Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 76

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

"Két?........" Nghe nói như vậy, Quan Nghị trợn to hai mắt.
Cái đề tài này thế nào đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại có thể đẩy đến mình đây? Chẳng lẽ anh dáng dấp trắng nõn lớn lên xinh đẹp, cũng là một loại sai lầm sao? Thật là! Quá bi thảm mà!
Đồng Thiên Ái vẫn có chút không dám tin, cẩn thận suy nghĩ gương mặt trẻ con trắng nõn trước mắt. Khoảng cách gần như vậy nhìn anh ta, đúng là giống như lần đầu tiên gặp mặt, đầu độc lòng người như thế a!
Ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ hỏi, "Quan đại thư ký, mặt của anh trắng như vậy, thực sự bởi vì anh uống sữa tươi sao?"
Ừ? Mỹ nhân trên sách mặc dù nói qua dùng sữa tươi tắm đúng là có chút tác dụng, nhưng là cũng không có khoa trương như vậy chứ?
Tần Tấn Dương nhấp một ngụm cà phê, quay đầu về phía một vị nhân huynh lộ ra nụ cười âm u, "Quan đại thư ký! Cậu nói là không phải a --------" lúc nói chuyện, cố ý kéo dài vĩ âm.
Này ý tại lời, Quan Nghị làm sao lại có thể không biết, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận, "Ừ!...... Đúng là như vậy........Dù sao....... Tôi từ nhỏ đã bắt đầu uống sữa tươi..."
Khi còn bé uống sữa tươi, lớn lên về sau không uống nữa. Cứ như vậy, cũng không coi là nói láo, đúng không?
Đồng Thiên Ái "Nha" một tiếng, nhìn Tần Tấn Dương, vừa cẩn thận quan sát một lát, nghi ngờ hỏi, "Nhưng là mặt của anh cũng không đen mà! Anh không phải là uống cà phê sao?"
"Đó là bởi vì thể chất không giống nhau! Em nghe lời, uống đi đẹp da!" Tần Tấn Dương vô cùng thuận miệng nói. Đột nhiên phát hiện mình nói dối kỹ thuật càng ngày càng cao.
Mím mím môi, mặc dù đối với lời nsoi của bọn học vẫn cảm thấy "Trung lập bồi hồi", nhưng là vẫn đem sữa tươi còn lại một hơi uống hết. Thật sự là bởi vì, quá khát!
Cô luôn luôn chấp nhận, vô cùng ghi nhớ, diện mạo của mình sẽ không thuộc về loại " Đệ nhất mỹ nữ"
Tần Tấn Dương thấy cô nghe lời uống hết sữa tươi, vội vàng đưa tay đem cái cốc cầm lấy, hài lòng gật đầu một cái, "Ừ! Về sau khát nước, sẽ để cho Quan đại thư ký hâm nóng sữa tươi! Như vậy cũng có thể trở nên xinh đẹp!"
Trong lầm thầm nói : để khỏi uống cà phê! Uống cà phê nhiều không tốt! Dễ đau dạ dày!
"Mình......" Quan Nghị còn muốn mở miệng nói gì, lời nói còn chưa ra khroi miệng, liền bị người khác dùng ánh mắt lạnh bắn đến, lập tức ngậm miệng. Đem cái cốc cầm trong tay, căm giận xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi vừa oán giận, "Tại sao mình luôn xui xẻo như vậy!.........VÌ cái gì lại là mình!........."
Cửa chậm rãi đóng lại, một ít tiếng lầu bầu không rõ, rốt cuộc cũng theo người khác biến mất. Trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người bọn họ.
"Làm sao vậy?" Tần Tấn Dương thấy cô không nói lời nào, mở miệng hỏi.
Đồng Thiên Ái nghĩ một lát, giật mình thấy không bình thường, liền đặt câu hỏi, "Tần đại tổng tài, tại sao đột nhiên lại quan tâm em có thể trở nên xinh đẹp hay không như vậy! Anh ghét bỏ em phải không?"
Trái một câu "Xinh đẹp, phải một câu "Xinh đẹp", ừ? Cô cũng biết có vấn đề!
".............." Lần này, đến lượt Tần Tấn Dương há mồm cứng lưỡi.
Trời mới biết! Anh căn bản không có ý này a!
"Em chính là không tin anh! Có phải không!" Nheo mắt, nhìn con nhím nhỏ trước mặt. Rốt cuộc phải làm thế nào, cô mới có thể bỏ đi được cái cảm giác tự ti đây?
Tựa hồ là cùng anh giang lên, vội vàng quát, "Không sai! Em chính là không tin anh! Như thế nào!"
"Không tin đúng không? Vậy anh sẽ để cho em tin tưởng!" Nói xong, dắt tay của cô, lôi cô hướng cửa phòng đi tới.
Đồng Thiên Ái vội vàng bắt được mép bàn làm việc, kêu lên, "Đi nơi nào! Em không đi!"
"Đi a! Chúng ta đi đăng ký kết hôn!" Tần Tấn Dương cũng không quay đầu lại, cực kỳ khẳng định, vạn phần kiên định nói. Cái giọng nam trầm kia, rõ ràng như thế mà bay tới.
Cái gì? Đăng ký? Kết hôn? Hiện tại? Có nghe lầm hay không vậy?
"Anh điên rồi à! Anh nhất định là điên rồi!" Đồng Thiên Ái càng thêm sống ૮ɦếƭ nắm lắm mép bàn không thả, nhưng là bất đắc dĩ, sức lực của anh dọa người, cừa dùng lực liền đem cô kéo tới rồi.
Giọng của Tần Tấn Dương tựa hồ mang theo lửa giận hừng hực, "Anh là điên rồi! Anh chính là điên rồi! Anh hoàn toàn là người điên khùng! Em không phải là không tin tưởng anh sao? Như vậy chúng ta đi!"
"Chúng ta kết hôn đi! Hiện tại! Lập tức! Một giây cũng không cần đợi!" Tựa hồ giống như lời thề, vội vàng hầm hừ.
Nhưng mà ngay cả chính mình cũng không có phát hiện, trong lời nói tứa giận này, thật ra thì có mang theo mong đợi cùng hy vọng.........
Tìm được người nắm tay cả đời...... Đi qua những ngày còn lại.........
Đây là một việc, làm cho người ta hướng tới.........
Đồng Thiên Ái không giãy dụa nữa, cùng là sải bước đuổi theo, lập tức vọt tới trước mặt anh. Mà tay của cô, còn bị anh dùng lực nắm, chặt như vậy, cũng có chút cảm giác đau đớn!
"Anh hãy nghe em nói đã!" Vội vàng hét lên.
Tần Tấn Dương lắc đầu, cũng giống nhau vội vàng quát, "Anh không nghe! Chúng ta bây giờ phải đi đăng ký kết hôn!"
"Đừng phát điên nữa! Em.........." Đồng Thiên Ái nhăn nhó không biết nên nói như thế nào, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có, không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, "Em" nửa ngày cũng không có đoạn sau.
Thấy cô không nói lời nào, mở ra bước chân, tiếp tục đi về phía trước, "Tốt lắm! Em đồng ý? Vậy chúng ta đi thôi! Không đến vài tiếng đồng hồ nữa, bắt đầu từ hôm nay, em chính là \'Tần phu nhân\'!"
"Trước chờ em tốt nghiệp đã! Anh còn chưa có thấy mẹ em! Hơn nữa, em cũng vậy chưa có gặp qua cha mẹ của anh! Em càng chưa chuẩn bị tâm lý, thế nào lại đi đăng ký kết hôn a!"
Đồng Thiên Ái đánh về phía *** anh, cái tay còn trống kia, nắm chặt áo vest của anh.
"Ừ? Theo như lời em nói, anh có thể hiểu là, chỉ cần em vừa tốt nghiệp, sau đó gặp qua mẹ em, lại gặp cha mẹ anh, chúng ta liền kết hôn?" Tần Tấn Dương vô cùng không khách khí hỏi.
Đồng Thiên Ái vùi đầu vào ***g *** của anh, có chút xấu hổ không chịu ngẩng đầu lên, thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, buồn buồn "Ừ" một tiếng.
"......." Cô đột nhiên đáp ứng, ngược lại làm cho Tần Tấn Dương sửng sốt.
Ừ? Con nhím nhỏ.......... đồng ý gả cho anh rồi hả?
Tay vẫn bị anh nắm chặt, bởi vì anh đột nhiên buổng tay ra, mà trở nên trống rỗng. Ngón tay lạnh lẽo, giờ phút này hiện ra tư thế cô đơn đến như vậy.
Đồng Thiên Ái ôm anh, ngừng thở, cẩn thận chờ đợi câu trả lời của anh.
Thời gian từng giây trôi qua, đồng hồ trong phòng làm việc đổ chuông,chỉ đúng kim đồng hồ, phát ra một tiếng \'\'ong ong\'\' ------, vọng về bên tai, khoảng cách gần như vậy.
"......\'\' Nha? Tại sao hắn không nói lời nào?
Đồng Thiên Ái chịu đựng không ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng chợt bất an. Sẽ không phải là hiện tại anh đổi ý chứ? Tại lúc cô đáp ứng thì anh đổi ý rồi sao?
\'\'Thiên Ái!\'\' Giọng Tần Tấn Dương trầm lắng vang lên trên đỉnh dầu.
\'\'Dạ!\'\' Khẽ nói một tiếng, cũng là có chút xấu hổ ngẩng đầu. Nhìn thấy chân mày anh nhíu chặt, gương mặt tuấn tú lộ ra biểu tình hoang mang.
Anh đang hoang mang chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự giống như mình nghĩ, đổi ý rồi sao?
Tần Tấn Dương mấp máy môi, không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhắm mặt, ấp úng hỏi, "Mẹ em....Không phải.....là đã qua đời à.....Như vậy......Anh đi gặp như thế nào đây....\'\'
Cô sẽ không lại đùa bỡn anh chứ? Chẳng lẽ để cho anh đi tìm thầy sư, sau đó âm dương nói chuyện sao? Cứ như vậy, cũng không khỏi quá dọa người đi
" .......\'\'Đồng Thiên Ái im lặng, một giây sau nhếch môi, cười to lên, "Ha ha---\'\'
\'\'Cười cái gì!Anh đang nói thật!Không có nói đùa!\'\' Tần Tấn Dương vẻ mặt thành thật, gương mặt anh tuấn, không tìm được một chút ý tứ đùa giỡn nào, mà đôi mắt anh bởi vì sự nghiêm túc này mà trở nên nóng bỏng.
Đồng Thiên Ái dừng cười, cũng nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh. Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có cảm giác thật rung động, trong nháy mắt hốc mắt chợt cảm thấy nóng.
\'\'Tháng sau là ngày giỗ mẹ em. Dẫn anh đi nhìn mẹ!\'\' Không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, có chút xúc động nói.
Tần Tấn Dương thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm tay của cô, trấn định nói một chữ, "Được\'\'
Trong lòng yên lặng tính toán, còn nửa năm thì cô tốt nghiệp. Mặc dù bây giờ nói bọn họ đã như hình với bóng rồi, nhưng là vì để chắc chắn, vẫn là nên có danh phận trước!
\'\'Đi!\'\' Vừa dắt lấy tay của cô, vừa đi đến cửa, đẩy cửa phòng làm việc ra.
Đồng Thiên Ái bị anh lôi đi, lần này không có phản kháng, đi sát sau lưng anh. Cũng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi, :\'\'Tần Tấn Dương! Anh lại muốn đưa em đi đâu!\'\'
"Mua lễ phục! Mua nhẫn!\'\' thanh âm Tần Tấn Dương , từ phía trước kiên định như thế bay tới.
Mua lễ phục? A! Là để mặc ở hôn lễ của người bạn kia sao? Ai? Thế mua nhẫn để làm gì đây? Chẳng lẽ làm quà tặng kết hôn sao?\'
Nhưng mà chưa nghe thấy ai bạn kết hôn lại đi tặng nhẫn cả!
Quan Nghị ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn qua cửa chớp, thấy hai người nắm tay nhau, hướng thang máy đi tới. Vội vàng từ trên ghế đứng lên, mở cửa thờ đầu ra.
\'\'Các ngươi đi đâu vậy?\'\' Thật là! Cũng không biết bây giờ đang trong thời gian làm việc sao?
Tần Tấn Dương không thèm quan tâm đến hắn, vẫn nắm tay cô đi tới cửa thang máy, ấn xuống, \'\'....\'\'
Ngược lại thì Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, nâng lên gương mặt tươi cười, ấp úng nói, \'\'Quan thư ký! Chúng tôi đi mua lễ phục, mua nhẫn! Cho nên, nơi này liền giao cho anh giải quyết a!\'\'
Nhìn thấy thang máy mở cửa, cô liền cùng Tần Tấn Dương đi vào thang máy. Không quên nghiêng đầu, hướng khuôn mặt đáng thương kia, làm động tác "Sorry\'\'
Ai!Đột nhiên phát hiện, Quan thư kí thật đúng là có chút đáng thương!
Lần này, Đồng Thiên Ái không có cự tuyệt nữa.
Nâng lên khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu lên, cùng anh đường hoàng ở nơi công cộng. Dĩ nhiên, cái nơi công cộng này chỉ có một là đại sảng cao ốc Tần thị.
\'\'.......\'\'
\'\'.......\'\'
Ánh mắt của mọi người theo thang máy chuyên dụng mở ra, vẫn tò mò nhìn chăm chú vào hai người bọn họ. Đáy mắt đều tràn đầy hoang mang cùng kinh ngạc, nhưng lại không có một người, can đảm dám mở miệng nói chuyện vào lúc này.
Thậm chí ngay cả nhỏ giọng bàn tán cũng không có, bởi vì đã hoàn toàn đông cứng lại rồi.
Không phải là chưa từng thấy Tần tổng tài của họ mang tình nhân tới công ty, mà là chưa từng thấy qua thái độ này của Tần tổng tài. Đó là vẻ mặt hạnh phúc..... Cùng dịu dàng không giống thường ngày....
Mọi người chú ý, khiến cho Đồng Thiên Ái cảm thấy có một chút hèn nhát. Nhưng mà tay của cô, vẫn bị anh nắm thật chặt.
Tần Tấn Dương không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần anh nhận định là người của anh, chưa bao giờ cần người khác tới khẳng định. Nhưng là dùng sức cầm tay của cô, giống như là muốn đem sự rự tinh của mình, xuyên qua lòng bàn tay, truyền cho đối phương.
Sau đó, hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn đến hai người bọn họ đi ra khỏi đại sảnh, đám người đang trợn mắt há mồm kia lúc này hoàn hồn. Thật ra thì còn có chút gái mê trai, đối với Tần tổng tài thèm thuồng đã lâu.
"Chuyện gì đã xảy ra! Cô gái đi bên cạnh Tần tổng là ai a!\'\' Cô gái mang mắt kính, tức giận dậm chân.
Một người mê trai khác vội vàng tiếp lời, căm giận bất bình nói, \'\' Chính là cô ta! Tần tổng lại còn dắt tay của cô ta! Thật sự là hâm mộ mà! Quan hệ của bọn họ là thế nào!\'\'
\'\'Các ngươi liền việc này cũng không biết sao?\'\' Lúc này, một cô gái tương đối lý trí thở dài nói.
Lời này vừa nói ra, các cô gái kia cùng nhau quay đầu lại, số lượng đàn ông không nhiều lắm cũng quay đầu lại. Thật sự là quá tốt! Cô bé mới vừa rồi kia, rốt cuộc là có lai lịch gì!
Đưa tay ôm ***, gật đầu một cái, \'\'Nếu như không sai, thì cô ta là người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết kia!\'\'
\'\'Hả? -------\'\'
\'\'Không phải chứ? Là thật sao?\'\'
\'\' Chính là cô ta sao? Dáng dấp thật bình thường! Không có điểm gì đặc biệt! Không thể nào?\'\'
\'\' Người phụ nữ thần bí trong truyền thuyết? Phòng làm việc tổng tài?\'\' Một vị nhân viên nam thì thầm một tiếng, hiểu ra nói \'\'Cô ấy chính là \'Đồng Thiên Ái\'?\'\'.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc