Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 82

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tần Tấn Dương nhìn ra cửa lớn, bóng dáng cô đã biến mắt trong đáy mắt, chợt cảm thấy phiền não lạ thường, trong lòng lại giống như có cả một đám lửa, nhưng không có cách nào phát tiết
“Đáng ૮ɦếƭ!”
Khẽ nguyền rủa một tiếng, đồng thời xoay người, tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi cả lên, ngay sau đó liền nặng nề đánh vào bàn làm việc
Chuyện như thế nào lại chuyển thành tình huống như vậy! Thật là đáng ૮ɦếƭ!
Có chút chán chường, ngồi xuống ghế, đưa tay che chán. Thật vất vả mới được như bây giờ, tự nhiên Du Ty Kỷ đột nhiên xuất hiện, quậy tất cả thành một đống rối tinh rối mù
Vừa giận vừa đùng đùng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc. Ngồi trên ghế lớn, đưa tay đè xuống điện thoại nội bộ. Ngay sau đó, âm thanh “Uc ục---“ vang lên
Điện thoại thông sau ba giây, âm thanh có chút thê lương của Quan Nghị truyền đến; “Dạ?... Ngài nói sao ạ…”
“Gọi điện về biệt thự! Hỏi Vương mụ, Du Tư Kỷ về đến nhà chưa!” Tần Tấn Dương ngưng giọng nói
Quang Nghị khán nghị một tiếng, vô cùng không chịu nổi nói: “Làm ơn! Ngài không phải biết số sao? Sao không tự mình gọi điện về? Thiệt là!”
“ÍT nói nhảm! Bảo cậu gọi thì cậu liền gọi đi! Nếu như xác định cô ấy đã về biệt thự! Vậy liền lập tức lái xe về, nghĩ hết biện pháp, đem Du Tư Kỷ kéo về Anh cho tôi!” Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ra lệnh
Đầu điện thoại bên kia Quang Nghị rống lớn: “Cái người này, tên tiểu tử thúi! Loại chuyện như vậy cũng quăng lên người tớ…”
“Tôi không muốn gặp lại cái người bám như khỉ đó nữa, cậu nói thẳng tớ đuổi cô ta đi cũng được!” Không nói thêm lời nào, liền cúp điện thoại
Bên kia, Quang Nghị cầm ống nghe máy, vô cùng oán trách, khẽ nguyền rủa: “Cái gì a! Tại sao lại biến thành tôi rồi! Sao lại muốn tôi đi đối phó với Du Tư Kỷ!”
Chợt, trong đầu không báo trước hiện lên một thân hình mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn
Cảm thấy một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, nhưng ngay cả bản thân cũng không phân biệt được đây là cái gì. Dạ? Là rung động sao? Còn là kích động nữa? Mấy năm không thấy cô, sao lại có thể có loại cảm giác này…
Lắc lắc đầu, muốn hất ra thân ảnh ảo ảnh vẫn lưu lại trong đầu kia
Đưa tay nhanh nhấn mấy số điện thoija, ở giây đầu tiên liền thông, anh liền hỏi: “Vương mụ! Tôi là Quang Nghị! Từ Kỳ có ở nhà không?”
“Từ Kỳ tiểu thư? Từ Kỳ tiểu thư không phải vẫn luôn ở Anh sao?” Âm thanh của Vương mụ toàn bộ đều là nghi hoặc
Quang Nghị nhíu mày, gương mặt trẻ con thoáng qua chút lo âu, liền giải thích: “Hôm nay Từ Kỳ tới Đài Loan rồi! Vương mụ! Cô ấy còn chưa về nhà sao?”
Vừa hỏi, trong đầu vừa tính thời gian
Nghiêng đầu liếc nìn đồng hồ trên vách tường, trong lòng có chút lo lắng. Đã qua 30 phút rồi, theo đạo lý mà nói, trong vòng 20 phút là có thể tới biệt thự rồi!
Sao còn chưa về nhà? Không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
“Vẫn chưa thấy người! Quang Nghị a, nếu không chờ một lát, dì lại gọi lại cho cháu!” Vương mụ dù gì cũng là quản gia lâu năm của nhà họ Tần, trấn tĩnh nói
Quang Nghị không thể làm gì khác hơn là “Dạ” một tiếng rồi cúp điện thoại
Một phòng làm việc nhỏ khác ở lầu cuối
Đồng Thiên Ái một thân một mình đứng bên cửa sổ, cảm thấy thật lạnh lẽo. tâm tình trong nháy mắt xuống thấp tới cực điểm, bởi vì lúc này, chân tướng đột nhiên ập tới
Bọn họ bên ngoài đã tuyên bố là vợ chồng chưa cưới, danh chính ngôn thuận, lại giống nhau, sinh ra ưu tú như vậy, một người là thiếu gia nhà giàu, một người là thiên kim đại gia. Cô bé kia dáng dấp cũng xinh đẹp đáng yêu, bọn họ mới đúng là một đôi a!
Thanh mai trúc mã! Còn bản thân là gì đây? Đúng a! Cô là gì đây? Có chút buồn cười nha!
Nhắm mắt lại, bắt đầu hổi tưởng tất cả những gì cùng anh trải qua. Bởi vì dấu son môi đó, anh phát lệnh truy nã, mà cô ngu ngơ, tự nhiên lại mắc câu
Cô vẫn nghĩ mình hướng về anh Bạch Minh , mà trái tim đó, tựa hồ vẫn rất rõ ràng, nhưng cứ vậy mà không tự chủ được, hướng về Tần Tấn Dương, ngay cả bản thân cũng không quản nỗi
Sau đó, anh Bạch Minh cũng rời đi. Sau đó nữa, cô cuối cùng vì bản thân tìm ra một lý do quan minh chính đại, cùng anh ở chung một chỗ
Mỗi ngày đều nói với bản thân như vậy, anh không cách xa như cô nghĩ, cũng không phải cao cao tại thượng đến như vậy. Nhưng là, cứ kéo dài, cảm giác không phải cũng sẽ mệt mỏi sao
Anh, quá ưu tú
Mà cô, lại quá đỗi bình thường
Chỗ của anh, cô không cách nào chạm đến. Cho dù hiện tại cùng anh đứng chung một chỗ, cho dù anh thật sự thích cô, nhưng các nhân tốt bên ngoài, tất cả đều có thể thật sự không cần suy tính sao?
Giống như bây giờ, anh làm thế nào đối mặt với người nhà?
Ở nơi Anh quốc xa xôi kia, Tần phu nhân, mẹ anh, chắc cũng vô cùng thích cô bé ấy! Chẳng lẽ anh muốn để mẹ mình thương tâm sao?
Không làm được a! Để tay lên *** tự hỏi, xác định là không làm được!
………….
Bên ngoài cao ốc Tần thị, bức tường kính màu xanh chiếu ra thân ảnh màu hồng nhạt
Du Tư Kỷ đem tay nhỏ bé vòng ra sau lưng, đi tới đi lui, rất nhiều luần
Cái miệng nhỏ nhắn nói tầm, cũng mang theo biểu tình vui vẻ: “Ta mới không về nhà! May là ta thông minh, lừa tài xế, trở về nơi đây! Ta liền ở đây chờ, chờ Tần ca ca đi ra!”
Ai biết sau khi về cô có thể lại nhìn thấy Tần ca ca nữa không nha!
Dù sao cứ đứng canh ở đây cũng sẽ gặp được anh! Đây chắc chắn không sai!
Nghĩ đến không bao lâu nữa, sẽ được nhìn thấy Tần Tấn Dương sau nửa năm, Du Tư Kỷ đương nhiên vô cùng kích động. Bởi vì lúc trước, cha cô cùng Tần gia gia đã ở Anh quốc, tuyên bố với bên ngoài đám hỏi của hai nhà
Cho nên, thân phận bây giờ của cô, chính xác mà nói, phải là vợ chưa cưới của Tần ca ca rồi
Nghe người ta nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn”, mặc dù bọn họ còn chưa kết hôn, nhưng cũng đã tách nhau ra một thời gian dài như vậy, cũng có thể dùng câu này để nói đi!
Du Tư Kỷ nghểnh đầu, nhìn xe cộ đi tới đi lui, mong đợi Tần Tấn Dương đi ra
Lại thêm 30 phút trôi qua, Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ. Có chút nghi ngờ mà nhíu mày, đã lâu như vậy, sao Vương mụ vẫn còn chưa gọi lại cho anh?
Không phải là Du Tư Kỷ không về nhà an toàn đấy chứ?
Đột nhiên xuất hiện một ý niệm, khiến thần sắc anh hoảng loạn.Trời! Không phải là gặp bất trắc gì chứ?
Trong đầu chợt hiện lên nụ cười mờ ám của người tài xế, giờ phút này anh bỗng giật mình. Thật là đáng ૮ɦếƭ a! Anh không nên đồng ý, không nên cứ để cô một mình ngồi taxi về như vậy!
Ảo nảo hoàn toàn, anh cầm điện thoại lên.
“Ục, ục” tiếng chuông điện thoại vội vàng cùng lúc vang lên, giống như đoán trước được thời gian vậy.
Quan Nghị vội vàng nhận máy, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp hỏi: “Uy? Vương mụ! Có phải là Kỳ Kỳ đã an toàn về đến nhà rồi không?”
“Quan Nghị a! Kỳ Kỳ tiểu thư vẫn chưa về tới nhà! Có chuyện gì xảy ra sao?” Vương mụ trước đó vẫn trấn định, giờ phút này cũng lộ vẻ bất an.
“Cháu biết rõ rồi! Cháu đi tìm một chút!” Vừa trấn an Vương mụ mấy câu, anh vừa cúp điện thoại.
Thật sự không biết rõ tung tích của Du Tư Kỳ, cái tội danh này không phải chỉ một mình anh là có thể gánh được! Không chỉ đơn thuần là người quan trọng của Tần gia, mà lão tổng của tập đoàn Du Thị cũng sẽ đến Đài Loan tìm bọn họ vấn tội đấy!
Cứ như vậy, chuyện sẽ đến mức không giải quyết được!
Nghĩ tới đây, càng ngày anh càng cảm thấy có gì đó không đúng
Vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Xoay người một cái, một lần nữa hướng phòng tổng tài đi tới. Hình như chỉ trong ngày hôm nay, anh đã tới lui chỗ này vô số lần.
Mới vừa đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, anh liền nghe đến tiếng gầm nhẹ của Tần Tấn Dương: “Có phải cô ấy đã về nhà không? Nếu cô ấy đã về nhà, cậu bây giờ liền đi về! Trước khi cô ấy về Anh, cậu cũng không cần đi làm!”
“…” Quan Nghị lúng túng dừng chân, nhưng không thể đề ra chủ ý gì khác, chỉ bật thốt lên: “Tấn Dương! Cậu phải bình tĩnh!”
Nghe lời như vậy, Tần Tấn Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên. Vốn là bởi vì phản ứng của Đồng Thiên Ái mà tâm tình vô cùng uất ức, không nghĩ tới bây giờ lại có thể nghe được câu nói giống như “cười đểu” này.
“Quan thư ký! Cậu không phải thấy chuyện cười này có chút lạnh sao!” Khóe môi giật giật, Tần Tấn Dương khạc ra những lời này.
Bình tĩnh? Chuyện cười! Đây thật không đúng là lời mà Quan đại thư ký sẽ nói ra!
Quan Nghị không biết làm sao để giải thích cặn kẽ sự tình, chỉ đơn giản nói: “Kỳ Kỳ mất tích” (Một câu *** con gà… anh tài thật!!!)
“Cậu nói gì?” Tần Tấn Dương từ trên bàn lớn nhảy dựng, cặp mắt sắc bén như chim ưng thoáng hiện lên chút không thể tưởng tượng nổi. Nghe được câu này, cả người hoàn toản nóng nảy.
Anh rống to chất vấn: “Sao lại như vậy? Không phải tôi nói cậu đưa cô ấy về sao? Bây giờ sao người lại mất tích?”
Mặc dù anh ghét cái con người bám như khỉ đó, nhưng cô dù sao cũng là cùng anh lớn lên, anh vẫn đem cô đối xử như em gái. Hơn nữa địa vị của Du Tư Kỳ ở Tần gia, còn cao hơn cả mấy vị trưởng lão một bậc.
Từ nhỏ cô đã có phong thái tiểu công chúa, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
“Tôi để Kỳ Kỳ về biệt thự bằng taxi, nhưng mới vừa rồi Vương mụ gọi điện thoại nói Kỳ Kỳ chưa có về nhà! Đã lâu như vậy rồi, cô ấy cũng chưa quay lại đây! Cậu nói thử xem cô ấy có thể đi đâu?”
Quan Nghị đem sự tình trần thuật một lần, nhìn Tần Tấn Dương, chờ đợi lời nói của anh.
“Đi!” đưa tay cầm lấy áo khoác mặc vào người.
Quan Nghị sửng sốt một chút: “Đi đâu?”
“Tìm người! Tìm khắp Đài Loan cũng phải tìm ra! Để lạc mất cô ấy, chúng ta sẽ không có những ngày tốt đẹp đâu!” Tần Tấn Dương sải bước bên cạnh anh, trong lòng chỉ có ý niệm tìm kiếm Du Tư Kỳ.
Hai người vội vàng đi về phía thang máy, chờ thang máy đi tới lầu cuối.
Lúc này, Đồng Thiên Ái vừa ra khỏi phòng làm việc, muốn tới phòng rửa tay . Mới chuyển người, nhìn thấy Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị giống như hung thần đứng trước cửa thang máy
Ánh mắt của cô xẹt qua người Quan Nghị, dừng lại trên người Tần Tấn Dương. Tay không tự giác mà siết chặt vạt áo, có chút khẩn trương. Tại sao vào lúc đối mặt với anh, cô sẽ khẩn trương như vậy?
“…” cắn môi, cô không muốn phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, anh không hề để ý đến sự tồn tại của cô.
Bởi vì cô gái nhỏ “Du Tư Kỳ” mới xuất hiện ngày hôm nay, giữa bọn họ, hình như có một ít thay đổi. Nhưng thay đổi ở điểm nào, cô lại không phát hiện ra, hay là thật sự có cái gì đó đang thay đổi thật, chính là trái tim cô…
Thì ra, cô vẫn là tự ti cùng cam chịu.
“Đi thôi!” Quan Nghị nhìn thấy cửa thang máy mở ra, thuận miệng nói một tiếng, chợt hướng ánh mắt nhìn về phía cô. Vừa đúng lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái ngây người đứng một chỗ, mà cô lúc này đang nhìn bọn họ rất mất hồn.
Ai? Cô ấy không phải nên ở trong phòng làm việc của tổng tài sao? Tại sao lại về phòng làm việc nhỏ rồi?
Mới vừa rồi mải lo chuyện của Kỳ Kỳ, tất nhiên anh cũng không phát hiện ra trạng thái này! Chuyện gì đã xảy ra?
Nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh đã đi vào thang máy, anh vội vàng hô một tiếng: “Tấn Dương!”. Anh nhanh chóng đưa tay giữ thang máy, phòng ngừa cửa thang máy đóng, vừa phát ra ánh mắt chỉ dẫn.
Tần Tấn Dương ra khỏi thang máy, nghiêng đầu nhìn theo, tầm mắt dừng lại trên thân hình gầy nhỏ của cô.
“…” Mà Đồng Thiên Ái đứng ở hành lang, vừa chạm tới ánh mắt của anh, theo phản xạ liền cúi đầu. Môi càng cắn chặt, không nói một lời.
Lòng nhảy loạn xạ, đang mong không biết anh sẽ nói gì…
Cuối cùng, lại chỉ nghe được anh nói với cô một câu: “Thiên Ái! Hôm nay em tự ngồi xe về nhà! Anh có chút chuyện!”
“Dạ!” Âm thanh trả lời rất nhẹ,cô gật đầu một cái.
Tay Tần Tấn Dương nắm chặt, vốn còn muốn giải thích một chút mình muốn đi đâu, nhưng anh lại không muốn khiến cho cô kích động, đành phải thôi. Hiện tại cũng không kịp nói thêm thứ gì nữa, tìm được tiểu tổ tông đó mới là việc cấp bách!
Thân thể Tần Tấn Dương hướng về sau sải bước, bước vào thang máy, có chút thở dài, hai mắt nhắm lại.
Quan Nghị phát hiện ra hai người bọn họ có điểm không thích hợp, nhưng mà không có gì rõ ràng, anh cũng đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đi xuống.
Cửa thang máy vừa đóng lại, cả người Đồng Thiên Ái vô lực dựa vào tường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc