Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 73

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

\'\'Động lòng?\'\' Đồng Thiên Ái thì thầm mấy chữ này, rồi chợt hồi tưởng lại thời gian trước đó ở đại học.
Khi đó, cô cố gắng đi làm kiếm tiền. Học phí và phí sinh hoạt của mình cùng với tiền mỗi tháng gửi cho cô nhi viện, những thứ này đủ làm cho cô vô cùng bận rộn, không có thời gian dư thừa để nói chuyện yêu đương.
Hơn nữa, lúc đấy cô đơn thuần thích anh Bạch Minh...........
Nghĩ đến anh Bạch Minh.......... Cũng không biết anh ấy và Ôn Nhu cùng đi nước Pháp.... bây giờ thế nào........
Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Chắc là đang rất hạnh phúc đi, cho nên mới không nhớ đến mình. Như vậy cũng tốt! Như vậy thì thật sự là không còn gì tốt hơn rồi!
Lấy lại tinh thần, cô nhìn học trưởng Giang Húc trước mắt.
Giữa bọn họ, nếu quả thật nói đến hai chữ \'\'Động lòng"", cũng không phải là không thể. Bởi vì đối mặt với nam sinh ưu tú như vậy, làm sao có thể không động lòng đây?
Trừ phi mình không phải là nữ sinh nha! Cả trường đại học, có biết bao nhiêu cô gái si mê anh cơ mà!
Nhưng mà hiện tại, cô đã có người mình thích! Mặc dù cái tên đấy có chút đáng ghét, tính có chút trẻ con, thường xuyên phát bệnh thần kinh, thậm chí làm cho mình có cảm giác không an toàn!
Nhưng mà, như thế cũng có sao đâu? Bởi cô vì thích mà.....
Nghĩ tới đây, nâng lên khuôn mặt tươi cười, cô thành thực thẳng thắn nói, \'\'Học trưởng, thật sự em đã từng động lòng với anh. Nhưng mà, đó đã là chuyện thật lâu trước kia rồi!\'\'
Giang Húc nghe được nửa câu đầu, trong nội tâm mừng thầm. Lại tiếp tục nghe xong nửa câu cuối, vội vàng cúi đầu hạ nụ cười xuống, \'\'Học muội! Em lại lần nữa đả kích lòng tự ái của học trưởng rồi!\'\'
\'\'Học trưởng! Không nên nói đùa a!\'\' Đồng Thiên Ái nghịch ngợm nháy nháy mắt, \'\'Anh ưu tú như vậy, những cô gái theo đuổi anh khẳng định là rất nhiều đi! Còn sợ không tìm được một cô sao?\'\'
Giang Húc nghe cô nói như vậy, cố nén phần rung động kia, "Học muội, trong lòng em đã có người mình thích sao?\'\'
\'\'...........\'\' Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, giống như ánh mặt trời xinh đẹp, \'\'Vâng! Đã có người mình thích!\'\'
Mặc dù người này, mình cũng không rõ ràng lắm có thể cùng hắn đi tới cuối cùng hay không. Nhưng mà, đúng là cô thích hắn! Không có biện pháp nào đem hắn đang ở trong lòng mà xóa đi.
Trong lòng Giang Húc khó tránh khỏi có chút cô đơn, nhưng cũng là chân thành nói, \'\'Chúc em hạnh phúc!\'\'
"Cám ơn anh! Học trưởng!\'\' Đồng Thiên Ái cảm kích cười nói.
Thực sự là vô cùng cảm kích, đều cho cô gặp được người thiện lương như vậy. Trời xanh khiến cho một người mất đi một thứ gì đó, đồng thời cũng sẽ ban cho người đó một ân huệ khác.
Như vậy, có phải là hắn hay không, hắn chính là ân huệ trời xanh ban cho cô à?
"Ừm! Học muội! Đã như vậy, học trưởng anh đây không thể làm gì khác hơn là phải đau lòng bỏ đi thứ mình yêu thích! Nhưng mà, nếu người kia dám đối đãi không tốt với em, như vậy học trưởng anh đây vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của em!\'\'
Giang Húc đưa tay ôm Đồng Thiên Ái, giống như vị huynh trưởng bình thường. Mặc dù, phần rung động kia trong anh còn chưa hoàn toàn tan mất.
"Vâng! Nếu quả thật có lúc đấy, còn mong rằng học trưởng anh không ghét bỏ em!\'\' Đồng Thiên Ái cũng cảm động mà ôm anh, làm nũng nói.
\'\'Đứa ngốc! Em là học muội anh yêu thương nhất, làm sao anh lại ghét bỏ em được!\'\' Giang Húc sờ sờ đầu cô, cưng chiều mà nói.
Trong lòng anh không nhịn được thở dài : ‘Ai! Lại thất bại! Thôi quên đi! Không làm người yêu được thì cùng cô ấy làm \'\'Lam nhan tri kỷ\'\' a!’
Đồng Thiên Ái cảm động , cảm khái gật đầu, \'\'Cảm ơn anh! Cảm ơn Học trưởng!\'\'
\'\'Đúng rồi, học muội người trong lòng em là ai vậy?\'\' Giang Húc hơi thả lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn cô. Thật là rất tò mò!
Đồng Thiên Ái mím mím môi, có chút khó nói, \'\'Hắn là......Hắn chính là.....\'\'
Hỏng mất! Phải nói như thế nào đây? Nói cho học trưởng biết, người mình thích thật ra chính là ông chủ của cô, Tần Tấn Dương, tổng tài tập đoàn sao?
Nhưng đúng vào lúc này, lại có âm thanh đàn ông nổi giận rít gào vang cả đại sảnh, \'\'Đồng - Thiên - Ái -\'\'
Quả nhiên, một tiếng sói hống này, đã làm cho mấy nhân viên trong đại sảnh cùng nhau quay đầu lại.
Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái còn đang ôm nhau cũng đồng thời quay đầu, nhìn về phía người đến. Chỉ thấy gương mặt của Tần Tấn Dương tối lại, hung hăng đi tới chỗ bọn họ.
Mà vẻ mặt của hắn, cực kỳ giống như bắt được vợ của mình cùng với người đàn ông khác đang thân mật.
\'\'...........\'\' Đồng Thiên Ái vội vàng đẩy Giang Húc ra bên cạnh, nhìn Tần Tấn Dương cách mình ngày càng gần, cô có cảm giác đám mây đen trên đỉnh đầu hắn cũng đang nhẹ nhàng tới đây, âm thầm mà kêu không ổn.
Tần Tấn Dương sải mấy bước liền đi tới trước mặt bọn họ, nắm lấy Đồng Thiên Ái, chính là tuyệt đối đoạt lấy. Ánh mắt khiêu khích đè nén lửa giận nhìn về phía Giang Húc.
Cái con nhím nhỏ này, không phải nói xuống dưới mua đồ sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, lại cùng học trưởng nhiều năm không gặp trò chuyện hăng say đến thế rồi? Rốt cuộc là đói bụng rồi đi mua đồ, hay là đi hẹn hò a?
"Giang Thiếu Đông, đàm phán của chúng ta nên kết thúc rồi chứ?\'\' Anh nhịn không được nói.
\'\'Ừ?...........Ừ!........\'\' Giang Húc có chút không hiểu nhìn hắn, tầm mắt lại liếc về phía Đồng Thiên Ái bên cạnh Tần Tấn Dương, bừng tỉnh hiểu ra tất cả.
Hắn, hắn, hắn....... tổng tài tập đoàn Tần thị - Tần Tấn Dương....... Lại chính là người trong lòng tiểu học muội?.......
Này! Sự thật này đúng là làm cho người ta không tiếp thu nổi!
Tần Tấn Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Húc, không nói thêm gì. Dùng sức lôi kéo tay Đồng Thiên Ái, thở phì phò đi ra khỏi cao ốc Tần thị.
\'\'Học trưởng hẹn gặp lại!\'\' Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, hướng tới Giang Húc cười xin lỗi.
Đi chưa được mấy bước, thân ảnh của Đồng Thiên Ái ở xa xa truyền đến âm thanh, \'\'Buông tôi ra! Nơi này còn có nhiều người như vậy! Buông tôi ra, có nghe thấy không hả!\'\'
\'\'Câm miệng!\'\' Tần Tấn Dương tức giận gầm nhẹ.
\'\'Câm miệng sao! Chính là anh bảo tôi câm miệng đấy! Được! Về sau tôi cũng không nói chuyện với anh!\'\'
\'\'Tôi chỉ bảo hiện tại em câm miệng!\'\'
.............
Giang Húc nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời đi, lại càng thêm cảm thấy mình chính là một người cô đơn!
Mùa xuân của hắn rốt cuộc ở nơi nào đây?
Tần Tấn Dương kéo Đồng Thiên Ái một đường đi tới bãi đỗ xe ở tầng hầm, lấy ra điều khiển xe bấm \'\' Bíp bíp ----\'\' hai tiếng, đèn xe Benz dừng ở cách đó không xa liền sáng lên.
\'\'..........\'\' Liếc nhìn con nhím nhỏ bên cạnh, phát hiện ra cô yên tĩnh dọa người.
Anh dắt tay của cô, vòng qua sườn xe, mở cửa chỗ ngồi, nhét cô vào trong xe. Động tác mặc dù thô lỗ, nhưng vào lúc cô đang cúi đầu bước vào trong xe, anh đưa tay chắn mui xe, đề phòng cô bị ***ng đầu.
Ngay sau đó, sải bước đi về phía bên kia xe.
Anh mở cửa xe, cả người nhanh chóng chui vào bên trong xe. Nổ máy, ánh mắt của anh liếc nhìn người yên tĩnh dị thường ở bên cạnh, sau đó đạp chân ga, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Xe Benz một đường chạy băng băng ở trên đường Đài Bắc, sắc trời đã bắt đầu tối rồi.
Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút lạnh, định vươn tay ôm lấy thân thể gầy yếu của mình. Nhưng mà trong tay cô còn cầm cái hộp bánh ngọt, đem cái hộp đặt ở trên đù* của mình.
\'\'........\'\' Quật cường xoay đầu hướng cửa sổ xe, không nhìn tới gương mặt tuấn tú cuồng ngạo kia.
Biến th' ૮ɦếƭ tiệt! Cư nhiên không cho cô chút mặt mũi! Cư nhiên ở trước mặt học trưởng không lễ phép như vậy!
Tần Tấn Dương quay đầu, nhìn thấy cô đang làm chút ít động tác. Vội vàng ấn nút mở khí ấm, cũng không lâu lắm, nhiệt độ trong xe ấm lên rõ ràng.
Rốt cuộc anh nhịn không được hỏi, \'\'Làm gì mà không nói lời nào?\'\'
Đồng Thiên Ái không quay đầu lại, vẫn nhìn ra cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, buồn giọng truyền đến, \'\'Không phải là vị đại tổng tài bảo tôi \'câm miệng\' sao?\'\'
Hắn nhất định là người hai mặt! Một giây trước còn bảo cô câm miệng, một giây sau lại muốn cô mở miệng nói chuyện! Người đàn ông khó sống chung nhất trên thế giới --------- tổng tài Tần thị Tần Tấn Dương!
\'\'Anh bây giờ là đang nói chuyện với em!\'\' Tần Tấn Dương nhíu mày, cũng là dở khóc dở cười.
Cô luôn ở thời điểm không nên nghe lời lại nghe lời đến khác thường! Mọi chuyện đều muốn làm ngược lại với anh, vậy mới có thể khiến anh trở nên không chững chạc như thế! Cô chính là có bản lĩnh lớn như thế!
\'\'A!"Đồng Thiên Ái quay đầu sang chỗ khác, vô cùng nghe lời mà nói.
Nói chuyện đúng không? Nếu hắn muốn cô nói chuyện, như vậy cô không ngại làm tượng gỗ! Hắn hỏi cái gì, cô sẽ trả lời cái đấy! Cứ như vậy, dè dặt làm cho hắn phải thần kinh.
\'\'Mua cái gì?\'\' Tần Tấn Dương liếc nhìn cái hộp màu tím nhạt ở trên đù* cô, tò mò hỏi.
\'\'Tùy tiện đi dạo cửa hàng bánh ngọt, sau đó mua một chiếc bánh ngọt.\'\' Trả lời đàng hoàng, thanh âm cũng là nhàn nhạt không có chút âm điệu nào, giống như lúc đang làm việc, là thái độ của nhân viên đối với cấp trên.
Còn nghe lời như vậy? Nghe lời đến mức làm cho hắn cảm thấy quá kỳ quặc!
Tần Tấn Dương nghi ngờ mà nhìn cô, rồi quay đầu về phía trước, trầm giọng nói, \'\'OK! Mới vừa rồi anh đã tính rồi! Là em không phải cùng hắn ôm ôm ấp ấp!\'\'
\'\'A!\'\' Vẫn là một chữ như cũ.
\'\'Ai bảo hắn động tay động chân đối với em, em như vậy mà cũng không tránh né a!\'\' Tiếp tục chỉ trích, anh đem tất cả lỗi đổ lên người cô.
Đồng Thiên Ái không có bất cứ biểu tình khác thường nào, nhàn nhạt \'\'Nha" một tiếng.
Tự nhiên tại sao cả thái độ cùng giọng nói của cô lại không có tinh thần, làm cho hắn muốn phát điên! Ngược lại hắn thích cô sinh long hoạt hổ chỉ vào hắn mà nói này nói nọ, hoặc là hành động giống như con nhím vậy.
Tóm lại, hắn không thích cô có cái thái độ lạnh như băng này.
Bất đắc dĩ khẽ chửi thề một tiếng, \'\'Đừng nóng giận! Mới vừa rồi là anh không tốt!\'\'
\'\'Tần Tấn Dương!\'\' Đồng Thiên Ái chợt mở miệng rồi nhìn hắn, nghiêm túc nói, \'\' Anh có thể hay không cần tự cao tự đại như vậy, có thể hay không mỗi lần làm chuyện gì, cũng nghe ý kiến của người khác một chút!\'\'
\'\'Nếu như anh vốn là tự cho là đúng, vẫn lặp lại những hành động ngây thơ kia, làm cho tôi quá thất vọng! Bởi vì tôi thích anh! Cho nên đừng làm cho tôi cảm thấy mình đã chọn sai người!\'\'
\'\'Hả?\'\' Tần Tấn Dương dựng lỗ tai lên, vội vàng hỏi \'\' Em vừa nói cái gì?\'\'
Đồng Thiên Ái suy nghĩ, nhớ lại những lời mình mới nói, thì thầm nói, \'\'Đừng làm cho tôi cảm thấy mình đã chọn sai người? Là những lời này sao?\'\'
\'\'Trước một câu!\'\' Tần Tấn Dương tha thiết nói.
Cắn môi dưới, cô nói, \'\'Làm cho tôi quá thất vọng? Là câu này sao?\'\'
Tần Tấn Dương ảo não cau mày, nổi giận hỏi, \'\'Thiên Ái! Em là cố ý sao? Anh muốn nghe em nói câu kia!\'\'
\'\'Bởi vì tôi...........\'\' Trực giác mà nghĩ lại đoạn hội thoại kia, cô còn chưa nói hết khuôn mặt đã đỏ ứng.
Cơ hồ có chút xấu hổ nhìn hắn, lại phát hiện khuôn mặt của hắn đang mang theo vẻ mong đợi. Cô mím mím môi, quay đầu, có chút tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn hắn, \'\'Tôi quên mất!\'\'
"Thiên Ái!\'\' Tần Tấn Dương chợt vươn tay đặt lên tay của cô. Nắm thật chặt tay cô, dịu dàng vuốt ve.
Đồng Thiên Ái không đẩy tay của hắn ra. Mà nhiệt độ của lòng bàn tay hắn, cứ như vậy theo mu bàn tay mình từ từ thấm vào da cô, thẳng tới đáy lòng.
\'\'Về sau anh sẽ không tùy tiện mà nổi giận! Tin tưởng anh!\'\'
Lời thề của hắn giống như là một viên kẹo ngọt, khiến cho trong lòng cô đều thấy ngọt ngào.
Đồng Thiên Ái bình tĩnh nhìn hắn, nâng lên khóe miệng, \'\'Không cần em tin tưởng! Em về sau sẽ xem biểu hiện của anh!""
\'\'Ừ!\'\' Nghe được lời cô ấy nói là gì, rốt cuộc anh thu tay lại, nắm tay lái, nghiêm túc lái xe.
Bỗng nhiên quay đầu lại, cẩn thận từng tí một mà dò xét hỏi, \'\'Thiên Ái! Nếu như mà biểu hiện của anh vẫn tốt, phải dùng bao nhiêu thời gian em mới bằng lòng mà đáp ứng gả cho anh đây?\'\'
\'\'Còn chưa bắt đầu biểu hiện, đã nói điều kiện với em rồi!\'\' Đồng Thiên Ái trợn to mắt mà nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Tấn Dương xoa xoa môi mỏng, không hề lên tiếng nữa. Mà
hai gò má anh tuấn của anh, bởi vì không có được đáp án mà mình muốn, giờ phút này lộ ra chút trẻ con, có chút đáng yêu.
\'\'Anh dẫn em đi ăn cơm! Em muốn ăn cái gì? Đồ ăn Nhật nhé? Anh biết một nhà hàng sushi ăn không tệ? Hay là ăn đồ Ý?......\'\'
\'\'Anh quyết định đi!" Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt ở trên đù*, trong đáy mắt tràn đầy ý cười.
Cùng hắn kết hôn? Ừ ? Thực sự có thể không?\'\'
Đây là một vấn đề lớn............ Liên quan đến cả đời...........
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc