trên màn hình máy tính.
Tiếu Đồng, người chồng kiếp trước của cô, người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng thản nhiên này thì ra lại có một thân phận khiến người khác vạn phần hâm mộ đến thế.
Tuy anh trai mắt kính cô yêu thích trước kia dường như đã biến mất khỏi trí nhớ của cô mất rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ đó là một người anh cực kỳ thông minh.
Đúng vậy, cực kỳ thông minh. Chỉ số IQ hơn 200 thì sao có thể không thông minh cho được. Văn Mân luôn cảm thấy mình cũng không phải một người ngu ngốc, thậm chí so với người khác còn thông minh hơn một chút nhưng chỉ số IQ của cô ngay cả 140 còn chưa tới.
Hắn thông minh hơn cô nhiều như vậy, lúc lớn lên lại đẹp như vậy, hơn nữa bất kể là bối cảnh gia đình hay chính bản thân hắn đều vô cùng vĩ đại, người như vậy, vì sao lúc trước lại đồng ý quen biết cô, vì sao lại muốn kết hôn với cô.
Lấy chỉ số thông minh của hắn, không có khả năng hắn không thể nhìn ra ngay lúc đó trong lòng cô đã có người khác…sau đó cô tự nhận khả năng che dấu của mình cũng không tốt, hắn cũng không có khả năng không phát hiện ra dấu vết gì nhưng vì cái gì mà hắn vẫn luôn khoan dung với cô, thậm chí cho đến khi ly hôn, hắn cũng không chút nào bạc đãi cô, vì cái gì cơ chứ?
“Tiểu Mân, còn chưa ngủ à?” Nửa đêm rời giường xuống bếp rót nước uống, Văn mẹ thấy thư phòng vẫn có ánh sáng, cho nên bà đẩy cửa bước vào. Bà nhìn thấy Văn Mân đang ngồi trên ghế, hai chân co vào trong иgự¢.
“Mẹ.” Văn Mân vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Văn mẹ đang khoác áo ngủ đứng đó, cô chìa hai tay, động tác như muốn ôm Văn mẹ.
Thấy động tác này của Văn Mân, Văn mẹ cười bước lên ôm con gái vào lòng, tay phải còn khi có khi không vuốt lên mái tóc dài của con gái.
“Làm sao vậy? Nhóc, có phải con có chuyện gì không vui không, nói cho mẹ nghe, có lẽ mẹ sẽ giúp được con.” Văn mẹ không nhìn vào hình ảnh trên màn hình máy tính cho nên bà một lòng nghĩ rằng con gái mình bởi vì chia tay bạn trai trước nên đau lòng. Dù sao từ trước đến giờ, Văn Mân vẫn vô cùng thích hắn, bỗng nhiên biết người mình thích lại có thể đê tiện như vậy, điều này thật sự rất khó có thể chấp nhận.
“Không có, mẹ, con không có không vui. Con chỉ là muốn ở bên mẹ, con cảm thấy đã quá lâu rồi con không được nhìn thấy ba mẹ, về sau ba mẹ có thể ở bên con, không cần phải đi ra nước ngoài được không?” Văn Mân biết yêu cầu của cô sẽ khiến ba mẹ rất khó xử. Dù sao trong tay hai người cũng còn rất nhiều hạng mục, không phải cứ nói có là có thể.
Bây giờ cô sẽ thuyết phục hai người, dù biết ba mẹ sẽ không thể nào làm được ngay nhưng bọn họ có thể hoàn thành từng hạng mục một, không nhận thêm công tác mới nữa. Như thế sau một năm nữa, bọn họ cũng có thể né tránh tai nạn xe cộ bất hạnh kia. Sống lại một kiếp này, điều cô vẫn luôn hy vọng chính là ba mẹ cô sẽ không qua đời sớm như vậy.
Gặp Nhau Khi Bọt Kem Đánh Răng Vẫn Còn
Văn mẹ đuổi Văn Mân ra khỏi thư phòng, nhìn thấy cô nằm trên giường rồi đến lúc chuẩn bị ra khỏi cửa bà mới nói sẽ cố gắng sắp xếp.
Có được lời hứa hẹn này của Văn mẹ, Văn Mân cảm thấy cô đã thỏa mãn lắm rồi. Phải biết rằng ba mẹ cô đều là những người vô cùng khát khao sự nghiệp. Tính chất của công việc khảo cổ khiến họ luôn không có khả năng ở bên cô một thời gian dài.
Đời trước, bởi vì khuyết thiếu sự chăm sóc của ba mẹ mà điều kiện cuộc sống của cô so với chúng bạn cùng lứa tốt hơn rất nhiều cho nên ngày dồn ngày tháng dồn tháng, cô càng thêm kiêu căng hơn.
Bởi vì buổi tối ngủ muộn cho nên sáng hôm sau cô có điểm không muốn dậy. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài phòng khách, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường. Sau khi xem xong, cô lập tức ngồi dậy, bây giờ đã hơn 11 giờ rồi.
Thực ra Văn Mân hiện giờ cũng không có việc gì làm. Cô vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa tìm được việc, chẳng có việc gì khác ngoài an nhàn ở nhà. Nhưng đời trước cô luôn có thói quen dậy sớm, mỗi ngày bảy giờ cô đều thức dậy đúng giờ rửa mặt chải đầu, đúng 8 giờ thì xuất hiện ở công ty cho nên khi xem đồng hồ báo thức cô mới có loại phản xạ vô điều kiện như vậy.
Mãi cho đến khi hoang mang rối loạn chạy vào phòng tắm, sau đó bắt đầu đánh răng, Văn Mân nhìn người con gái tóc dài trong gương vẫn còn vương chút buồn ngủ. Lúc này cô mới có phản ứng, cô vốn không cần gấp gáp như vậy, dù sao cô cũng đang sống ở 11 năm trước.
Sau khi nhận thức được điều này, động tác đánh răng của cô liền chậm lại, thậm chí ở trong miệng còn khe khẽ hát thầm.
“Tiểu Mân, dậy rồi sao?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nghe thấy giọng nói này, Văn Mân biết là Văn mẹ cho nên cô vừa đánh răng vừa nhanh chóng chạy ra mở cửa cho Văn mẹ.
Nhưng khi cô vừa mở cửa ra liền gặp ngay ba mình đang cầm một ly trà bước ra khỏi thư phòng. Sau khi ba cô biến mất sau cánh cửa phòng bếp, Văn Mân đột nhiên nhớ ra. Tối hôm qua khi cô còn chưa có tắt máy tính. Sau khi mẹ cô đuổi về phòng, cô chỉ đơn giản là tắt màn hình thôi.
Vạn nhất ba cô đi vào muốn dùng máy tính nếu vậy ông nhất định sẽ nhìn thấy trang mà cô đã mở, nếu ông hỏi cô vì sao phải tra tư liệu của Tiếu Đồng thì cô biết nói thế nào đây?
Nói thì chậm, phản ứng thì nhanh. Văn Mân ngậm bàn chải đánh răng lách qua Lâm mẹ rồi thẳng tắp chạy vọt vào thư phòng.
Sau khi vào thư phòng, cô còn không cẩn thận làm rơi bọt kem đánh răng, sau đó cô hô to một tiếng với người đang ngồi trước bàn máy tính, “Ba.”
Sau khi tiếng “ba” này được hô lên, bọt trên miệng cô cũng văng ra bốn phía, thậm chí còn có một đám bọt bắn vào mặt người nọ.
“Tiểu Mân, con làm gì vậy? Con cứ thế này mà chạy vào thư phòng sao?”
Thời điểm giọng nói từ tốn của Văn ba ba truyền vào lỗ tai cô, Văn Mân cũng thấy rõ người ngồi trước mặt mình là ai.
Cô há to miệng, không để ý đến bọt kem đánh răng đang rơi xuống đất, bàn chải đánh răng cầm trong tay lung lay dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
“Anh…anh vì sao lại ở chỗ này?” Sau khi Văn Mân ở trong trạng thái cực độ khi*p sợ phục hồi lại, cô vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra được câu này, nhưng lời này dù có thế nào cũng không giống như lời nói mà hai người lần đầu gặp mặt sẽ nói. Cho đến khi Văn Mân ý thức được điểm này, thì cô đã lỡ nói ra khỏi miệng, không thể vãn hồi nữa rồi.
“Tiểu Mân, sao con có thể không lễ phép như vậy, còn không mau giải thích với Tiếu Đồng, lần này người ta có ơn lớn với con như vậy, con còn phun cả bọt kem đánh răng lên mặt người ta nữa.” Văn ba ba một bên trách Văn Mân, một bên lại nhanh chóng đặt tách trà lên trên bàn sau đó rút khăn tay đưa cho Tiếu Đồng đang khẽ mỉm cười nhìn Văn Mân.
“Chú Văn, không sao đâu, trong bọt này ngoại trừ vi khuẩn, không vệ sinh lắm thì cũng không có cái gì khác, cháu sẽ không để ý.”
Tiếu Đồng vừa nhận lấy khăn tay vừa nhìn vào Văn ba ba và Văn Mân. Hắn tự nhận là mình đã đáp lại vô cùng ân cần, nhưng khi nghe hắn nói xong lời này, Văn Ba ba với Văn Mân lại liếc nhau, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ không thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc