Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 58

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Khi Tiêu Bạch Minh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Cố hết sức mở mắt ra, giây tiếp theo đã đóng chặt lại, cảm giác thân thể rất nặng nhọc, mệt mỏi.
“Bác sĩ Trần, bệnh nhân tỉnh rồi!” Cô y tá phát hiện bệnh nhân đã tỉnh, nghiêng đầu gọi vị bác sĩ.
“….” Tiêu Bạch Minh vội vàng muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện, mí mắt lúc này như nặng ngàn cân. Anh rốt cuộc là bị thế nào? Nhớ chính mình lúc trước gọi điện thoại cho Thiên Ái, nhưng hoài cũng không được. Sau đó nói chuyện với Điềm Điềm tiếp theo nhức đầu… còn là rất đau.
“Điềm Điềm đâu? Bác sĩ, Điềm Điềm sao rồi?”
Bác sĩ Trần đi tới trước người Tiêu Bạch Minh, nhìn thấ anh nhăn mặt chịu đau, vội vàng dặn dò “ Tiêu tiên sinh! Không cần nhớ quá nhiều chuyện! Như vậy đầu óc anh mới có thể buông lỏng! Việc cậu cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt!”
Tiêu Bạch Minh cố gắng mở mắt ra, vẫn lo lắng hỏi thăm “ Điềm Điềm đâu? Cô ấy có sao không? Bác sĩ ông mau nói cho tôi biết!”
“Ôn tiểu thư không sao? Chỉ là có chút thiếu máu công thêm việc bệnh suyễn có dấu hiệu tái phát mà thôi! Những cái khác rất tốt, Tiêu tiên sinh không nên quá lo lắng! Cô ấy bây giờ đang ngủ!” cô y tá bên cạnh thấy anh lo lắng như vậy, trấn an nói.
Nghe vậy, Tiêu Bạch Minh liền thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt!... Vậy thì tốt rồi!....” Tâm tình cũng bình tĩnh lại, Tiêu Bạch Minh trấn định hỏi “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?” .
Tiêu Bạch Minh có thể cảm nhận được cơ thể của mình không ổn, chính bản thân mình minh bạch mà biết được điều đó. Mỗi lần đầu trở đau cũng không phải là chuyện bình thường. Trong lòng âm thầm đau buồn nhưng vẫn muốn bình tĩnh hỏi bác sĩ, muốn dùng sự bình tâm tĩnh khí mà đối diện với sự thật.
Nhân loại sống trên đời nay phải trải qua rất nhiều đau thương. Chẳng qua đây chỉ là trùng hợp, rơi vào người anh mà thôi. Có lẽ nếu xảy ra trên người khác chuyện tình có thể sẽ càng đau thương hơn mà thôi.
Bác sĩ Trần vạn phần kinh ngạc, đối với phản ứng của Tiêu Bạch Minh hết sức ngạc nhiên. Làm bác sĩ nhiều năm như ông, đối mặt với hàng trăm hàng vạn bệnh nhân bệnh nặng bệnh nhẹ khác nhau, ông đều cảm thấy bọn họ như thế nào sợ hãi trước ngưỡng cửa Sinh Tử… nhưng đối với người này, ông nhìn ra sự lạnh nhạt thờ ơ với sống ૮ɦếƭ của mình. Người này quả thực khiến người ta tò mò không thôi.
“Tiêu tiên sinh, mong anh chuẩn bị trước tâm lý…” bác sĩ Trần tận lực trấn an nói, dù sao đối với bệnh nhân mà nói, biết rõ bệnh tình mình có bao nhiêu trầm trọng là chuyện hết sức thống khổ.
Tiêu Bạch Minh nâng người lên, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trầm tĩnh nói “ Bác sĩ, ông nói đi!”
“Tiêu tiên sinh, hiện tại chúng tôi cũng chưa có kết luận cuối cùng. Bệnh trạng của anh chỉ có thể nói là hư hư thực thực. Hôm qua chúng tôi đã đưa anh đi chụp X quang. Nhưng phải ba ngày sau mới có kết quả chính thức.”
Bác sĩ Trần vỗ vỗ bả vai anh, tận lực trấn an.
“Bác sĩ, tôi muốn biết, căn cứ theo phán đoán của ông, tôi là bệnh gì?” Tiêu Bạch Minh buồn buồn hỏi. Đôi tay chợt nắm chặt, trong lòng có chút sợ hãi. Anh cũng không phải là loại người sợ ૮ɦếƭ, nhưng là anh sợ sau khi anh ૮ɦếƭ, Thiên Ái không có ai làm bạn, Điềm Điềm cũng không có ai chăm sóc. Có trời chứng giám anh không hề sợ ૮ɦếƭ.
“ Tiêu tiên sinh! Anh là người bệnh nhân lý trí nhất tôi từng thấy” Bác sĩ Trần dừng lại, rồi nói tiếp “ Theo như kinh nghiệm y liệu của tôi, tôi đoán anh có thể mắc phải bệnh ‘ bướu não’.”
“…..”
Rầm! Đầu óc Tiêu Bạch Minh lúc này hoàn toàn trống rỗng.
“Tiêu tiên sinh, anh không nên quá khẩn trương, đây tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi. Mọi thứ phải đợi có kết quả báo cáo lúc đó mới có thể xác định được.”
. . . . . .
Tiêu Bạch Minh cúi đầu, đưa tay che mặt, nỉ non nói “ Bác sĩ… Không cần đâu… Phán đoán của ông không sai đâu…”.
Bởi vì ba anh cũng là do bướu não mà qua đời, mặc dù nói loại bệnh này tỷ lệ di truyền là rất ít. Nhưng chính anh cũng đoán được sẽ có ngày mình như vậy giống ba. Ngay từ khi còn nhỏ anh luôn tỏ ra mình là đứa trẻ rất hiểu chuyện, luôn cố gắng học tập để đạt thành tích cao nhất. Chỉ có hai mẹ con, nhưng mẹ anh vẫn cố gắng làm việc để cho anh theo học đại học. Đến khi anh có thể tự mình kiếm ra tiền, mẹ cũng không hưởng được một ngày sung sướng, bệnh nặng rồi mất. Ở trên thế giới này, anh cũng là một người cô đơn mà thôi.
Cho nên anh có thể hiểu rõ cảm thụ của Thiên Ái và Điềm Điềm. Hiện tại, trong cuộc sống của các cô anh nên diễn vai gì đây?
Lựa chọn biến mất? Hay là nói cho hai người họ biết bệnh tình của chính mình? Như vậy đổi lại anh được cái gì đây? Họ sẽ đồng cảm, không rời xa anh hay sao?
Không! Không không! Không thể nào! Anh không thể chấp nhận chuyện như thế được. Không được làm hai người họ thêm khổ sở…
Hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là rời khỏi Thiên Ái. Về phần Điềm Điềm, anh sẽ tập cho cô sống cuộc sống độc lập, tập cho cô tính dũng cảm khi đối diện với mọi chuyện. Như vậy đến thời điểm đó anh có thể rời đi.
“Bác sĩ! Tôi muốn khẩn cầu ông một chuyện.” Âm thanh nghe thật nặng nhưng sao cũng thật bình tĩnh. Đúng thế! Tiêu Bạch Minh! Ở tại thời khắc như thế này, cho dù nội tâm có thất vọng tuyệt vọng thế nào cũng không được thể hiện ra mặt. Bởi vì, chính mình không hy vọng nhìn thấy hai người kia thương tâm, buồn khổ.
Bác sĩ Trần gật đầu một cái “ Tiêu tiên sinh, hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết bệnh tình của anh thế nào, anh không cần quá lo lắng. Bây giờ y học hiện đại hơn rất nhiều, anh không cần mất lòng tin như thế!”
“Không cần! Bác sĩ… Tự tôi biết chính mình thế nào!” Tiêu Bạch Minh nhẹ nói. Thật ra mỗi sáng khi tỉnh lại, chính mình sẽ thấy nhức đầu, hơn nữa còn có tình trạng nôn mửa. Nhưng anh vẫn không đi gặp bác sĩ. Anh sợ. Sợ biết mình đã ngã bệnh
“Bác sĩ… Tôi hi vọng… với bệnh tình của tôi… Ngài có thể giúp tôi giữ bí mật với mọi người… Không cần nói cho bất cứ người nào biết… tôi không muốn bất cứ ai biết…. tất cả hết thảy mọi người…”
Bác sĩ Trần hứa hẹn “Xin Tiêu tiên sinh yên tâm, người làm nghề y như chúng tôi khi nào cũng tôn trọng quyết định và sự riêng tư của bệnh nhân.”
“….” Tiêu Bạch Minh nằm xuống, cảm thấy mệt mỏi. Nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, anh còn bao nhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn cảnh đẹp rực rỡ thế này đây?
“Aaaaaa” Đồng Thiên Ái ՐêՈ Րỉ một tiếng, cuốn chăn lật người. Cô đã ngủ từ tối qua đến tận trưa hôm nay, khi tỉnh lại phát hiện cả người trở nên vô cùng lười biếng. Nằm ủ trong cái chăn ấm áp, không thèm để ý đến mọi chuyện ngoài kia. Trong này thật sự… Thật sự rất ấm áp nha.
Lăn lộn một hồi, Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ vén chăn lên, đứng dậy. Trong phòng còn mở máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm giác có chút lạnh. Nhặt bừa một chiếc áo khoác, tùy ý khoác trên người, lê từng bước nặng nề đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trong gương hiện ra một cô gái đầu tóc bù xù, mặt mày thì buồn chán có vẻ bi thương, chán đời.
“……”
Mím mím môi, Đồng Thiên Ái không nhịn được, thấp giọng nói chuyện với cô gái trong gương
“ Đồng Thiên Ái! Ngươi làm sao vậy? Phải lên tinh thần đi chứ! Cả ngày hôm qua đã thất bại thảm hại rồi. Thật là không giống Đồng Thiên Ái chút xíu nào.”
Ngắt kem đánh răng, bắt đầu đánh răng. Lúc rửa mặt, bỗng nhiên chợt dừng lại. Anh Bạch Minh… Ngày hôm qua mình rất tùy hứng, vô cùng tùy hứng. Cứ như vậy bỏ đi cũng không gọi điện cho anh ấy.
Trong bệnh viện, rốt cuộc là như thế nào rồi? Bệnh của Điềm Điềm sao rồi? Không biết đã khống chế được chưa, em ấy có khá hơn chút nào không?
Nhanh chóng rửa mặt rồi vội cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh Bạch Minh. Cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đầu bên kia lại truyền đến âm thanh cô không hề muốn nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”
Liên tục thử gọi nhiều lần, nhưng vẫn là giọng nói hộp thư tự động của tổng đài vang lên. Liền nhớ lại mọi chuyện hôm qua, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, sợ hãi. Đồng Thiên Ái chợt xoay người, chạy vào trong phòng, đem quần áo mặc vội vào, có thể nói là nhếch nhác vội vàng. Đồng Thiên Ái hấp tấp mang giày, rồi tiện tay cầm lấy túi xách ngoài cửa, trở tay “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại.
“Làm ơn đừng để em không tìm thấy anh. Nếu như, hôm qua em là trong nhất thời tùy hứng, không đúng, xin anh tha thứ cho em. Anh Bạch Minh, xin anh tha lỗi cho em. Anh đang ở nơi nào, em đi tìm anh.”
Chạy một đường ra khỏi Cao ốc, đưa tay ngăn lại chiếc taxi, Đồng Thiên Ái vội mở cửa xe, khom người ngồi xuống.
“Bác tài! Đi bệnh viện trung tâm!” Đồng Thiên Ái không nghĩ ngợi nói
Hẳn chính là nơi này đi. Nhưng trong lòng lại không hy vọng hai người kia ở chính chỗ này. Bệnh viện là nơi luôn khiến cô sợ hãi, là nơi lạnh lẽo nhất đối với cô. Nơi đó cô đã có quá nhiều….quá nhiều thương cảm rồi.
Một hồi sau, xe taxi dừng sát ở cửa lớn bệnh viện. Đồng Thiên Ái vội lấy tiền trong túi ra, đưa cho bác tài xế “Bác tài! Tiền của bác đây!”, rồi hấp tấp mở cửa xe, thật giống như tên lửa, xong thẳng một đường vào bệnh viện.
Tài xế nhô đầu ra, hét lên “Tiểu thư…. Còn tiền dư của cô đây!.... Tiểu thư!”.
Đồng Thiên Ái hiện giờ không nghe vào được điều gì, chỉ nóng lòng muốn tìm được anh Bạch Minh cùng Điềm Điềm. Ngày hôm qua, cô không nên như thế rời đi. Gần đây, chính mình như người khác vậy, không giống Đồng Thiên Ái . Luôn nói với chính mình phải kiên cường, nhưng gần đây lại lần một lần hai thường xuyên khóc lóc, thật là quá mất mặt.
Chạy về hướng bàn tiếp nhận, Đồng Thiên Ái lo lắng hỏi “ Xin hỏi cô y tá, ngày hôm qua xe cấp cứu có đưa đến một người tên Điềm Điềm, hiện tại người này nằm ở phòng nào? Không biết đã xuất viện chưa?”
“Cô chờ một chút để tôi kiểm tra lại!” Cô y tá nói xong, nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay thật nhanh gõ gõ vài chữ. Qua mấy giây, nghiên đầu cười nói “ Tiểu thư! Bệnh nhân Ôn Điềm Điềm hiện ở phòng 503.”
“Cám ơn! Cám ơn chị!’ Đồng Thiên Ái cảm kích mỉm cười, rồi vội xoay người chạy đến phía thang máy. Ra khỏi thang máy, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh dãy hành lang dài.
503?....503? Là bên trái hay là bên phải? Bất kể đi tìm từng phòng một nhất định phải tìm được.
Hướng phía bên trái đi tới, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc nhìn bảng số trên cửa “ 507? Đi ngược lại!”. Đồng Thiên Ái xoay người, theo hướng ngược lại đi đến, bước qua từng phòng bệnh, lẩm bẩm với chính mình “501…..502……503…. là phòng này…. Chính là phòng này rồi!”
Vừa đi đến cửa phòng, liền nghe được tiếng ầm ỹ của Ôn Điềm Điềm truyền ra “Chị y tá! Nói cho tôi biết nhanh lên! Anh tôi như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi mà! Anh tôi đang ở đâu? Ở đâu?”
Đồng Thiên Ái ngẩn ra, là giọng nói của Điềm Điềm! Đúng vậy! Không sai được! Thế thì trong miệng em ấy “Anh tôi” là nói ai đây? Trong đầu tất cả ý nghĩ cũng chỉ rơi vào trên một người – Anh Bạch Minh! Anh Bạch Minh thế nào? Anh ấy không phải là ở bên cạnh Điềm Điềm sao? Rốt cuộc là sau khi cô đi đã xảy ra chuyện gì?
Không thể tiếp tục thế này, Đồng Thiên Ái chợt đẩy cửa bước vào, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lo lắng hỏi “Điềm Điềm… Anh Bạch Minh… anh ấy thế nao?”
Trên giường bệnh Ôn Điểm Điềm sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng phiền muộn. Lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái, cảm giác nhớ nhung muốn khóc chợt trào đến. Ở trong phòng bệnh này, không có Tiêu Bạch Minh, cô trở nên vô cùng sợ hãi.
“Thiên Ái… chị Thiên Ái… Tiêu đại ca tối hôm qua nhức đầu… Sau đó ngất đi… Sau đó em… “ Ôn Điềm Điềm cực độ thương tâm, vừa nói vừa khóc.
Thấy Điềm Điềm khóc lóc thương tâm, Đồng Thiên Ái càng thêm lo lắng. Trong lòng tự dưng dự cảm bất thường càng nagy2 càng nhiều. Nghiêng nghiêng đầu, Đồng Thiên Ái sắc mặt nặng nề hỏi “ Cô y ta, Tiêu Bạch Minh, anh ấy làm sao vậy?”
". . . . . ." Hộ sĩ có chút ngượng ngùng nhìn họ, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Chợt từ đằng sau vang lên một giọng nam “Thiên Ái! Em hù dọa cô y tá rồi! Còn nữa Điềm Điềm, anh đã nói là không được khóc rồi mà!”
Đồng Thiên Ái cùng Ôn Điềm Điềm nghe được giọng nói quen thuộc, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại. Nhìn thấy ở cửa phòng bệnh là Tiêu Bạch Minh trên người cùng là bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt có chút không tốt cho lắm nhưng vẻ mặt cũng rất bình thản. Sự xuất hiện của anh, khiến cho hai cô giá đồng thời cảm thấy an tâm.
“Anh Bạch Minh….”
“Tiêu đại ca….”
Cả hai người gần như là đồng thời gọi lên tên anh. Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lại phát hiện trong nụ cười này chứa đựng cao nhiêu ưu thương cùng đớn đau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc