Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 56

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tiếng chuông điện thoại vang lên, giờ phút này với Đồng Thiên Ái nó trở thành thứ âm thanh độc nhất trên thế giới. Giai điệu bài hát từ từ tăng lên, một lần rồi lại một lần vang lên.
Đồng Thiên Ái lẳng lặng chờ đợi, nghe tiếng chuông im lặng rồi thêm lần nữa vang lên. Tâm chợt níu chặt. Nó sẽ vang lên ba hồi sao? Là ai nhớ đến cô? Tiểu Tình sao? Hay là anh Bạch Minh? Không thì là ai đây?
Nhạc chuông tắt ngấm
Đồng Thiên Ái nín thở, hồi hộp chờ đợi nghe tiếng chuông lần nữa. Trong khoảng khắc đợi chờ, Đồng Thiên Ái phát hiện chính mình như thế nào mong đợi. Mong đợi có người nhớ đến mình. Cô không biết trong biển người mênh ௱ôЛƓ này ai sẽ là người cho cô dựa vào, trạm dừng chân của cô khi nào thì mới xuất hiện.
Đồng Thiên Ái cúi đầu, nhìn túi xách, cắn cắn môi, bất chợt muốn khóc. Tại sao điện thoại không vang lên lần nữa? Tại sao?
Thình thịch…. Thình thịch…. Thình thịch… Thình thịch… Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
Lần này Đồng Thiên Ái không chút do dự, có thể nói là vội vàng mở ngay túi xách, lấy điện thoại ra ngoài, không kịp nhìn đến tên người gọi, luống cuống ấn phím nghe. Áp điện thoại lên tai, lại phát hiện không biết mình sẽ nói những gì.
“Em sao rồi?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn của đàn ông.
Đồng Thiên Ái nắm chặt điện thoại, trái tim nóng lên, một trận chua xót dâng lên cổ họng, trước mắt là một mảng sương mù.Không cần… không cần trong thời điểm này hỏi tôi sao rồi… Bởi vì tôi sẽ trở nên rất yếu đuối… Tôi sẽ trở nên rất thích khóc… Sẽ không giống Đồng Thiên Ái kiên cường lúc trước.
Cô không muốn người khác biết được phần yếu đuối trong con người mình. Bởi chính mình đã đáp ứng mẹ sẽ luôn luôn mỉm cười, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, vui vẻ hay bi thương lúc nào cũng mỉm cười. Cố gắng nở nụ cười, như thế nào nước mắt lại tuôn rơi. Tận lực đè nén thổn thức trong lòng, nhưng giờ phút này thật khó để che giấu sự nghẹn ngào.
………..
Cao ốc Tần thị.
Tầng làm việc trên cùng, Tần Tấn Dương nắm chặt điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi từng hồi chuông reo. Thời gian trở nên thật dài, từ trên ghế Tần Tấn Dương đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất.
“Đồng Thiên Ái, tại sao em không nói lời nào?” Hắn có chút lo lắng, gầm nhẹ. Cô ấy đang làm gì chứ? Tại sao nghe điện thoại mà không nói lời nào? Cô ấy đang ở đâu chứ?
Nhớ lúc chiều, trên mặt cô tràn ngập bi thương, trong lòng hắn lại thêm buồn bực. ૮ɦếƭ tiệt! Lúc đó hẳn là nên đuổi theo cô mới đúng. Tự dưng lại để cô ấy một mình. Hắn chính là không được rời cô nửa bước mới đúng. Cô gái này lúc nào cũng giả vờ kiên cường, cả người đầy thương tích vẫn cố gắng chịu đựng, không chịu để người khác an ủi cùng xoa dịu.
Tần Tấn Dương lo lắng hỏi “Đồng Thiên Ái! Em nói chuyện cho tôi! Em đang ở chỗ nào?”
"Tôi không biết. . . . . ." thật lâu sau mới nghe được chút thanh âm nức nở chậm rãi truyền đến.
Nghe được thanh âm nức nở của cô, trên trán Tần Tấn Dương nổi đầy gân xanh. Hắn phát hiện chính mình không thể nào khắc chế tâm tình được nữa rồi gấp gáp, lo lắng, thậm chí là đau lòng. Cô gái này sao lại thành ra như thế chứ!
“Tôi đến chỗ em, nói cho tôi biết, em đang ở nơi nào” vừa nói vừa sải chân về phía cửa.
“tôi không biết…. tôi từ trong bệnh viện đi ra rồi rẽ trái…” Đồng Thiên Ái đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều xa lạ.
“Em đi bệnh viện làm gì” tiếng hỏi mang theo sự gấp gáp, lo lắng.
Đồng Thiên Ái nghĩ nghĩ một chút, liền nói dối “ Vừa đúng lúc đi ngang qua….
“Em vốn là muốn đi chỗ nào?”
Đồng Thiên Ái buồn rầu. Đúng rồi, ra khỏi Tần thị, cô là muốn đi đến đâu đây? Không có nơi nào để cô có thể đến. Cô cũng không biết nên đi nơi nào.
“tôi không biết” Đồng Thiên Ái buồn buồn nói.
Tần Tấn Dương bên này cực kỳ tức giận quát lớn trong điện thoại
“Em là ngu ngốc hay sao vậy hả? Mình muốn đi đâu cũng không biết là sao? Em đứng yên tại đó! Tôi lập tức đến đó!”
“Không được tắt máy…” Đồng Thiên Ái chợt hô lên, thấp giọng thỉnh cầu “Không cần tắt máy…”. Như thế cô sẽ không cảm thấy cô đơn. Thật ra, cô rất sợ chính mình lâm vào tình trạng tịch mịch. Trong cái thế giới rộng lớn này, cô rất sợ cuộc sống một mình.
“Được!” Tần Tấn Dương quả quyết một lời, không hề do dự.
Đồng Thiên Ái đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Trên tay nắm chặt điện thoại, dán chặt vào tai, có thể nghe rõ từ bên kia truyền qua tiếng “Đinh” thang máy mở ra, còn có tiếng cười của Quan Nghị, tiếp đó là tiếng bước chân chạy vội, sau nữa là tiếng xe hơi khởi động.
“Anh còn ở đó không?” Đồng Thiên Ái nhẹ giọng hỏi
Bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời “Còn!”
……. Hai người sau đó không nói gì thêm, đúng hơn là hai người không cần nói chuyện (ai!Tốn tiền điện thoại quá! Anh đúng là nhà giàu mừ! ^o^)
Cảm giác sung sướng, an tâm lan tỏa khắp ngõ ngách trong lòng, Đồng Thiên Ái có cảm giác chính mình ở tại nơi này, hứng chịu chút lạnh lẽo của đầu mùa đông, ngắm nhìn sắc trời ngày một u tối không hề có thứ cảm giác gọi là cô đơn. Bởi vì có người đang đi đến nơi này với cô.
Không lâu sau, chiếc xe Mescedes Benz màu đen, từ từ dừng lại phía bên kia đường. Cửa xe mở ra, Tần Tấn Dương vội vang bước xuống, đứng cách cô một đoạn, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Mà giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có duy nhất thân ảnh cô mà thôi. Thấy cô đứng đó ngây ngốc nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng hắn dâng lên cảm giác khác thường. Hắn lo lắng
“Tôi thấy em rồi!”
“Tôi cũng nhìn thấy anh rồi!” Đồng Thiên Ái không chịu yếu thế nói
Tần Tấn Dương bật cười một tiếng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm “Em đứng yên đó! Tôi qua bên đó với em! Nơi này nhiều xe quá! Nguy hiểm!”
Nói xong, vẫn không tắt điện thoại, Tần Tấn Dương hướng phía bên đường đi qua. Đồng Thiên Ái thấy hắn cách mình ngày một gần, nhịp tim cũng theo từng bước chân hẳn nhảy loạn cả lên, tựa như giây tiếp theo cô sẽ hít thở không thông vậy.
“Tôi đến với em rồi!” Tần Tấn Dương đứng trước mặt cô, cười nói. Vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không them nhìn đến khuôn mặt tràn đầy ưu thương kia, dắt tay cô thẳng phía trước bước đi.
Bàn tay to dày, ấm áp nắm thật chặt lấy tay cô. Đồng Thiên Ái buồn buồn ngẩng đầu lên nhin bóng lưng người đàn ông phía trước. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ, giống như dây thường xuân bò trên tường rào, dần dần lan sau vào tận trong tim. Nhưng là cô không thể nói ra lời.
Tần Tấn Dương dắt cô, cẩn thận băng qua đường. Đền chỗ dừng xe, hắn đưa cô an trí vào chỗ ngồi lái phụ sau đó vòng qua sườn xe, mở cửa ngồi vào bên trong. Ánh mắt liếc nhìn qua người bên cạnh, phát hiện con nhím nhỏ lúc này thật trầm tĩnh, giống như pho tượng không có chút sinh khí.
Đồng Thiên Ái an phận ngồi tại chỗ, đôi tay phía trước ôm lấy túi xách, cuộn mình lại thật chặt, không để lộ ra bất cứ khe hở nào. Tựa như như thế cô mới có được cảm giác an toàn.
Tần Tấn Dương trong lòng khẽ thở dài. Chậm chậm khởi động xe, hướng phía trước đi tới. Dọc theo những con đường dài của Đài Bắc, chiếc xe cứ như thế chuyển động. Những chiếc xe khác chạy vượt ngang qua, đèn xe chợt lóe bắn tới, vẩy vào trên mặt hai người.
Một cô đơn, một lo lắng.
Đồng Thiên Ái có chút mệt mỏi trong người, nghiêng người sang, tựa đầu vào trên cửa sổ xe. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, nhìn đến những cảnh vật bị chiếc xe bỏ lại.
“…” Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, trầm giọng nói “Tôi dẫn em đi ăn cơm”
". . . . . ." Trầm mặc.
Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, hắn ghét bộ dạng trầm lặng này. Đồng Thiên Ái theo anh biết lúc nào tâm tình cũng phấn chấn, lúc nào cũng quật cường, còn có một chút bốc đồng. Đồng Thiên Ái luôn miệng gọi anh là “tên biến thái” không phải như lúc này yên tĩnh vô hồn chán nản.
Tần Tấn Dương thắng xe, cho xe dừng sát vỉa hè. Không khí trong xe hết mực yên tĩnh. Xen lẫn tiếng hít thở trầm ổn của hai người là tiếng động cơ xe vang lên. Rốt cuộc nhịn không được, Tần Tấn Dương xoay người, đối diện với cô
“Đồng Thiên Ái! Em là gặp phải chuyện gì đây hả? Chuyện gì mà khiến em trở thành thế này? Đồng Thiên Ái kiên cường lúc trước đâu rồi hả?”
Lời của anh khiến Đồng Thiên Ái ngẩn người thức tỉnh. Hắn nói không sai. Sao hôn nay cô lại trở nên yếu đuối thế chứ? Vì nhớ mẹ hay vì chuyện của anh Bạch Minh cùng Ôn Điềm Điềm? Hay vì chuyện gì đây? Cô ngồi đây ngơ ngẩn vì cái gì chứ Đồng Thiên Ái!
“……” Tỉnh người, quay đầu lại, tầm mắt rốt cuộc có chút mục tiêu, nhìn dung mạo anh tuấn đối diện, Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng nói
“Không có! Hiện tại muốn về nhà!”
Tần Tấn Dương sững người một chút “Trước đưa em đi ăn đã, ăn xong đưa em về nhà!”
“Không! Hiện tại tôi muốn về nhà!” Đồng Thiên Ái ngang bướng kêu lên.
“….” Tần Tấn Dương kinh ngạc nhìn cô cố chấp với mong muốn của mình, quả nhiên là thế, thời điểm đối mặt với anh, cô lúc nào cũng quật cường như vậy. Tâm tình hắn đột nhiên trở nên thoải mái, sung sướng bật cười.
Đồng Thiên Ái có vẻ mù mờ nhìn hắn, không hiểu, hắn là đang cười cái gì đây? Chẳng lẽ cô đòi về nhà buồn cười lắm sao? Muốn về nhà là sai à? Tên này bệnh nặng lắm rồi!
". . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, lầu bầu “Cười đi! Cười đi! Anh có giỏi thì cười tiếp đi!”
Tần Tấn Dương đột nhiên đưa tay, không kiềm được xoa xoa khuôn mặt cô, thân mật nhéo một cái “Được rồi! Nhím nhỏ ghê gớm quá!”
“Anh đừng có lộn xộn nha! Tôi bảo anh đừng có lộn xộn mà!” Đồng Thiên Ái trên mặt có chút hồng, dùng tay gạt tay anh ra, chẳng những không gạt được mà lại bị hắn tranh thủ nắm lấy.
Oanh ——
Một luồng tao nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu, gương mặt Đồng Thiên Ái nhất thời đỏ lên hệt như trái cà chua chín rộ. Đồng Thiên Ái phải bình tĩnh nha! Tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt này đâu phải lần đầu nắm tay mình đâu. Bây giờ còn xấu hổ gì nữa chứ! Nhất định phải bình tĩnh. Nhưng Đồng Thiên Ái không hề biết bộ dáng ẩn nhẫn của cô hiện tại khiến hắn càng muốn trêu chọc.
Cả người trong nháy mắt ngả về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, đem cả người cô ôm vào trong иgự¢. Hắn hiện giờ chỉ muốn ôm cô. Chỉ ôm mà thôi! (hum nay anh ăn chay à?)
“Đồng Thiên Ái…. ‘ Tần Tấn Dương dựa đầu vào hõm cổ cô, giọng nói trầm ấm “Thiên Ái! Thiên Ái….”
Giọng nói khan khan của hắn khiến cô đứng hình, ngay cả ý muốn phản kháng cũng bị quên.
Hắn… quá dịu dàng…. Cho nên….. Cô … đắm chìm rồi.
Không thể! Không thể đắm chìm ở đây. Không thể chìm đắm trong ôn nhu của hắn….
Tần Tấn Dương đem cô ôm thật chặt vào trong иgự¢, có thể cảm nhận được sự cô đơn quấn quanh thân người cô. Cô đã một mình trong khoảng thời gian rất dài rồi. Hắn muốn cho cô dựa vào. Muốn trở thành chỗ dựa vững chắc duy nhất trong sinh mệnh cô ngày sau.
“Đồng Thiên Ái! Em có yêu tội không?” Tần Tấn Dương hướng tai cô, nhỏ giọng hỏi.
Hắn… hắn ta đang nói gì vậy? Hắn hỏi cô có yêu hắn hay không sao? Tòa thành vững chắc trong lòng, như có ai đó ra sức tập kích, một góc tường ầm ầm rơi xuống. Trong nháy mắt, tòa thành vững chắc đó sụp đổ hoàn toàn.
Đối mặt với trái tim mình đi. Đồng Thiên Ái! Chẳng lẽ ngươi đối với người đàn ông này không hề có tí mảy may tình cảm nào sao? Ngươi thật sự là chỉ chán ghét hắn thôi sao? Nếu như vậy, tại sao chính mình lại hồi hộp thế này chứ?
Thừa nhận đi Đồng Thiên Ái. Thừa nhận chính mình đã bị anh hấp dẫn. Chính mình không cách nào kiềm chế yêu anh, không có liều thuốc nào có thể chữa khỏi cho cô nữa rồi.
Giọng nói trầm ấm của Tần Tấn Dương tiếp tục vang lên, tựa như đang an ủi một đứa trẻ nhỏ “Nói cho tôi biết, Thiên Ái! Em là có yêu tôi đúng không? Không cần tự dối mình nữa….”
"Tôi. . . . . ." Đồng Thiên Ái ấp úng không biết nên đáp lại thế nào.
Vì lòng tự ái hay do sự tự ti, Đồng Thiên Ái căm giận nói “ Đúng vậy, Tần tổng thật lợi hại! Ngay cả người bảo thủ như tôi cũng không thoát khỏi mị lực của ngài.”
“Đồng Thiên Ái! Em… “ Tần Tấn Dương tức giận rống lên.
“Sao chứ?” Đồng Thiên Ái tức giận không chịu thua quát lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc