Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 50

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, nhận thấy cái tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt rất biết cách làm khó cô, cuối cùng cô lại phải tới.
Lần này, không biết tên biến thái kia phân phó “Chân chó” tới giao phó cái gì xấu xa đây?
Vẻ mặt quản lý là ôn hòa mỉm cười, hướng Đồng Thiên Ái vẫy vẫy tay: “Đồng tiểu thư! Cô qua đây! Đây đúmg là một chuyện tốt a!”
“.............” Đồng Thiên Ái cố gắng lộ vẻ tươi cười, lại phát hiện ra mặt của mình có chút biểu lộ cứng ngắc.Chậm chạp giống như con ốc sên đi đến bên cạnh quản lý. Không muốn đi nhìn khuôn mặt tươi cười tà mị của quản lý, cắm đầu cắm cổ nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Biết rõ rằng, làm như thế là không có lễ phép.
“Đồng tiểu thư, trước tiên tôi muốn bày tỏ sự tiếc nuối! Cô phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý thở dài nói.
Ách...........
Rời khỏi Âu Tiệp? Cô bị sa thải rồi sao? Không phải chứ? “Chân chó” của tên biến thái tới đây, chính là muốn sa thải cô sao? Chẳng nhẽ hắn lại có lòng tốt như thế? Như vậy đồng nghĩa với việc cô thoát ra khỏi ma trảo của hắn rồi!
Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn quản lý, ấp úng hỏi: “ Nếu quản lý nói như vậy....... Ý không phải là........ Tôi có thể rời khỏi Âu Tiệp rồi hả?”
“Đúng! Cô sẽ phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý khẳng định trả lời.
Lần này, Đồng Thiên Ái tâm trạng thật vui vẻ! Van tuế! Quá tuyệt vời!
Vội vàng gật đầu, nụ cười trên mặt cũng bộc phát sáng rực, ngược lại với lo lắng lúc trước: “Cám ơn quản lý! Vậy tôi liền đi thu thập đồ đạc! Năm phút sau liền rời đi!”
Dường như biểu hiện thật quá vui mừng quá phấn khích! Đồng Thiên Ái! Cô cũng nên có chút biểu hiện mất mác a! Như vậy mới là nhân viên tốt! Nào có nhân viên đã bị sa thải trên mặt lại có ánh nắng mặt trời rực rỡ?
Quản lý cho là cô đã sớm biết “nội tình”, cũng không cảm thấy kì quái, gật đầu một cái.
“Đi đi! Đồng tiểu thư! Không biết cô có cần công ty phái xe tiễn không?” Quản lý tốt bụng đề nghị, trong thời gian này, phải là Cao Phong Kỳ!
Đồng Thiên Ái nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Cái gì cái gì? Lại còn có chuyện tốt như vậy? Bị sa thải rồi, lại còn được xe riêng dưa về nhà? Cái gì đây! Bầu trời thật sự muốn hạ Hỗng Vũ á!
“........” Cảm kích nói: “Cám ơn quản lý! Không cần! Dù sao cũng không còn bao nhiêu thứ! Tôi tự ngồi xe buýt về nhà là được rồi!”
“Về nhà?” Quản lý trợn to hai mắt “Đồng tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết?”
“Dạ! Biết cái gì?” Bất an vừa rồi, lại từ từ tăng lên.
Quản lý sửng sốt một chút, từ từ nói: “Đồng tiểu thư sau này không phải làm ở Âu Tiệp rồi! Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải đến Tần thị làm!”
“Hả?....................” Đông Thiên Ái không dám tin há to miệng.
“Đồng tiểu thư! Bây giờ cô có thể đi trình diện! Đương nhiên! Cũng có thể ngày mai đi! Cái này tự cô suy nghĩ!
“Nếu như cô lập tức đến Tần thị, tôi sẽ cho xe đưa cô đi!”
“...........”
Tâm hồn kinh ngạc đi ra khỏi phòng họp, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận chuyện này. Làm nửa ngày, vòng tới vòng lui, lại còn không có cách nào chạy thoát khỏi cái gã biến thái kia?
Hắn rốt cuộc bảo an tâm là như thế này à? Cư nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ đem cô điều đến bên cạnh hắn.
Thật là muốn ૮ɦếƭ! Cuộc sống về sau qua đi như thế nào? Hắn không phải là muốn coi cô như là cái loại tiểu muội, phục vụ hắn cả ngày chứ? Nhức đầu quá.........
Điện thoại di động dặt trên bàn, phát ra tiếng chuông rất nhỏ.
Đồng Thiên Ái phiền não mở ngăn kéo ra, ảo não cầm di động lên. Mở màn hình ra nháy mắt, mắt đột nhiên sáng lên.
Dãy số hiện lên chủ nhân.............. Phương Tình!
Cư nhiên là tiểu Tình! Tiểu Tình đã quay trở lại? cùng với đại ca Hướng Phàm cùng nhau từ nước ngoài trở lại? Oa! Tốt quá! Tính ra, mấy tháng rồi cũng chưa nhìn thấy bọn họ1
Vội vàng ấn phím call, H**g phấn nói: “Uy uy! Tiểu Tình!”
“Thiên Ái ૮ɦếƭ tiệt! Sao chậm như vậy mới nghe điện thoại? Nói! Cậu ở đó làm gì? Có phải hay không ở công ty lười biếng?” Âm thanh Phương Tình tràn đầy sức sống.
Đồng Thiên Ái lè lưỡi, ít khi làm nũng nói: “Mình nào có? Cậu nói lung tung! Mình phải làm việc!”
“Hừ! Có cho cậu cũng chẳng dám! Ha ha! Này! Thiên Ái! Mình đã về rồi!” Phương tình rống lớn một tiếng, đột nhiên lại một trận nói thầm: “Quý Hướng Phàm! Cậu nghĩ ngac ૮ɦếƭ mình sao? Đột nhiên dừng ngay?”
Nghe thấy tiếng quát mắng quen thuộc, Đồng Thiên ái không nhịn được khóe môi giương lên. Trước mắt dường như có thể nhìn thấy bộ dáng Phương Tình tìm đại ca Hướng phàm......
Đúng! Thực sự đã quá lâu rồi! Lâu đến nỗi để cho cô quá hoài niệm rồi!
Rốt cuộc........ Không phải một mình rồi........ Rốt cuộc......... Bên cạnh lai có người bầu bạn.....
Đột nhiên giữa........ Liền nghĩ tới tiền Y Y........ Cô có được khỏe hay không...... Cùng dưới một bầu trời xanh........ Hi vọng cô ấy trôi qua hạnh phúc....
“Thiên Ái......... Thiên Ái?............” Phương Tình không nhịn được vang lên âm thanh.
Đồng Thiên Ái “Dạ?” một tiếng. Phục hồi tinh thần lại, vội vàng xin lỗi: “Ngượng ngùng! Thật xin lỗi! Tiểu Tình! Làm sao rồi?”
Phương Tình tiếp tục rống: “Làm sao cậu một chút tiến bộ cũng không có? Gọi điện thoài cũng mất hồn à? Thật là bội phục cậu đó!”
“..........” Đầu Thiên Áicười hai tiền, lè lưỡi một cái.
“Tốt lắm! Không nói bậy với cậu nữa!” Phưong Tình hừ một tiếng: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm đi! Ăn mừng mình trở về nước an toàn!”
“A!” Đồng Thiên Ái không có ý kiến “Được!”
“Vậy cứ như thế đi! Cúp1” Vừa dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.
Khép lại điện thoại di động, hai mắt nhắm lại vui vẻ. Dạ! Thật tốt! Tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm trở lại! Cuộc sống sau này, sẽ không cô đơn nữa rồi.....
Mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy thân ảnh béo lùn chắc nịch của quản lý.
Trước mắt đột nhiên tối đen như mực, vừa nghĩ tới gã biến thái kia, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi. Đi làm nhân viên dưới tay hắn sao? Biến thái ૮ɦếƭ tiệt! Hắn cho rằng như vậy, cô sẽ khuất phục hắn sao?
Chỉ có ba chữ.............Đừng mơ tưởng!
Trận chiến này, cô ૮ɦếƭ cũng không nhận thua!
Trước khi tan ca mười phút, Tiêu Bạch Minh vô cùng đúng giờ nhắn tin: "Thiên Ái! Anh ở dưới lầu công ty em! Em tan sở chưa?"
Đồng Thiên Ái đọc từng chữ từng chữ một, trong lòng có chút ấm áp.
Anh Bạch Minh......Sợ quấy rầy công việc của cô sao?........... Cho nên....... Không gọi điện thoại cho cô......... Lại nhắn tin cho cô ........ Luôn nghĩ vì cô như thế.....
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng ấn: “Anh Bạch Minh, em sắp tan ca rồi! Còn mấy phút nữa! Em lập tức đi xuống!”
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn lại tới: “Được! Cứ từ từ đi, không nên gấp gáp! Anh chờ em!”
“..........” Nhấn mấy chữ cái, lại xóa hết.
Không biết nên nói những gì nữa! Không có cách nào biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình! Ba chữ “Anh chờ em” này đã bao hàm rất nhiều ý tứ rồi!
Có lẽ ở trong cuộc đời mỗi con người, sẽ có rất nhiều người qua lại xuất hiện trở về. Nhưng là có một người luôn tụ nhủ: “anh chờ em”, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, tâm hồn cũng sẽ cảm kích.
Bởi vì, biết mình đối với người kia mà nói là quan trọng.
Ít nhất, vào thời điểm đó.........
Vào lúc đi ra khoi Cao ốc công ty, trực giác ngẩng đầu nên, nhìn về phía bên kia.
Lần này, không có thất vọng. Chiếc xe con ở kia, vững vàng dừng sát ven đường, dường như cũng giống với chủ nhân của mình vậy, kiên nhẫn chờ cô đến.
Tiêu Bạch Minh ngồi trong xe nhìn chằm chằm Cao Ốc, ánh mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Vội vàng mở cửa xe, muốn đi xuống xe.
“Anh Bạch Minh.......” Đồng Thiên Ái hét to một tiếng, đôi tay vòng lên giống cái loa, hô “Đừng xuống! Em đi tới! Bên ngoài gió lớn!”
Đúng a! Mỗi một lần, đều là anh Bạch Minh đối với cô yên lặng! Đồng Thiên Ái, ngươi biết không? Mình chuyện gì cũng không cho anh Minh Bạch làm! Một cái cũng không có!
Cho nên hiện tại, cũng chỉ có thể nói một câu như vậy. Mặc dù ngay cả mình cũng không biết, những lời này căn bản không có bao nhiêu tác dụng!
Nhưng là, chỉ có thể như vậy thôi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy!
Đi vòng sang bên kia xe, vừa định mở cửa xe, vừa chạm đến tay mở lại phát hiện ra cửa xe đã sớm được mở ra. Chỉ là nửa chư, làm cho người ta tưởng đang đóng.
“........” Là anh Bạch Minh trước đó liền thay mình mở cửa đàng hoàng!
Không khỏi chỉ vì động tác nhỏ này mà đột nhiên cảm động. Đúng vậy! Cảm động!
Khom người, ngồi vào bên trong xe. Đem ba lô dặt ở trên đùi.
Nâng lên khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu: “Anh Bạch Minh! Em cho anh biết! Hôm nay tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm từ nước ngoài trở về! Buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm đấy!”
“Cho nên hai người ăn cơm đổi thành bốn người ăn cơm nhé! Được không?” Cẩn thận từng li từng tí một hỏi ý kiến của anh.
“Được! Vậy thì bốn người cùng nhau ăn cơm!” Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, nhìn lại ánh mắt của cô. Chợt, nhu tình nói: “ Chỉ cần là việc Thiên Ái muốn làm, anh cũng đều muốn!”
“............” Lại là một dòng nước ấm.
Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, cảm thấy hốc mắt có một chút chua xót. Dường như, ở cùng anh một chỗ, tám chín phần, mình cũng sẽ có chút khó chịu. Đây là vì sao......
Cám ơn anh..... Anh Minh Bạch...... Thực sự cám ơn anh........
Luôn là như vậy...... vô điều kiện hướng tới em......
Tiêu Minh Bạch hơi cười, không có tiếp tục nói nữa. Không ép cô, không cô, cho dù mình đem cô ép lấy bên người, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, không muốn dùng thái độ cương quyết.
Bởi vì....... thích cô sâu sắc.......
“Bọn họ có nói tới nơi nào ăn cơm không?” Khởi động xe, nhìn đường phía trước, mở miệng hỏi thăm.
Đồng Thiên Ái vội vàng vỗ đầu mình, ảo não kêu: “Em thật là đần! Thật là ngu ngốc quá! Cư nhiên không có hỏi! Em liền gọi điện đi hỏi!”
Nói xong, vội vàng lấy điện thoại trong ba lô, ấn xuống nút khóa.
“Uy! Tiểu Tình! Ăn cơm ở nơi nào? Mình cùng anh Bạch Minh đã đi rồi1” Điện thoại thông, Đông Thiên Ái vội vàng hỏi.
Đầu điện thoại bên kia, Phương Tình bất đắc dĩ âm thanh kêu gào: “Làm sao cậu lại đần như vậy! Đương nhiên là ở chỗ cũ a! Chính là chỗ khách sạn nhỏ lúc trước chúng ta vẫn đi đó!”
“Éc........” Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, cau mày: “Mình biết rõ mình sai lầm rồi! Bọn mình lập tức tới ngay đây!”
“A a a! Bạn trai! A a a!” Phương Tình không nhịn dược nhạo báng: “Mình đã sớm nhìn ra! Anh ta đối với cậu có ý tứ!”
Đồng Thiên Ái mặt đỏ lên, ánh mắt liếc về phía người bên cạnh, lại phát hiện ra anh đang chăm chú lái xe.
“.........” Hít thở. “Một lát nữa gặp rồi nói! Mình tắt máy đây! Bái bai!”
Xe một đường đi đến khách san Thời Đại không cách xa lắm, dừng xuông xe.
Đồng Thiên Ái nhìn rèm hồng ô vuông cửa sổ quen thuộc, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bắt đầu đại học bốn năm trước. Dường như có thể nhớ tới cảnh tượng ngay lúc mới vào học. Nhưng là chớp mắt, đường ai nấy đi rồi sao........
Liếc mắt một cái, nhìn thấy cửa sổ thứ ba bên trái, Phương Tình đưa tay gõ cửa thủy tinh, một cái tay khác ra hiệu, ý bảo tự mình đi tới.
Đồng Thiên Ái xoay người, nhìn thấy Tiêu Bạch Minh đã đem xe dừng sát ở nơi quy định.
“Anh Bạch Minh! Chính là chỗ này!” Hướng anh ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ vị trí Phương Tình.
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, nghiêng đầu về phía Đồng Thiên Ái chỉ mỉm cười. Đi tới sau người cô, hướng vào trong tiệm.
“Ân! Nơi đó cách trường học rất gần! Đồ trong nhà hàng ăn rất ngon sao?” Vừa đi vừa hỏi.
Đồng Thiên Ái lắc đầu mạnh một cái, lạnh nhạt nói: “Đồ ăn trong này ngược lại rất bình thường, không có gì đặc biệt ngon!”
“.........” Tiêu Bạch Minh tò mò nhìn cô: “Vậy sao còn tới đây ăn?”
Đồng Thiên Ái “Hắc hắc he he hắc” cười gian mấy tiếng, đột nhiên bình tĩnh nói: “Bởi vì chủ quản ở đây rất tốt! Hơn nữa, nơi này có mùi vị chúng em thích!”
Đó là........mùi vị gia đình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc