Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 01

Tác giả: Nara Ngư

Trong Mộng Không Biết Là Bản Thân Hay Là Khách
Xung quanh yên lặng như đã trải qua ngàn năm trong bóng đêm, bỗng nhiên có một chùm sáng lóa mắt tiến vào, Văn Mân chỉ cảm thấy hai mắt cô bị chùm sáng này chiếu đến phát đau. Đầu óc cô lúc này vẫn đang mê mang, lỗ tai ong ong, có một giọng nói khi xa khi gần, chậm rãi truyền vào lỗ tai cô.
“Văn Mân, đã đến nơi này, tôi khuyên cô nên nói thật thì hơn, đừng tưởng rằng mình học thêm vài năm, biết thêm chút kiến thức pháp luật mà có thể chống lại chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, thành thật được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, chính là tinh thần chấp pháp từ xưa tới nay của chúng tôi. Nếu cô hy vọng sau này ở trên tòa có thể nhận được một bản án nhẹ hơn thì tốt nhất bây giờ nên hợp tác thật tốt với chúng tôi.”
Giọng nói lạnh như băng, câu nào câu nấy đều lộ vẻ uy Hi*p, mặc dù không biết người đang nói là ai nhưng Văn Mân vẫn cau chặt hai mày.
Cô muốn nói: “Anh có tinh thần chấp pháp tốt thì liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tôi cũng sắp thành người ૮ɦếƭ rồi, làm gì còn có tương lai. Mời anh trước khi nói ra mấy lời này thì nên đi nói chuyện với bác sĩ phụ trách chưa bệnh cho tôi để biết tình huống của tôi đã.”
Nhưng mà, cô lại không thể thốt ra nổi lời nào bởi vì cô phát hiện cổ họng của mình khô khốc khó chịu, không thể nào nói chuyện, cho dù hít vào cô cũng cảm thấy cổ họng mình đau đớn.
“Đội trưởng Phạm, anh xem chúng ta có nên cho cô ấy nghỉ ngơi một lát không, trông cô ấy có vẻ không tốt lắm, nếu tiếp tục thẩm tra nữa em e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Khi giọng nói một người trẻ tuổi khác truyền vào trong tai thì Văn Mân đã sắp mất đi ý thức rồi, cô muốn dùng hết chút sức lực cuối cùng để hỏi xem hai người này là ai, cố gắng mở mắt nhưng tầm nhìn vẫn rất nhỏ, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng đen lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ.
“Đội trưởng Phạm, đội trưởng Phạm, không hay rồi, anh xem mắt cô ấy trợn trắng rồi, sẽ không xảy ra sự cố đi…”
Đây là lời cuối cùng Văn Mân có thể nghe được trước khi hôn mê. Những chuyện xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thời điểm Văn Mân một lần nữa có ý thức, lại phát hiện mình đang nằm trên một khoảng không, cô quay quay đầu, không biết vì sao mình lại tới được đây.
Cô không phải đang nằm ở bệnh viện sao? Một người luôn phải nằm trong phòng bệnh trắng toát, lúc nào cũng phải chịu đựng mùi cồn chỉ có ở bệnh viện xông vào mũi.
Lúc mới bắt đầu, cô còn không quen. Cô rất tức giận, đập phá đồ vật, thậm chí còn gọi cả viện trưởng đến, mắng cho ông ta vuốt mặt không kịp.
Sau đó, trong những đêm dài lặng lẽ, cô biết tất cả đều không thể nữa rồi. Ai bảo cô bị loại bệnh này, đây chính là “án tử” mà trời xanh phán rồi, cô có điêu ngoa có tùy hứng đến mấy thì cũng chỉ có thể sống thêm được vài ngày nữa.
Sau đó, thân thể cô cẩn thận giữ gìn cùng gương mặt xinh đẹp của cô nhanh chóng biến mất, cuối cùng đều tan tành dưới ngọn lửa thiêu. Mười năm trời cô khổ cực kinh doanh đều đã trở thành di vật, trở thành mục tiêu cho mấy kẻ có dã tâm tranh đoạt.
Cô, tay không mà đến, cô độc rời đi, cái gì cũng không mang đi được, cái gì cũng không giữ lại được.
Vốn là bốn phía tràn đầy sương mù nay chợt trở nên rõ ràng, cô chứng kiến mình đang trôi giữa màn sương, mà phía bên dưới chính là giường bệnh cô vẫn nằm, người đàn bà nằm trên giường kia, vẻ mặt tràn đầy tử khí, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Mà, con người đầy thân tử khí đó lại chính là cô!
Bỏ Kgi Dễ Dàng, Gặp Khi Gian Khó
Văn Mân biết cô bị ung thư dạ dày, phát hiện ra quá muộn nên không thể nào cứu chữa được. Cô cũng sớm chuẩn bị tâm lý rồi, sớm hay muộn gì cũng có ngày cô phải rời xa cõi đời này.
ở bên cạnh cô không có một người thân bạn bè nào đi cùng cô đến đoạn đường cuối này cả, cho nên khi bàn về kế hoạch trị liệu, tổ bác sĩ cũng chỉ có thể bàn với cô.
Cô biết, khi thảo luận với cô chuyện này, trên mặt những vị bác sĩ đó tràn đầy biểu cảm, nhất định bọn họ đang thương hại cô, cảm thấy cô rất đáng thương. Nhưng cô không cần, cô kiêu ngạo tự tôn cả đời, không hy vọng đến phút cuối cùng lại trở thành đối tượng để người khác thương hại.
Bác sĩ nói, bệnh của cô, chính cô cũng rõ ràng, đi sớm một chút đối với cô mà nói ngược lại càng thoải mái hơn, nếu càng để lâu sẽ càng thống khổ.
Điều này không phải cô không biết. Không biết bao nhiêu lần vào đêm khuya, cô đã phải nép mình vào mép giường sau đó không ngừng nôn vào thùng rác, trong bụng chỉ có thuốc giảm đau liều cao.
Ngày lại ngày, cô có thể cảm giác rõ ràng tác dụng của thuốc giảm đau, hiệu quả của nó càng ngày càng kém. Mà cô ngày lại ngày càng cảm thấy mình như sắp nổ tung mất rồi.
Sở dĩ dù khổ cực như vậy nhưng cô vẫn chống đỡ bởi vì cô hy vọng người đó có thể biết được một ít chuyện của cô, có thể trở về thăm cô. Đời này, người cô có lỗi nhất chính là hắn, cô chỉ hy vọng đến những phút cuối cùng của cuộc đời mình, dù không thể có được sự tha thứ của hắn, cô cũng có thể nhìn hắn một lần.
Cô gả cho hắn nhưng cuối cùng lại vì một người đàn ông khác mà lựa chọn phản bội hắn. Rõ ràng
hắn chính là người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào nhưng lại chỉ nhận được phản bội và tổn thương từ cô. Nếu ông trời cho cô cơ hội lựa chọn một lần nữa, cô hy vọng mình có thể trở về ngày mới quen biết hắn. Cô thề, cô nhất định sẽ yêu hắn, sẽ không ghét bỏ hắn chỉ là khúc gỗ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cô nhất định sẽ khai quật được tình yêu vẫn luôn ẩn giấu của hắn.
Nhưng mà bây giờ, dù có hối hận cũng đã quá muộn. Giờ này phút này, rốt cuộc Văn Mân đã biết vì sao cô lại bay trong không trung. Có lẽ mỗi người trước khi ૮ɦếƭ đều phải trải qua một lần linh hồn thoát xác, sau đó không lâu, cô sẽ tan thành mây khói.
Đột nhiên, phòng bệnh yên ắng truyền đến tiếng mở cửa, Văn Mân nhìn theo nơi mà tiếng động truyền ra, lại thấy được một hình bóng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Người đàn ông này cô biết, đây chính là chồng trước của cô, chính là người đàn ông một giây trước cô vẫn nhắc mình phải nhớ kỹ. Rốt cuộc cô cũng được nhìn thấy hắn rồi, hắn không ngại hiềm khích trước kia mà một ngày một đêm làm bạn bên cạnh cô khiến cô cảm thấy người đàn ông này xa lạ vô cùng. Mười năm rồi, bọn họ đã tách ra mười năm, mười năm dài đằng đẵng đó, bọn họ chưa từng gặp nhau lấy 1 lần..
May mắn, cuối cùng hắn vẫn đến đây, nhưng người đàn bà nằm trên giường bệnh kia hai mắt đã vô lực mở ra, chỉ có cô là nhìn thấy nhưng linh hồn nhìn cũng giống nhau cả thôi. Mặc kệ hắn có còn hận cô hay không, lúc cô sắp ૮ɦếƭ còn có thể nhìn thấy hắn, vậy cô cũng có thể an tâm rời đi.
Chiếc máy bên cạnh giường bệnh phát ra tiếng beep kéo dài, Văn Mân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cảnh tượng hiện ra trước mắt đều biến mất, mà phía sau người cô dường như tồn tại một từ trường rất lớn, hút lấy linh hồn đang bay lơ lửng của cô.
Sống Lại Một Đời Nào Có Thể Bỏ Qua
“Anh nói, vị Văn tiểu thư này là nghi phạm Gi*t người?”
“Đúng.”
“Động cơ Gi*t người là gì?”
“Tranh đoạt tình cảm.”
“…”
Văn Mân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh mình, nhưng những tiếng nói đó lại nhanh chóng nhỏ đi, hoặc là hai người đó đã đi ra. Cô chỉ biết là giọng nói vừa quấy rầy giấc ngủ của cô đã nhanh chóng biến mất, mà cô lại một lần nữa lâm vào bóng tối khôn cùng.
Cô lại một lần nữa…tỉnh lại. Cô chỉ cảm thấy ánh sáng vô cùng sáng ngời. Chờ đến khi cô vất vả thích ứng với ánh sáng để mở mắt ra, cô phát hiện mình vẫn đang nằm trong bệnh viện. Không phải cô đã ૮ɦếƭ rồi sao? Máy đo nhịp tim cũng đã thể hiện rằng người đang nằm đó đã không còn sinh mệnh rồi,
vì sao cô vẫn còn sống, là ai có y thuật cao siêu như vậy, có thể làm cho cô khởi tử hồi sinh?
Ngay lúc Văn Mân còn đang tự hỏi xem là ai đã cứu sống mình, cô đột nhiên phát hiện ra phòng bệnh trông thật khác thường.
Đây không phải là phòng bệnh mà cô vẫn ở. Phòng bệnh của cô là phòng bệnh vip, đồ dùng sa hoa, không gian bên trong cũng rất rộng. Mà phòng bệnh cô đang nằm lại rất nhỏ hẹp, khiến cô ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn. Phòng bệnh thì sơ sài mà ngoài cửa phòng cùng với hành lang bên ngoài đều chăng lưới sắt, tại sao nơi này lại giống như phòng bệnh dành cho phạm nhân ở trong phim đến thế?
Văn Mân lấy tay chống xuống mép giường, cố hết sức ngồi dậy nhưng vừa ngồi xuống cô chợt phát hiện, cái bụng vốn trướng lên của mình nay lại bằng phẳng như trước khi bị bệnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải lúc trước bác sĩ còn bảo cô nên điều trị chứng bệnh trướng nước ở bụng sao? Tuy nói rằng để bụng trướng nước thì có thể tạm thời xoa dịu đau đớn cho cô nhưng tình trạng trướng bụng của cô diễn ra rất nhanh chóng, chính điều đó đã đem lại cho cô rất nhiều biến chứng.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc là ai chưa được cô đồng ý mà đã tự tiện làm trị liệu cho cô?
Văn Mân vươn tay xuống xoa xoa bụng, đây là thói quen được hình thành trong khoảng thời gian này của cô. Lúc đó cô muốn xác nhận xem mũi kim của thuốc giảm đau có còn đính trên tay không, bởi vì cô rất sợ hãi nếu thuốc giảm đau không còn, sau đó cô sẽ rất đau đớn.
Lúc tay cô tiến vào trong bộ quần áo bệnh nhân liền khựng lại giữa không trung.
Đây là tay cô sao? Trắng nõn như vậy sao? Đây làm sao có thể là tay cô, không phải tay cô đã bị đủ các loại kim tiêm châm đến thâm đen rồi sao? Hơn nửa bởi vì bệnh nặng kéo dài mà cô cũng đã sớm gầy đến da bọc xương, làm sao còn có thể có thịt.
Ngay khi Văn Mân còn sửng sốt bởi vì chứng kiếm đủ thứ lạ lẫm ở trước mắt thì cửa phòng bệnh bị một người mở ra. Cô vội quay đầu nhìn, đó là một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, cầm trong tay một tờ giấy, đi sau cô ấy còn có một cô y tá nữa.
“Văn Mân, có người nộp tiền bảo lãnh cho cô ra ngoài, cô ký vào đây, một lát nữa cô y tá này sẽ sắp xếp cô vào một phòng bệnh bình thường.”
Nghe thấy câu nói mà nữ cảnh sát nói ra, đầu óc Văn Mân vốn vẫn đang hồ đồ bây giờ lại càng không thể vận động, chỉ ngây ngốc một chỗ nhìn nữ cảnh sát và cô y tá.
“Văn Mân, ký tên đi. Đừng chậm trễ công tác của tôi, cô yên tâm, nếu là cô làm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ buộc tội cô, nếu không phải cô làm, chúng tôi nhất định không để cô oan uổng.”
Nữ cảnh sát mặt không chút thay đổi nói xong câu đó, sau đó nhét cây 乃út vào trong tay Văn Mân.
Văn Mân ngơ ngác nhìn vào tờ giấy trước mặt, máy móc kí tên mình lên đó.
Đúng vào lúc cô nhìn thấy tờ giấy này, đầu óc cô cũng có chút rõ ràng, nhưng dự đoán đó lại khiến cô không thể nào tin.
Cả đời này của Văn Mân, đã từng bị cảnh sát thẩm vấn qua một lần, hơn nữa đây còn là vì tình nghi Gi*t người, cho nên cô không thể nào quên được. Nhưng vì sao lại có thể như thế, chuyện này đã xảy ra từ 11 năm trước cơ mà!
Giấc Mộng Quay Lại 11 Năm
Nữ cảnh sát đi rồi, nữ y tá vẫn không nói chuyện từ khi đến bắt đầu giúp đỡ cô đi giày vào. Bởi vì bệnh tình của Văn Mân cũng không tính là nghiêm trọng cho nên bệnh viện để cô tới phòng bệnh bình thường, cũng không chuẩn bị giường đẩy chuyên dụng hay xe lăn tới.
“Văn tiểu thư, cô đừng lo lắng, nếu cảnh sát cho cô nộp tiền bảo lãnh, điều này chứng tỏ sự việc cũng không quá nghiêm trọng, nhất định cô sẽ không có việc gì.” Y tá nhìn Văn Mân vẫn ngơ ngác như cũ, tưởng rằng cô ở phòng thẩm vấn bị dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục cho nên tốt bụng an ủi vài câu.
Văn Mân nghiêng đầu mỉm cười với nữ y tá, cũng không đáp lại. Bởi vì hiện giờ đầu óc cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng cô đã ૮ɦếƭ rồi, tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong khung cảnh 11 năm trước, hơn nữa cô vẫn còn hình ảnh lưu lại khi ở phòng thẩm vấn, đó không phải là ký ức từ 11 năm trước mà là trước đó không lâu, trước khi cô tận mắt chứng kiến mình ngừng thở, hình như cô đã ở ngay trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ…
Cô sống lại!
Khi ba chữ này hiện lên trong đầu Văn Mân, giống như đang cắm rễ trong suy nghĩ của cô vậy, mặc cho cô đẩy thế nào cũng không lui. Trước khi ૮ɦếƭ cô đã từng ước rất nhiều lần, nghĩ tới rất nhiều lần, nếu ông trời cho cô một cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ quý trọng những người bên cạnh mình, đặc biệt là hắn.
Mà khi nguyện vọng này thật sự được thực hiện thì Văn Mân cũng không có vui vẻ sung sướng như trong tưởng tượng, ngược lại, cô cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Cô sợ tất cả đều chỉ là mộng, một khi tỉnh mộng tồi, cô sẽ trở về là một linh hồn phiêu đãng khắp nơi.
Cho đến khi Văn Mân nằm trong một gian phòng tuy rằng không xa hoa nhưng vô cùng đơn giản sạch sẽ, cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Sau khi y tá châm mũi kim vào tay cô, sau đó cảm giác đau đớn truyền qua dây thần kinh tới đầu cô thì phần chân thật này lại càng lớn hơn.
Văn Mân nhìn nơi mà mũi kim đâm vào tay mình, chỗ đó chảy ra một chút máu đỏ tươi, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc cảm động nên có của người được sống lại.
Cô thật sự còn sống, không những còn sống mà còn trở về trước đó 11 năm khi tất cả mọi tiếc nuối đều chưa xảy ra.
Giờ phút này, Văn Mân thầm muốn quỳ xuống cảm tạ trời xanh. Cô thề, một đời này, cô sẽ không bao giờ để cuộc sống của mình ngập tràn trong tiếc nuối nữa,cô nhất định sẽ đối xử tốt với mỗi người bên cạnh mình, cô nhất định sẽ thu lại những gai góc sắc nhọn kiêu ngạo, cô sẽ yêu thương người đó thật tốt, sẽ không bao giờ…vì một kẻ phụ lòng mà quăng hắn ở phía sau.
“Văn tiểu thư, cô làm sao vậy? Là tôi châm kim không chuẩn sao? Thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Vì Văn Mân vẫn chìm trong suy nghĩ nên sau khi nữ y tá dùng băng dính cố định mũi kim, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên mặt Văn Mân chảy đầy nước mắt thì không khỏi hoảng sợ.
Cô vừa tốt nghiệp đã được phân đến bệnh viện công tác còn chưa được bao lâu. Bởi vì chưa có nhiều kinh nghiệm công việc nên cô luôn lo lắng tay nghề của mình chưa đủ thành thạo có thể khiến cho bệnh nhân chịu khổ. Không nghĩ tới, cô ngàn cẩn thận vạn cẩn thận vẫn khiến cho người bệnh khó chịu.
“Không, không phải tại cô, cô không làm đau tôi, chỉ là tôi có chút không khống chế được cảm xúc.”
Văn Mân làm sao vì mũi kim này mà đau được, cô hấp tấp lau đi nước mắt trên mặt sau đó nhoẻn miệng cười, vội vàng lên tiếng an ủi nữ y tá.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh khiến cả căn phòng đều lấp lánh ánh sáng, không chỉ có vậy ánh sáng còn đọng lại trên khóe miệng Văn Mân. Bộ dáng Văn Mân vốn đã xinh đẹp, lúc này trong mắt lấp lánh nước mắt, dưới ánh mặt trời sáng sủa hé ra khuôn mặt tươi cười, trong nháy mắt khiến nữ y tá nhìn đến ngây người.
Ngơ ngác nhìn một hồi lâu, nữ y tá đỏ mặt nói với Văn Mân một câu: “Văn tiểu thư, cô thật xinh đẹp, bạn trai sau này của cô nhất định sẽ rất yêu cô.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc