Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 03

Tác giả: Nara Ngư

Ngay Từ Đầu Đã Sai Lầm Rồi Sao?
Văn phòng cục trưởng cục công an thành phố A, bởi vì áp lực công việc mà cục trưởng Đỗ vẻ mặt nôn nóng không ngừng đi qua đi lại trong phòng. Đi được vài bước ông lại liếc mắt nhìn bản báo cáo rất dày ở trên bàn, sau khi liếc mắt xong ông lại bắt đầu đi, nhưng bước chân so với lúc trước lại nhanh hơn vài phần.
“Cộc cộc” sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cục trưởng Đỗ mới thu bớt biểu cảm trên mặt, ông quay lại ngồi vào bàn làm việc, sau đó mở miệng để người kia bước vào.
“Cục trưởng Đỗ, bác tìm cháu.”
“Ngồi xuống đi, cậu đọc bản báo cáo này đi.”
Cục trưởng Đỗ ném bản bảo cáo tới trước mặt đội trưởng Phạm, trên mặt tuy không có biểu cảm gì nhưng ngữ khí lại vô cùng không tốt.
Đội trưởng Phạm hồ nghi cầm lấy bản báo cáo, trong lúc đó còn vụng trộm quan sát vẻ mặt của lãnh đạo nhưng cái gì hắn cũng không nhìn ra.
Khi mở trang thứ nhất ra, vẻ mặt không nghiêm túc ban đầu của đội trưởng Phạm lập tức trở nên nghiêm trọng khác thường.
“Cục trưởng Đỗ, báo…báo cáo này chuẩn xác không?”
“Chuẩn xác không? Cậu lớn tiếng đọc cho tôi, rồi nói cho tôi biết báo cáo này có đúng không.” Cục trưởng Đỗ nhìn trợ thủ đắc lực trước mắt, giọng nói bởi vì bực mình mà có chút lớn tiếng.
Ông vẫn luôn ưng ý Tiểu Phạm này, hắn đã có nhiều năm làm đội trưởng đội cảnh sát, thái độ làm người cũng trầm ổn nghiêm túc, sẽ không để xảy ra tai vạ gì nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.
Phạm Vinh thấy cục trưởng Đỗ phát hỏa, nhưng hắn cũng không dám phê bình kín đáo, chỉ một mực chuyên chú đọc nội dung trong bản báo cáo.
“Người ૮ɦếƭ được đặt trong túi nhựa polyethylene, cho nên trong quá trình thối rữa mặt không bị di chuyển, khung xương vẫn đầy đủ, chỉ có xương sọ là có một số mảnh nhỏ.”
“Người ૮ɦếƭ là phụ nữ trẻ tuổi, tầm từ 18 – 22 tuổi, cao chừng 160 cm, chủng tộc không rõ ràng lắm, nghi là vận động viên quần vợt, bảy tuổi cổ tay từng bị chấn thương, có thể là do đi xe đạp bị ngã sấp xuống, hai tuần sau khi vết thương cũ chưa lành, người này lại tiếp tục đi xe đạp, vì vậy lại bị nặng lên.”
“Vết thương ở đầu không phải là vết thương chí mạng mà là vết thương do bị đâm, từ năm đến sáu lần, là do dao găm quân dụng ka-bar, ngón tay có vết thương do tự vệ chứng tỏ khi ấy người ૮ɦếƭ có phản kháng, đến lần thứ ba, bốn mới chính là vết thương chí mạng, sau đó người ૮ɦếƭ ngừng phản kháng.”
“Xương tay của người ૮ɦếƭ bị tổn thương rất nặng, có thể chắc chắn đây là do dao của hung thủ tạo thành, ngoài ra mảnh nhỏ ở xương sọ chính là do cây 乃úa nặng khoảng 9 kg đánh từ bốn đến năm lần tạo thành, trong xương sọ người bị hại còn chứa thành phần của tảo silic.”
“Đây không phải do nhất thời xúc động mà phạm tội, bởi đây không phải nơi lần đầu tiên người ૮ɦếƭ bị thương, hơn nữa người ૮ɦếƭ còn bị đánh nát mặt, rút hết móng tay, cởi bỏ toàn bộ quần áo và tư trang, nhấn chìm xuống đáy nước. Hung thủ cố gắng tranh thủ thời gian nhiều nhất để che dấu thân phận người ૮ɦếƭ.”
Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung trong bản báo cáo, đội trưởng Phạm nhìn xuống chữ kí bên dưới, chữ viết rất ngay ngắn, không hề giống với chữ viết như rồng bay phượng múa của pháp y, khiến người ta không hiểu nổi đang viết cái gì.
“Tiếu Đồng” đội trưởng Phạm theo bản năng đọc lên cái tên này, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn cục trưởng Đỗ, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng với không thể tin.
“Bây giờ, cậu còn muốn hoài nghi tính tin cậy của bản báo cáo này sao?” Cục trưởng Đỗ nghiêm mặt nhìn ái tướng đắc lực của mình, giờ phút này, ông chỉ muốn cho hắn một cái tát thật mạnh. Đã bao nhiêu năm làm cảnh sát rồi, lại còn có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, vậy mà có thể xác định sai thân phận bị hại ngay từ ban đầu.
“Cục trưởng Đỗ, Tiếu…Tiếu tiên sinh làm sao có thể từ một bộ hài cốt phát hiện ra nhiều điều như vậy. Hơn nữa, mới nhìn một bộ hài cốt mà có thể biết được đối phương là vận động viên quần vợt, còn có 7 tuổi đi xe đạp bị ngã, một tuần sau lại bị ngã xe đạp tiếp, cái này làm sao có thể biết được chứ.”
Đội trưởng Phạm nói lời này không phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm, mà bởi vì bản báo cáo này thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi. Nếu thật sự từ một khối cơ thể mà da thịt đã bị thối rữa hết, chỉ còn lại khung xương có thể nhìn ra nhiều điều như vậy, vậy giai đoạn trước bọn hắn cật lực điều tra còn có ý nghĩa gì?
“Từ khớp xương có thể biết được tuổi tác, từ xương chậu có thể biết được giới tính, trên xương vai người ૮ɦếƭ có vết rách sụn viền , đây là vết thương do vận động. Mà vận động viên quần vợt mắc phải nhiều nhất. Con người trong từng giai đoạn chỉ cần bị thương đến xương cốt nhất định sẽ lưu lại dấu vết ở xương xốt, từ đó có thể dễ dàng phán đoán ra vết thương được tạo thành ở giai đoạn nào.”
“Đội trưởng Phạm, anh cảm thấy tôi giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Đột nhiên ở cửa phòng vang lên một giọng nói khiếc cả cục trưởng Đỗ và đội trưởng Phạm đều giật mình. Chờ đến khi nhìn thấy rõ người đến là ai, cục trưởng Đỗ liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đến trước mặt người đó, nhiệt tình vươn hai tay ra.
Mà người đó chỉ thản nhiên vươn một tay ra nắm nhẹ một cái sau đó lại nhanh chóng rút tay về.
Nhận Ra Tình Cảm Của Ba Mẹ
Văn Mân ở bệnh viện chờ đợi, đến hơn bảy giờ tối, ngoài cửa mới truyền đến tiếng động. Thời điểm cô nghe thấy tiếng động này liền vội vàng quýnh lên ngồi dậy khỏi giường bệnh, nghe thấy giọng nói xa xa đang dần tiến lại gần, cô đoán đó là giọng nói của mẹ mình.
Qua nhiên, chỉ một lát sau, cửa đã bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên phong trần mệt mỏi vẻ mặt tràn đầy lo lắng đi tới. Bà ngồi xuống bên giường bệnh của Văn Mân, ôm lấy cô, gọi vài tiếng “con gái” sau đó mới buông Văn Mân ra rồi cẩn thận nhìn kỹ mặt cô.
“Con, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, vì sao lại dính phải loại chuyện này. Vào cục cảnh sát còn chưa tính, vậy mà còn bị cảnh sát đóng gói đưa vào bệnh viện, vì sao con không thể để ba con và mẹ bớt lo đi được?”
“Mẹ, con nhớ mẹ.” Văn Mân nhìn mẹ mình, nước mắt trong nháy mắt đong đầy hai mắt. Ngay sau đó cô nhào vào lòng Văn mẹ, khóc òa.
Mười năm rồi, cô với mẹ mình đã có mười năm không gặp rồi. Mười năm trước, cô ly hôn với Tiếu Đồng, ba mẹ cô dù thế nào cũng không tài nào hiểu nổi hành vi tác quái của cô. Sau khi khổ sở khuyên bảo không được, đành phẫn uất rời đi. Không bao lâu sau, cô liền nhận được tin ba mẹ mình gặp tai nạn xe cộ ở Mỹ đã qua đời rồi.
Bây giờ, được quay về lại, ba mẹ cô đều sống. Kiếp này cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch kia tái diễn nữa, tuyệt đối không.
“Nha đầu kia, con khóc cái gì? Có phải chịu thiệt thòi gì không, ngoan, đừng khóc, mẹ đang ở đây mà. Có mẹ ở đây rồi. Không khóc, ngoan.” Văn mẹ vốn định sẽ giáo huấn con gái một chút, sao có thể chọn loại người như vậy nhưng lúc này nhìn con gái khóc thảm đến vậy rồi, bà lại mềm lòng, làm sao còn có thể nói thêm điều gì tàn nhẫn nữa.
Lúc này Văn ba theo sát ngay sau Văn mẹ cũng không thể nào nhìn được con gái mình khóc òa. Ông từ từ tiến lại gần, chìa hai tay, một tay vỗ nhẹ đầu vai con gái, một tay nắm lấy bàn tay vợ mình.
“Được rồi, đừng khóc nữa, hiện giờ đã biết đau khổ chưa? Ba đã sớm nói với con, tên đàn ông kia có một đôi mắt hoa đào, khi nói chuyện thì khoa trương trắng trợn, khẳng định không đáng tin cậy nhưng con không nghe, nhất định kết giao với nó, bây giờ phải ăn đau khổ.”
Văn ba ba dù sao cũng là một người đàn ông, khi nói chuyện vẫn có vẻ cứng rắn, mặc dù rất muốn an ủi con gái nhưng lời nói nghe vào tai lại giống trách cứ hơn.
Trước kia Văn Mân không thể nào nhận ra được tình yêu của ba mình sau hình tượng kiên cường cứng nhắc của ông cho nên cô luôn đối nghịch với ông. Nhưng bây giờ cô khác rồi, có câu khi mất đi rồi mới biết quý trọng, Văn Mân đã mất đi ba mẹ cho nên bây giờ cô có thể dễ dàng nhận ra phương thức quan tâm đặc biệt của ba mình.
“Ba, mẹ, thực xin lỗi. Con biết con sai rồi, con sẽ không bao giờ …liên lạc với người đó nữa.”
Thấy Văn Mân nhanh chóng nhận thức sai lầm như vậy, điều này làm cho cả Văn ba và Văn mẹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Con gái của hai người, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình cực kì kiêu ngạo, chịu không nổi một chút thiệt thòi, có đôi khi biết rõ là mình sai rồi nhưng vì mặt mũi mà sẽ sống ૮ɦếƭ cố chấp nói mình đúng.
Hôm nay, tiếng “thực xin lỗi” này chính là từ mà 23 năm lần đầu tiên hai người nghe được.
Văn ba và Văn mẹ âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó tự hiểu rằng, nha đầu của họ lần này phải chịu khổ thật rồi.
Văn Mân vốn định chờ khi ba mẹ lại đây sẽ hỏi về Tiếu Đồng nhưng nào ngờ vừa mới thấy hai người, cảm xúc trong cô đã không thể nào khống chế, mãi lâu sau mới vất vả dịu đi cảm xúc này, lúc này cô mới nhớ ra chuyện mình muốn hỏi.
Thì Ra Là Anh Trai Mắt Kính
“Ba mẹ, lần này có thể vượt qua được dễ dàng là do ba mẹ đã tìm được Tiếu tiên sinh giúp đỡ, anh ấy giúp con tìm một luật sự, sau đó đã hoàn tất thủ tục bảo lãnh rồi, con nghĩ hẳn sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa. Con không có làm cái gì, nhất định cảnh sát có thể tra rõ ràng.” Văn Mân một bên trấn an ba mẹ, một bên cũng kín đáo đề cập đến Tiếu Đồng. Cô không nói tên Tiếu Đồng mà chỉ gọi hắn là Tiếu tiên sinh, vì cô muốn thu được càng nhiều tin tức từ ba mẹ về hắn.
“Ừ, ba mẹ tin con không có làm gì, con gái của ba mẹ dù có được nuông chiều cũng không có gan Gi*t người. Đúng rồi, con đã gặp thằng bé Tiếu Đồng rồi sao?”
Văn mẹ nghe thấy Văn Mân nhắc đến Tiếu Đồng, tâm tình phấn khởi lên. Tiếu Đồng vốn chính là con rể được bà chọn trúng nhưng bởi vì con gái đã có đối tượng trước rồi, cho dù bà có không ủng hộ nhưng bà cũng đâu có thể can thiệp quá mức vào cuộc sống của con gái mình được. Cho nên về chuyện của Tiếu Đồng, bà vẫn chưa hề đề cập qua. Bây giờ con gái đã nói sẽ cắt đứt với tên đàn ông kia, Tiếu Đồng lại là anh hùng cứu mỹ nhân, đây không phải chính là thời cơ tốt nhất để giới thiệu cho hai đứa gặp mặt nhau sao?
Văn ba và Văn mẹ đã kết hôn với nhau hơn 20 năm, ông đương nhiên hiểu lời của vợ mình là có ý gì nhưng ông cũng không hề ngắt lời bà. Bởi vì ông hiểu được nếu con gái có thể vì chuyện này mà gặp gỡ Tiếu Đồng, sau đó có thể gả cho Tiếu Đồng, đó chính là kết quả không thể tốt đẹp hơn.
“Không có, con còn chưa gặp. Chỉ có luật sư Lỗ đại diện của anh ấy đến hỏi con mấy vấn đề về vụ án. Mẹ, mẹ gọi Tiếu tiên sinh là Tiếu Đồng? Mọi người quen biết nhau sao?”
“Ha ha, nha đầu ngốc này, con đúng là mau quên. Tiếu Đồng a, không phải chỉ có ba mẹ quen biết nó đâu, mà con còn quen thuộc hơn mới đúng. Con quên rồi sao? Anh trai mắt kính sống cạnh nhà mình trước đây, không phải lúc đó con vẫn đi theo đằng sau ௱ôЛƓ người ta không ngừng gọi “anh trai mắt kính” sao? Mỗi lần về nhà còn nói với mẹ, anh trai mắt kính tốt thế này, anh trai mắt kính tốt thế kia. Có một lần còn kéo tay Tiếu Đồng chạy tới trước mặt mẹ nói, về sau nhất định sẽ gả cho nó.”
Văn Mân nghe Văn mẹ cười kể về chuyện cũ, càng nghe về sau, hai mắt cô càng mở to hơn. Thì ra Tiếu Đồng chính là anh trai mắt kính. Nhưng mà sau này Tiếu Đồng cũng không đeo kính nữa, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn khác so với nam sinh gầy yếu lúc trước. Trước đó cô còn thắc mắc, rõ ràng Tiếu Đồng quanh năm chỉ ở trong phòng nghiên cứu, cũng không thấy hắn vận động bao giờ, vì sao dáng người lại có thể tốt như vậy.
“Nhưng mà, con không nhớ cũng là điều bình thường. Thời điểm đó con còn rất nhỏ, sau đó ba mẹ Tiếu Đồng lại chuyển công tác sang Mỹ cho nên cả nhà thằng bé di dân sang Mỹ, các con đã lâu rồi không gặp. Lúc đó con còn kéo tay mẹ khóc đến vài ngày, nói có người trộm anh trai mắt kính của con đi rồi, còn muốn mẹ dẫn con đi tìm chú cảnh sát.”
Nói đến chuyện hồi nhỏ của con gái, Văn mẹ bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười. Thời gian trôi qua thật là nhanh, tất cả đều giống như mới xảy ra hôm qua thôi, vậy mà cũng đã qua 20 năm rồi.
Cô nhóc con năm đó bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, vừa duyên dáng lại yêu kiều.
Văn ba đứng một bên, nhìn con gái, lại nhìn vợ mình, trong mắt cũng có cùng cảm giác xúc động. Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, bọn họ đảo mắt một cái đã trở nên già rồi. Bé con năm đó cũng đã sắp đến tuổi bàn chuyện cưới gả. Ông chỉ hy vọng, bé con của ông cả đời này đều có thể vui vẻ bình an.
Ba người trong phòng đều chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình mà không hề phát hiện ở ngoài cửa có một thân hình cao lớn đang đứng. Người đó chỉ đứng một lát rồi rời khỏi. Lúc rời đi, khóe miệng xinh đẹp của hắn khẽ cong lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc