Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 52

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Đột nhiên cô khóc thút thít,khiến Tiêu Bạch Minh chân tay luống cuống. Ngược lại lo lắng khó chịu,cảm thấy có phải mình làm sai chỗ nào hay không!Cho nên làm cho Thiên Ái khóc…..
“Thiên Ái!Thế nào?Đừng nữa nữa!”Tiêu Bạch Minh lung túng đưa tay lên giữa không trung,lại không biết nên đặt ở đâu.
Thiên Ái ở trước mặt anh lại khóc thương tâm đến như vậy.
Cho dù là người bình tĩnh đi nữa,đầu óc cũng sẽ trống rỗng,không có bất kì một năng lực phản ứng nào!,
Đồng Thiên Ái dung sức ôm chặt anh,giống như khi còn bé bị ủy khuất,ôm chặt lấy mẹ.Rốt cuộc một lần nữa tìm được một người như vậy ôm trong ***,có thể dựa vào,không cần một mình nữa.
“………..”Tiêu Bạch Minh không nói gì thêm,lựa chọn im lặng.
Hai tay cứng ngắc từ từ duỗi ra,vuốt sống lưng an ủi cô.Cô tựa như một đứa trẻ,phải có tính tình như vậy,cho nên khóc đều là khóc to như vậy.
Không hỏi nữa,không cần biết nguyên nhân.Cô có thể ôm anh khóc như vậy,chẳng lẽ bởi vì tín nhiệm anh
Đúng vậy a,Tiêu Bạch Minh anh đã bắt đầu trở thành người thân tín của Thiên Ái rồi sao………
Khóc một lúc lâu,tựa hồ đem cuộc sống độc lập,chua cay nhiều năm như vậy phát tiết ra hết.
Rốt cuộc,rầu rĩ ngẳn đầu từ trong *** của anh lên,nhìn đến áo sơ mi trắng tinh bị ướt một một mảnh, chu mỏ uất ức nói, “Thật xin lỗi!anh Bạch Minh,đem áo sơ mi của anh làm dơ…”
“Không sao!Áo bẩn có thể giặt…”Chỉ cần em chịu đem tâm giao cho anh…
Đồng Thiên Ái đưa tay xoa mắt,nhân tiện đem nước mặt còn lưu lại trong hốc mắt lau đi,lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Anh Bạch Minh,bụng của em rất đói,em cái gì cũng muốn ăn….”
“Được”Tiêu Bạch Minh đem túi đầy thức ăn,xách đến trước người cô,mỉm cười hỏi, “Cho Thiên Ái tùy chọn”
Đồng Thiên Ái cúi đầu,lấy ra một túi sữa tươi,”Em uống cái này!”
“Vậy em từ từ uống!Anh lái xe đưa em đi làm!Phải tăng nhanh tốc độ,nếu không sẽ bị muộn!”Tiêu Bạch Minh nói rõ,đưa tay nổ máy
Xe rung một lúc,chậm rãi đi về phía trước.
Đồng Thiên Ái thẳng sống lưng bình tĩnh nói, “anh Bạch Minh,hôm nay phải thay đổi địa phương”
“Hả?Đổi địa phương?Thiên Ái đổi chỗ làm rồi à?”Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn cô,đem tầm mắt thu hồi,nhưng trong long hết sức tò mò.
Đồng Thiên Ái hút sữa tươi,gật đầu một cái,nói có chút mơ hồ không roc. “Em bị điều đến Tần thị đi làm”
“Tần thị?”Tiêu Bạch Minh cầm tay lái.cảm thấy long bàn tay mình có chút đổ mồ hôi.
Thiên Ái làm sao sẽ đi Tần thị đi làm đây?Ngày hôm qua vẫn còn ở Âu tiệp mà! Làm sao qua một buổi tối liền bị điều đi?Huống chi,Tần thị là địa bàn của Tần Tấn Dương!
Đồng Thiên Ái tâm tham món lợi nhỏ cẩn thận liếc nhìn Tiêu Bạch Minh,rầu rĩ nói, “Công ty của bọn em bị Tần thị thu mua rồi!Ngày hôm qua em nhận được thông báo bị điều đến Tần thị đi làm!”
“………..”Tiêu Bạch Minh trầm mặc,trông lòng đã hiểu tất cả.
Vận dụng tiền bạc,đem công ty Thiên Ái thu mua rồi hả?cái tên ngạo mạn kia,lần này thật sự phải đến!Nên làm cái gì bây giờ?
Đồng Thiên Ái thấy anh không nói gì,tưởng anh tức giận, “Anh Bạch Minh,em cùng hắn không có gì”
Anh biết rất rõ”Giọng rất nhạt,thực sự là rất nhạt.Cũng khẻ thở dài trong lòng.Anh biết làm sao dừng lại chuyện này đây
Đánh mạnh tay lái,lúc trước đi phía trái,bắt đầu từ bây giờ sẽ phải đi hướng phải.
Cao ốc Tần thị
Khẽ nheo mắt lại,ngẩng đầu nhìn cao ốc cao ✓út.Hôm nay ánh mặt trời cũng không qua chói mắt,kính xanh sẫm,khúc xạ ra ánh sáng cũng ôn nhuận chút.
“Thiên Ái!Anh có thứ muốn đưa cho em!”Tiêu Bạch Minh bỗng nhiên thò tay vào túi áo vest.
Đồng Thiên Ái yêu thích mà theo dõi hắn, “Anh Bạch Minh là gì thế ?”
“Đây là mẹ anh để lại cho anh.Mặc dù kiểu dáng có chút cũ,nhưng là hi vọng em có thể nhận lấy”Tiêu Bạch Minh có chút va chạm nỉ non
Một đôi bàn tay mở ra trước mặt cô.Trong lòng bàn tay,là một hộp màu đỏ nhung.
“Đây là cái gì?”
“……”Tiêu Bạch Minh đưa tay mở hộp ra,một chiếc nhẫn bạc mảnh có chút cũ kỹ, màu bạc là bởi vì thời gian làm ra,cũng hiện ra chút màu đen,lại mang theo chút dịu dàng.
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt,”Cái này đưa cho em?”Quý trọng như vậy,lại muốn cho cô sao?
“Đúng vậy!Bởi vì Thiên Ái đã là vị hôn thê của anh rồi!Trong lúc nhất thời,không có chuẩn bị xong chiếc nhẫn kia cương!Cái này trước có thể thay thế không?”Tiêu Bạch Minh có chút ngượng ngùng mỉm cười.
ĐỒng Thiên Ái vội vàng từ chối, “Anh Bạch Minh!Không cần!Thật sự là di vật của mẹ anh quá quý trọng .
“Thiên Ái!Không cần từ chối!Anh nghĩ mẹ anh cũng hy vọng nhìn thấy nó được đeo trên tay em!Bà nhất định rất thích giống như em vậy như một đứa trẻ!”Tiêu Bạch Minh đưa tay nắm lấy tay phải của cô,đeo ở ngón giữa.
“Em….”Đồng Thiên Ái nhìn thấy nhẫn trên ngón tay mình,trong lòng bỗng nhiên loạn một trận.
Tiêu Bạch Minh cũng không đợi cô nói tiếp,đưa cánh tay dài,đem cửa xe mở ra, “Mau đi đi!Ngầy đầu tiên đến công ty mới làm, phải cố gắng lên!Biết không?”
“…….”Đồng Thiên Ái nắm chặt túi xách,không thể làm gì khác nói, “Được!Anh Bạch Minh cũng thế!Đi làm phải cố gắng lên!”
Nói xong,chan hướng ra ngoài xe đi ra.Trở tay,đem cửa xe đóng lại.Xoay người lại hướng anh phất tay.
Tiêu Bạch Minh mỉm cười,hướng cô gật đầu một cái.
Tầm mắt của anh vẫn nhìn chăm chú theo bóng lưng cô.Không biết làm sao,nhìn cô cách anh càng ngày càng xa,chợt có cảm giác mãnh liệt.
Thiên Ái,vô hình trung cách anh ngày càng xa……
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.Đưa tay P0'p nhẹ một chút,mới lái xe rời Tần thị .
Đi vào đại sảnh cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu,ánh mắt vô tư nhìn chăm chú vào phía trước.Nhìn thấy bên cạnh quầy phục vụ,thân ảnh cao ngất của Tần Nghị đứng,hai tay vòng trước ***,ngang nhiên hứng thú mà nhìn cô.
“……….”Mím môi,tên chó săn ghê tởm!Cư nhiên sáng sớm ở chỗ này chờ cô.
Ghê tởm hơn chính là cái tên biến thái kia!Thật là không dứt,nghĩ ra một số ý tưởng mới,muốn chỉnh nàng!Hiện tại chế giễu,lạm dụng chức quyền,đem cô điều tới nơi này.
Quan Nghị đi về phía trước hai bước,cong người xuống, nhẹ giọng nói, “Đồng Thiên Ái,cô tới trễ năm phút”
“A!”Đồng Thiên Ái rầu rĩ nói, “Vậy thì thế nào?Đến muộn sẽ bị khai trừ sao?”
Nếu như mà nói đến trễ sẽ bị khai trừ,vậy từ ngay mai cô sẽ mỗi ngày mặc gió mặc mưa đều đến trễ.Mãi cho đến ngày cô bị đuổi khỏi Tần thị mới thôi!
“………….”Quan Nghị vội vàng ngậm miệng,trước mắt là một tiểu nữ cô nhi nhưng không giống với ban đầu rôi,cô bây giờ là “Bảo bôi” trong mắt Tần đại tổng tài,hắn không nên đắc tội.
Đồng Thiên Ái vô cùng khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái,tức giận hỏi, “Tôi làm việc ở chỗ nào?”
“Dẫn cô đi lên”Quan Nghị nhún vai một cái đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy một đường đèn sáng,không có báo dừng lại.
Đồng Thiên Ái nghi ngó nghiêng đầu sang chỗ khác,hỏi “Quan đại thư ký,tôi muốn hỏi một chút,công việc của tôi là gì?Ở tầng mấy?”Trong lòng đã chuẩn bị tốt,tiến nhận điều kiện của hắn không hợp lí.
“A!Công việc của cô à?”Quan Nghị có chút nhức đầu,nghĩ một lát,nhếch môi nói, “Xin lỗi!Tôi tạm thời cũng không biết!”
Vừa dứt lờ nhận được hai đạo ánh mắt ***
Quan Nghị lạnh lung mà chống đỡ,thở dài.Hắn thật sự không biết! cái tiểu tử thối Tấn Dương kia!Trước khi đi đột nhiên phân phó việc làm cho hắn!Cũng không nói cho hắn biết,cho cô đi đến Tần thị làm công việc gi!
Hơn nữa hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!Một lát giao một công việc cho cô làm ,nếu không có chuyện gì lại làm cho Tần đại tổng tài mất hứng
Cho nên không thể làm gì khác hơn là quyết định án binh bất động
“Đinh-------“một tiếng,cửa thang máy mở ra.
Quan Nghị rất có phong độ mà mời Đồng Thiên Ái đi trước,không ngờ,lại gặp phải ánh mắt lạnh của cô quét qua.Trên mặt có chút cam chịu,lần nữa cảm than cho vận mệnh của mình.
Đông Thiên Ái đi chậm mấy bước về phía trước,lại xoay người lại tức giận hỏi, “Hiện tại muốn tôi đi đâu!Không có khả năng để cho tôi đứng ở chỗ này làm trang trí chứ?”
“……..”Quan Nghị sửng sốt một chút,thật đúng là không muốn nghĩ đến cái vấn đề này!Để cho cô đi nơi nào thì tốt nhỉ?
Suy tư chốc lát,gương mặt trẻ con lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Cô đi đến phòng làm việc của tổng tài đi!Nơi đó có máy tính,thiết bị giải trí tùy cô chơi!Chơi mệt mỏi thì cô đi đến phòng nghỉ ngơi ngủ!”
“Anh nói cái gì?..........”Nghe được lời nói này Đồng Thiên Ái trợn mắt há mồm.Cái gì đây? Cho cô đi đến nơi này,cư nhiên chính là tới chơi!Làm ơn đi!Cô tới là làm việc có được hay không
Hé ra khuôn mặt lạnh,nghiêm trang nói, “Tôi không đi!Nếu như phải giống như anh nói,vậy tÔI không đi!tôi liền đứng ở đây!”
“Cái nữ hài tử này thế nào lại quật cường như vậy!”Quan Nghị không chịu nổi hừ hừ, đầu hàng nói, “Được được được!Cô muốn làm việc có đúng không?Như vậy đi!Xin Đồng tiểu thư sửa sang lại phòng làm việc tổng tài!”
Quét mắt nhìn phòng làm việc lớn có chút dọa người,Đồng Thiên Ái đem khăn lông buộc trên đầu.
Đôi tay ngay sau đó bắt chéo ngang hông,tức giận lầm bầu lầu bầu, “Đồng Thiên Ái! Phải bắt đầu làm việc!Nói cho những kẻ có tiền biết Cô là dựa vào lao động mà kiếm tiền”
Cầm máy hút bụi lên căm điện vào trong nháy mắt phát ra thanh âm”Ông ông ông”.Cầm hút bụi,bắt đầu dọn dẹp sàn nhà.
Bất tri bất gíac,đồng hồ để bàn rơi xuống đất,kim chỉ từ “9” đi thẳng đến “11”
“Mệt quá!”Đồng Thiên Ái mệt mỏi kêu một tiếng.
Ngay sau đó,cả người ngã ngồi trên sôpha.Trên mặt toàn màu hồng,thở không ra hơi.Đang nhìn “Kiệt tác” mà mình đã dọn dẹp qua,cảm thấy thật hài lòng.
Nhắm mắt lại,cảm thấy có chút mệt mỏi.Trong lòng nhắc nhở mình: Đồng Thiên Ái!Nghỉ ngơi một chút!Nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút!”
………….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,hiển nhiên đã qua cái “Mười phút”này rồi.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút lạnh,lật người đưa tay vòng chắc thân thể mình.
“Làm sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy?”
“Tối hôm qua đã làm xong việc,đêm đó lên phi cơ trực tiếp bay trở về rồi!”
………
Giọng nói càng ngày càng rõ ràng,cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.
Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía,tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.Chợt tầm mắt dừng lại tại người trên nằm trên sôpha.Gương mặt cũng theo đó trở nên nhu hòa.
Đồng Thiên Ái cuộn tròn người lại,giống như nửa năm trước uống say cũng vậy, ngủ hết sức ngọt ngào.
“Các người cứ từ từ,ta trước tránh ra!”Quan Nghị nhìn thấy trường hợp này,rất thức thời nói.Sau đó xoay người đi,không quên đem cửa đóng lại.
Tần Tấn Dương đứng tại chỗ nhìn cô một lát,nhìn thấy đôi tay cô vòng bó sát ngừơi,chợt nhíu mày.
Cái tiểu Gai nhỏ này đáng giận,hiện tại cũng đã là cái thời tiết gì rồi hả ?Cư nhiên cứ như vậy ngủ?Chẳng lẽ cô không biết như thế này sẽ cảm sao?Thật là một điểm cũng không biết chăm sóc mình!
Nên là nhanh tay lấy cô về nhà,để cho anh chăm sóc cô
Vừa đưa tay cở nút áo ,vừa đi đến bên người cô.Cở áo khoác ra,đưa tay muốn khoác lên người cô.
Cúi đầu,trong nháy mắt,ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc kia.
Chiếc nhẫn?...........Chiếc nhẫn!Còn đeo vào ngón giữa?.......Đây là cái gì?....... Đính hôn sao?
Chiếc nhẫn này từ đâu tới?Là ai đưa cho cô?
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ ra một cái tên ------ Tiêu Bạch Minh!Đúng vậy!Nhất định là hắn!Trừ hắn ra,không có khả năng thứ hai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc